Chương 1061 Bắc phạt Viêm kinh
Vèo, vèo, vèo..."
Cự long của Đại Viêm như tia chớp, tốc độ bay cực cao, mỗi giây vượt qua 2000m, hướng về phía tây.
Hoàng đế Đại Viêm lại thở dài một tiếng: "Thẩm Lãng, nếu ngươi thật sự không đợi được, vậy cứ phá hủy Viêm kinh đi, dù sao thành thị mất rồi có thể xây lại."
Từ điểm này cũng có thể thấy được sự khác biệt giữa hoàng đế và thái tử.
Thái tử vừa nghe được tin xấu đã vội vã trút bỏ trách nhiệm, đồng thời thầm thở phào nhẹ nhõm.
Mà hoàng đế bệ hạ cho dù chưa đối mặt với tuyệt cảnh, nhưng vẫn xem như tuyệt cảnh đã đến, chủ động đi hoàn thành chuyến hành trình tìm đường sống trong cái chết.
Cách nghĩ của ông và Thẩm Lãng quả thực giống nhau như đúc, chiến thắng thứ mà ngươi sợ hãi nhất, khiêu chiến địa ngục, hoàn thành Niết Bàn.
Mục tiêu của hoàng đế Đại Viêm là nơi giao giới giữa đế quốc Zollern và đại lục Cực Bắc, biển dung nham dưới lòng đất của thành Hỏa Viêm.
Đương nhiên mục tiêu của ông không phải dung nham, mà là Tinh Thể Địa Ngục nằm bên dưới biển dung nham, thứ đã khiến cho biển dung nham hoàn toàn đóng băng.
Tại sao hoàng đế Đại Viêm lại biết nơi đó?
Bất luận năng lượng gì đều có nguồn gốc, đặc biệt là năng lượng kỳ dị đáng sợ của Tinh Thể Địa Ngục, sau khi Thẩm Lãng dùng năng lượng từ Địa Ngục Hồn châu dánh vào mắt cự long, căn nguyên của loại năng lượng này liền bị lộ.
Từ Viêm kinh đến di tích thành Hỏa Viêm, vượt qua hơn năm vạn dặm, chỉ chưa đầy một ngày, hoàng đế Đại Viêm và cự long đã đến nơi.
Khi bay đến bầu trời thành Hỏa Viêm, cự long rõ ràng run rẩy, bởi vì nó từng bị loại năng lượng này tập kích.
Chỉ là lúc ấy, năng lượng mà Thẩm Lãng lợi dụng Địa Ngục Hồn châu để tập kích rất nhỏ bé, giống như ngọn lửa của một ngọn nến vậy, mà ở sâu trong lòng đất, dưới biển dung nham nóng chảy của thành Hỏa Viêm, loại năng lượng như Địa Ngục này lại vô cùng vô tận, đâu chỉ vượt qua vạn lần, mười vạn lần, trăm vạn lần?
Đối với cự long của Khương gia mà nói, long trì thượng cổ trong Ngọc Kinh sơn là một địa ngục.
Nhưng đối với cự long của Đại Viêm mà nói, biển dung nham nóng chảy dưới lòng đất thành Hỏa Viêm, chẳng phải cũng như vậy sao? Cũng là một địa ngục đáng sợ.
Hoàng đế Đại Viêm hỏi: "Sợ hãi sao?"
Cự long Đại Viêm nói: "Nỗi sợ hãi vô biên vô tận, giống như địa ngục."
"Vậy thì đi vào đó thôi, chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua địa ngục, vượt qua kiếp nạn này." Hoàng đế Đại Viêm nói: "Nếu không thì trận chiến này chúng ta nhất định thua, vượt qua kiếp nạn này mới có cơ hội chiến thắng."
Rất quen thuộc, những lời nói của ông giống Thẩm Lãng lúc đó như đúc.
"Vâng chủ nhân." Cự long Đại Viêm nói: "Ta được ngài hồi sinh, ta hoàn toàn tin tưởng ngài, thậm chí còn hơn cả chính bản thân mình."
Nói xong, thân thể cự long của Đại Viêm lại thu nhỏ, chỉ còn lại không đến mười thước.
Hoàng đế Đại Viêm và rồng của ông chậm rãi đi vào phế tích thượng cổ của thành Hỏa Viêm.
Lúc bước vào cổng thành, hoàng đế còn liếc mắt nhìn cảnh vật bên ngoài.
Thật đẹp, lúc ấy đóng băng chỉ trong nháy mắt, cho nên rất nhiều động vật, cây cối, hoa cỏ đều bị đóng băng, trông rất sống động, đẹp không sao tả xiết.
Nhìn thêm một chút, sau này có thể sẽ không còn cơ hội.
Nếu như lần Niết Bàn, Độ Kiếp này thất bại, hoàng đế Đại Viêm và rồng của ông sẽ không thể ra ngoài nữa, vĩnh viễn chôn vùi trong mười tám tầng địa ngục của biển dung nham nóng chảy.
Hoàng đế Đại Viêm tiến vào phế tích thành Hỏa Viêm, sau đó đi vào trong kim tự tháp, men theo thông đạo dưới lòng đất của kim tự tháp, đi xuống mấy ngàn mét, cho đến cuối cùng.
Phía dưới là vực sâu vô tận, dưới vực sâu là biển dung nham vô biên vô tận, hoàn toàn yên tĩnh.
Nơi đây không có không khí, vì nhiệt độ thấp đến cực hạn, không khí đều bị đóng băng, biến thành bông tuyết.
Hoàng đế Đại Viêm cũng nhìn thấy Quỷ Ngọ ở chính giữa, ông ngồi xổm xuống, nhìn khuôn mặt của Quỷ Ngọ.
''Không ngờ tới lại nhìn thấy khuôn mặt của lão hữu ở chỗ này, thật giống y đúc. '' Hoàng đế Đại Viêm nói: ''Ngươi chính là cái bóng kia sao? Nhờ cả vào ngươi. ''
Nói xong, hoàng đế ngồi xếp bằng đối diện với thi thể Quỷ Ngọ, tiến vào trạng thái lĩnh ngộ rồng trung giai.
Hoàng đế nói: ''Đi đi, rồng của ta!''
Cự long bay đến trung tâm biển nham thạch, phun ra một ngụm khí.
''Ầm, ầm, ầm, ầm... ''
Vô số long diễm tuôn ra từ trong cơ thể nó, trong nháy mắt tỏa ra nhiệt độ kinh thiên.
Cả người nó biến thành một ngọn lửa rừng rực, vượt qua mấy trăm ngàn, mấy triệu độ.
Sau đó, ở sâu trong biển nham thạch dĩ nhiên phát ra một tiếng rít hưng phấn vô cùng, như thể cảm nhận được một món quà vô cùng mỹ vị, giống như địa ngục sắp thu nhận oan hồn.
Trong tầm mắt của cự long, biển nham thạch biến thành địa ngục vô tận, mười tám tầng địa ngục chân chính.
Hoàng đế nói: ''Nếu trước kia ngươi đến đây, chắc chắn sẽ chết, sẽ bị nó nuốt chửng thành băng, nhưng bây giờ lại không giống, ngươi đã chịu đựng công kích của loại năng lượng này, chúng ta đã lĩnh ngộ qua nó, đúng không?''
''Đúng vậy, bệ hạ. '' Cự long gầm lên: ''Hướng về địa ngục, niết bàn trọng sinh. ''
Nói xong, cự long bỗng hóa thành một đám lửa, chui vào trong biển nham thạch đang bị đóng băng.
Trong nháy mắt, biển nham thạch đang hoàn toàn đông cứng lại bắt đầu tan chảy, sau đó biến thành màu đỏ rực, lại một lần nữa biến thành dung nham đáng sợ, chảy xuôi.
Năng lượng hỏa diễm đáng sợ của cự long lại một lần nữa thiêu đốt toàn bộ biển nham thạch.
Nó không sợ hãi lặn xuống, lặn xuống, lặn xuống, tìm kiếm căn nguyên địa ngục ở nơi đây, Tinh Thể Địa Ngục kia.
Toàn bộ quá trình, giống như đi qua từng tầng một trong mười tám tầng địa ngục.
Cùng lúc cự long của Đại Viêm lặn xuống, cả người nó từng chút từng chút tan thành mây khói.
Tất cả vẫn là như vậy, giống hệt như cự long của Khương gia lúc trước.
Biển dung nham thật sự rất sâu, vượt qua mấy vạn mét, thậm chí là mười mấy vạn mét.
Cự long của Đại Viêm dũng cảm tiến lên, không ngừng tiến sâu vào địa ngục, cả người nó bị năng lượng địa ngục tập kích, trước tiên đóng băng, sau đó từng chút từng chút tan rã.
Cuối cùng...
Cự long của Đại Viêm đã đi vào nơi sâu nhất của biển nham thạch.
Cơ thể của nó triệt để tiêu tán, chỉ còn lại long hồn.
Một lát sau, biển nham thạch nóng bỏng kinh người một lần nữa lạnh đi, rất nhanh lại một lần nữa đông cứng lại.
Cuối cùng...
Không khí lại một lần nữa ngưng tụ thành tuyết, nhiệt độ nơi đây lại một lần nữa giảm xuống âm hai trăm độ.
Cự long Đại Viêm biến mất, tất cả trở về hình dáng ban đầu, như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Hoàng đế Đại Viêm vẫn lặng lẽ ngồi xếp bằng trên biển dung nham đang đông cứng lại, mà thi thể Quỷ Ngọ ngồi đối diện với ông đã biến mất, tan thành mây khói.......
Trong thành Tịnh Châu.
Thẩm Lãng vẫn đang chuyên tâm viết gì đó, hắn chợt ngẩng đầu lên, cự long của hắn đang nằm trên tầng mây cũng đột nhiên ngẩng đầu lên.
Như thể cảm nhận được điều gì đó, cảm nhận được điều gì đó ở Phương tây xa xôi.
Trầm tư một lát, Thẩm Lãng mỉm cười, sau đó lại cúi đầu, tiếp tục viết, hoàn thiện kế hoạch Ngày Tận Thế.
Mà cự long của hắn cũng một lần nữa nằm xuống trên tầng mây, nhắm mắt dưỡng thần, thuận theo gió mà trôi.
''Bệ hạ, Tả Từ các chủ cầu kiến. '' Giọng nói của thái giám Lê Ân từ bên ngoài truyền đến.
Tả Từ, vậy mà lại đến? Rốt cục đã đến rồi sao.......
''Phương ngoại Tả Từ, bái kiến bệ hạ. '' Tả Từ khom người hành lễ, cũng cung kính hơn so với trước đây.
Thẩm Lãng nói: ''Các chủ, đã lâu không gặp. ''
Quả thật đã lâu không gặp, cũng được hai ba năm rồi, lúc gặp mặt lần trước, hình như là sau khi quyết đấu với Doanh Vô Minh.
Tả Từ nói: ''Mấy năm không gặp, bệ hạ thay đổi rất nhiều, khiến người ta cảm khái vạn phần. ''
Thẩm Lãng nói: ''Các chủ khai phá đại hoang mạc thế nào rồi?''
Tả Từ nói: ''Tốt, rất tốt, tốt hơn tưởng tượng. ''
Có thể thấy được Thiên Nhai Hải các đã thu hoạch được rất nhiều thứ ở đại hoang mạc vạn dặm.
Thẩm Lãng nói: ''Trên chiến trường Tấn quốc, còn chưa cảm tạ sự trợ giúp của Thiên Nhai Hải các. ''
Tả Từ khom người nói: ''Chỉ là việc nhỏ, không đáng nhắc tới. ''
Thẩm Lãng nói: ''Các chủ và Cương Nhất là bằng hữu sao?''
''Không phải. '' Tả Từ nói: ''Từ trước đến nay, thần luôn giữ khoảng cách với Cương Nhất, cách đây không lâu, Cương Nhất tìm tới thần, nói với thần một số chuyện, nên Thiên Nhai Hải các mới đưa ra lựa chọn. Đương nhiên, nếu không có sự giúp đỡ của chúng thần, Sở vương cũng có thể chiến thắng trên chiến trường Tấn quốc, Thiên Nhai Hải các ra tay, chủ yếu là muốn bày tỏ tâm ý. ''
Thẩm Lãng nói: ''Nói cách khác, giữa Đại Viêm và Đại Càn, ngài lựa chọn Đại Càn, đứng về phía Khương gia sao?''
''Không phải!'' Tả Từ nói: ''Thần lựa chọn đứng về phía ngài, chứ không phải Đại Càn, cũng không phải Khương gia. ''
Thái độ này... Thật kỳ lạ.
Trong mắt Thẩm Lãng, Tả Từ là một người hoàn toàn không thể nhìn thấu, hơn nữa ông căn bản không cần phải đứng về phía ai cả.
Dù hắn đánh bại hoàng đế Đại Viêm, trở thành chủ nhân của Phương Đông, cũng sẽ không đi xâm phạm Thiên Nhai Hải các, càng sẽ không đi tranh giành di tích đại hoang mạc vạn dặm, hắn không có dã tâm lớn như vậy.
Mấy năm trước, khi hoàng đế còn cường đại như vậy, hô phong hoán vũ, Tả Từ cũng không đứng về phía ông, ba mươi mấy năm trước, khi Khương Ly và hoàng đế tranh đoạt thiên hạ, Tả Từ cũng không đứng về phía ai.
Mà lần này ông lại muốn đứng về phía ai đó, hơn nữa lại đứng về phía hắn.
Thẩm Lãng hỏi: ''Tại sao?''
Tả Từ trầm mặc một lúc lâu, nói: ''Bởi vì ngài rất thuần túy, không có dã tâm, không màng quyền mưu, không màng bá nghiệp, tất cả đều dựa theo ý chí trong nội tâm mình mà làm. ''
Thẩm Lãng nói: ''Lời của các chủ, thật là huyền diệu khó hiểu. ''
Tả Từ nói: ''Bệ hạ, nhưng ngài thật sự không hiểu sao? Đương nhiên ngài hiểu, những lời của thần, có lẽ chính thần cũng không hoàn toàn hiểu, tựa như... ''
Thẩm Lãng nói: ''Phong cảnh rất đẹp. ''
Tả Từ nói: ''Đúng vậy, rất đẹp. Thắng lợi vĩ đại đang chờ ngài. ''
Thẩm Lãng nói: ''Các chủ có muốn vào Viêm kinh với ta không, chứng kiến trận chiến giữa ta và hoàng đế. ''
''Sẽ không. '' Tả Từ nói: ''Thần phải về hoang mạc, chuẩn bị tất cả, thần có một yêu cầu nhỏ muốn nhờ ngài. ''
Thẩm Lãng nói: ''Mời nói. ''
Tả Từ nói: ''Khi nào ngài rảnh, cho dù không rảnh, đều phải đến đại hoang mạc một chuyến, chúng thần ở đó chờ ngài đại giá quang lâm. ''
Thẩm Lãng nghi ngờ hỏi: ''Chúng thần?''
Tả Từ nói: ''Đúng vậy, tất cả chúng thần, toàn bộ đại hoang mạc, đều đang chờ ngài đại giá quang lâm. ''
Thẩm Lãng nhìn Tả Từ, chậm rãi nói: ''Ta hiểu rồi. ''
Tả Từ nói: ''Đa tạ bệ hạ, vậy thần xin cáo lui. ''
Thẩm Lãng nói: ''Đúng rồi, các chủ đến đây, Cương Nhất không đến sao?''
Tả Từ nói: ''Chắc hẳn Cương Nhất sẽ xuất hiện để gặp ngài trước hoặc sau khi ngài quyết chiến với hoàng đế, ngài cũng không cần mong đợi sẽ biết được thêm tin tức gì từ chỗ đối phương, bởi vì chúng thần đều giống nhau, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, vẫn là bầu trời của thế giới này, không nhìn thấy gì xa hơn. ''
Thẩm Lãng nói: ''Vậy thì hẹn gặp lại. ''
Tả Từ nói: ''Thần sẽ chờ bẹ hạ. ''
Sau đó Tả Từ cưỡi một con thú bay đặc biệt chưa từng thấy bao giờ, bay lên trời, rời khỏi Tịnh Châu, bay về phía tây, hướng về đại hoang mạc vạn dặm.
Tất cả mọi người đã đến đông đủ.
Ngày hôm sau, Thẩm Lãng hạ lệnh: ''Đại quân xuất phát, bắc phạt Viêm kinh!''
Trong nháy mắt, vạn người reo hò.
''Bệ hạ vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!''
''Đại Càn vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!''
Thẩm Lãng cưỡi cự long, chậm rãi bay về phía Viêm kinh.
Trên mặt đất, mấy chục vạn quân của Sở vương, mấy chục vạn quân của Ngô vương, quân của Sa Căng, quân của Việt quốc do Ninh Kỳ dẫn đầu, tổng đại quân của bốn đường đông tây nam bắc, hơn 100 vạn quân, hùng dũng oai vệ, xuất phát về phía Viêm kinh.
Bắc phạt Viêm kinh.
Trận chiến cuối cùng của Phương Đông.