Chương 1089 Gặp lại con gái bảo bối
Sau đó Khương Mật một mình lặng lẽ dạo bước trong phủ Huyền Vũ, mỗi nơi nàng đi qua đều dừng lại hồi tưởng, đôi mắt to đẹp tràn ngập hạnh phúc.
"Lúc nhỏ, con thường xuyên chơi trốn tìm với Thẩm Thành ở đây, nhưng khi đó còn quá nhỏ, con gần như không còn chút ký ức nào, chỉ là nghe mẫu thân kể lại." Khương Mật nói: "Đáng tiếc hoa viên này giờ đây đã điêu tàn."
Nói rồi, nàng đi đến bên hồ nước, nơi đây đã hoàn toàn đóng băng.
"Mẫu thân kể, mỗi khi chúng con trở về, phụ thân tuy bận rộn chính sự nhưng hễ rảnh rỗi là sẽ bế con ra hồ câu cá, một tay câu cá, một tay đút con ăn hạt dưa." Giọng nói của Khương Mật tràn ngập hồi ức đẹp đẽ.
"Đáng tiếc, đã mấy chục năm rồi con chưa được gặp lại phụ thân, con thật sự rất nhớ người." Giọng của nàng đã mang theo tiếng khóc nghẹn ngào.
"Con rất nhớ phụ thân, rất nhớ tỷ tỷ Yêu Yêu."
Từ Thiên Thiên ôm lấy vai Khương Mật, dịu dàng nói: "Nha đầu ngốc, ngoài này lạnh lắm, không khí cũng loãng nữa, chúng ta không thể ở lâu được, nán lại thêm một chút thôi rồi về."
"Vâng." Khương Mật gật đầu: "Vậy chúng ta đến thư phòng của phụ thân, con thường xuyên nằm mơ thấy nơi đó."
Nói rồi, nàng đi về phía khu vườn của Thẩm Lãng và Mộc Lan, tiến về phía thư phòng.
Vị Đề đốc Hắc Thủy đài kia định đi theo, Từ Thiên Thiên liếc mắt ra hiệu, gã do dự một lát rồi tràn đầy bất an đứng chờ bên ngoài, để Khương Mật một mình đi vào.
Là nam nhi, gã không dám tự tiện vào phòng riêng của công chúa.
Khương Mật xinh đẹp tuyệt trần bước vào thư phòng của Thẩm Lãng, đưa tay khẽ vuốt ve bức tường cừu nhân.
Đây có thể coi là câu chuyện được người người nhà họ Kim truyền tai nhau, hễ cứ rảnh rỗi là lại lôi ra bàn tán.
Đặc biệt là Băng nhi, lúc ở trang viên Thiên Đường tại thành Nộ Triều, nàng ít nhất đã nhắc đến hơn trăm lần, bởi vì cái tên Quách Tĩnh được vẽ thêm cái tai chó kia, là do chính tay nàng vẽ, mỗi lần nhắc đến là nàng lại vênh váo tự đắc, nhất định phải kể cho Ninh Nguyên Hiên nghe.
Dù đã nghe đến nhàm tai, nhưng mỗi lần như vậy, Ninh Nguyên Hiên đều vui vẻ cười, cứ như thể lần đầu tiên được nghe vậy.
Khương Mật đưa tay ngọc ra, nhẹ nhàng chạm vào bức tường, như thể muốn lau đi lớp bụi bám trên chữ.
Đúng lúc này, trong phòng bỗng xuất hiện thêm một bóng người.
Chính là nguyên soái Chúc Hồng Tuyết của Quang Minh quốc.
Hôm qua trông y còn râu ria xồm xoàm, tóc tai bù xù, hôm nay đã được cắt tỉa gọn gàng, cẩn thận.
Dung mạo vẫn anh tuấn như trước, chỉ là gầy hơn rất nhiều, thần sắc cũng tiều tụy trông thấy, hốc mắt sâu hoắm, hai mắt đỏ ngầu.
"Chúc Hồng Tuyết, nguyên soái của đế quốc Đại Càn, bái kiến công chúa điện hạ." Y quỳ một gối xuống, chắp tay hành lễ.
Khương Mật hơi bất ngờ, không phải là Quang Minh quốc sao? Sao lại là đế quốc Đại Càn?
Chuyện này có chút kỳ lạ, chẳng lẽ Quang Minh quốc chỉ là cách gọi của tầng lớp nô lệ thấp kém trong đế quốc? Bởi vì cảm thấy Khương quốc quá đen tối, nên lực lượng phản kháng mới được xưng là Quang Minh quốc.
Nhưng trong các văn bản chính thức của Thiên Nhai Hải các, lại không hề có cách gọi Quang Minh quốc, mà chỉ có đế quốc Đại Càn.
Thế giới này cần một người lãnh đạo, Tả Từ cảm thấy bản thân không đủ tư cách làm lãnh đạo, lá cờ duy nhất chỉ có thể giao cho Thẩm Lãng.
Cho nên, vào khoảng hai mươi năm trước, Tả Từ tuyên bố Thiên Nhai Hải các quy thuận đế quốc Đại Càn, đồng thời tin tưởng chắc chắn bệ hạ Thẩm Lãng nhất định sẽ trở về.
Khương Mật cẩn thận đáp lễ, dịu dàng nói: "Chúc nguyên soái khách sáo rồi, chúng ta..."
Nàng định nói chúng ta làm cách nào để trốn khỏi đế quốc, đến được Quang Minh quốc.
Nhưng đúng lúc này, Chúc Hồng Tuyết lên tiếng hỏi: "Người bên ngoài là Điền Mạc, Đề đốc Hắc Thủy đài ở thành Thiên Nam sao?"
Lời vừa dứt, Điền Mạc lập tức dẫn theo mười tên võ sĩ đặc chủng xông vào.
"Công chúa điện hạ, quý nhân, đi mau, đi mau..." Điền Mạc hô lớn, sau đó xông lên chắn trước mặt Khương Mật và Từ Thiên Thiên, rút trường đao thượng cổ ra, trong nháy mắt đã bao vây Chúc Hồng Tuyết.
Chúc Hồng Tuyết chắp tay nói: "Điền Mạc Đề đốc, tại hạ là Chúc Hồng Tuyết, nguyên soái đế quốc Đại Càn."
Sắc mặt Điền Mạc kịch biến, vậy mà lại là Chúc Hồng Tuyết, nguyên soái của quân phản loạn, nhân vật tai to mặt lớn như thế, vậy mà lại đích thân đến đây.
Điền Mạc lạnh lùng nói: "Chúc Hồng Tuyết, bây giờ đã không còn đế quốc Đại Càn nữa rồi, bệ hạ đã hạ chỉ, đổi quốc hiệu thành Đại Khương. Giờ đây, đế quốc của chúng ta đã thống nhất thiên hạ, bốn bể đều là lãnh thổ của hoàng đế, lũ chuột nhắt các ngươi đừng hòng dựa vào địa thế hiểm trở mà chống cự, mau ngoan ngoãn chịu trói."
Chúc Hồng Tuyết không rút kiếm, vẻ mặt vẫn bình tĩnh như trước, nhìn Điền Mạc, hỏi: "Điền Mạc Đề đốc, ngươi thần phục ai?"
Điền Mạc đáp: "Đương nhiên là hoàng đế bệ hạ chí cao vô thượng."
Giọng nói của gã tràn đầy cuồng nhiệt và sùng bái, lúc nói ra bốn chữ hoàng đế bệ hạ, dường như có thể bất chấp tất cả để xông pha hi sinh vì người.
Chúc Hồng Tuyết lại hỏi: "Vậy vị hoàng đế bệ hạ mà ngươi thần phục là ai?"
Điền Mạc quát lớn: "Ngươi... Ngươi muốn nói ra danh húy của bệ hạ sao? Thật là đại nghịch bất đạo!"
Chúc Hồng Tuyết thản nhiên nói: "Ta thần phục bệ hạ Thẩm Lãng, hoàng đế của đế quốc Đại Càn, vị bệ hạ này của ta luôn coi dân như con, chưa bao giờ để ý người khác gọi thẳng tên mình, không biết vị bệ hạ mà ta thần phục có phải là người mà Điền Mạc Đề đốc đang thần phục hay không?"
Điền Mạc tức giận quát: "Ta đương nhiên là thần phục Khương đại đế, ngươi đừng ăn nói xằng bậy, lũ phản tặc Thiên Nhai Hải các các ngươi, đã là kẻ thù của bệ hạ từ mấy chục năm trước rồi, đừng hòng mê hoặc lòng người."
Chúc Hồng Tuyết nói: "Điền Mạc Đề đốc, lần này ta đến đây là theo hẹn ước với Từ quý nhân, để cứu công chúa Khương Mật rời khỏi đế quốc Hắc Ám, đến với vùng đất Quang Minh, đến với đế quốc của bệ hạ Thẩm Lãng, nếu như ngươi cũng thần phục bệ hạ Thẩm Lãng, ngươi nên biết mình phải lựa chọn như thế nào."
Điền Mạc run rẩy cả người, bởi vì những lời Chúc Hồng Tuyết nói đã phá vỡ thế giới quan của gã.
"Đại nghịch bất đạo! Đại nghịch bất đạo! Ngươi dám vu oan đế quốc là đế quốc Hắc Ám, ngươi có tư cách gì mà thần phục Khương bệ hạ? Chúng ta mới là thuộc hạ trung thành nhất của bệ hạ!" Điền Mạc giận dữ vung trường đao thượng cổ lên: "Tên phản tặc này dám ở đây mê hoặc lòng người, giết cho ta!"
Nói rồi, Điền Mạc định chém Chúc Hồng Tuyết thành trăm mảnh, gã không muốn nghe thêm bất kỳ lời nói xấu đế quốc, bôi nhọ hoàng đế nào nữa.
Nhưng đúng lúc này, Khương Mật lên tiếng: "Điền Mạc Đề đốc, những gì Chúc nguyên soái nói đều là sự thật, đây chính là đế quốc Hắc Ám, Khương đại đế không phải là phụ thân của ta, ông ta vẫn luôn ở trong hoàng cung tại Cực Bắc, chưa từng rời đi nửa bước, ông ta chính là tội nhân hủy diệt thế giới, chỉ có Đại Càn ở vùng đất Quang Minh mới là chính thống, mới là nơi mà phụ hoàng của ta trị vì.
Truyện được đăng tải duy nhất tại TruyenTV:"
Lời vừa dứt, Điền Mạc như bị sét đánh ngang tai, run rẩy nói: "Công chúa điện hạ, ngàn vạn lần đừng để kẻ gian mê hoặc, đế quốc của chúng ta là vĩ đại nhất, Khương đại đế là bệ hạ Thẩm Lãng, là bệ hạ chí cao vô thượng."
Khương Mật hỏi: "Là ngươi tự biết, hay là người khác nói cho ngươi biết?"
Điền Mạc như rơi vào ma chướng, toàn thân run rẩy, lắp bắp: "Chuyện này... Chuyện này nhất định có uẩn khúc, nhất định có âm mưu gì đó. Đi... Công chúa điện hạ, Từ quý nhân, đi mau! Hai người bị người ta đầu độc rồi!"
Ngay sau đó, Khương Mật liền kề dao vào cổ mình, nhìn Điền Mạc, nói: "Ta không thuyết phục được ngươi, nhưng ngươi nhất định phải hạ vũ khí xuống, tránh đường cho chúng ta. Ta muốn đi theo Chúc nguyên soái đến vùng đất Quang Minh, đến đế quốc của phụ thân, ta muốn rời khỏi đế quốc Hắc Ám, tránh xa tên ác ma Khương đại đế kia."
Điền Mạc run rẩy cả người, nhất thời không biết phải làm sao.
"Không được! Tuyệt đối không được! Công chúa điện hạ, người ngàn vạn lần đừng để bị tên phản tặc kia mê hoặc!" Điền Mạc khuỵu hai gối xuống, dập đầu lia lịa: "Từ quý nhân, người nói gì đi chứ! Công chúa điện hạ nhất định đã bị đầu độc rồi!"
Từ Thiên Thiên lạnh lùng nói: "Công chúa điện hạ không bị đầu độc, mà các ngươi mới bị hạ độc, tên Khương đại đế đang ở trong hoàng cung kia, không phải là bệ hạ Thẩm Lãng, mà là tội nhân hủy diệt thế giới."
Lời này như tiếng sấm nổ vang bên tai Điền Mạc, thế giới quan của gã hoàn toàn sụp đổ.
Không thể nào... Không thể nào... Chuyện này tuyệt đối không thể nào.
Khương đại đế của chúng ta là đấng cứu thế, Đại Khương quốc mới là chính thống, là chí cao vô thượng.
Những lời này nhất định là giả, là giả hết!
Không chỉ có Điền Mạc, mà tất cả võ sĩ đặc chủng có mặt đều như rơi vào hố sâu nghi ngờ.
Tại sao lại như vậy? Vị Khương đại đế mà bọn họ thần phục mấy chục năm nay, rõ ràng chính là bệ hạ Thẩm Lãng mà, tại sao công chúa và Từ quý nhân lại nói bệ hạ là tội nhân hủy diệt thế giới? Tại sao lại nói bệ hạ là giả?
Chúc Hồng Tuyết khẽ thở dài: "Hài..."
Sau đó y bất ngờ rút kiếm ra.
"Vèo."
Chỉ trong vòng chưa đầy 0. 1 giây, y đã tra kiếm về vỏ.
Điền Mạc và hơn mười tên võ sĩ đặc chủng của Hắc Thủy đài, tất cả đều bị đánh ngất.
Sau 30 năm, võ công của Chúc Hồng Tuyết đã đạt đến cảnh giới cao thâm khó lường.
Võ công của Điền Mạc đã được coi là cực cao, cộng thêm hơn mười tên võ sĩ đặc chủng mặc giáp thượng cổ khác, vậy mà Chúc Hồng Tuyết chỉ dùng một chiêu đã đánh bại bọn họ.
"Không thể chậm trễ nữa, đi mau!" Chúc Hồng Tuyết nói: "Thần đã chuẩn bị sẵn thú bay, công chúa điện hạ, quý nhân, hãy đi theo ta!"
Nói rồi y dẫn Khương Mật và Từ Thiên Thiên đi về phía sau phủ Huyền Vũ, đến vách núi cao chót vót kia.
Nơi này vốn có võ sĩ Hắc Thủy đài canh gác, nhưng đã bị thuộc hạ của Chúc Hồng Tuyết âm thầm giải quyết.
"Công chúa điện hạ, Từ quý nhân, xin thứ cho thần mạo phạm!" Chúc Hồng Tuyết đặt xuống hai chiếc ghế.
Từ Thiên Thiên và Khương Mật ngồi xuống, Chúc Hồng Tuyết nắm lấy hai chiếc ghế, nhẹ nhàng bay lên vách núi cao hàng trăm mét.
Đến đỉnh núi, đã có ba con thú bay đứng chờ sẵn.
Chúc Hồng Tuyết cung kính nói: "Công chúa điện hạ, mời!"
Khương Mật nói: "Để ta nhìn lại lần cuối, lần này đi rồi, không biết khi nào mới có thể trở về."
Chúc Hồng Tuyết cúi đầu đứng sau lưng công chúa, ánh mắt nhìn xuống đất, không dám thất lễ.
Từ Thiên Thiên đột nhiên lên tiếng: "Chúc tướng quân, ngươi vất vả rồi."
Chúc Hồng Tuyết vội vàng cúi đầu: "Mạt tướng không dám nhận."
Từ Thiên Thiên lại nói: "Nghĩ lại thì, lúc còn nhỏ, ta và Chúc tướng quân cũng coi như là quen biết, phụ thân của ta vẫn luôn muốn kết giao với Chúc gia các ngươi."
Chúc Hồng Tuyết giật mình, tại sao Từ Thiên Thiên lại nói ra những lời này? Nhưng y vẫn cúi đầu đáp: "Thần chỉ là thuộc hạ của bệ hạ, quý nhân không nên nói ra lời như vậy, thuộc hạ vạn chết cũng không dám nhận."
Đúng lúc này.
Cơ thể Chúc Hồng Tuyết bỗng cứng đờ.
"Ầm, ầm, ầm." Bộ giáp thượng cổ trên người y chợt phóng ra năng lượng cực mạnh, tấn công thẳng vào tim của y.
Chúc Hồng Tuyết hoàn toàn không kịp phòng bị, tim như ngừng đập, cứng đờ ngã xuống đất, không nhúc nhích.
Từ Thiên Thiên lạnh lùng nói: "Chúc Hồng Tuyết, không ngờ sau khi trở thành thuộc hạ của Thẩm Lãng, ngươi cũng trở thành một tên bề tôi cổ hủ như vậy, ngu xuẩn đến thế, võ công cao cường thì đã sao chứ? Ngươi cũng biết rõ chúng ta đã nghiên cứu bộ giáp thượng cổ này kỹ càng đến mức nào rồi, ngươi lại dám tin tưởng để chúng ta đến gần như vậy, chỉ cần ba phần tu vi là ta đã có thể giành được quyền điều khiển năng lượng trong bộ giáp thượng cổ của ngươi, luồng điện vừa rồi đánh vào tim ngươi, tuy đủ sức giật chết một ngàn con thú bay, nhưng cũng chỉ khiến ngươi bất tỉnh mà thôi, ngươi quả thật rất lợi hại."
Vừa nói dung mạo của ả vừa không ngừng biến hóa, luân phiên biến đổi giữa dung mạo tuyệt mỹ của Từ Thiên Thiên và người thượng cổ.
"Ta thật sự chán ghét khuôn mặt này, thật ti tiện." Từ Thiên Thiên giả lạnh lùng nói: "Nhưng lại không thể không tiếp tục giả mạo thứ ti tiện này."
Lúc này, Khương Mật như chết lặng, sững sờ hồi lâu mới hét lên kinh hãi, lao về phía Chúc Hồng Tuyết, chắn trước mặt y, không cho Từ Thiên Thiên giả mạo làm hại y.
"Ngươi... Ngươi không phải Từ Thiên Thiên, ngươi không phải Từ di nương, ngươi là thuộc hạ của ác ma!" Khương Mật gào thét: "Người đâu, mau đến đây! Võ sĩ đế quốc Đại Càn, các ngươi đâu rồi?"
Từ Thiên Thiên giả mạo vỗ tay, lập tức có vài bóng người nhanh như chớp xuất hiện trên đỉnh núi, tất cả đều là người thượng cổ.
"Thuộc hạ của Chúc Hồng Tuyết đều đã bị chúng ta giải quyết." Từ Thiên Thiên giả lạnh lùng nói: "Mục đích của chúng ta là lợi dụng ngươi làm con tin, để bắt sống Chúc Hồng Tuyết, không chỉ có vậy, chúng ta còn muốn sao chép ký ức của gã, sau đó trà trộn vào Quang Minh quốc, đánh vào nội bộ của địch nhân, ha ha ha..."
Khương Mật dang hai tay ra, bảo vệ Chúc Hồng Tuyết, nói: "Ta là công chúa, ta không cho phép các ngươi động vào Chúc nguyên soái, ta không cho phép, Chúc đại nhân, mau tỉnh lại đi, mau tỉnh lại đi..."
"Công chúa à." Từ Thiên Thiên giả lạnh lùng nói: "Ngươi chỉ là con gái của Thẩm Lãng, một nữ nhân ti tiện mà thôi, thật sự coi mình là công chúa của đế quốc sao? Tiếp theo đây, ngươi sẽ bị giam vào ngục tối, sau đó sẽ có một người thượng cổ biến thành hình dạng của ngươi, đi theo Chúc Hồng Tuyết giả để trà trộn vào Quang Minh quốc, sẽ không có ai đến cứu ngươi đâu, công chúa như ngươi, chẳng đáng một xu!"
Khương Mật nghe vậy, nước mắt giàn giụa, nhưng bất lực.
Từ Thiên Thiên giả ra lệnh: "Ra tay!"
Ngay lập tức, vài tên người thượng cổ tiến lên, lấy ra trang bị đá ác mộng, định khống chế Khương Mật và Chúc Hồng Tuyết hoàn toàn.
Nhưng đúng lúc này.
Một bóng người đột nhiên xuất hiện trước mặt bọn chúng.
Hắn vén áo choàng lên, để lộ khuôn mặt đeo mặt nạ, hai mắt nhìn chằm chằm vào Khương Mật.
Hắn, đương nhiên chính là Thẩm Lãng.......