← Quay lại trang sách

Chương 1167 Rời xa

Đại diệt vong lần thứ ba kết thúc, thế giới được cứu vớt.

Nhưng kết giới năng lượng thôn phệ bằng tinh thể địa ngục niết bàn và khiên phản hồi vẫn chưa được thu lại.

Bởi vì hành tinh Hi Sinh đã nổ tung, vô số mảnh vỡ bay ra ngoài không gian, phần lớn trong số đó sẽ trở thành những tiểu hành tinh trôi nổi trong hệ tinh này, xác suất va chạm với tinh cầu của bọn họ không lớn, dù sao khoảng cách của hai bên cũng hơn 60 triệu km, với lại tinh cầu của bọn họ còn không ngừng quay quanh mặt trời, rất nhanh sẽ rời khỏi khu vực này.

Nhưng tinh cầu của bọn họ dù sao cũng là gần nhất, mảnh vỡ vẫn có khả năng bị lực hấp dẫn ảnh hưởng, cho nên hai kết giới này có thể ngăn chặn mảnh vỡ của hành tinh Hi Sinh va chạm một cách hiệu quả.

Tất nhiên sau khi hành tinh Hi Sinh bị hủy diệt, Thẩm Nhất Long vẫn bình yên vô sự, còn giám sát những mảnh vỡ đang bay trong không gian, nếu phát hiện mảnh vỡ nào có khả năng va chạm với tinh cầu của bọn họ, nó sẽ lập tức thay đổi quỹ đạo của chúng, không chỉ nó, Cơ Long Nhi và tân long cũng bay lên không trung, tiêu diệt những mảnh vỡ có khả năng va chạm với tinh cầu của bọn họ.

Cho nên thế giới này trong thời gian ngắn, sẽ không còn bất kỳ nguy hiểm nào nữa.

Sau đó cả thế giới đều đồng thanh hô vang, tiếng reo hò như sấm dậy.

''Nhân hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!''

Lần này không chỉ là mấy triệu, mấy chục triệu người hô vang nữa, mà là mấy tỷ, hơn mười tỷ người.

Thời khắc này, Thẩm Lãng đã trở thành thần linh thật sự.

Thẩm Lãng cúi đầu về phía Cực Bắc trước tiên.

Sau đó lại cúi đầu về phía Đại Kiếp tự thượng cổ.

''Các vị tiên hiền, nhiệm vụ của chúng ta đã chính thức kết thúc. ''......

Trong thư phòng của Thẩm Lãng ở trang viên Thiên Đường.

Thẩm Dã, Helen, các trọng thần của Đại Càn và của đế quốc Zollern, đại diện của người thượng cổ, nữ vương Amazon, nữ hoàng đế quốc Lost, tất cả đều có mặt.

''Chư vị, chúng ta đã vượt qua đại diệt vong lần thứ ba, cuối cùng cũng hoàn thành nhiệm vụ mà nền văn minh viễn cổ và nền văn minh thượng cổ giao phó, ta rất tự hào về chư vị. '' Ánh mắt Thẩm Lãng chậm rãi lướt qua mọi người.

''Nhân hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!''

''Nhưng đối với chư vị mà nói, thử thách thực sự chỉ mới bắt đầu. '' Thẩm Lãng cười nói: ''Mấy chục năm qua, cả thế giới đều phấn đấu vì một mục tiêu chung, đó là cứu vớt thế giới này, nhưng thế giới này có mâu thuẫn hay không? Ta cho rằng vẫn phải có, mâu thuẫn giữa những người thượng cổ và người bình thường, mâu thuẫn giữa đế quốc Lost và con người, mâu thuẫn giữa Phương Đông và đế quốc Zollern, nhưng trước kia, vì muốn vượt qua đại diệt vong, tất cả mâu thuẫn đều phải gác lại, bị áp chế hoàn toàn, hiện tại đại diệt vong đã kết thúc, mọi người trên toàn thế giới tạm thời mất đi mục tiêu chung, mất đi sức mạnh đoàn kết, sinh ra cảm giác trống rỗng to lớn. ''

'' Loài người là một sinh vật rất kỳ lạ, không thể rảnh rỗi, rảnh rỗi là lại muốn gây chuyện. ''

Lời nói của Thẩm Lãng không hề sai, trước kia cứu vớt thế giới là chủ đề duy nhất, hiện tại đại diệt vong đã kết thúc, phát triển và đấu tranh sẽ trở thành chủ đề mới.

''Ta có hai suy nghĩ. '' Thẩm Lãng nói: '' Thứ nhất, mấy chục năm qua, tất cả sức mạnh của chúng ta đều tập trung vào việc đối phó với đại diệt vong, 80% quốc lực đều dồn vào khoảnh khắc vừa rồi, đều vì cứu vớt thế giới, có thể xem như là đã bạc đãi vạn dân thiên hạ, cho nên tiếp theo, phải phát triển kinh tế, phát triển dân sinh, để cho bá tánh có cuộc sống tốt đẹp hơn. ''

''Thứ hai, tuy rằng lần này chúng ta đã vượt qua đại diệt vong, nhưng chỉ là một lần mặt trời tập dượt hủy diệt mà thôi, còn là lần tập dượt cuối cùng, lần đại diệt vong tiếp theo, chúng ta sẽ không thể chống đỡ nổi. ''

Tiếp theo, mặt trời sẽ chính thức bước vào giai đoạn tử vong, lúc đó nó sẽ phình to gấp trăm lần, trực tiếp nuốt chửng tinh cầu của bọn gọ, sau đó mặt trời sẽ thực sự nổ tung.

''Tất nhiên, đại diệt vong thật sự tiếp theo còn rất xa, hơn một vạn năm nữa. '' Thẩm Lãng nói: '' Tất cả mọi người ở đây đều không thể chứng kiến, thậm chí trăm đời sau cũng không thể. ''

''Nhưng ta hy vọng đại diệt vong tiếp theo sẽ không còn là một mối nguy hiểm. '' Thẩm Lãng chậm rãi nói: '' Lúc đó, ta hy vọng sẽ được nhìn thấy cảnh tượng, tinh cầu này chỉ là mẫu tinh của chúng ta, nơi chứa đựng vô vàn tình cảm, đợi đến khi đại diệt vong lần cuối cùng ập tới, chúng ta đã di dân tới tinh cầu khác, chờ đến khi đại diệt vong bùng nổ, vô số người có thể đứng từ rất xa trong không gian, xem trực tiếp cảnh tượng tinh cầu này bị hủy diệt, sau đó cảm thán một tiếng, tinh cầu này từng là mẫu tinh của chúng ta, đó từng là mặt trời đầu tiên của chúng ta. ''

''Vạn vật đều có lúc phải chết, mặt trời cũng không ngoại lệ, chỉ có cái chết mới là vĩnh hằng. ''

''Khi mặt trời kết thúc sinh mệnh, ta hy vọng nền văn minh của chúng ta sẽ chỉ còn lại nỗi buồn, chứ không phải sự sợ hãi, ta hy vọng đại diệt vong lần tiếp theo sẽ không còn là mối nguy diệt vong nữa, mà là một lời từ biệt bình thường giữa chúng ta và mặt trời. ''

''Muốn hoàn thành mục tiêu này, điều quan trọng nhất chính là lĩnh ngộ rồng siêu cấp, một nền văn minh liên quan đến thời không, vô cùng thâm sâu, nền văn minh của chúng ta còn cách mục tiêu này rất xa. ''

''Ta đã lĩnh ngộ rồng siêu cấp, nhưng điều đó không có nghĩa là nền văn minh của chúng ta đã lĩnh ngộ, ta chỉ có thể cố gắng hết sức biến chúng thành văn tự và đồ án, biến chúng thành tri thức để truyền thụ cho các vị, điều này ta đã làm được, mất hai mươi năm để biến những kiến thức này thành văn tự, có hơn mười ba con đường, hiện tại sách vở liên quan đã chất đầy mấy chục cái thư viện. ''

''Thế giới này còn cách ngày đó rất xa, bởi vì những gì ta mang đến chỉ là lý thuyết, còn phải thực tiễn. ''

''Văn minh thời không sẽ không thể hình thành một sớm một chiều, cần phải trải qua mấy chục năm, mấy trăm năm, thậm chí là hơn một ngàn năm phát triển. ''

''Nhảy vọt không gian, nguyên lý lượng tử... Ta hy vọng nền văn minh của thế giới này sẽ nắm giữ được chúng trong vòng mấy trăm năm tới, chỉ có như vậy mới có thể di dân sang những hệ tinh khác, truyền bá ngọn lửa văn minh của chúng ta đến muôn vàn tinh cầu khác. ''

''Tất cả những điều này là chuyện của các vị, chuyện của con cháu đời sau. ''

''Từ hôm nay trở đi, nhiệm vụ của ta đã hoàn thành, ta sẽ không quản bất kỳ chuyện gì của thế giới này nữa dù là đế quốc Zollern, dù là Thẩm Càn có xảy ra chiến tranh, ta cũng sẽ không nhúng tay vào. ''

''Văn minh giống như một đứa trẻ, cha mẹ có thể bảo vệ nó khi còn nhỏ, nhưng con đường sau này, nó phải tự mình bước đi, đứa trẻ sống dưới đôi cánh của cha mẹ sẽ không bao giờ trưởng thành và mạnh mẽ. ''

''Thẩm Dã. '' Hoàng đế Thẩm Dã bước ra, quỳ xuống: ''Có nhi thần. ''

''Thẩm Liên. ''

''Có con. '' Thẩm Liên là con trai của Thẩm Dã, thái tử của Đại Càn, đã hơn sáu mươi tuổi.

Tất nhiên vì một số nguyên nhân đặc biệt, tuổi thọ của con người ở thế giới này gấp đôi Trái Đất, cho nên hơn sáu mươi tuổi vẫn được xem là tráng niên.

''Loki. ''

Con nuôi của Helen, con trai của Thẩm Lãng và Dibos, thái tử của đế quốc Zollern, bây giờ đã là một chàng trai tuấn tú, khí phách hiên ngang.

Tuy tuổi tác không còn nhỏ, nhưng trông nó vẫn như chưa đến ba mươi.

Thẩm Lãng nói: ''Mọi chuyện sau này, giao cho các ngươi. ''

''Vâng, phụ hoàng. ''

''Vâng, hoàng gia gia!''......

Thẩm Lãng mở tiệc chiêu đãi mấy người bạn cũ.

Sa Căng, Kim Mộc Thông, Đại Ngốc, Khổ Đầu Hoan, Ninh Chính, Ngô vương, vị thái tử trước kia...

Người trẻ tuổi nhất trong số họ là Kim Mộc Thông, cũng đã hơn một trăm hai mươi tuổi, còn người lớn tuổi nhất là vị thái tử trước kia, đã gần đất xa trời.

Bọn họ đều đã về hưu từ lâu, an hưởng tuổi già.

Mấy chục năm qua, hễ có thời gian rảnh rỗi là bọn họ sẽ tụ tập lại, đánh mạt chược, uống trà, tán gẫu.

Mà bây giờ, sau khi ăn cơm với bọn họ xong, Thẩm Lãng vẫn cùng bọn họ đánh mạt chược.

Tổng cộng tám người, thay phiên nhau chơi.

Tại sao tám người mà không chia thành hai bàn?

Làm vậy thì còn gì là thú vị nữa? Với trí thông minh của Đại Ngốc thân vương, đánh mạt chược mà không chơi bịp thì còn gì là vui.

''Ăn. '', ''Gánh. '', ''Bùm!'', ''Ù. ''

''Trả tiền, trả tiền, trả tiền... ''

Đây là lần cuối cùng Thẩm Lãng đánh mạt chược với bọn họ.......

Mấy ngày sau, Thẩm Lãng dẫn bảo bối Yêu Yêu đi đến trước một khu lăng mộ.

Khuon mặt của người trên thế giới này đều đã thay đổi theo thời gian, duy chỉ có bảo bối Yêu Yêu vẫn không khác xưa, vẫn giữ dáng vẻ của thiếu nữ.

Nàng kế thừa gần như tất cả y bát của Thẩm Lãng, cả về tinh thần lẫn tri thức.

Trong khu lăng mộ này chôn cất rất nhiều cố nhân.

Ninh Nguyên Hiến, Biện phi, Xung phi, Tô phi, Kim Trác, Tô Bội Bội, Thẩm Vạn, Thẩm mẫu, Trương Xung, Tô Nan, Sở vương...

Còn có một bia mộ khắc dòng chữ: ''Lý Nhị Cẩu và thê tử Lý gia. ''

Lý Nhị Cẩu chính là Kiếm Vương Lý Thiên Thu năm xưa, trước khi chết, ông nắm tay Thẩm Lãng, dặn đi dặn lại, nhất định phải khắc tên thật của ông lên bia mộ, nếu không ông sẽ không còn mặt mũi nào gặp cha mẹ của mình.

Đã hơn tám mươi năm trôi qua, những người đó đều đã an nghỉ.

Thẩm Lãng lần lượt đốt vàng mã, lần lượt từ biệt.

''Tạm biệt, nhạc phụ, nhạc mẫu. ''

''Tạm biệt, cha mẹ nuôi. ''

''Tạm biệt, đệ đệ. ''

''Tạm biệt, Ờ... một vị nhạc phụ khác. ''

''Tạm biệt, Xung công!''

''Tạm biệt, Tuyết Ẩn cô cô. ''

''Tạm biệt, Đường Ân đại học sĩ. ''

''Tạm biệt, kỳ thánh Kính Tử, ta sẽ mang theo những ván cờ của ngươi đi, đánh bại tất cả cao thủ cờ vây. ''

Từ rất lâu về trước, khi Kính Tử không cần làm thế thân nữa, gã đã trở thành kỳ thánh đứng đầu thiên hạ.

Khoảng một năm trước, gã đã qua đời.

Bởi vì gã không muốn chứng kiến đại diệt vong, lý do rất đơn giản, gã nói cuộc đời này của gã đã quá đặc sắc, mà đại diệt vong chắc chắn sẽ trở thành cảnh tượng rung động nhất, khiến cho cả cuộc đời của gã trở nên ảm đạm, cho nên gã đã chọn cách ra đi trước một năm khi đại diệt vong xảy ra.......

Trên mặt trăng.

Thẩm Lãng và bảo bối Yêu Yêu đứng từ đây nhìn về phía tinh cầu của bọn họ.

Chỉ có ở đây mới có thể nhìn thấy toàn bộ vẻ đẹp của thế giới này.

''Bảo bối, ta không từ biệt thế giới này, ta chỉ thực sự từ biệt một mình con thôi. '' Thẩm Lãng nói: ''Sau này, phụ thân giao thế giới này cho con, con hãy làm một đôi mắt quan sát thế giới này, không phải vạn bất đắc dĩ thì đừng nhúng tay vào. ''

''Loài người có tài năng tự tìm đường chết, sơ ý một chút là sẽ phá hủy tất cả, khi nào con cảm thấy bọn họ sắp tự hủy diệt, cả nền văn minh sắp đi đến bờ vực diệt vong, thì con hãy ra tay ngăn cản. Còn ngoài ra, cho dù Thẩm Càn và Zollern có đánh nhau long trời lở đất, cho dù Loki và Thẩm Liên có khai chiến với nhau, con cũng đừng quản. ''

Thẩm Dã anh minh thần võ, làm hoàng đế đã lâu, Loki là em trai, đương nhiên không dám làm càn.

Nhưng một khi Thẩm Dã qua đời, Thẩm Liên kế vị, Loki có thể sẽ không cam lòng an phận.

Tất nhiên, Loki chỉ nhỏ hơn Thẩm Dã vài tuổi, bọn họ cùng một thế hệ, nhưng con trai của Loki, cũng là cháu trai của Thẩm Lãng, lại là một kẻ đầy dã tâm.

Cho nên không ai có thể nói trước được thế giới tương lai sẽ ra sao.

Nhưng Thẩm Lãng không quản được nhiều như vậy nữa, nếu cứ nhúng tay vào, đời đời kiếp kiếp sẽ không bao giờ thoát ra được, không bao giờ có tự do.

Cho nên chỉ cần không gây ra ngày tận thế, bọn họ muốn làm gì thì làm.

Trải qua vô số lần giày vò, văn minh sẽ tiến bộ.

Thẩm Lãng vuốt tóc Yêu Yêu, dịu dàng nói: ''Từ nhỏ đến lớn, có một điều phụ thân không dám nói ra, bởi vì làm phụ mẫu không thể quá thiên vị, nhưng bây giờ phụ thân có thể nói. Tuy rằng những đứa con khác của phụ thân đều là em trai, em gái của con, nhưng tuổi tác của chúng đều lớn hơn con, không chỉ có con trai, mà còn có cả cháu trai, chỉ có con là vẫn giữ dáng vẻ thiếu nữ. Từ nhỏ đến lớn, con luôn là bảo bối mà phụ thân yêu thương nhất, là người mà phụ thân không nỡ rời xa nhất. ''

Yêu Yêu nhẹ nhàng tựa vào lòng Thẩm Lãng.

Mấy chục năm trôi qua, không chỉ khuôn mặt của Yêu Yêu vẫn như thiếu nữ, mà ánh mắt của nàng cũng không thay đổi nhiều, vẫn trong veo như thuở nào, cả tinh thần và linh hồn của nàng vẫn thuần khiết, không chút tỳ vết.

Mấy chục năm qua, nàng đã viết vô số sách vở, vẽ vô số bức tranh, nhưng mỗi năm trung bình nàng chỉ nói chưa đến mười câu, con người trưởng thành là bởi vì trải qua quá nhiều chuyện, có quá nhiều dục vọng.

Còn Yêu Yêu, vĩnh viễn vô dục vô cầu, tất nhiên nói nàng vô dục vô cầu cũng không hẳn đúng, bởi vì lý tưởng duy nhất của nàng chính là một thế giới tốt đẹp.

Cho nên có Yêu Yêu ở đây, dù thế giới này có tan vỡ thì cũng sẽ không đi đến con đường hủy diệt.

Sau đó Thẩm Lãng và Yêu Yêu không nói gì nữa, mà lặng lẽ ngắm nhìn thế giới xinh đẹp cách đó 500,000km.......

Những người vợ của Thẩm Lãng đều đã lớn tuổi, nhưng vẫn khỏe mạnh, thậm chí còn rất xinh đẹp, phong vận vô hạn, bởi vì bọn họ là vợ của Thẩm Lãng.

Đặc biệt là Xung Sư Sư, mỗi ngày nàng vẫn trang điểm nửa tiếng, nhưng khi nhìn vào khuôn mặt của nàng, lại không thấy có chút phấn son nào.

Từ Thiên Thiên đã không còn sức lực để cãi nhau với nàng nữa.

Vì vậy thỉnh thoảng nàng lại cãi nhau với con trai.

Hôm nay Thẩm Lãng ngủ ở phòng Băng nhi, ngày mai mới đến lượt Xung Sư Sư.

Nhưng sáng sớm, nàng đã vội vàng chạy đến phòng Băng nhi, lớn tiếng nói: ''Phu quân đâu rồi? Chưa dậy sao? Hắn đã hứa với ta hôm nay sẽ cùng ta ra khơi ngắm bình minh mà. ''

Băng nhi nói: ''Gấp cái gì, ồn ào cái gì? Ra khơi quài mà ngươi cũng không chán sao?''

Nói xong, nàng cũng cảm thấy kỳ lạ, bình thường phu quân không thích ngủ nướng, mỗi ngày đều dậy từ trước bảy giờ, mà bây giờ đã bảy giờ mười lăm phút rồi, hắn vẫn chưa dậy.

Cho nên Băng nhi cẩn thận bước đến gần, nhìn phu quân vẫn nằm bất động trên giường, cả người nàng lạnh toát, nhất thời thở không nổi, trái tim như muốn ngừng đập.

Phu quân... Phu quân muốn rời khỏi chúng ta thật sao?

Ngay sau đó, Băng nhi theo bản năng muốn mở ngăn kéo, trong đó cất thuốc độc.

Nàng là người hầu hạ Thẩm Lãng lâu nhất, là người hiểu rõ hắn nhất, nàng biết hắn luôn muốn đi tìm tỷ tỷ Mộc Lan, nhưng nàng không nói ra, cũng không ngăn cản, bởi vì nàng không muốn phu quân phải tiếc nuối.

Nhưng chỉ cần phu quân rời đi, nàng sẽ lập tức uống thuốc độc, không chút đau đớn rời khỏi thế giới này, dù sao thì con cái của nàng đều đã trưởng thành, thậm chí cháu chắt cũng đã lớn.

Từ trước đến nay, Thẩm Lãng chính là cả thế giới của Băng nhi.

Băng nhi nhắm mắt lại, chuẩn bị tinh thần.

Nếu phu quân ra đi, nàng cũng sẽ đi theo, cuộc đời này của nàng đã rất hạnh phúc, không còn gì để tiếc nuối.

Sau khi quyết định, Băng nhi mở mắt ra, đưa tay dò xét hơi thở của Thẩm Lãng.

Nhìn thấy hành động của nàng, Xung Sư Sư ngạc nhiên đến ngây người: "Băng ngốc, ngươi điên rồi sao? Phu quân của chúng ta là thần, dù chúng ta chết hết, dù con người trên thế giới này chết hết, phu quân vẫn sẽ sống."

Băng nhi không phản bác, thầm cười lạnh trong lòng: Ngươi cái gì cũng không hiểu, các ngươi cái gì cũng không hiểu, trên thế giới này, chỉ có ta và tiểu thư mới hiểu rõ cô gia.

Sau đó Băng nhi đặt tay lên mũi của Thẩm Lãng.

Quả nhiên... Không có hơi thở nữa.

Trái tim của Băng nhi thắt lại, bình tĩnh nói: "Ngày này đã đến, phu quân, chờ thiếp một chút, thiếp sẽ đến ngay."

Nhưng một giây sau...

Thẩm Lãng đột nhiên mở mắt, cười ha hả.

Băng nhi run lên, sau đó nhào vào lòng Thẩm Lãng: "Cô gia thật xấu, làm thiếp sợ chết, sợ chết rồi."

Xung Sư Sư bĩu môi, nói: "Phu quân đã hứa sẽ ra khơi ngắm bình minh với thiếp, giờ đã quá trễ rồi."

Thẩm Lãng cười nói: "Ngắm hoàng hôn cũng được mà, như nhau cả."......