← Quay lại trang sách

Chương 1134 Cự long sống lại

Trước khi rời khỏi Mạc kinh, lên đường đi đến vực sâu, Thẩm Lãng đã từng có một cuộc trò chuyện dài đằng đẵng với đồ đằng Vọng Thiên.

Đương nhiên, cái gọi là trò chuyện, cơ bản chỉ là Thẩm Lãng đơn phương nói chuyện.

Đồ đằng Vọng Thiên là một bức tượng, không hề có bất kỳ phản hồi nào.

Như nữ hoàng Medusa đã nói, đồ đằng Vọng Thiên không muốn bước xuống khỏi thần đàn.

Vậy tại sao lại không muốn bước xuống, tại sao lại muốn trở thành một bức tượng vĩnh hằng? Là vì kiêu ngạo sao?

Không phải! Là vì tuyệt vọng, vì tê liệt, hoặc là vì nhiều lý do khác nữa.

Đương nhiên, mỗi một đồ đằng đều không giống nhau.

Vị Vọng Thiên này tại sao lại trở thành bức tượng? Thẩm Lãng cũng không rõ, bởi vì trong suốt quá trình trò chuyện, đối phương không hề có phản hồi nào.

Không phản hồi bằng lời nói, cũng không có phản hồi bằng tinh thần.

Thẩm Lãng đã nói rất nhiều, rất nhiều, đặc biệt là kể lại toàn bộ quá trình hy sinh của nữ hoàng Medusa cho Vọng Thiên nghe.

Vọng Thiên vẫn không có phản ứng gì.

Câu nói kia thật hay: trời còn có lúc già, đồ đằng Vọng Thiên đã tồn tại biết bao nhiêu năm, giống như một tảng đá, mọi cảm xúc đều đã chết lặng, nếu như có thể dễ dàng bị thuyết phục như vậy, thì đã không phải là đồ đằng.

Hơn nữa, điều quan trọng nhất chính là, khi là một bức tượng, cảm giác cũng sẽ tê liệt, không cảm nhận được nỗi đau và sự tuyệt vọng, còn một khi đã bước xuống khỏi thần đàn, đồng nghĩa với việc trở thành một sinh vật bình thường, lúc đó sẽ có hỉ nộ ái ố kéo đến.

Đau khổ và tuyệt vọng sẽ quay trở lại.

Cho nên thà trở thành một bức tượng vĩnh hằng, còn hơn phải chịu đựng nỗi đau của sinh mệnh.

Thẩm Lãng đã dùng hết mọi cách, đều không thể thuyết phục được Vọng Thiên.

Lúc đó, hắn im lặng rất lâu, đột nhiên nói một câu: "Vọng Thiên, lúc trước ngài cũng đang tiến hành lĩnh ngộ rồng cao cấp phải không? Nhưng đã thất bại, bởi vì ngài bị ngắt quãng, là đại diệt vong lần thứ nhất đã cắt ngang quá trình lĩnh ngộ ngài sao?"

Đây chỉ là một suy đoán cực kỳ táo bạo của Thẩm Lãng.

Quá trình lĩnh ngộ rồng cao cấp của mỗi người đều khác nhau, hoàn cảnh tiến hành cũng khác nhau.

Nhưng nói cho cùng, đều là nuốt chửng năng lượng, nuốt chửng linh hồn, cảm ngộ cái chết, niết bàn trọng sinh.

Đương nhiên, ích kỷ nhất chính là, không phải bản thân người lĩnh ngộ niết bàn trọng sinh, mà là để linh hồn của người hy sinh niết bàn trọng sinh, cho nên sẽ bị người lĩnh ngộ nuốt chửng, trở thành nguồn gốc sức mạnh.

Thẩm Lãng nói: "Kim Tự Tháp Mạc kinh này, còn có trung tâm điều khiển này, đều rất đặc biệt. Hơn nữa, điều quan trọng nhất chính là, nó không những có thể nuốt chửng sinh cơ và năng lượng của đại địa, mà còn có thể nuốt chửng sinh mệnh và linh hồn để làm nguồn năng lượng."

Điểm này Thẩm Lãng đã phát hiện ra từ trước đó, khi có được quyền hạn trung cấp của trung tâm điều khiển, hắn đã phát hiện ra trung tâm điểu khiển có thể dùng con người để bổ sung năng lượng. Thậm chí quá trình rất đơn giản, chỉ cần ném người sống vào trong trung tâm điều khiển, phân giải hoàn toàn là được, bản thân sinh mạng và linh hồn chính là một nguồn năng lượng rất mạnh mẽ.

Cho nên lúc đó Chúc Hồng Tuyết và Tả Từ đã quyết định, trong trường hợp xấu nhất, hai người sẽ trực tiếp nhảy vào trung tâm điều khiển, phân giải bản thân thành năng lượng, cung cấp cho đồ đằng Vọng Thiên.

Nhưng Thẩm Lãng đã ngăn cản, đồng thời ra lệnh, không ai được phép hy sinh mạng sống của mình để làm nguồn năng lượng cho đồ đằng Vọng Thiên.

Dựa trên những đặc điểm này, Thẩm Lãng có một suy đoán táo bạo.

Toàn bộ Kim Tự Tháp, toàn bộ trung tâm điều khiển này, kỳ thực đều là công cụ để Vọng Thiên tiến hành lĩnh ngộ rồng cao cấp quy mô lớn.

Lúc đó, thành trì thứ 9 của đế quốc viễn cổ, vô số người đã tự nguyện hy sinh mạng sống, cúng dâng linh hồn của mình, giúp Vọng Thiên hoàn thành lĩnh ngộ rồng cao cấp.

Loại cúng dâng này có thể là mấy chục vạn, có thể là hơn một trăm vạn người.

Ban đầu, Vọng Thiên có lẽ đã sắp thành công, nhưng đại diệt vong đã trực tiếp ngăn cản tất cả.

Cảm ngộ rồng cao cấp của Vọng Thiên trực tiếp bị mắc kẹt tại một thời điểm nào đó.

Dường như tất cả mọi thứ đều bị đóng băng trong đại diệt vong, cho nên Vọng Thiên trở thành một bức tượng đồ đằng, không nhúc nhích.

Nhưng, lĩnh ngộ rồng cao cấp của đối phương đã hoàn thành được một nửa, bên trong trung tâm điều khiển vẫn chứa đựng linh hồn cúng dâng của hơn một trăm vạn người, phân giải thành các hạt năng lượng cơ bản nhất.

Cho nên thành trì thứ 9 này, cũng chính là tàn tích của Mạc kinh mới có thể duy trì cho đến ngày nay, mà không bị hủy hoại hoàn toàn.

Tất cả đều là suy đoán.

Suy đoán táo bạo của Thẩm Lãng.

Lúc đó Thẩm Lãng có thể cảm nhận được, toàn bộ trung tâm điều khiển run lên nhẹ, nhưng đồ đằng Vọng Thiên vẫn không có bất kỳ phản ứng nào.

Sau đó Thẩm Lãng lại nói: "Tổ tiên Vọng Thiên, con không biết suy đoán của con có đúng hay không. Lý do ngài không muốn bước xuống khỏi thần đàn, lý do ngài muốn duy trì sự tồn tại của một đồ đằng, đó là vì ngài không thể bị gián đoạn, ngài không thể tỉnh lại. Bởi vì ngài đã rất gần, rất gần với việc hoàn thành lĩnh ngộ cao cấp, thậm chí đã hoàn thành 99,99%, chỉ còn thiếu một chút cuối cùng, mà một khi đã tỉnh lại, một khi đã bước xuống khỏi thần đàn này, đồng nghĩa với việc công sức bấy lâu nay đều đổ sông đổ bể, đồng nghĩa với việc thất bại hoàn toàn."

"Nữ hoàng Medusa ban đầu cũng không muốn xuống, cho dù rất nhiều người trong vương tộc Medusa đã cầu nguyện, van xin, đế quốc đang chia năm xẻ bảy, sắp đứng trước diệt vong. Cuối cùng nữ hoàng Medusa vẫn mềm lòng, từ bỏ lĩnh ngộ rồng cao cấp, bước xuống khỏi thần đàn, phá vỡ kim thân bất bại của mình, không những công sức bấy lâu nay đều đổ sông đổ bể, mà còn trở nên yếu đuối."

Đồ đằng Vọng Thiên vẫn không có phản ứng.

"Nếu con đoán không lầm, thì con rất hiểu cho ngài, chỉ còn nửa bước nữa là hoàn thành lĩnh ngộ rồng cao cấp, ai mà nỡ từ bỏ chứ? Vô số người đã hy sinh mạng sống, cúng dâng linh hồn của mình, chỉ vì muốn ngài hoàn thành lĩnh ngộ rồng cao cấp, nếu ngài từ bỏ, đó chính là phản bội lại sự hy sinh của họ.

" Thẩm Lãng nói: "Hơn nữa, là vị chúa cứu thế đầu tiên, một khi ngài đã tỉnh lại, một khi đã từ bỏ, đồng nghĩa với việc thất bại hoàn toàn."

Thẩm Lãng nói: "Tổ tiên Vọng Thiên, lĩnh ngộ rồng cao cấp của mỗi người đều không giống nhau. Nếu ngài muốn, con có thể cho ngài xem toàn bộ quá trình lĩnh ngộ rồng cao cấp của con. Hơn nữa, con đã bắt được mấy trăm ngàn khôi lỗi thượng cổ, còn có ba ngàn linh hồn người thượng cổ, toàn bộ đều ném vào trung tâm điều khiển này, những năng lượng này không biết có thể giúp ngài hoàn thành 0,01% cuối cùng không?"

Sau đó, Thẩm Lãng không giấu giếm chút nào, toàn bộ thông tin, toàn bộ quá trình lĩnh ngộ rồng cao cấp của bản thân, cho đồ đằng Vọng Thiên xem không điều kiện.

Điều này thể hiện quyết tâm của Thẩm Lãng, hắn hoàn toàn không quan tâm đến việc trên thế giới này sẽ thêm một người sở hữu lĩnh ngộ rồng cao cấp, hắn sẵn lòng chia sẻ loại sức mạnh bán thần này.

Sau đó đồ đằng Vọng Thiên đã cho Thẩm Lãng một câu trả lời trong thế giới tinh thần.

"Ta biết rồi, ngươi cứ làm việc của ngươi đi, chuyện ngươi lo lắng ta đã biết, nơi này cứ giao cho ta."

Sau đó đồ đằng Vọng Thiên lại chìm vào im lặng.

Thẩm Lãng mới yên tâm rời khỏi Mạc kinh.......

Mà lúc này, khi năng lượng che chắn bị phá hủy hoàn toàn, khi cự long của Cơ gia sắp phá hủy toàn bộ Mạc kinh, đồ đằng Vọng Thiên quả nhiên như đã hứa với Thẩm Lãng, trực tiếp tỉnh lại, dừng cự long lại.

Khoảnh khắc đối phương tỉnh lại, một tiếng thở dài vô tận vang vọng cả đất trời.

Vô số năm, nhưng đối với Vọng Thiên mà nói, dường như chỉ có một khoảnh khắc.

Suy đoán của Thẩm Lãng là đúng, Vọng Thiên là chúa cứu thế của thời đại viễn cổ, đế quốc viễn cổ vì giúp cho Vọng Thiên hoàn thành lĩnh ngộ rồng cao cấp, nên đã hy sinh cúng dâng linh hồn của hàng trăm vạn người.

Khi Vọng Thiên bước vào thế giới thiền định, tiến hành lĩnh ngộ trong biển linh hồn vô tận.

Đại điệt vong ập đến.

Đối phương nhắm mắt lại cho đến khi mở mắt ra, dường như đã trải qua vô số năm tháng, lại dường như chỉ là một giấc mộng, nhưng vật đổi sao dời.

Mỗi một sinh mệnh chỉ có một cơ hội để lĩnh ngộ.

Thất bại là thất bại.

Lĩnh ngộ rồng cao cấp của mỗi người đều là duy nhất.

Vọng Thiên không muốn tỉnh lại, chính là không muốn chấp nhận thất bại, mắc kẹt ở đó không nhúc nhích, trở thành một bức tượng, giống như thanh tiến độ dừng lại ở mức 99,99%, cho dù vô số năm cũng không thể tiến thêm một bước, nhưng ít nhất cũng khiến cho người ta cảm thấy vẫn còn hy vọng.

Còn một khi đã tỉnh lại, đồng nghĩa với việc trở về con số 0, thất bại hoàn toàn.

Thẩm Lãng không tiếc cống hiến toàn bộ quá trình lĩnh ngộ rồng cao cấp của mình, nữ hoàng Medusa đã hy sinh bản thân để giúp hắn hoàn thành lĩnh ngộ rồng cao cấp, khiến cho Vọng Thiên vô cùng xúc động.

Quan trọng nhất là, cũng đã nhắc nhở Vọng Thiên.

Bỏ lỡ là bỏ lỡ, thất bại là thất bại, tiến độ bị kẹt ở 99,99%, 0,01% cuối cùng sẽ không bao giờ hoàn thành.

Với lại sứ mệnh của y đã được người khác kế thừa, nhưng người kế thừa này là Khương Ly, hay là Thẩm Lãng?

Hoàn toàn không biết.

Đồ đằng Vọng Thiên nửa người nửa rắn, sau khi tỉnh lại từ bức tượng, vẫn to lớn như cũ, chiến đấu cự long.

Đôi mắt của y toát ra sức mạnh chưa từng có.

Ta, Vọng Thiên, tuy rằng không hoàn thành lĩnh ngộ rồng cao cấp, nhưng cũng đã hoàn thành 99,99%.

Thần Trừng phạt của y, vốn không thể nào dừng cự long lại được.

Nhưng những kẻ đang kiểm soát con cự long này, bọn chúng không thể chịu đựng nổi Thần Trừng phạt của Vọng Thiên, cho nên trong nháy mắt bị dừng lại.

Nhưng tinh thể địa ngục vô cùng mạnh mẽ, ngay cả năng lượng Thần Trừng phạt của Vọng Thiên cũng có thể nuốt chửng.

Cho nên Vọng Thiên và con cự long này đã rơi vào thế giằng co.

Vọng Thiên không ngừng phóng thích Thần Trừng phạt, không ngừng đóng băng cự long.

Tinh thể địa ngục không ngừng nuốt chửng, không ngừng hóa giải loại đóng băng này, để một vạn linh hồn người thượng cổ có thể tiếp tục điều khiển cự long, hủy diệt Mạc kinh.

Trận chiến giữa Vọng Thiên và cự long rất ác liệt, nhưng cũng rất yên tĩnh.

Nhìn bề ngoài, hai bên hoàn toàn không nhúc nhích.

Đồ đằng Vọng Thiên chỉ có thể không ngừng phóng thích Thần Trừng phạt, không thể dừng lại một giây nào, nếu không con cự long này sẽ có thể hoạt động trở lại, hủy diệt Mạc kinh.

"Thẩm Lãng, năng lượng của ta cũng sẽ cạn kiệt, mong ngươi sớm quay trở lại."

Cứ như vậy, Vọng Thiên nửa người nửa rắn, hai tay đột nhiên nắm lấy sừng của cự long, đôi mắt không ngừng phóng thích Thần Trừng phạt.

Toàn bộ hình ảnh bị đóng băng hoàn toàn tại khoảnh khắc oai phong này.......

Bên vực sâu.

Việc Thẩm Lãng niết bàn trọng sinh cho cự long đã hoàn thành được 99,99%, tất cả năng lượng, tất cả các phản ứng đều đã sẵn sàng.

Giống như màn đêm trước khi mặt trời sắp được sinh ra, tất cả các vật chất đã chuẩn bị đầy đủ, năng lượng cũng đủ, áp lực của tinh vân cũng đủ mạnh, nhiệt độ cũng đủ cao.

Chỉ cần vượt qua một giá trị giới hạn, giống như một tia lửa, đột nhiên đốt cháy sự hợp nhất của các nguyên tử hydro, sau đó là một vụ nổ lớn chưa từng có, một ngôi sao mới ra đời.

Không gian bên trong Long Hồn châu, giống như một vũ trụ nhỏ độc lập, mọi thứ đều đã sẵn sàng.

Thẩm Lãng nhẹ nhàng chạm một cái.

"Ầm, ầm, ầm, ầm..."

Một vụ nổ lớn chưa từng có.

Không gian tối đen như mực bên trong Long Hồn châu, đột nhiên lóe lên một ánh sáng chói lọi vô cùng.

Một linh hồn long hoàn toàn mới đã ra đời.

Linh hồn của cự long đã niết bàn trọng sinh, đây là thành quả của lĩnh ngộ rồng cao cấp, cho nên linh hồn mới sinh này mạnh hơn linh hồn cũ trước kia.

Bởi vì, nó đã nuốt chửng hoàn toàn năng lượng của long khế ước, nuốt chửng năng lượng của một vạn linh hồn tân nhân loại thượng cổ, thậm chí còn nuốt chửng cả năng lượng của tinh thể địa ngục.

"Vèo..."

Dường như có một tia sáng lóe lên, xác rồng dài mười mấy mét này hơi sáng lên một chút.

Sau đó, tất cả vảy như được bật điện, được phủ lên ánh sáng của sinh mệnh, lần lượt khôi phục.

Cơ thể đã chết của nó cũng dần dần khôi phục.