← Quay lại trang sách

Chương 1031 Thẩm Lãng và Mộc Lan đoàn tụ

Nhiệt độ toàn cầu đột ngột giảm, nhưng lại đạt đến một trạng thái cân bằng mới, tại đại lục Cực Bắc, nhiệt độ đã tăng lên, dao động trong khoảng hơn một trăm độ, khiến cho không khí không còn ngưng kết thành tuyết nữa.

Kết quả thứ hai là bầu khí quyển của toàn thế giới bị rút cạn, ngày càng mỏng manh, mong manh đến đáng sợ.

Còn mái vòm khổng lồ kia đã hoàn toàn ngăn cách đại lục Cực Bắc với thế giới bên ngoài, biến nơi này thành một khoảng chân không tuyệt đối, còn không khí bên ngoài, như đã nói, cũng không còn ngưng đọng thành tuyết nữa.

Chẳng lẽ cái mái vòm này là kiệt tác của Bạch Ngọc Kinh? Nếu vậy thì thực lực của Bạch Ngọc Kinh quả thực quá kinh khủng, vượt xa sức tưởng tượng của bất kỳ ai!

Nếu phá hủy mái vòm này, hậu quả sẽ như thế nào?

Đó chính là tai họa! Một sự hủy diệt khủng khiếp đối với khí hậu toàn thế giới!

Bởi vậy Thẩm Lãng không dám đến gần, hắn sợ cự long nổi giận, phun một cái là đục ra một lỗ thủng khổng lồ.

Thẩm Lãng lớn tiếng gọi: "Người của Bạch Kinh có đó không? Ta đến rồi, hãy hiện thân gặp mặt!"

Lần này, hắn không phải chờ đợi lâu, một bóng hình rất nhanh đã xuất hiện trước mặt, một nữ tử trắng như băng tuyết, vừa nhìn là biết người của Bạch Kinh.

"Bái kiến bệ hạ Thẩm Lãng!" Nữ tử hơi hành lễ với Thẩm Lãng, đây là điều trước đây chưa từng có.

Trước đây, Bạch Kinh luôn mang vẻ kiêu ngạo, dường như không xem Thẩm Lãng ra gì.

Nữ tử Bạch Kinh hỏi: "Bệ hạ, từ lúc từ biệt đến nai, ngài vẫn khỏe chứ?"

Thẩm Lãng hỏi: "Ta đến tìm thê tử của ta, Kim Mộc Lan và cả Luy Tổ sư, họ có ở đây không?"

Nữ tử Bạch Kinh đáp: "Bọn họ có ở đây!"

Thẩm Lãng nói: "Vậy phiền cô nương cho thê tử của ta ra đây, ta muốn đón nàng về nhà!"

Nữ tử Bạch Kinh hỏi: "Bệ hạ chắc chứ?"

Thẩm Lãng hỏi lại: "Ngươi có ý gì?"

Nữ tử Bạch Kinh nói: "Cũng tốt, ngài đã đến rồi thì cũng nên để Mộc Lan cô nương tự mình quyết định!"

Thẩm Lãng khó hiểu: "Quyết định? Quyết định chuyện gì?"

Nữ tử Bạch Kinh nói: "Bệ hạ, kỳ thực ngài cứ như vậy không gặp mặt nàng lại tốt hơn, một khi đã gặp mặt, e là tương lai sẽ có nhiều biến số!"

Biến số? Nữ nhân này đang nói gì vậy? Có ý gì?

"Bệ hạ, xin hãy đợi một lát, Mộc Lan cô nương sẽ sớm ra thôi!" Nữ tử Bạch Kinh nói, sau đó nhìn về phía cự long với ánh mắt đầy phức tạp.......

Một lát sau, bảo bối Mộc Lan đã đến.

Nàng như một tia chớp, lao thẳng vào lòng Thẩm Lãng.

Hai người không nói một lời, trực tiếp lăn vào trong tuyết.

Nửa canh giờ sau, hai người im lặng không nói.

Ngàn vạn lời muốn nói, nhưng lại không biết nói từ đâu, chỉ còn biết hôn lên môi người kia.

Như thể sao băng rơi xuống trái đất, không cần bất kỳ ngôn từ nào.

Cứ như vậy, suốt nửa ngày trôi qua.

Hai người đều kiệt sức, Mộc Lan nằm gọn trong lòng Thẩm Lãng.

Hơn bảy năm xa cách.

Gặp lại rồi, quả thực chẳng còn gì để nói, miệng dùng để hôn, chứ không phải để nói.

Muốn nói ra nỗi nhớ nhung, muốn nói ra sự lo lắng, muốn nói ra tình yêu vô bờ bến.

Nhưng dường như không cần nói gì cả, chỉ cần lặng lẽ ôm lấy nhau.

Kim phong ngọc lộ nhất tương phùng, tiện thắng khước nhân gian vô số

'Kim phong ngọc lộ nhất tương phùng, tiện thắng khước nhân gian vô số. '*

Có lẽ đây là câu thơ chính xác nhất để miêu tả tâm trạng của hai người lúc này, niềm hạnh phúc vô biên vô tận, ngọt ngào vô biên vô tận, bao phủ lấy hai người.

*Dịch nghĩa: Gió vàng móc ngọc một khi gặp nhau, hơn hẳn bao lần ở dưới cõi đời.

Ôm Mộc Lan trong lòng, Thẩm Lãng như đang ôm trọn cả thế giới.

Cảm giác ngọt ngào của mối tình đầu, sự ấm áp của tình thân sau bao ngày xa cách, vô số cảm xúc dâng trào.

Tuyệt quá!

Nương tử của ta lại lột xác rồi!

Thật tốt!

Lúc trước, sau khi Ninh Hàn lột xác, nhan sắc đã vượt qua Mộc Lan.

Nhưng bây giờ, Mộc Lan đã lấy lại vị trí của mình, dù là dung mạo, khí chất hay vóc dáng, đều vượt trội hơn hẳn.

Không cần miêu tả, không cần hình dung.

Chỉ có thể nói, vẻ đẹp của Mộc Lan hiện tại đã không phải là điều mà con người bình thường có thể đạt tới.

Mộc Lan thủ thỉ: ''Phu quân, chàng còn nhớ lời hứa với thiếp chứ?''

Thẩm Lãng nói: ''Nhớ chứ, ta muốn nàng trở thành cao thủ đệ nhất thiên hạ, sau đó ta sẽ dựa vào nàng, mỗi ngày núp dưới cánh của nàng, ai dám bắt nạt ta, nàng sẽ giết kẻ đó!''

Mộc Lan hiện tại quả thực rất mạnh, mạnh đến mức nào? Thẩm Lãng cũng không biết.

Thẩm Lãng hỏi: ''Bảo bối, bây giờ nàng có thể đánh bại Ninh Hàn không?''

Mộc Lan gật đầu: ''Đánh bại được, thiếp còn có thể đánh bại Cừu Yêu Nhi, dù là lúc nàng lợi hại nhất, thiếp cũng có thể đánh bại!''

Hả? Bảo bối, nàng thật thù dai mà! Cừu Yêu Nhi bây giờ là người một nhà rồi!

Vì sự cố ngoài ý muốn, trong sạch của Thẩm Lãng đã bị Cừu Yêu Nhi hủy hoại, Mộc Lan vẫn luôn canh cánh trong lòng, đây cũng là động lực lớn nhất để nàng trở nên mạnh mẽ.

Thẩm Lãng hỏi: ''Vậy nàng có thể đánh bại Cơ Tuyền không? Cơ Tuyền đã bái sư học nghệ ở Bạch Ngọc Kinh nhiều năm rồi!''

Học nghệ?

Mộc Lan suy nghĩ một chút, rồi gật đầu.

Thẩm Lãng kinh ngạc, bảo bối Mộc Lan của ta bây giờ lợi hại như vậy sao? Ngay cả Cơ Tuyền cũng có thể đánh bại?

Mộc Lan suy nghĩ một lúc rồi nói: ''Ngay cả Solon, thiếp cũng có thể đánh bại. ''

Thẩm Lãng trợn tròn mắt, không thể tin được, chuyện này... Lợi hại như vậy sao? Quá mạnh mẽ rồi!

Bảy năm không gặp, bảo bối Mộc Lan đã hoàn toàn lột xác, nghiền nát Cừu Yêu Nhi?

Nhưng mà, huyết mạch thiên phú của nàng cũng không nghịch thiên, cho dù có lột xác thì cũng không bằng hoàng kim huyết mạch của Cừu Yêu Nhi mới đúng.

Có một sư phụ giỏi như Luy Tổ, liền lợi hại như vậy sao?

''Bảo bối, chúng ta về nhà thôi!'' Thẩm Lãng nói ''Nàng đã lợi hại như vậy rồi, vậy thì theo phu quân đi đánh nhau, đi đánh chết Cơ Tuyền!''

''Được!'' Mộc Lan nũng nịu nói: ''Thiếp nằm mơ cũng muốn được trở về nhà với chàng, nằm mơ cũng muốn mỗi sáng thức dậy đều được nhìn thấy chàng!''

''Khụ khụ... '' Một tiếng ho nhẹ vang lên bên cạnh.

Thẩm Lãng kinh ngạc phát hiện, Cái gì? Bên cạnh sao lại có thêm một người?

Vừa rồi rõ ràng là ta và bảo bối Mộc Lan đang thân mật trên băng tuyết mà, ta có chiếc nhẫn, Mộc Lan đương nhiên không sợ lạnh.

Hơn nữa làn da của nàng, thật sự còn trắng hơn cả tuyết, hoàn mỹ hơn cả tuyết.

Luy Tổ gọi: ''Lãng nhi... ''

Thẩm Lãng ngập ngừng hỏi: ''Con... Con nên gọi người là di nương, hay là sư phụ?''

Luy Tổ nói: ''Gọi ta là sư phụ đi!''

Thẩm Lãng đáp: ''Vâng, sư phụ!''

''Trước tiên, ta muốn xin lỗi con, để giúp Mộc Lan mạnh lên trong thời gian ngắn nhất, ta đã ép buộc nó rất nhiều. Hơn một tháng trước, chúng ta vẫn luôn truy đuổi cự long, thấy nó sắp bay mất nên đã đuổi theo gấp gáp hơn một chút, kết quả con cự long đã phun lửa về phía chúng ta.

''

Thẩm Lãng sởn tóc gáy, nhìn về phía cự long.

Cự long? Ở đâu?

Nó đang kiêu ngạo bay lượn ở đằng xa, không thèm nhìn bất kỳ ai, ngoại trừ Thẩm Lãng và Quỷ Ngọ.

Hơn nữa, nó ghét băng tuyết nên đã biến thành một ngọn lửa, làm tan chảy băng tuyết trong vòng mười dặm, tạo thành một hồ nước nóng, sau đó ngâm mình trong đó.

Cự long lại dám tấn công Mộc Lan và Luy Tổ?

Thẩm Lãng hỏi: ''Sư phụ, người đã gặp con rồng này chưa? Khi nó còn nhỏ?''

''Ta đã gặp!'' Luy Tổ nói: ''Thậm chí còn vuốt ve nó, còn cho nó ăn mấy ngày, cho nên trên đường đi nó mới nhường nhịn ta, nhưng nó quá kiêu ngạo, sự kiên nhẫn rất hạn chế, lần đó chúng ta đuổi theo quá gấp gáp, chọc giận nó, nên nó trực tiếp phun ra long diễm. Đương nhiên, lúc đó nó cũng không có ý giết chúng ta, chỉ là cảnh cáo chúng ta, nhưng long diễm nó phun ra vẫn thiêu đốt toàn thân chúng ta. Nếu không có chiếc nhẫn thượng cổ bảo vệ, chúng ta đã chết rồi. ''

Dù nhìn thấy Mộc Lan bình an vô sự, nhưng Thẩm Lãng vẫn sợ hãi, con rồng này thật sự là lục thân bất nhận!

Luy Tổ nói: ''Lúc đó, tình hình của Mộc Lan rất nguy hiểm, nhưng nó nhất quyết không chịu rời đi, nói không thể để mất dấu cự long, nói muốn chờ con đến. Là ta cưỡng ép đưa nó đến phía bắc, đến Bạch Kinh để chữa trị. ''

Hả? Cái này... Cái này thật là ngại quá!

Lúc đó khi nhìn thấy những dòng chữ kia, Thẩm Lãng còn tưởng rằng Mộc Lan đã bị người của Bạch Kinh bắt đi.

Hắn còn rất nghi ngờ, Luy Tổ lợi hại như vậy, cho dù là người của Bạch Kinh cũng khó có thể bắt được bọn họ một cách dễ dàng như vậy, hơn nữa hiện trường cũng không có dấu vết đánh nhau.

Cho nên, lần này Thẩm Lãng hùng hổ đến đây để hỏi tội, hơn nữa còn dự định, nếu Bạch Kinh không giao người thì sẽ đại khai sát giới.

Kết quả là Luy Tổ đưa Mộc Lan đến Bạch Kinh để cầu cứu, mà người làm Mộc Lan bị thương lại là cự long.

Thẩm Lãng lo lắng hỏi: ''Vậy Mộc Lan hiện tại không sao chứ?''

Sau đó hắn vội vàng dùng X quang quét toàn thân Mộc Lan, muốn kiểm tra xem nàng có bị nội thương hay không.

Kết quả phát hiện, trong máu của nàng, quả thực có một cỗ năng lượng đặc thù, khí tức của long diễm.

Trên ngón tay của nàng, đeo một chiếc nhẫn thượng cổ, còn vị trí trái tim được gắn một viên bảo thạch xinh đẹp.

''Năng lượng của long diễm rất đáng sợ, dù cự long không có ý định giết chúng ta, nhưng cơ thể của chúng ta đã bị long diễm thiêu đốt. Hơn nữa, cỗ năng lượng này gần như vượt quá giới hạn bảo vệ của chiếc nhẫn, lúc đó tình hình rất nguy cấp, ta không còn cách nào khác, chỉ có thể đưa Mộc Lan đến Bạch Kinh. '' Luy Tổ nói: ''Con có nhìn thấy viên bảo thạch trên ngực Mộc Lan không?''

Thẩm Lãng đáp: ''Có thấy!''

Luy Tổ giải thích: ''Đây chính là Long Hạch Tâm đặc biệt của Bạch Kinh, sau khi đến Bạch Kinh, bọn họ đã khảm nó vào tim của Mộc Lan, nó kiềm chế năng lượng long diễm trong cơ thể con bé, lúc này mới cứu được Mộc Lan. Một khi nó rời khỏi, cỗ năng lượng này sẽ lại điên cuồng tàn phá, hủy diệt sinh mệnh của Mộc Lan. ''

Thẩm Lãng hôn lên viên bảo thạch, khàn giọng nói: ''Cảm ơn Bạch Kinh, ân tình này ta sẽ ghi nhớ, mãi mãi ghi nhớ!''

Loa Tổ nói. ''Đừng trách cự long, trong mắt nó, ngoại trừ con ra, những nhân loại khác đều là kiến hôi. Hơn nữa, lúc đó nó vẫn chưa nhìn thấy con, nên mới hành động như vậy, bây giờ nó sẽ không làm Mộc Lan bị thương đâu, bởi vì nó đã biết Mộc Lan là thê tử của con rồi. ''

Thẩm Lãng im lặng, cự long quả nhiên khác biệt hoàn toàn so với Đại Siêu, nó cao ngạo vô cùng, có suy nghĩ riêng của mình.

Trên đường đi, nó đã nổi giận rất nhiều lần, gần như không thể khống chế, mà mỗi lần nó nổi giận, đều là hủy thiên diệt địa.

Loa Tổ nói: ''Nó còn nhỏ, còn chưa thể khống chế bản thân, nên cần con và nó cùng nhau trưởng thành, lĩnh ngộ rồng của con, cũng sẽ dần dần khiến nó trưởng thành. ''

Lĩnh ngộ rồng, mấu chốt vẫn là lĩnh ngộ rồng.

Bởi vì cự long đang ở ngay trên đầu, Luy Tổ không dám nói rõ ràng, hiện tại cự long và Thẩm Lãng vẫn là quan hệ khế ước.

Thẩm Lãng rất khó có thể khống chế hoàn toàn con rồng này, bởi vì chính nó cũng rất khó kiềm chế bản thân, cho nên cần Thẩm Lãng không ngừng nâng cao đẳng cấp lĩnh ngộ rồng, mới có thể khống chế hoàn toàn con rồng này, chân chính trở thành chủ nhân của nó.

Bây giờ Thẩm Lãng chỉ là kế thừa khế ước của Khương Ly, giống như một cậu ấm siêu cấp phú nhị đại được thừa kế một công ty nghìn tỷ, trở thành chủ tịch hội đồng quản trị, nhưng muốn nắm giữ hoàn toàn công ty khổng lồ này, vẫn cần phải nỗ lực hơn nữa.

''Đương nhiên, cũng có câu nói rất hay, trong cái rủi có cái may. '' Luy Tổ nói: ''Lần này Mộc Lan bị long diễm thiêu đốt, tuy rằng gặp nguy hiểm, nhưng cũng có được cơ duyên lớn. Nếu có thể hấp thu năng lượng long diễm trong cơ thể, biến nó thành của mình, thì võ công của con bé sẽ được nâng cao rất nhiều. Hơn nữa, đây là một loại niết bàn lột xác tốt nhất đối với huyết mạch. ''

''Không được, thiếp không muốn!'' Mộc Lan kêu lên: ''Thiếp không muốn lột xác, thiếp cũng không cần niết bàn, thiếp muốn về nhà với phu quân, thiếp không chịu nổi nữa, thiếp muốn mỗi ngày đều được ở bên phu quân, thiếp muốn được ở bên cạnh người thân!''

Mộc Lan mạnh mẽ, lúc này lại như một đứa trẻ, càng thêm không muốn rời xa Thẩm Lãng, ôm chặt lấy cổ của hắn không buông ra.

Mộc Lan nũng nịu nói: ''Phu quân, thiếp muốn về nhà với chàng, thiếp không muốn mạnh mẽ nữa, thiếp chỉ muốn được ở bên chàng, được ở bên người thân, thiếp muốn gặp cha mẹ, thiếp muốn gặp bảo bảo Thẩm Mật, thiếp muốn gặp bảo bảo Thẩm Lực, thiếp muốn gặp mập. Sau này, thiếp không muốn xa chàng dù chỉ một giây phút!''

Lúc này, giọng nói của nữ tử Bạch Kinh vang lên từ bên ngoài: ''Bệ hạ, đây là cơ hội ngàn năm có một, hoàng hậu Mộc Lan ở lại đây với chúng ta, mới có thể nhận được sự nâng cao và lột xác lớn nhất. ''

Thẩm Lãng hỏi: ''Tại sao? Bởi vì huyết mạch của nàng rất đặc biệt sao?''

Nữ tử Bạch Kinh nói: ''Không phải, huyết mạch của nàng không đặc biệt, mà bởi vì nàng là thê tử của ngài, nên chúng ta mới muốn bồi dưỡng nàng thành người mạnh nhất thiên hạ!''

Cái này... Đây là logic gì vậy? Lý do gì vậy?

Thẩm Lãng hỏi: ''Nhất định phải ở lại đây sao?''

Nữ tử Bạch Kinh đáp: ''Đúng vậy, nơi này lạnh giá, hoàn cảnh đặc thù, thích hợp nhất để trấn áp năng lượng long diễm trong cơ thể hoàng hậu, thích hợp nhất để tiến hành thôn phệ hóa giải!''

Mộc Lan lập tức rơi lệ, đôi mắt to tròn long lanh nhìn Thẩm Lãng, nức nở nói: ''Phu quân, đừng bỏ thiếp ở lại đây, thiếp không muốn mạnh mẽ nữa, thiếp muốn về nhà với chàng!''

Luy Tổ nói: ''Lãng nhi, có vài lời ta không thể nói rõ ràng, nhưng Mộc Lan ở lại đây là thích hợp nhất, chúng ta cần nó trở nên mạnh nhất!''

Mộc Lan kiên quyết nói: ''Không được, thiếp muốn về nhà với phu quân!''

Thẩm Lãng vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp của nàng, cắn răng nói: ''Được, chúng ta về nhà!''