← Quay lại trang sách

Khi đứa trẻ khóc

Thằng con trai tôi đúng là quý tử! - Anh khoe.

- Cầu Chúa cho cậu bé khỏe mạnh! - Tôi đáp.

Hai chúng tôi cùng làm một Sở và hàng ngày gặp nhau hai, ba lần. Và lần nào gặp nhau anh cũng khoe đứa con trai của mình:

- Đó không phải là đứa trẻ, mà là một kho trí tuệ! Nó hiếu động kinh khủng!

- Cầu thánh Ala che chở cho cậu bé!

- Không lúc nào chúng tôi được yên với nó!

- Cầu Chúa cho cậu bé mạnh khỏe!

Bản thân tôi là bố của bốn đứa con, nên tôi biết rõ sự lố bịch của các ông bố bà mẹ thích khoe con cái mình. Tuy thế tôi vẫn muốn được gặp cậu con trai của anh bạn Giavit của tôi. Vả lại, lần nào gặp anh cũng mời tôi đến nhà anh chơi.

Một thứ Bảy nọ, sau khi tan làm tôi ghé qua nhà anh. Khi cửa vừa mở thì một vật gì lăn huỳnh huỵch từ trên cầu thang xuống, lộn đi lộn lại mấy vòng, rồi rơi “bịch” một cái ngay trước chân tôi. Rồi một vật gì kỳ lạ nửa người nửa vật đứng dậy trước mặt tôi.

Giavit giới thiệu:

- Đây là con trai tôi. Thế nào?

- Khá lắm! - Tôi đáp.

Anh dẫn tôi vào phòng khách. Tôi được giới thiệu với vợ, bà mẹ vợ và cô em vợ anh. Chúng tôi ngồi vào bàn. Tôi đang cầm tách trà trong tay thì bỗng có vật gì rơi tõm vào tách nước. Nước trà nóng bắn vào tay, tôi chưa kịp kêu lên vì bỏng thì bị một vật gì chụp vào đầu. Tôi không hiểu chuyện gì xảy ra. Tôi cố gỡ không biết vật gì đang úp chụp vào đầu, thì vừa lúc bắt đầu một cuộc rượt đuổi toán loạn. Giavit và cả gia đình anh đang đuổi theo cậu bé. Vừa chạy khắp phòng cậu bé vừa làm những cú ngoặt bất ngờ khiến những người đuổi theo cậu đâm xầm vào nhau ngã lăn ra. Tiếp đến là cuộc đánh lộn. Những người trong nhà thỉnh thoảng lại vồ lấy nhau. Tôi tìm xem có chỗ nào trốn khỏi cảnh hỗn loạn này và nấp vào sau cánh cửa. Một việc làm rất kịp thời, vì trong lúc chạy khỏi bố mẹ, cậu bé gặp được cái gì là vớ cái ấy ném bừa bãi. Cuối cùng, bố mẹ, bà và dì cậu cũng dồn được cậu vào góc nhà. Lâm vào thế bí, cậu bé dùng mười ngón tay bấu vào mặt dì, là người ở gần cậu nhất, và nhanh như một con khỉ, nhảy phóc lên nóc tủ và bắt đầu ném tất cả những gì có trên đó xuống đầu những người bên dưới. Khi không còn gì để ném nữa, mẹ cậu van xin:

- Con yêu của mẹ, xuống đi con! Con xem, có bác đến chơi kìa! Kẻo bác sẽ bảo con là đứa trẻ không được dạy bảo.

Để đáp lại, cậu bé cứ nhổ nước bọt toèn toẹt xuống người mẹ. Bố cậu giận thực sự:

- Xuống đây ngay, thằng mất dạy!

Cậu trả lời ngay lập tức:

- Chính bố là đồ mất dạy!

Sau đó cậu bé dùng đến thứ vũ khí đã được thử nghiệm. Cậu bắt đầu đái vào người bố. Bố cậu chỉ còn biết nói:

- Được rồi, mày cứ ngồi đấy.

Mẹ cậu nhìn tôi với vẻ xin lỗi:

- Xin lỗi bác...

Chúng tôi lại ra bàn ngồi. Tôi lấy khăn tay lau chỗ nước chè dây vào quần. Không ngờ nước sôi làm cả chân tôi cũng bị bỏng hẳn một chỗ.

Giavit nháy mắt với tôi có vẻ mãn nguyện:

- Thế nào? Tôi kể với anh có đúng không? Tôi không hề phóng đại phải không?

- Trái lại!... Cậu bé lên mấy rồi?

- Cháu chưa được sáu tuổi.

- Cầu Chúa cho anh đủ kiên nhẫn.

Tôi khẽ liếc trộm cậu bé đang ngồi ngất ngưởng trên nóc tủ. Mớ tóc xoăn xòa xuống trán che kín cả mắt. Những tấm cửa kính trong buồng nơi chúng tôi ngồi trông như bị những viên đạn pháo bắn vào. Chiếc đèn chùm năm vòi chỉ còn lại một vòi và một bóng đèn. Cửa ra vào thì không còn tay nắm. Rõ ràng tất cả đều là do bàn tay cậu bé.

Giavit nói:

- Tôi thề là trên đời tôi chưa từng thấy thằng bé nào như thế này. Không biết anh có tin không, chứ từ bé đến giờ nó chưa hề khóc lấy một lần!

Cô em vợ khẳng định những lời bạn tôi vừa nói.

- Thằng bé nhà chúng em giỏi thật đấy. Không cái gì có thể làm nó khóc được. Hôm qua bác có biết xảy ra chuyện gì không? Nó lấy cái dìu nhét vào gầm tủ lạnh. Tất nhiên cái tủ lạnh để vào người nó. Lúc em về thấy thằng bé đang nằm bẹp dưới tủ lạnh. Trán bê bết máu. Vậy mà nó không kêu lấy một tiếng. Em phải gọi người gác cổng đến giúp, lôi mãi mới được nó ra.

Giavit nói:

- Tôi không biết sau này cho nó làm gì? Hay là cho nó vào lính?

Mẹ cậu bé nói:

- Ai cũng phải ngạc nhiên. Có ở đâu thấy đứa trẻ không hề khóc bao giờ? Ngày hôm kia nó đuổi nhau với con mèo suốt cả tiếng đồng hồ. Con mèo nhà em cứ trông thấy thằng bé là cắm đầu chạy. Thế là thằng bé đuổi theo nó, con mèo sợ quá nhảy từ ban công xuống vườn. Rồi sao bác biết không? Thằng bé cũng nhảy ngay theo con mèo... Mà ban công cao dễ phải đến bốn mét.

- Thế cháu không bị thương à? - Tôi hỏi.

- Chắc là có. - Mẹ cậu bé đáp - Chúng em không sao bắt được nó để xem. Nó tập tễnh mất mấy ngày, sau đó lại khỏi.

Đúng lúc đó vật gì nặng rơi ngay vào người tôi suýt làm tôi gãy cổ. Đó là cậu bé từ trên nóc tủ nhảy thẳng xuống đầu tôi, rồi cưỡi trên lưng tôi như cưỡi ngựa, miệng hét:

- Phóng!

Bố cậu bé nhảy ngay đến giáng cho cậu ta hai cái tát mạnh đến nỗi người lớn cũng khó mà đứng vững.

Nhưng cậu bé vẫn cười khanh khách như không có chuyện gì xảy ra.

Thú thật, lúc đầu tôi cứ tưởng bố mẹ cậu bé nuông chiều, không đánh đập, trừng phạt cậu bao giờ, nên cậu mới sinh ra “hỏng” như thế. Nhưng khi chứng kiến sau những cái tát nảy lửa như thế mà cậu bé vẫn tiếp tục ngang bướng như vậy, thì tôi biết rằng mình đã đoán nhầm. Giavit tóm lấy cậu bé, kẹp chặt giữa hai đùi, túm mớ tóc xoăn xòa xuống trán hất ngược lên. Khuôn mặt cậu bé tròn như củ khoai tây. Chỉ vào cái u trên đầu to bằng nắm tay, bố cậu nói:

- Tối hôm qua nó làm rơi cái lọ hoa vào đầu, anh xem, nó sưng to thế này đây.

Mẹ cậu chữa lại:

- Chỗ ấy không phải cái u của cái lọ hoa, mà của cái ấm samôva. Mà trong ấm samôva đang có nước sôi.

Bà cậu xen vào:

- Cái u của ấm samôva ở chỗ khác, sau gáy cơ! Còn cái u trên đầu ấy là do nó ngã từ cầu thang xuống đống đá!

Cậu bé giãy giụa trong đùi người bố. Giavit bảo vợ:

- Em mang cái lọ iốt lại đây. Nhân tiện bắt được nó, chúng ta phải xoa các vết bầm cho nó, trong khi nó chưa chạy mất.

Vợ anh mang chai iốt và bông đến. Khắp người cậu bé chỗ nào cũng có vết bầm, xước, thâm tím. Giavit đổ iốt vào bông rồi bắt đầu xoa vào những vết bầm, xước. Tôi nhăn mặt vì đau, tựa như chính mình đang bị bôi iốt vào các vết thương. Vậy mà cậu bé không hề nhăn mặt. Tôi thầm nghĩ là cậu bé này đã bị mất xúc giác.

Rồi muốn rút lui trong khi cái đầu còn nguyên vẹn, tôi đứng dậy cáo từ. Trong lúc tôi đi ra cửa cậu bé còn kịp hất đổ thêm vài đồ vật nữa.

Lúc chia tay tôi bất cẩn nói:

- Mời anh chị lúc nào đến nhà tôi chơi.

- Thứ Sáu chúng tôi sẽ đến. - Họ đáp.

Tôi đã thấy hơi lo trong bụng.

Về đến nhà tôi bảo những người trong nhà:

- Chuẩn bị nhé, thứ Sáu này một tai họa sẽ đến nhà ta đấy. Hãy cất hết tất cả những thứ gì có thể vỡ, gãy, hay chảy đi!

Ngày hôm sau tôi hỏi Giavit:

- Anh chị đem theo cháu đến chơi chứ?

- Ấy chết! Làm sao cho nó đi được!

Tôi mừng đến nỗi không để ý mình đã buột miệng thốt ra:

- Không, không! Chúng tôi sẽ giận đấy. Nhất định thế nào anh cũng phải cho cháu đến.

- Không được đâu cậu ạ, không đời nào tôi cho nó đến được. Mọi thứ trong nhà cậu sẽ bị lật nhào hết.

Nhưng cuối cùng anh ta vẫn dẫn theo cậu bé. Hóa ra lúc đi họ đã khóa trái cậu bé trong buồng tắm. Nhưng cậu bé trèo qua cửa sổ buồng tắm, theo ống máng tụt xuống sân và đuổi theo họ. Hơn nữa cậu còn lấy đá ném vào người bố.

Lúc bước vào phòng để quần áo cậu bé bị vấp ngã. Nhưng không đau lắm, chỉ xây xát nhẹ. Với vết xước như thế thì không nói gì một đứa trẻ khỏe mạnh như cậu ta, mà ngay đứa bé gầy yếu cũng chẳng khóc. Nhưng mẹ tôi vừa hét lên vừa chạy ngay đến cậu bé.

- Ôi, rõ khổ thân cháu!...

Cậu bé đâm bối rối.

Vợ tôi cũng kêu toáng cả nhà:

- Ôi, cháu bé!... Cháu có đau không?. Ai - ai - ai... Thật là không may... Có lẽ cháu bị trày da mất rồi.

Tôi cũng hùa theo họ:

- Làm sao lại xảy ra như vậy chứ! Cháu bị ngã như thế nào, cháu bé? Ai - ai - ai!

Cô người hầu chạy vào cũng kêu lên từ ngưỡng cửa:

- Bị ngã à? Có gãy chân không? Ôi - ôi - ôi! Tôi gọi bác sĩ nhé? Làm thế nào bây giờ?

Hai người phụ nữ đang ở chơi nhà tôi cũng chạy lại chỗ cậu bé. Những người phụ nữ xúm xít quanh cậu và tranh nhau nói những lời xót xa thương hại.

Lúc đầu cậu bé cứ nhìn họ một lúc với vẻ ngạc nhiên. Sau đó bỗng dưng môi dưới cậu rung rung, mặt hơi xị xuống, rồi cậu bắt đầu khóc gào lên. Và cứ thế là cậu khóc, không tài nào ngăn được.

- Người nào tự ngã, thì người ấy không khóc. - Chúng tôi bảo cậu bé.

- Đàn ông không bao giờ khóc!

- Không có chuyện gì xảy ra cả!

Nhưng tất cả đều vô ích. Cậu bé cứ khóc rống lên gần nửa tiếng đồng hồ. Bố và mẹ cậu cứ tròn mắt kinh ngạc. Mãi khi thôi khóc cậu bé mới đòi uống nước. Cô người hầu mang nước lại, cậu tuột tay làm rơi. Cái cốc vỡ tan. Những người phụ nữ lại nhao nhao hỏi:

- Cháu có bị đứt tay không?

- Cháu có đau không?

- Đem lọ iốt lại đây nào!

Thế là môi dưới cậu bé lại bắt đầu rung rung, mặt lại xị xuống, rồi cậu lại bắt đầu khóc rống lên. Lại khóc gần nửa giờ đồng hồ. Tối hôm ấy cậu khóc cả thảy bốn lần. Nhưng không làm đổ vỡ cái gì.

Bây giờ cứ mỗi lần gặp Giavit tôi lại hỏi thăm về con trai anh.

- Nó thôi không nghịch ngợm phá phách nữa, - Anh nói - khỏi hẳn rồi. Nhưng lúc nào cũng khóc.

Còn với một người bạn khác anh trách vợ chồng tôi:

- Họ làm hỏng mất thằng con trai tôi!