Chương 1048 Phóng xạ kinh thiên
Kỳ thực, trong đầu Thẩm Lãng lúc này còn tiếp nhận rất nhiều tin tức khác của Long tộc đang tràn vào.
Tin tức mà bức tượng của nữ hoàng Medusa truyền vào thật sự quá nhiều, Thẩm Lãng không thể nào lưu trữ toàn bộ trong đầu óc được, chỉ có thể chọn lọc những gì liên quan đến Long tộc mà giữ lại.
Đương nhiên, dù là tin tức liên quan đến Long tộc thì cũng cực kỳ tối nghĩa, Thẩm Lãng cần rất nhiều thời gian mới có thể giải mã được, tin tưởng rằng bên trong chắc chắn có rất nhiều bí mật, nhưng hiện tại hắn thật sự không có thời gian và tâm lực để giải mã, chỉ đành lưu trữ trong đầu óc trước đã.
"Cảm tạ ngài, nữ hoàng Medusa." Thẩm Lãng nói: "Hy vọng một ngày nào đó, ta có thể được diện kiến dung nhan tuyệt thế của ngài, cáo từ!"
Nói xong, Thẩm Lãng không chút chần chừ, lập tức mang theo Cừu Yêu Nhi và Yêu Yêu, cưỡi Đại Siêu rời khỏi Tam Giác Quỷ, bay về phía bắc.......
Mấy ngày sau, Thẩm Lãng một lần nữa bay qua vùng biển phụ cận thành Nộ Triều.
Thẩm Lãng nói: "Đến Ngọc Kinh sơn rồi, ta đi một mình."
Bởi vì đó là địa bàn của Bạch Ngọc kinh, hơn nữa còn là long trì thượng cổ bị ô nhiễm, chắc chắn cực kỳ nguy hiểm, cho nên Thẩm Lãng không muốn để Cừu Yêu Nhi và Yêu Yêu mạo hiểm.
Bảo bối Yêu Yêu đã vì hắn mà làm quá đủ rồi, hơn nữa con bé vẫn chưa tỉnh lại.
Cừu Yêu Nhi không nói gì, chỉ gật đầu, ôm Thẩm Lãng một cái thật chặt.
Đại Siêu đáp xuống một hòn đảo cách thành Nộ Triều vài trăm dặm.
Thẩm Lãng hôn lên trán Yêu Yêu một cái.
Yêu Yêu ngủ say mấy ngày đêm rốt cuộc cũng mở to mắt, vẫy vẫy tay với Thẩm Lãng, đôi mắt to tròn ấy như muốn nói điều gì đó.
"Tạm biệt Ba ba."
"Tạm biệt Yêu Yêu."
Thẩm Lãng một lần nữa cưỡi lên Đại Siêu, tiếp tục bay về phía bắc, hướng về phía Ngọc Kinh sơn mà đi.......
Ngọc Kinh sơn, nổi tiếng thiên hạ, nhưng chưa từng có ai đặt chân đến, nó không chỉ là một ngọn tuyết sơn, một ngọn băng sơn, mà còn là ngọc sơn.
Tương truyền toàn bộ sơn thể trong suốt như ngọc, tỏa ra ánh sáng hoàn mỹ, cho nên được gọi là Ngọc Kinh.
Bạch Ngọc kinh và Bạch kinh, có lẽ là cùng một thế lực, nhưng lại khác biệt.
Ở Phương Tây, Bạch Kinh dường như rất hư vô mờ mịt, không có cảm giác tồn tại, còn ở Phương Đông, Bạch Ngọc kinh thần bí, cường đại, không thể xâm phạm.
Nơi nào có tuyết, nơi đó chính là lãnh địa của Bạch Ngọc kinh, bất kỳ kẻ nào cũng không được xâm nhập.
Đương nhiên, cái gọi là nơi nào có tuyết, chính là chỉ vùng biển quanh năm bị băng tuyết bao phủ, nói chính xác là Vĩnh Đông hải.
Mấy trăm năm nay, có thể lâu hơn, trừ phi được Bạch Ngọc kinh cho phép, nếu không thật sự không có ai đặt chân đến, công chúa Cơ Tuyền từng ở Bạch Ngọc kinh tu luyện mấy năm, ngoài nàng ra, chưa từng nghe nói ai đến đó.
Cho đến nay, Thẩm Lãng đã gặp qua một vị sứ giả của Bạch Ngọc kinh, một nữ tử Bạch kinh, nhưng kỳ thực cho đến bây giờ vẫn chưa được thấy dung nhan thật của các nàng, bởi vì toàn thân các nàng đều được bao phủ trong tuyết trắng, dù có khuôn mặt thì cũng như bị băng tinh bao phủ.
Hình dung thế nào nhỉ? Cứ như là khuôn mặt của nhân vật nữ trong game 3d vậy, tuy rằng nhìn qua rất hoàn mỹ, nhưng lại có vẻ không được chân thật.
Thẩm Lãng cưỡi Đại Siêu, bay không ngừng về phía bắc ở độ cao hai vạn mét, bay mãi, bay mãi.
Ngọc Kinh sơn cách thành Nộ Triều thật sự rất xa, hơn hai vạn dặm.
Thẩm Lãng bay qua hải vực Đại Càn, lại bay qua hải vực Đại Viêm, tiếp theo chính là hải vực vô chủ.
Càng đi về phía bắc, thời tiết càng lạn, bay qua một vạn dặm, mười lăm ngàn dặm, hai vạn dặm.
Băng nổi trên mặt biển phía dưới càng ngày càng nhiều, càng ngày càng nhiều, rất nhanh sau đó, toàn bộ mặt biển đều đóng băng, tiến vào Vĩnh Đông hải.
Cả bầu trời đều là tuyết rơi.
Lẽ ra ở chỗ này đã có thể nhìn thấy bóng dáng Ngọc Kinh sơn, nhưng bởi vì bão tuyết che khuất, khiến cho đôi mắt không nhìn rõ được gì.
Thẩm Lãng không tiếp tục bay nữa mà đáp xuống mặt băng, chờ tuyết ngừng rơi.
Đại Siêu bị đông cứng đến run rẩy, Thẩm Lãng có chiếc nhẫn bảo vệ, còn Đại Siêu thì không, hơn nữa nhiệt độ ở đây đã xuống đến âm bảy tám mươi độ.
Thẩm Lãng lấy ra một chai gì đó từ trên lưng Đại Siêu, đây là hỏa dịch Địa Ngục, sản phẩm hoàn toàn mới của thành Nộ Triều, so với dịch thể của đạn lựu hỏa Địa Ngục còn tân tiến hơn, có thể cung cấp nhiệt lượng lớn hơn. Thế nhưng, lúc này lấy ra thì nó đã đóng băng thành một khối băng lớn bằng nắm tay.
Thẩm Lãng dùng lửa đốt.
"Phừng..." Ngọn lửa lớn bùng lên, tỏa ra nhiệt độ cao kinh người.
Hầu như làm tan chảy toàn bộ băng xung quanh, nhưng điều kỳ lạ là nó có thể bay trên mặt nước, còn tiếp tục cháy.
Nhiệt độ xung quanh nó, đều bị nung nóng đến nhiệt độ tương đối dễ chịu.
Thẩm Lãng lấy ra vài miếng thịt, đây là loại thịt rất đặc biệt, đều là bò được nuôi trên đảo Amazon, bên trong ẩn chứa năng lượng rất cao, loại thịt này cực kỳ quý giá, ngay cả sủng thú cự tích cũng không thể ăn mỗi bữa.
Đại Siêu thoải mái ăn hết trăm cân, rốt cục cũng no bụng.
Vài giờ sau, tuyết ngừng rơi, mây trên trời tản ra, mặt trời lại ló dạng.
Bầu trời Vĩnh Đông hải trong xanh như được gột rửa, trước đó do bão tuyết che phủ, tầm nhìn không quá năm mươi mét, lúc này tầm nhìn đã vượt quá vạn mét.
Cả thế giới trong suốt hoàn mỹ.
Thẩm Lãng và Đại Siêu, một người một cự tích, đều ngây ngốc nhìn về phía bắc, nhìn về phía Ngọc Kinh sơn.
Mẹ kiếp, thật sự quá đẹp.
Thẩm Lãng không thể tưởng tượng nổi, trên thế giới này lại có ngọn núi đẹp như vậy.
Thảo nào được xưng là Ngọc Kinh sơn.
Nó cao vô cùng, như thể vươn tới tận trời xanh, nhìn từ xa, độ cao so với mặt biển vượt quá vạn mét, còn cao hơn cả đỉnh Olympus ở Phương Tây.
Thế nhưng toàn bộ sơn thể của nó, lại trong suốt như ngọc, tựa như một khối băng nguyên chất khổng lồ.
Nhìn từ góc độ này, nó trong suốt.
Nhìn từ một góc độ khác, nó lại có màu lam.
Nó không giống một ngọn núi, mà giống như một kim tự tháp khổng lồ được khảm bằng thủy tinh.
Thảo nào trong rất nhiều sách cổ, đặc biệt là Đông Ly truyện, đều ghi lại vẻ đẹp của Ngọc Kinh sơn.
Nó giống như một vị tiên tử, đứng sừng sững giữa trời đất, thậm chí Thẩm Lãng còn cảm thấy vẻ đẹp của ngọn núi này có chút không chân thực.
Ngọn núi này vô cùng hùng vĩ, chân núi kéo dài đến mấy trăm dặm, bởi vì khu vực biển này hoàn toàn đóng băng, nên không phân biệt được rõ ràng đâu là đất liền, đâu là đại dương, nhìn qua cứ như thể nó mọc lên từ đáy biển vậy.
Có một điều rất kỳ lạ, trong các ghi chép trước đây, vẫn có thể nhìn thấy vẻ đẹp của Ngọc Kinh sơn.
Nhưng mấy năm gần đây, dường như không còn ai nhìn thấy nó nữa.
Nguyên nhân là do trời đất càng ngày càng lạnh, phạm vi Vĩnh Đông hải ngày càng mở rộng, trước đây thuyền bè đi qua khu vực biển này, khi thời tiết tốt có thể nhìn thấy Ngọc Kinh sơn từ xa, nhưng hiện tại thì hoàn toàn không thể, bởi vì phạm vi Vĩnh Đông hải đã lan rộng về phía nam thêm mấy trăm dặm.
"Rất đẹp đúng không? Đi thôi." Thẩm Lãng vỗ vỗ Đại Siêu.
Đại Siêu lại vỗ cánh, bay về phía Ngọc Kinh sơn.
Nhìn gần thì kỳ thực chỉ còn khoảng trăm dặm nữa thôi.......
Đại Siêu không ngừng bay về phía Ngọc Kinh sơn, cứ bay mãi, bay mãi, dường như càng ngày càng gần.
Nhưng điều kỳ lạ đã xảy ra, rõ ràng ngày càng gần, rõ ràng chỉ còn trăm dặm, nhưng lại không tài nào bay đến nơi.
Tốc độ bay nhanh nhất của Đại Siêu có thể đạt tới năm sáu km một phút, trăm dặm cũng chỉ là chuyện trong vòng năm sáu phút mà thôi.
Kết quả là bay nửa canh giờ rồi mà vẫn chưa tới.
Đại Siêu không tin tà, vẫn tiếp tục bay mãi, bay mãi.
Thế nhưng khoảng cách đến Ngọc Kinh sơn dường như vĩnh viễn không thay đổi, mãi mãi không thể đến gần hơn.
Cảnh tượng này có chút quen thuộc?
Đúng vậy, giống như ở phế tích đế quốc Lost, mãi mãi không thể rời khỏi, dù cố gắng bao nhiêu lần, cuối cùng cũng sẽ quay trở lại hòn đảo kia, trở về vị trí ban đầu.
Thẩm Lãng biết, Ngọc Kinh sơn có năng lực quấy nhiễu tinh thần rất mạnh, bề ngoài Đại Siêu đang bay thẳng về phía nó, nhưng lại đang bay vòng quanh nó, cứ như vậy dù có bay đến chết cũng không đến nơi được.
Thảo nào từ trước đến nay không có ai lên được Ngọc Kinh sơn, thì ra là vì lý do này.
Thẩm Lãng thử dùng ý chí để phá vỡ ảo cảnh tinh thần này.
Kết quả... Vẫn không có gì thay đổi.
Thật ghê gớm, ảo cảnh tinh thần ở đây, vậy mà còn mạnh hơn cả đế quốc Lost, còn lợi hại hơn cả Yêu Mẫu.
Tinh thần lực của Thẩm Lãng mạnh mẽ như vậy, mà vẫn bị ảnh hưởng, không nhìn thấy được cảnh tượng chân thật, vẫn bị nhốt trong ảo cảnh.
Sau đó Thẩm Lãng thử rất nhiều biện pháp.
Vẫn như cũ, đều không thể phá vỡ ảo cảnh, thật quá bá đạo!
Cuối cùng, không còn cách nào khác, Thẩm Lãng đành thi triển lĩnh ngộ rồng. Đây là một loại trạng thái vô cùng kỳ dị, không còn dùng phạm vi của con người để nhìn nữa, mà là dùng phạm vi gần giống như rồng để nhìn thế giới.
Đã từng nói, trong mắt rồng, vạn vật đều là quang ảnh. Chúng ta nhìn thấy một thành thị, có vô số người, có những kiến trúc nguy nga tráng lệ, nhưng trong mắt rồng, vô số người đó chỉ là vô số điểm sáng, nhỏ bé như kiến hôi.
Lĩnh ngộ rồng của Thẩm Lãng, chỉ mới là sơ cấp, vậy nên hình dung cảnh vật trong mắt của hắn như thế nào đây? Cứ như là đeo thêm một lớp kính lọc trước mắt vậy.
Trong nháy mắt, tất cả đều thay đổi.
Vừa rồi nhìn thấy đẹp đẽ nhường nào, bây giờ lại đáng sợ khủng khiếp, thê lương bấy nhiêu.
Vừa rồi nhìn thấy Ngọc Kinh sơn, óng ánh trong suốt, như ngọc thạch hoàn mỹ.
Thì lúc này Ngọc Kinh sơn, lại như địa ngục sâm la, tỏa ra quang mang xanh lục quỷ dị, còn pha lẫn rất nhiều màu sắc khác, hơn nữa sơn thể của nó như thể bị vặn vẹo, khiến cả bầu trời đều bị nhuộm màu như ngày tận thế.
Đây mới chính là trạng thái chân thật của nó.
Nơi đây bị ô nhiễm phóng xạ nghiêm trọng, bên trong chứa đựng năng lượng phóng xạ khổng lồ, mà dựa theo kiến thức của Thẩm Lãng, phóng xạ là loại màu này, xanh lè xanh lét, vàng vàng lục lục, tràn ngập sợ hãi và u ám.
Hơn nữa giống như Thẩm Lãng tưởng tượng, cái gọi là Ngọc Kinh sơn, chẳng qua chỉ là một cái chụp khổng lồ.
Long trì này bị ô nhiễm, năng lượng phóng xạ bên trong rất đáng sợ, nên có người đã xây dựng một cái chụp hình kim tự tháp khổng lồ bao phủ quanh nó, che đậy toàn bộ phóng xạ bên trong.
Thảo nào với năng lượng phóng xạ khổng lồ như vậy, cự long sao có thể không cảm nhận được? Ở Phương Tây, dù chỉ là 1kg Uranium, cự long ở rất xa cũng cảm nhận được, còn bay qua phá hủy toàn bộ thành An Tức.
Nói cách khác, năng lượng phóng xạ Uranium của thành An Tức tương đương với một đóm lửa, còn năng lượng phóng xạ của long trì thượng cổ này tương đương với một biển lửa ngút trời, kéo dài đến mấy trăm ngàn dặm.
Cự long sao có thể không cảm nhận được? Hóa ra là bị người ta dùng cái chụp che lại.
Thẩm Lãng nói: "Đại Siêu, ngươi lui về phía sau ba trăm dặm chờ ta."
Đại Siêu đáp xuống, Thẩm Lãng nhảy xuống đất.
Sau đó hắn sử dụng ánh mắt nhìn đặc biệt, đi về phía Ngọc Kinh sơn.
Lúc này, rốt cuộc cũng không còn ảo giác nữa, khoảng cách mấy chục dặm, bởi vì hắn có giáp thượng cổ, chỉ đi bộ trong vòng nửa canh giờ là đến nơi.
Hắn đi tới chân núi Ngọc Kinh sơn.......
Lớn quá, lớn quá, lớn quá!
Đứng dưới chân núi, Thẩm Lãng đã hoàn toàn không nhìn thấy toàn cảnh Ngọc Kinh sơn nữa, chỉ có thể nhìn thấy một cánh cửa ở chân núi.
Bạch Ngọc kinh thật sự rất lợi hại, ở lục địa Cực Bắc, bọn họ xây dựng một cái vòm trời khổng lồ, ngăn chặn Tinh Thể Địa Ngục bành trướng, ngăn cản băng giá lan rộng.
Còn ở đây, bọn họ xây dựng một cái chụp hình kim tự tháp lớn như vậy, che đậy long trì bị ô nhiễm.
Cái chụp này kỳ thực không phải trong suốt, nhưng quang mang phóng xạ bên trong quá mức chói lóa, khiến cho cả Ngọc Kinh sơn đều có màu xanh lục, nhuộm cả bầu trời như ngày tận thế.
Ban đầu Thẩm Lãng tưởng rằng nơi đây sẽ có người của Bạch Ngọc kinh canh giữ, nhưng kết quả là không có ai!
Cả Ngọc Kinh sơn, đừng nói là người, ngay cả bóng ma cũng không có.
Cánh cửa trước mặt đóng chặt, đây chính là lối vào long trì thượng cổ sao? Nhưng trên cửa không có chỗ nào để nhập mật mã, cũng không có chỗ lõm để ấn tay, tóm lại là không có cơ quan mở cửa.
Thẩm Lãng cẩn thận cảm nhận cánh cửa này, bởi vì ngàn vạn lần không thể hành động thiếu suy nghĩ, không thể trực tiếp phóng thích một vòng xoáy năng lượng ra ngoài.
Nơi này có phóng xạ cực lớn, một khi để lộ ra ngoài, sẽ gây ra ô nhiễm rất nghiêm trọng.
Thẩm Lãng lấy Long Chi kiếm ra, thử xem có thể mở được một khe hở nào không, kết quả là không thể, cánh cửa này, thậm chí toàn bộ cái chụp, đều kiên cố đến mức không thể dùng ngôn ngữ nào để hình dung, ngay cả Long Chi kiếm cũng không thể cắt được.
Long Chi kiếm không được, vậy còn vật kia?
Vật kia là Địa Ngục Hồn châu được khảm nạm trên Long Chi kiếm.
Giống như mối quan hệ giữa giáo và khiên vậy, ở lục địa Cực Bắc, Tinh Thể Địa Ngục điên cuồng bành trướng lan rộng, còn mái vòm của Bạch Kinh bao phủ, ngăn cách năng lượng của nó khỏi thế giới bên ngoài.
Thẩm Lãng vô cùng cẩn thận, dùng Địa Ngục Hồn châu nhẹ nhàng chạm vào cánh cửa ở chân núi Ngọc Kinh sơn.
Điều kỳ lạ đã xảy ra, cánh cửa vốn kiên cố không thể phá vỡ này, vậy mà lại bị hòa tan một góc.
Giống như băng bị lửa nung chảy, nhưng Địa Ngục Hồn châu rõ ràng là cực hàn.
Trong nháy mắt, năng lượng phóng xạ kinh người điên cuồng tràn ra từ lỗ hổng bị hòa tan kia.
Bộ não của Thẩm Lãng lập tức phát ra cảnh báo chói tai.
"Phát hiện năng lượng phóng xạ, phát hiện năng lượng phóng xạ, vượt quá giới hạn, vượt quá giới hạn."
Cùng lúc đó, Thẩm Lãng phát hiện chiếc nhẫn của mình đột nhiên sáng lên, lần đầu tiên hắn gặp tình huống này.
Ngay sau đó, Long Hạch Tâm của Thẩm Lãng bắt đầu nóng lên, nhanh chóng vận chuyển.
Từ trước đến nay, Long Hạch Tâm của Thẩm Lãng chưa bao giờ phải chịu tải trọng lớn như vậy.
Năng lượng phóng xạ vô tận ập đến, Thẩm Lãng chỉ cảm thấy tầm nhìn trước mắt trở nên vô cùng kỳ quái, trong nháy mắt sáng rực, như thể bị sét đánh trúng.
Sau đó hắn trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
Phóng xạ ở đây quá mạnh, trực tiếp vượt quá giới hạn bảo vệ của chiếc nhẫn.
Nhưng vào khoảnh khắc cuối cùng, Thẩm Lãng đã kịp thu hồi Long Chi kiếm, để Địa Ngục Hồn châu rời khỏi cánh cửa kia.
Ngay lập tức, cánh cửa tự động khép lại, năng lượng phóng xạ bên trong lại một lần nữa bị che chắn ngăn cách.