Chương 1065 Thẩm Lãng quyết đấu hoàng đế
Lần đầu tiên gặp mặt hoàng đế, Thẩm Lãng nhận ra hoàng đế bình thường hơn tưởng tượng, so với vẻ ngoài anh minh thần võ, khí phách ngút trời của Khương Ly, thì ông thật quá bình thường.
Thế nhưng Thẩm Lãng hiểu rõ, đây chính là người quyền lực nhất thiên hạ, sức mạnh của ông không đến từ võ công cái thế, mà là trí tuệ mưu lược, là ý chí kiên cường.
Người này, giống hệt như hắn, đều đạt đến lĩnh ngộ rồng trung cấp.
Không chỉ thế, khi Thẩm Lãng còn chưa khởi binh bắc phạt Viêm kinh, vị hoàng đế này đã lựa chọn một con đường gian nan nhất, quyết tuyệt nhất, dấn thân vào địa ngục, để cự long niết bàn trọng sinh.
Lúc đó Thẩm Lãng đã gặp tuyệt cảnh, buộc phải đánh cược mạng sống để tìm kiếm sinh cơ, nhưng vị hoàng đế này còn chưa tận mắt nhìn thấy cự long của hắn, đã lựa chọn con đường niết bàn trọng sinh.
Loại dũng khí này, quả thật thiên hạ vô song!
Hoàng đế cất tiếng: "Bệ hạ Thẩm Lãng, hân hạnh được gặp."
Thẩm Lãng đáp lễ: "Hoàng đế bệ hạ, hân hạnh được gặp."
Lúc này hắn mới sực tỉnh, vị hoàng đế trước mặt chính là kẻ thù lớn nhất đời này của hắn, vậy mà chưa một lần gặp mặt, hai người đã phải quyết chiến sinh tử, quả là một chuyện kì lạ.
Chẳng phải có câu hoàng không gặp hoàng sao?
"Đa tạ bệ hạ Thẩm Lãng đã không hủy diệt kinh thành, cũng vì thế mà ta không phải xây dựng lại từ đầu." Hoàng đế Đại Viêm nói: "Mấy tháng qua, để ngươi đợi lâu rồi."
"Cũng không lâu lắm, thật ra ta cũng không mong ngày này đến sớm như vậy."
"Nghe nói ngươi có một thái tử tài cao, trận chiến lần này, nếu trẫm thắng, sẽ không giết người nhà của ngươi."
"Đa tạ hoàng đế bệ hạ nhân từ."
Nói rồi, Thẩm Lãng hỏi: "Hoàng đế bệ hạ, chuyện của Khương Ly, ngài có biết hung thủ là ai không?"
Hoàng đế dứt khoát đáp: "Không phải ta!"
Hả? Câu trả lời theo bản năng này khiến cho Thẩm Lãng nhớ đến một tiểu phẩm hài, trong đó nhân vật Viên Minh Viên cũng nói: "Không phải ta đốt!"
"Cái chết của Khương Ly không liên quan gì đến ta. Lúc đó, ta vốn định đường đường chính chính quyết chiến với Khương Ly, bởi vì ta hoàn toàn tin tưởng mình sẽ thắng, dù lúc đó rồng của ta vẫn chưa thức tỉnh."
Thẩm Lãng chợt nhớ đến di thư của Khương Ly, đó là những dòng chữ đầy bi quan mà ông viết ra trước khi xuất binh bắc phạt Viêm kinh, lúc đọc được những dòng ấy, Thẩm Lãng đã rất nghi hoặc.
Lúc đó cả thiên hạ đều đặt kỳ vọng vào Khương Ly, tại sao ông lại bi quan đến mức phải viết di thư?
Hóa ra Khương Ly khi ấy có tiếc nuối của riêng mình, cự long của ông vừa mới nở, vốn là vũ khí then chốt để giành chiến thắng, nhưng cự long của Đại Viêm vẫn chưa thức tỉnh, cũng là một vũ khí quyết định thắng bại.
Không đúng, không đúng.
Dù khi đó cự long của Đại Viêm chưa thức tỉnh, nhưng hoàng đế đã đạt đến cảnh giới rất cao trong việc lĩnh ngộ rồng, vậy nên hoàng đế nói mình chắc chắn sẽ thắng là hoàn toàn có cơ sở, bởi ông tin tưởng vào bản thân.
"Nhưng ai ngờ, trận chiến chưa kịp bắt đầu, Khương Ly đã chết, quá đột ngột, khó mà diễn tả được."
Hoàng đế dùng từ: "Khó mà diễn tả được.", chứ không phải là: "Đáng tiếc."
Rõ ràng lúc ấy hoàng đế muốn đánh bại Khương Ly khi đối phương đang ở trên đỉnh cao danh vọng, để cả thiên hạ đều tin rằng Khương Ly chắc chắn sẽ thắng, sau đó trong trận chiến quyết định, ông sẽ nghiền nát trăm vạn quân của Khương Ly, khiến cả thiên hạ phải kinh sợ, tạo nên kỳ tích cho dòng họ Cơ.
Ai ngờ đâu, kịch hay còn chưa kịp diễn, Khương Ly đã đột ngột qua đời, chắc hẳn khi ấy hoàng đế là người buồn bực nhất, cảm giác ấy, giống như đang chơi game mà đối thủ bỗng dưng out ra vậy.
Thẩm Lãng hỏi: "Hung thủ là ai?"
Hoàng đế hỏi ngược lại: "Ta có thể nói tiếp không?"
Thẩm Lãng đáp: "Cũng được!"
"Ban đầu, ta cho rằng mình nắm chắc phần thắng, nhưng cái chết bất đắc kỳ tử của Khương Ly khiến ta chợt nhận ra một khả năng khác. Có lẽ thực lực của Khương Ly không giống như những gì ta tưởng tượng. Có lẽ trận chiến năm ấy, kết quả vẫn còn là một ẩn số, vì thế nên Khương Ly mới chết một cách bí ẩn như vậy."
Giọng điệu của hoàng đế rất bình thản, nhưng Thẩm Lãng lại cảm thấy vô cùng bùi ngùi.
Hoàng đế bệ hạ quả là người không tầm thường! Lời nói của ông cho thấy một tấm lòng rộng lượng, dám thừa nhận đối thủ mạnh mẽ, thậm chí dám thừa nhận khả năng thất bại của bản thân.
"Sau khi Khương Ly chết, thiên hạ đều đồn rằng ta là kẻ đứng sau giật dây." Hoàng đế nói: "Bọn họ nói Cơ gia đê hèn, bỉ ổi, nói ta không dám đối đầu trực diện với Khương Ly, nên mới ra tay ám sát, thật nực cười!"
Đối với sự kiện năm đó, hoàng đế chưa từng giải thích với bất kỳ ai, kể cả thái tử.
Bởi vì trên đời này, không ai xứng đáng nhận được lời giải thích từ ông, không ai có tư cách khiến hoàng đế phải lên tiếng thanh minh.
Giờ đây rốt cuộc cũng xuất hiện một người xứng đáng, chính là Thẩm Lãng.
"Tất nhiên, bọn họ không dám công khai nói ta dùng thủ đoạn đê tiện để ám sát Khương Ly, nhưng cả thiên hạ đều âm thầm chế giễu ta. Vô số người viết đủ loại sách vở, riêng Đông Ly truyện đã có đến mấy trăm phiên bản, mà hơn phân nửa trong số đó đều bọi nhọ Cơ gia chẳng khác nào phường tiểu nhân." Hoàng đế thở dài: "Thời thượng cổ, Cơ gia trị vì thiên hạ, vang danh khắp chốn. Đúng là chúng ta đã có lúc lầm đường lạc lối, để mất ngôi vị vào tay Khương gia. Sau này, thái tử Khương Hiết phản bội đế quốc Phương Đông, Cơ gia mới giành lại hoàng vị. Từ đầu chí cuối, chúng ta đều hành xử quang minh lỗi lạc. Vậy mà đến đời của ta, hoàng đế đương triều của Đại Viêm, lại bị gán cho tội danh hèn hạ vô sỉ, chuyên dùng mưu mô ám toán người khác."
"Nếu ta nhớ không lầm, cái chết của Sở vương cũng liên quan đến Cơ gia, hình như không được vẻ vang cho lắm."
"Sở vương? Ông ta bị Phù Đồ sơn giết chết, Cơ gia chỉ đứng ngoài xem kịch thôi." Hoàng đế khinh miệt nói: "Nói đến Sở gia, lũ chó má ấy là cái thá gì? Thời thượng cổ, bọn chúng có là cái đinh gỉ gì? Cơ gia ta muốn giết người, cần gì tới thủ đoạn ám sát? Hạ độc chứ? Nực cười!"
Lời nói của hoàng đế toát lên vẻ bá đạo, ngạo nghễ.
Lúc này Thẩm Lãng mới hiểu ra, trong mắt của Cơ gia, chỉ có Khương gia mới xứng đáng được đối xử theo luật lệ, còn lại đều là lũ tôm tép nhãi nhép, chẳng cần phải nói đến luật lệ, quy củ gì cả.
"Thôi, chuyện cũ bỏ qua." Hoàng đế nói: "Bây giờ ngươi như mặt trời ban trưa, chúng ta quyết chiến một trận sòng phẳng, để xem ai dám nói ta ám sát ngươi không? Trận chiến này, cả thiên hạ chứng giám, nếu ta giết được ngươi, cũng sẽ không còn ai dám nói Cơ gia là tiểu nhân, đê hèn, dùng thủ đoạn bỉ ổi để trị vì thiên hạ nữa."
Thẩm Lãng nhắc nhở: "Hoàng đế bệ hạ, ngài vẫn chưa nói cho ta biết hung thủ ám sát Khương Ly là ai."
Hoàng đế đáp: "Chờ sau khi trận chiến này kết thúc, trẫm sẽ cho ngươi biết, được chứ?"
Thẩm Lãng gật đầu: "Được!"
Hoàng đế hỏi: "Vậy chúng ta bắt đầu?"
Thẩm Lãng nói: "Để tránh gây thương vong cho dân thường, chúng ta tìm nơi khác đánh?"
Hoàng đế trả lời: "Được.
Truyện được đăng tải duy nhất tại TruyenTV:"
Sau đó hai con rồng bay lên bầu trời, càng lúc càng cao, cuối cùng vượt ra khỏi tầng khí quyển, bay lên độ cao 2000 dặm so với mặt đất.
Tất nhiên, trên thực tế, ở độ cao hơn 10,000 km vẫn còn tồn tại một lớp khí quyển cực kỳ mỏng manh, nhưng theo lý thuyến của Trái Đất hiện đại, bầu khí quyển ở độ cao trên 1000 km gần như không đáng kể.
Do dự một chút, Thẩm Lãng tiếp tục bay lên cao, cho đến khi đạt đến độ cao 3000 dặm so với mặt đất.
Cả hai người đều lĩnh ngộ rồng, đều sở hữu chiếc nhẫn thượng cổ, vì vậy đều có thể sinh tồn ở độ cao này.
Bên dưới, hàng trăm vạn người dân Viêm kinh vẫn ngước nhìn lên bầu trời, mặc dù họ chẳng nhìn thấy gì.
"Khoảng cách này được rồi, sẽ không ảnh hưởng đến kinh thành." Giọng của hoàng đế vang lên bên tai Thẩm Lãng.
Thẩm Lãng nói: "Cũng được. Hoàng đế bệ hạ, ngài đừng quên lời hứa của mình. Sau khi trận chiến này kết thúc, ngài phải cho ta biết hung thủ ám sát Khương Ly là ai."
Hoàng đế nói: "Yên tâm, ta là bậc đế vương, nhất ngôn cửu đỉnh!"
Thẩm Lãng nói: "Vậy chúng ta bắt đầu đi."
Hoàng đế đáp: "Được."
Thẩm Lãng nói: "Ta muốn lùi lại khoảng 1000 dặm."
Hoàng đế đáp: "Được!"
Ngay sau đó, hai con rồng tách nhau ra, mỗi con lùi lại 1000 dặm, cách nhau tổng cộng 2000 dặm.
Đây chắc chắn sẽ là một trận quyết đấu vô cùng, vô cùng quy củ.
Long tranh hổ đấu.
Quyết đấu đỉnh cao.
Chính vì vậy... Nên nó sẽ không hề đặc sắc.
Bởi vì nó quá mức thần thánh, quá mức nghiêm túc, quá mức quy củ.
Giống như những trận đấu của các hiệp sĩ Phương Tây, hai bên cưỡi ngựa lao vào nhau bằng tốc độ cao, giơ cao trường thương, sau đó xoẹt qua nhau, rồi một trong hai ngã xuống.
Trận chiến này hoàn toàn khác với lần giao đấu trước đó của hai con rồng. Khi ấy, hoàng đế không có mặt, hơn nữa ông cũng không xem Thẩm Lãng là đối thủ ngang tầm, nên không sử dụng đến phương thức quyết đấu cao nhất.
Đối với hoàng đế, lần trước cự long của Đại Viêm xuất kích, chỉ là một cách trừng phạt, cho nên mới long trời lở đất, kinh thiên động địa, vô cùng đặc sắc như vậy.......
Lúc này, cự long của Đại Viêm và cự long của Đại Càn đều đã vào vị trí.
Hoàng đế nói: "Ta đã sẵn sàng."
Thẩm Lãng đáp: "Ta cũng vậy."
"Xông lên!"
"Xông lên!"
Hai con rồng, giống như hai hiệp sĩ quyết đấu, bắt đầu lao vào nhau.
Trên chín tầng trời, cách nhau 2000 dặm, chúng lao vào nhau.
Tốc độ của chúng ngày càng nhanh, ngày càng nhanh, gấp ba lần tốc độ âm thanh, gấp năm lần tốc độ âm thanh, gấp mười lần tốc độ âm thanh, gấp ba mươi lần tốc độ âm thanh!
Cơ thể của hai con rồng, ngược lại ngày càng nhỏ.
Hai con rồng bốc cháy dữ dội.
Cự long của Đại Càn dốc hết toàn lực, không hề giữ lại chút nào, bao gồm cả sức mạnh đến từ Long Trì thượng cổ kết hợp với phóng xạ kinh thiên và sức mạnh Niết Bàn phân tách.
"Ầm, ầm, ầm, ầm..." Bên trong cơ thể cự long của Đại Càn, dường như đang diễn ra vô số vụ nổ.
Trong nháy mắt, nó hóa thành một luồng sáng chói lóa, sáng hơn cả mặt trời gấp vô số lần, cơ thể của nó gần như không thể nhìn thấy, hoàn toàn biến thành ánh sáng của một vụ nổ hạt nhân.
Cơ thể cự long của Đại Viêm cũng bắt đầu phân tách, ngày càng mờ nhạt, ngày càng đen kịt, cuối cùng biến thành một cái bóng đen kỳ dị, đáng sợ.
Đó chính là năng lượng mà nó hấp thụ được từ việc nuốt chửng Tinh Thể Địa Ngục dưới biển nham thạch, đó chính là sức mạnh Niết Bàn trọng sinh của nó.
Cự long của Đại Càn bùng nổ đến cực hạn.
Cự long của Đại Viêm, đen kịt đến cực hạn.
Lúc này cả Thẩm Lãng và hoàng đế đều không còn cưỡi trên lưng rồng nữa.
Bởi vì hình thái của hai con rồng đã phát sinh biến đổi cực hạn, ngay cả chiếc nhẫn vương giả và chiếc nhẫn hoàng giả cũng không thể bảo vệ được hai người.
Hai người lơ lửng trên không trung, dùng cảm ngộ rồng để tham gia vào trận chiến sinh tử, đây không chỉ là cuộc chiến của hai con rồng, mà còn là cuộc chiến của hai người.
Hai con rồng, đều biến thành hai luồng sáng, lao vào nhau bằng tốc độ không thể tưởng tượng nổi.
Khoảng cách 1000 dặm cuối cùng, gần như biến mất trong chớp mắt!
Màn đối đầu tuy đơn giản, trực diện.
Nhưng nó lại ẩn chứa tất cả sức mạnh, tất cả trí tuệ, tất cả lĩnh ngộ rồng của Thẩm Lãng và hoàng đế Đại Viêm.
Đây mới chính là quyết đấu đỉnh cao.
Đây chính là cuộc va chạm giữa hai nguồn năng lượng mạnh nhất thế giới hiện tại, vượt xa cấp độ năng lượng của một vụ va chạm tiểu hành tinh.
Chú ý là cấp độ, chứ không phải là đường lượng.
Nếu nói về đương lượng, vụ va chạm của hai tiểu hành tinh có đường kính 1000m, có thể giải phóng năng lượng đủ để hủy diệt hành tinh này rất nhiều lần.
"Vèo, vèo!"
Trong nháy mắt, hai luồng sáng giao nhau.
Không giống như trong tưởng tượng, không hề có ánh sáng chói lòa nào phát ra.
Lẽ ra vụ va chạm kinh thiên động địa của hai con rồng phải tạo ra luồng ánh sáng chói lóa ngang ngửa mặt trời, soi sáng cả bầu trời trong phạm vi hàng vạn dặm.
Nhưng không hề.
Gần như không có bất kỳ ánh sáng nào phát ra.
Điều này chứng tỏ hai bên có sức mạnh ngang nhau, cự long của Đại Càn là ánh sáng chói lòa, cự long của Đại Viêm là bóng tối đen kịt, triệt tiêu lẫn nhau.
Vì vậy sau khi va chạm, hai con rồng dường như hoàn toàn biến mất trên bầu trời, không còn một dấu vết.
Một lúc sau.
Thẩm Lãng và hoàng đế Đại Viêm bắt đầu rơi xuống, rơi thẳng xuống mặt đất.
Lúc này cả hai gần như rơi vào trạng thái không trọng lượng, nhưng bọn họ vẫn từ từ rơi xuống.
Sau khi tiến vào tầng khí quyển.
Tốc độ rơi của hai người ngày càng nhanh, ngày càng nhanh.
Cuối cùng, hai người lao xuống mặt đất bằng tốc độ cực nhanh.
Tất cả mọi người đều ngước nhìn lên bầu trời, chờ đợi kết quả của trận chiến.
Trong lòng mọi người, chỉ có một con rồng có thể trở về, bệ hạ Thẩm Lãng và hoàng đế Đại Viêm, cũng chỉ có một người có thể sống sót.
Nhưng bây giờ, dường như có hai bóng người đang rơi xuống? Chuyện gì... Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Hai con rồng đã biến mất, vậy mà cả bệ hạ Thẩm Lãng và hoàng đế đều trở về?
Vậy... Rốt cuộc ai thắng?
"Ầm, ầm!"
Giống như hai ngôi sao băng, hai người gần như đồng thời rơi xuống đất.
Một tiếng nổ lớn vang lên, mặt đất xuất hiện một cái hố sâu khổng lồ.
Cả hai đều được chiếc nhẫn thượng cổ bảo vệ nên không hề hấn gì.
Một lúc sau, Thẩm Lãng và hoàng đế lắc lư đứng dậy, bước ra khỏi hố sâu, tiến về phía đối phương.
Hai người đi bộ trên quãng đường dài hàng ngàn mét, mất khoảng một khắc đồng hồ, bởi vì dường như tinh thần lực của cả hai đều đã kiệt quệ.
Khi chỉ còn cách nhau ba mét, hai người dừng lại.
Hoàng đế nhìn Thẩm Lãng, thở hổn hển, sau một lúc lâu, ông mới thở dài, nói: "Ta... Thua rồi."
"Thẩm Lãng, ngôi vị nhân hoàng Phương Đông... Ta giao lại cho Khương gia các ngươi."
Dứt lời, hai đầu gối hoàng đế Đại Viêm khuỵu xuống, máu tươi không ngừng trào ra từ khóe miệng.