Chương 1092 Chân tướng đại diệt vong
Thế là Thẩm Lãng chậm rãi ngồi xuống, ngước nhìn khuôn mặt khổng lồ trên bầu trời.
Chúc Hồng Tuyết đã cử động được, y ngẩn người một lúc lâu, sau đó quỳ xuống về phía Thẩm Lãng.
"Thần Chúc Hồng Tuyết, bái kiến bệ hạ, vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!" Y nói ra câu này mà toàn thân run rẩy, nước mắt không kìm được tuôn rơi, quá đỗi xúc động, đến mức không thể tự chủ.
Khuôn mặt Khương Ly trên bầu trời vốn muốn nói gì đó, nhưng lại im lặng, chỉ lẳng lặng quan sát tất cả.
Khoảnh khắc này, bất kỳ ngôn ngữ nào cũng không thể diễn tả được sự xúc động trong lòng Chúc Hồng Tuyết, cũng không có ngôn ngữ nào có thể miêu tả hết chặng đường đầy trắc trở của y.
Năm đó, y là một thanh niên nóng nảy, kiêu ngạo vô song, tự cho mình là xuất thân từ thế lực siêu thoát, đứng trên vạn người, khinh thường tất cả.
Vì vậy, y đã dẫn Huyết Hồn quân dễ dàng đánh bại đại quân của Biện Tiêu, sau đó lại mang một vạn Huyết Hồn quân đi thảo phạt bộ tộc Sa Man, gần như tàn sát toàn bộ, đồng thời phóng hỏa thiêu rụi cả khu rừng nguyên sinh của bộ tộc này, chưa dừng lại ở đó, y còn dẫn hai vạn Huyết Hồn quân tiến đánh Tây vực, đánh bại trăm vạn liên quân.
Trong vòng hai năm đó, số người chết dưới tay quân đội của Chúc Hồng Tuyết đã vượt quá trăm vạn, y cũng không cảm thấy có gì sai, bởi vì chẳng khác nào giết chết một đám kiến hôi mà thôi.
Tình hình này kéo dài cho đến trận chiến tại Việt thành, y bị đánh bại hoàn toàn, còn bị vạch trần thân phận, hóa ra y không phải con cháu của Chúc gia, mà là người có huyết mạch đặc biệt do Khương Ly bồi dưỡng ra, là con nuôi của Khương Ly.
Từ khoảnh khắc ấy, Chúc Hồng Tuyết như người mất hồn, cả người bơ phờ, mất đi mục tiêu phấn đấu, các chủ Tả Từ đưa y đến sa mạc vạn dặm, khai phá di tích thượng cổ, nhưng y vẫn sống trong mơ hồ.
Điều đáng sợ nhất đối với một người chính là đánh mất tinh thần, mà Chúc Hồng Tuyết đã đánh mất tinh thần, đánh mất mục tiêu sống của mình, bắt đầu hoài nghi chính mình.
Khi y hoài nghi bản thân, những chuyện đã làm trước đây trở thành ác mộng, ví như việc y thiêu rụi cả khu rừng của bộ tộc Sa Man, việc y dẫn quân tàn sát gần trăm vạn người, tất cả đều khiến cho y dằn vặt đau khổ.
Sau này, Thẩm Lãng đánh bại đế quốc Đại Viêm, trở thành nhân hoàng của Phương Đông, nhưng tinh thần của Chúc Hồng Tuyết vẫn chưa hồi phục, vẫn chưa tìm được mục tiêu phấn đấu.
Tình trạng này kéo dài cho đến 29 trước, Cực Bắc biến động, thế giới rơi vào tay giặc.
Lúc ấy Chúc Hồng Tuyết như được sống lại, y tìm được mục tiêu sống, tìm được con đường để chuộc tội.
Không có lý tưởng nào cao cả hơn việc cứu vớt cả thế giới.
Nhưng bản thân y biết rõ, dựa vào y thì không thể, dựa vào lão sư Tả Từ cũng không xong, thế giới này cần một người lãnh đạo, mà người đó chỉ có thể là Thẩm Lãng.
Vì vậy sau bao năm trăn trở, khi Thẩm Lãng ở thời kỳ huy hoàng nhất, khi hắn đánh bại hoàng đế đế quốc Đại Viêm, Chúc Hồng Tuyết vẫn chưa từng muốn thần phục, nhưng khi cả thế giới thất thủ, trong lòng Chúc Hồng Tuyết đã không chút do dự mà thần phục Thẩm Lãng, dù khi đó y chưa từng gặp lại Thẩm Lãng.
Mà sự thần phục này là từ tận đáy lòng, từ sâu thẳm trong tâm hồn, không chỉ là khuất phục, mà còn là sự cứu rỗi cuộc đời của y, tìm kiếm ý nghĩa lớn lao nhất của cuộc sống này.
Chấp niệm đó đã duy trì y suốt hai mươi mấy năm, y chiến đấu không ngừng nghỉ.
Dù Khương quốc hùng mạnh như vậy, mà lực lượng Thiên Nhai Hải các lại yếu ớt như thế, nhưng Chúc Hồng Tuyết chưa bao giờ sợ hãi, dù có phải lao đầu vào lửa, dù chỉ là con kiến lay cây, y cũng không từ bỏ chiến đấu.
Càng chiến đấu, y càng đau khổ, càng không cam lòng.
Rõ ràng võ công của y rất cao cường, tại sao trước mặt người thượng cổ lại bị khống chế dễ dàng như vậy, đối phương giống như một nền văn minh vượt trội hơn hẳn, tại sao có thể như thế?
Gần ba mươi năm chấp niệm, đã khiến lòng trung thành của y đạt đến cực hạn, khiến cho khát vọng được thần phục Thẩm Lãng cũng đạt đến cực hạn.
Thời khắc này được gặp lại Thẩm Lãng, đối với y mà nói, chẳng khác nào một vụ nổ hạt nhân tinh thần.
Vì vậy y lật tức quỳ rạp xuống đất, gần như không thể đứng dậy.......
"Gặp mặt quân thần cũng không có gì đặc biệt, chúng ta bắt đầu thôi." Khương Ly chậm rãi nói: "Con trai của ta, đã hai mươi chín năm không gặp, nhất thời cũng không biết nên bắt đầu từ đâu."
Đối với Khương Ly là 29 năm, nhưng với Thẩm Lãng, giống như là vĩnh hằng, mà cũng giống như chỉ mới vài ngày.
"Bắt đầu từ đâu đây?" Khương Ly thở dài: "Đúng rồi, ngươi có biết nguyên nhân đại diệt vong không?"
Thẩm Lãng nói: "Không biết, có phải liên quan đến mặt trời không?"
Khương Ly nói: "Thông minh lắm, ngươi chưa từng xem qua bất kỳ ghi chép nào, nhưng lại đoán ra được."
Thẩm Lãng cũng chỉ mới đoán ra gần đây.
Về nguyên nhân đại diệt vong thời thượng cổ, hắn từng nghĩ đến vô số khả năng, ví như Long Chi Hối phát nổ gây ra đại hủy diệt, điều này giống với lý thuyết về ngày tận thế trên Trái Đất hiện đại, bởi vì chiến tranh hạt nhân mà dẫn đến ngày tận thế.
Tuy nhiên sau khi tiếp xúc với Long Chi Hối, Thẩm Lãng đã phủ nhận hoàn toàn suy đoán này.
Bởi vì bán kính nổ của một cây Long Chi Hối chỉ khoảng 3,5km, không hề có bất kỳ bức xạ hạt nhân nào, mà thế giới này rộng lớn như vậy, riêng vùng đất Phương Đông đã có diện tích 17 triệu km2, diện tích đất liền toàn thế giới vượt quá 300 triệu km2.
Ít nhất cũng cần 100 triệu cây Long Chi Hối mới đủ để hủy diệt thế giới này, nhưng điều đó là không thể.
Đương nhiên, hắn cũng từng nghĩ đến việc cự long hủy diệt thế giới, nhưng trong lịch sử chiến tranh giữa đế quốc Phương Đông và đế quốc Lost thời thượng cổ, chưa từng có ghi chép nào về việc sử dụng cự long.
Gần đây, khi chứng kiến thành trì thiên đường trên mặt đất, lại liên tưởng đến di tích thành trì dưới đáy biển phía nam, Thẩm Lãng bỗng suy nghĩ, tại sao kiến trúc thời kỳ cuối của đế quốc thượng cổ đều có mái vòm? Có phải là để che chắn điều gì đó không?
Vì vậy, Thẩm Lãng theo bản năng nghĩ đến mặt trời.
Khương Ly nói: "Thẩm Lãng, Trái Đất của ngươi bao nhiêu tuổi, mặt trời của các ngươi bao nhiêu tuổi?"
Thẩm Lãng nói: "Trái Đất khoảng 4,55 tỷ năm tuổi, mặt trời 4,7 tỷ năm tuổi."
Khương Ly nói: "Thật là những năm tháng tươi đẹp, Trái Đất của các ngươi đang ở thời kỳ tốt đẹp nhất."
Những người chưa từng tìm hiểu về vũ trụ sẽ không hiểu được câu nói này của Khương Ly, con người trên Trái Đất chúng ta luôn cho rằng, Trái Đất là độc nhất vô nhị, sự tồn tại của sinh mệnh là điều tất yếu.
Nhưng có bao giờ nghĩ đến, chúng ta chỉ đang ở một thời điểm tương đối tốt đẹp trong dòng thời gian của Trái Đất mà thôi, sao Hỏa ở ngay bên cạnh Trái Đất, mọi điều kiện gần như đều giống hệt Trái Đất, chỉ là nhỏ hơn một chút, cũng đã từng trải qua cái chết, nhưng sao Hỏa cũng có những năm tháng huy hoàng của riêng mình.
Chính vì sao Hỏa nhỏ hơn một chút, nên lõi của nó đã nguội lạnh sớm hơn, khiến cho sinh khí của nó cũng lụi tàn sớm hơn. Trước kia, sao Hỏa cũng giống như Trái Đất, tràn ngập núi non sông ngòi, có bầu khí quyển tuyệt đẹp, nhiệt độ lý tưởng, hơn nữa rất có thể đã từng tồn tại sự sống.
Lúc đầu, nó và Trái Đất gần như tương đương, nhưng rất tiếc, vào thời điểm hình thành, nó lại gặp phải sao Mộc đi ngang qua khu vực này, hút mất phần lớn vật chất, vì vậy bán kính của sao Hỏa chỉ bằng một nửa Trái Đất.
Khương Ly nói: "Thẩm Lãng, mặt trời của thế giới này sắp lụi tàn rồi, nó đã bước vào giai đoạn cuối của vòng đời."
Thẩm Lãng chấn động, im lặng, không dám tin.
Hắn ngẩng đầu nhìn mặt trời, tuy có sự thay đổi rất nhỏ, gần như không đáng kể, nhưng Thẩm Lãng mơ hồ cảm thấy mặt trời dường như lớn hơn một chút? Đỏ hơn một chút?
Tất nhiên, đây có lẽ chỉ là ảo giác, ba mươi năm đối với mặt trời mà nói, vẫn là quá ngắn ngủi.
Khương Ly nói: "Người khác không hiểu, nhưng ngươi chắc chắn sẽ hiểu. Đối với một người già, cái chết đến rất nhẹ nhàng, giống như ngọn nến le lói dần tắt, chỉ cần một cơn gió thoảng qua là tắt hẳn. Nhưng đối với một ngôi sao như mặt trời, cái chết của nó vô cùng đáng sợ, vô cùng tàn bạo."
Khi mặt trời sắp chết, nó sẽ không thu nhỏ lại, mà là giãn nở, giãn nở gấp trăm lần so với kích thước ban đầu, nói cách khác, khi mặt trời của hệ Mặt trời chúng ta chết đi, nó sẽ nuốt chửng cả Trái Đất.
Hơn nữa, khi mặt trời sắp chết, hydro sẽ chuyển hóa thành heli, nhiệt độ sẽ tăng lên khủng khiếp, đó là một thảm họa đối với toàn bộ hệ hành tinh.
Khương Ly nói: "Tất nhiên, mặt trời của thế giới này còn rất lâu mới chết, nó chỉ mới bước vào chu kỳ kết thúc thôi, nhưng đối với hành tinh này mà nói, đó đã là tai họa ngập đầu, mặt trời sắp chết sẽ thường xuyên bùng nổ dữ dội, mà khi nó bùng nổ, hành tinh này sẽ ra sao?"
Không thể tưởng tượng nổi, gần như không ai biết.
"Mặt trời đã bước vào giai đoạn kết thúc, mỗi một chu kỳ sẽ xảy ra biến cố kinh thiên động địa. Khi đó, bão mặt trời, ánh sáng mặt trời sẽ trực tiếp phá hủy mọi thứ trên hành tinh này."
"Miêu tả đại diệt vong thời thượng cổ thế nào? Không ai biết! Bởi vì những người từng chứng kiến đều đã chết."
"Nhưng ta có thể miêu tả cho ngươi, toàn bộ hành tinh rung chuyển dữ dội, gần như mọi thứ đều bốc cháy, vô số sinh mạng hóa thành tro bụi. Trong khoảnh khắc ấy, hàng tỷ sinh mạng tan biến, tất cả sinh mệnh đều biến mất."
"Tất nhiên, biến động trước khi mặt trời chết chỉ diễn ra trong chớp mắt. Nhưng sau đó, nó sẽ gây ảnh hưởng chí mạng đến khí hậu toàn cầu, phải mất hàng ngàn năm, sinh thái mới có thể phục hồi."
Thẩm Lãng có thể tưởng tượng được, những biến động khủng khiếp khi mặt trời bước vào giai đoạn kết thúc, thật tàn khốc và đáng sợ.
Liên quan đến nghiên cứu này, trên Trái Đất đã có rất nhiều lý thuyết, nhưng tất cả đều chỉ là lý thuyết, chưa ai từng trải qua, chỉ có thể suy đoán dựa trên khoa học, giống như việc quan sát thấy một ngôi sao chết đi qua kính viễn vọng, đó là những gì xảy ra cách chúng ta vô số năm ánh sáng.
Giờ phút này, những gì Khương Ly nói còn đáng sợ hơn cả ngày tận thế.
"Cảm giác này giống như trước khi chết, mặt trời chỉ hắt hơi một cái, sinh vật trên hành tinh này đã bị tiêu diệt đến 99%, hơn nữa càng đáng sợ hơn là, sinh vật càng mạnh mẽ, càng cao cấp, thì càng dễ chết!"
Thẩm Lãng lại nghĩ đến sự tuyệt chủng của loài khủng long. Vào kỷ Jura, thiên thạch va chạm Trái Đất, khủng long tuyệt chủng, nhưng rất nhiều sinh vật yếu ớt hơn khủng long vẫn sống sót.
Khương Ly nói tiếp: "Vì vậy, ta đã dốc hết trí tuệ, nghĩ ra cách cứu thế giới này, rút linh hồn ra, dùng tinh thể địa ngục bảo vệ, đưa lên phi thuyền, rời khỏi hành tinh này, rời khỏi hệ hành tinh này, tìm kiếm hệ hành tinh khác tràn đầy sinh khí, tiếp tục sinh tồn, phát triển văn minh. Mà mục tiêu cuối cùng của chúng ta chính là chiến thắng mặt trời, thoát khỏi chu kỳ đại diệt vong. Mặt trời là cha của chúng ta, nó ban cho chúng ta sự sống. Nhưng khi con cái trưởng thành, sẽ có ngày phải thách thức uy quyền của cha, cuối cùng chiến thắng cha mình, chẳng phải sao?"
"Đúng vậy." Thẩm Lãng nói: "Thưa phụ thân."