← Quay lại trang sách

Chương 1095 Diệt địch

Thẩm Lãng quát lớn: "Tới đây, tất cả đều tới đây!"

Chỉ trong chốc lát.

Linh hồn của Khương Thấm và linh hồn của Khương Mật, đều bị kéo vào trong Quỷ thành.

Lại một lần nữa trở về cảnh tượng như mấy chục năm trước, toàn bộ Quỷ thành giống như một vùng hư không, bên trong không có bất kỳ thứ gì, không có giới hạn, không có trên dưới, giống hệt như địa ngục thật sự.

Chỉ có ba linh hồn, Thẩm Lãng, Khương Mật và Khương Thấm.

Lúc này Thẩm Lãng mới nhìn thấy được dung mạo của Khương Thấm, quả nhiên rất xinh đẹp.

Thẩm Lãng cũng có thể nhìn thấy hình dáng linh hồn của mình, không còn là khuôn mặt giả mạo người thượng cổ nữa, mà là khuôn mặt của Thẩm Lãng ngày xưa.

"Phụ thân!" Khương Mật đứng ở một góc, ánh mắt ngây ngốc nhìn Thẩm Lãng, trên mặt là niềm vui sướng tột độ.

Xa cách mấy chục năm, cuối cùng cũng gặp lại phụ thân rồi.

"Bốp, bốp, bốp..." Khương Thấm vỗ tay nói: "Lợi hại, lợi hại, bệ hạ Thẩm Lãng, ban đầu ta tưởng ngươi bó tay rồi, không ngờ ngươi lại lợi hại như vậy, có thể nghĩ ra cách này..."

Thẩm Lãng nói: "Hàng duy đả kích."

Khương Thấm nói: "Đúng vậy, hàng duy đả kích."

Ban đầu đúng là không có cách giải quyết, Khương Thấm ở trong não của Khương Mật, Thẩm Lãng không thể tấn công, bởi vì một khi tấn công, Khương Thấm không sao, nhưng Khương Mật sẽ hồn phi phách tán.

Hơn nữa theo lý thuyết, Thẩm Lãng cũng không thể tách linh hồn của Khương Thấm ra, càng không thể kéo linh hồn của Khương Thấm ra khỏi não bộ của Khương Mật, hắn cũng không thể tiến vào trong não của Khương Mật.

Vì vậy Thẩm Lãng tạo ra Quỷ thành, nhốt cả ba linh hồn vào trong đó, như vậy là ở cùng một chiều không gian.

Mặc dù đây không phải hàng duy đả kích theo nghĩa truyền thống, nhưng lại có tác dụng tương tự.

Sau đó linh hồn của Khương Thấm lóe lên, nhập vào linh hồn của Khương Mật, cười lạnh nói: "Bệ hạ Thẩm Lãng, bây giờ ngươi định làm gì? Nếu ngươi tấn công ta, chẳng khác nào tấn công linh hồn con gái của ngươi, như vậy chẳng phải rất nguy hiểm sao? Hơn nữa, quan trọng nhất là, linh hồn của ta được Tinh Thể Địa Ngục bảo vệ, vĩnh viễn không bị tổn thương, chắc ngươi cũng biết điều này."

"Thật sao?" Thẩm Lãng cười lạnh nói: "Ngươi có biết trận chiến giữa ta và cự long của Đại Viêm không? Cự long của Đại Viêm đã niết bàn trọng sinh trong biển dung nham, nó đã nuốt chửng năng lượng của Tinh Thể Địa Ngục, còn cự long của ta thì nuốt chửng năng lượng uranium, nắm giữ sức mạnh phóng xạ, cuối cùng cự long của ta đã giành chiến thắng."

Thẩm Lãng chậm rãi bước tới, đưa hai tay ra, túm lấy linh hồn của Khương Thấm và Khương Mật, không tấn công, mà là sống sờ sờ xé toạc ra, tách hai linh hồn ra.

Sau đó...

Hắn ngưng tụ vòng xoáy năng lượng, điên cuồng tấn công linh hồn của Khương Thấm.

Trong vòng xoáy năng lượng ẩn chứa năng lượng phóng xạ mãnh liệt, hơn nữa không chỉ là năng lượng phóng xạ bình thường, mà là sự kết hợp phóng xạ uranium và long huyết tủy, tạo thành năng lượng phóng xạ mạnh mẽ hơn.

"A... a... a..." Khương Thấm kêu rên thảm thiết.

Loại năng lượng phóng xạ kết hợp này, thật sự quá mạnh mẽ.

Năm đó nữ hoàng Hắc Ám đã nuốt chửng tất cả các loại năng lượng trên thế giới, sau đó ngưng tụ thành một điểm sáng, mới đâm thủng được một lỗ nhỏ trên Tinh Thể Địa Ngục, khiến cho Khương Ly phải chôn chân tại Cực Bắc, dùng mấy chục năm để ngăn chặn cái lỗ hổng này.

Còn Thẩm Lãng không mạnh như vậy, hắn vẫn chưa thể tạo ra đòn tấn công bằng phản ứng phân hạch hạt nhân, cũng chưa thể đâm thủng một lỗ trên Tinh Thể Địa Ngục.

Nhưng loại năng lượng phóng xạ được kết hợp từ long huyết tủy lại có thể xuyên qua Tinh Thể Địa Ngục, trực tiếp tấn công vào linh hồn ở bên trong.

Chỉ là quá lãng phí.

Loại năng lượng phóng xạ long huyết tủy này quý giá này, Thẩm Lãng vốn định dùng để tạo ra đòn tấn công bằng phản ứng phân hạch hạt nhân, bây giờ lại phải dùng để tấn công bình thường.

Nhưng không còn cách nào khác, tất cả đều là vì cứu con gái bảo bối.

Dưới sự tấn công điên cuồng của năng lượng phóng xạ long huyết tủy, linh hồn của Khương Thấm, rốt cuộc cũng dần dần tàn lụi.

Càng ngày càng yếu, càng ngày càng yếu.

"Bệ hạ Thẩm Lãng, tha cho ta, tha cho ta, ta sống sót sau đại diệt vong đến giờ, vốn không dễ dàng gì."

Khương Thấm kêu rên thảm thiết: "Thẩm Lãng bệ hạ, tha cho ta."

Quả nhiên, giống như Khương Ly đã nói, tất cả đều là vì sinh tồn.

Thẩm Lãng nói: "Ta tha cho ngươi, vậy ngươi có thể phản bội Khương Ly không?"

"Không thể, không thể." Khương Thấm hét lớn: "Bệ hạ Khương Ly mới là hy vọng duy nhất của nền văn minh nhân loại, là mặt trời vĩnh hằng của chúng ta, là vị cứu thế thật sự."

Sau đó Khương Thấm lại kêu thảm thiết: "Bệ hạ Thẩm Lãng, tha cho ta, chúng ta, những người thượng cổ sống sót đến ngày nay, mỗi một linh hồn đều vô cùng quý giá, ngươi giết một người là mất một người, chúng ta chính là hy vọng vĩnh hằng của toàn nhân loại!"

Thật là một kẻ mâu thuẫn, không chịu khuất phục, cũng không chịu phản bội, chỉ biết cầu xin tha thứ, cố gắng dùng sự sinh tồn của nền văn minh để lay động Thẩm Lãng.

Thẩm Lãng không hề động lòng, tiếp tục điên cuồng giải phóng năng lượng phóng xạ vô cùng quý giá.

Một lúc sau.

Khương Thấm ngừng kêu thảm thiết, linh hồn của nàng tan biến thành mây khói, biến thành những đám mây phóng xạ kỳ dị, tan vào trong Tinh Thể Địa Ngục, hoàn toàn chết.

Sau khi Khương Thấm chết.

Hơn mười thân thể người thượng cổ không đầu không còn ai khống chế, đứng im như tượng, không nhúc nhích.

Thẩm Lãng thở phào nhẹ nhõm.

Thẩm Lãng đưa tay về phía Thẩm Mật: "Bảo bối, chúng ta đi thôi, phụ thân đưa con về nhà."

Thẩm Mật vẫn giống như lúc nhỏ, đôi mắt to tròn long lanh, đặt bàn tay nhỏ bé vào lòng bàn tay của Thẩm Lãng, Thẩm Lãng nắm lấy tay của con bé, chậm rãi bước ra khỏi Quỷ thành.

Quỷ thành của Thẩm Lãng được tạo thành từ Tinh Thể Địa Ngục, bởi vì trong lúc nhất thời hắn không tìm được vật liệu nào phù hợp hơn.

Vì vậy theo lý thuyết, bất kỳ linh hồn nào tiến vào Tinh Thể Địa Ngục đều sẽ được bảo vệ, nhưng đồng thời cũng bị nhốt lại, vĩnh viễn không thể thoát ra.

Nhưng Quỷ thành do Thẩm Lãng tạo ra, lại có cấu trúc đặc biệt.

Tương tự như Chai Klein!

Cấu trúc này không phân biệt bên trong và bên ngoài, bên trong là bên ngoài, bên ngoài là bên trong, còn hoàn chỉnh tuyệt đối, không có bất kỳ lỗ hổng nào, nhưng Thẩm Lãng có thể đi vào, cũng có thể đi ra.

Tất nhiên, chai Klein cũng là một trong mười bài toán khó nhất của toán học Trái Đất, thậm chí là bài toán hấp dẫn nhất, bởi vì nó vĩnh viễn không thể xuất hiện trong thế giới thực, mà chỉ có thể tồn tại trong thế giới ảo.

Vì vậy để cứu Thẩm Mật, Thẩm Lãng đã dốc hết sức lực, trí tuệ chính là sức mạnh tối cao.......

Thẩm Lãng mang theo linh hồn của Thẩm Mật bước ra khỏi Quỷ thành.

Sau đó lại tiếp tục nén, nén, nén!

Nén tất cả Tinh Thể Địa Ngục, bao gồm cả linh hồn của người thượng cổ, thành một viên Địa Ngục Hồn châu.

Linh hồn của Thẩm Lãng và Thẩm Mật quay trở lại cơ thể, vài giây sau, hai người khôi phục hành động.

Công chúa Thẩm Mật lao đến trước mặt Thẩm Lãng, đưa bàn tay nhỏ bé của mình đặt vào tay của Thẩm Lãng.

"Nơi nào có phụ thân, nơi đó chính là nhà." Giọng nói của nàng run run, nhưng tràn đầy hạnh phúc ngọt ngào.

Thẩm Lãng nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô con gái bảo bối, cảm giác giống như khi ôm con bé lúc còn nhỏ, bóc hạt dưa cho con bé ăn, trái tim như muốn tan chảy.

Thẩm Lãng nhìn thấy những thi thể không nguyên vẹn, rải rác khắp mặt đất, tổng cộng hơn một ngàn thi thể.

Những thi thể này đều là binh lính Hắc Thủy đài, dẫn đầu là Đề đốc Điền Mạc.

Chúc Hồng Tuyết đang nhặt từng mảnh thi thể một, cố gắng ráp nối lại, phải nhanh lên, bởi vì nhiệt độ ở đây thấp tới âm tám mươi độ, thi thể sẽ bị đóng băng rất nhanh.

Võ công của Chúc Hồng Tuyết rất cao, tốc độ cực nhanh, nhưng chỉ ráp nối được vài chục bộ thi thể.

Bởi vì những người này đã bị người thượng cổ nghiền nát hoàn toàn.

Chúc Hồng Tuyết bước tới, quỳ xuống: "Thuộc hạ tham kiến bệ hạ, vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!"

Thẩm Lãng đưa tay ra: "Chúc nguyên soái, xin hãy đứng lên."

Chúc Hồng Tuyết nói: "Thuộc hạ tạ long ân."

Sau đó ánh mắt của y lại nhìn về phía những thi thể không nguyên vẹn trên mặt đất, hơn một ngàn thi thể.

"Bệ hạ, những người này thật ra chưa từng gặp bệ hạ, vẫn luôn thần phục tên ác ma Khương Ly kia, nhưng sau khi biết được chân tướng, bọn họ liền liều chết xông lên giúp thần, dù đã bị giết chết trong nháy mắt, nhưng tất cả bọn họ đều hô to tên của bệ hạ." Chúc Hồng Tuyết nói: "Bệ hạ, lòng người thuộc về Đại Càn của chúng ta, lòng người thuộc về bệ hạ, trong lòng muôn dân thiên hạ, người vĩnh viễn là hoàng đế của bọn họ."

Thẩm Lãng nói: "Mỗi đứa trẻ đều muốn trưởng thành, đều sùng bái cha mình, học tập cha mình, cuối cùng là chiến thắng ông ấy, trở thành trụ cột của gia đình. Có người kịch liệt, có người ôn hòa, thậm chí có người rất ấm áp. Trước kia, ta được thừa hưởng hào quang của Khương Ly, nên mới được thiên hạ ủng hộ. Còn bây giờ, ta muốn tự mình gỡ bỏ hào quang đó, chờ đến khi ta hoàn toàn chiến thắng, tiêu diệt ông ấy, ta mới thực sự là chủ nhân của thiên hạ, mặc dù ta không hề muốn danh hiệu này."

Chúc Hồng Tuyết nói: "Bệ hạ, vì thiên hạ, ngài không thể không gánh vác trọng trách này, toàn bộ vùng đất Quang Minh, toàn bộ những người còn sống sót của Đại Càn, đều đang chờ ngài trở về, kính xin bệ hạ theo thuộc hạ trở về Đại Càn, mảnh đất tinh khiết duy nhất còn sót lại, kính xin bệ hạ dời giá đến kinh đô thứ hai, Mạc kinh!"

Bởi vì toàn bộ thế giới đã rơi vào tay giặc, những lực lượng còn sót lại đã thành lập nên đế quốc Đại Càn mới, còn Thiên Nhai Hải các, nơi nắm giữ khu di tích thượng cổ rộng lớn, đã trở thành kinh đô mới, được gọi là Mạc kinh.

Người dân thế giới này, không quan tâm kinh đô ở đâu, nơi nào có hoàng đế, nơi đó chính là kinh đô của bọn họ.

Sau đó, Thẩm Lãng, Thẩm Mật, Chúc Hồng Tuyết mỗi người cưỡi một con thú bay, giương cánh bay về phía nam.

Bay về phía nam, một mạch bay về phía nam.

Bay được khoảng 3000 dặm.

Chúc Hồng Tuyết đột nhiên hô lớn: "Hoàng đế bệ hạ giá lâm, dời giá đến kinh đô thứ hai, Mạc kinh, tất cả binh lính của đế quốc Đại Càn, nghênh tiếp thánh giá!"

Ngay sau đó, mặt biển băng giá phía dưới nứt ra, mấy chục con thú bay lên không trung, trên lưng mỗi con thú là một binh lính, bọn họ đồng loạt quỳ xuống, run giọng nói: "Tham kiến bệ hạ, vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!"

Mấy chục binh lính này kích động đến mức như muốn nổ tung, rõ ràng là đang ở vùng đất băng giá, nhưng khuôn mặt của bọn họ lại đỏ bừng, gần như không thở nổi.

Mặc dù Thẩm Lãng bệ hạ trước mắt có chút khác so với trong bức tranh, nhưng bọn họ tin tưởng Chúc Hồng Tuyết, bởi vì bọn họ đã theo nguyên soái Chúc Hồng Tuyết mấy chục năm rồi.

Mấy chục người bảo vệ Thẩm Lãng ở giữa, tiếp tục bay về phía nam.

Một mạch bay về phía nam, một mạch bay về phía nam.

Nhiệt độ càng ngày càng cao, càng ngày càng cao.

Cuối cùng...

Thẩm Lãng lại một lần nữa nhìn thấy biển cả, rốt cuộc cũng nhìn thấy biển cả chỉ bị đóng băng một lớp mỏng.

Nhiệt độ càng cao, đóng băng càng ít, có nghĩa là đã dần thoát khỏi phạm vi khống chế của Khương Ly.

Tất nhiên không khí ở đây vẫn rất loãng.

Bay về phía nam hơn ba vạn dặm, sau đó chuyển hướng bay về phía tây.

Liên tục bay mấy ngày mấy đêm, bay thêm mấy vạn dặm nữa.

Cuối cùng cũng nhìn thấy đất liền.

Chỉ là trước mắt là sa mạc mênh mông vô tận, đây chính là sa mạc vạn dặm.

Còn Quang Minh thì nằm ẩn mình ở một góc nào đó trong sa mạc, được bảo vệ bởi năng lượng thượng cổ.

Khương Ly đã phái vô số người, thậm chí là cả những cao thủ người thượng cổ, nhưng đều không thể tiến vào khu di tích thượng cổ trong sa mạc rộng lớn.

Vì vậy, tầng lớp cao nhất của đế quốc Hắc Ám đã vạch ra kế hoạch này, lợi dụng công chúa Thẩm Mật làm con tin, dự định xâm nhập vào khu di tích thượng cổ trong sa mạc.

Nơi đó hiện tại được gọi là kinh đô thứ hai của Đại Càn, Mạc kinh!

Mảnh đất tinh khiết cuối cùng của nhân loại, nơi hy vọng cuối cùng, vùng đất Quang Minh.

Cũng là lực lượng còn sót lại cuối cùng của đế quốc Đại Càn.

Tuy nhìn có vẻ rất gần, nhưng thực tế còn cách gần một ngàn dặm.

Sau một lúc lâu, mấy chục binh lính mới hộ tống Thẩm Lãng bay đến bầu trời phía trên sa mạc rộng lớn.

Sa mạc rộng lớn này đã được Thiên Nhai Hải các đo đạc, diện tích khoảng 1,3 triệu km2, gần như chiếm một nửa diện tích đất liền của thế giới này, gấp bốn lần diện tích của đế quốc Zollern và đế quốc Phương Đông cộng lại.

Khi bay đến bầu trời phía trên sa mạc rộng lớn, Chúc Hồng Tuyết lại hô lớn: "Hoàng đế Đại Càn giá lâm, mọi người nghênh tiếp thánh giá!"

"Hoàng đế giá lâm, nghênh tiếp thánh giá!"

Theo tiếng hô của Chúc Hồng Tuyết.

Những cồn cát trong sa mạc rộng lớn chợt di chuyển, vô số cát bụi bay mù trời.

Sau đó một đội quân xuất hiện, tổng cộng mấy trăm binh lính, cưỡi đủ loại thú bay.

Dẫn đầu là một nữ nguyên soái.

Thẩm Lãng nhìn lướt qua, không khỏi kinh ngạc.

Đó... Đó là Ninh Hàn sao? Kẻ thù không đội trời chung của hắn, công chúa Ninh Hàn?

⚝ ✽ ⚝

*Chú thích:

- Hàng duy đả kích: 降维打击. Là một chiến thuật tấn công của sinh vật ngoài hành tinh nhằm làm giảm chiều không gian của mục tiêu. Thuật ngữ này xuất hiện trong cuốn tiểu thuyết khoa học viễn tưởng《 Tam Thể 》 của nhà văn Lưu Từ Hân: Người ngoài hành tinh đã bắn một tấm lá 2 chiều làm hệ mặt trời sụp đổ vào một mặt phẳng 2 chiều, loài người vốn đang sống trong không gian 3 chiều cũng vì thế mà bị đè bẹp và diệt vong. Có thể hiểu nôm na rằng: "Hàng duy đả kích" là trong một cuộc chiến mà tương quan thực lực giữa hai phe quá chênh lệch, phe yếu bị áp đảo hoàn toàn.