← Quay lại trang sách

Chát-xình-chát-chát-bùm!

Tôi rút ra được một bài học thấm thía: con người ta làm bất cứ việc gì cũng phải đúng lúc và phù hợp với lứa tuổi của mình. Nếu không sẽ chỉ làm trò cười cho thiên hạ. Người ta nói quả không sai: kẻ nào đến bốn mươi tuổi mới phát rồ thì kẻ ấy chẳng được yên ổn trên đời này. Nếu anh cứ nhất định muốn phát rồ, thì hãy làm điều đó ở tuổi hai mươi, hay cùng lắm là ở tuổi ba mươi. Đằng này tôi, - cầu Trời cho các bạn không nhìn thấy cảnh ấy - lại phát rồ vào cái tuổi năm mươi tám. Và nếu hôm nay tôi đang phải ở nhà thương điên thì tôi phải tự trách mình chứ không thể trách ai khác. Tôi đã bị trừng phạt đích đáng vì cái tội phát rồ không đúng lúc của mình.

Cầu Thánh Ala tránh cho những đứa con của Người khỏi bị lầm đường lạc lối! Tôi có một đứa con trai đang học năm cuối trường Đại học Kỹ thuật, và một đứa con gái chỉ vì xinh đẹp nên không sao bắt nó học hết phổ thông. Nó đã có chồng, và tôi đã có hai đứa cháu ngoại.

Lạy Thánh Ala, tôi chưa kịp mở mắt thì như con mèo con bị mù, người cha quá cố của tôi đã bắt tôi phải lệ thuộc ông, không cho tôi có dịp quan sát xung quanh. Và cứ thế tiếp diễn. Nghĩa là, các bạn biết đấy, từ mười tám đến năm mươi tám tuổi có thể nói tôi chưa sống trên đời này.

Đến khi nào về già các bạn sẽ tin. Ở lứa tuổi tôi các bà bắt đầu dè bỉu những cô gái ăn mặc những bộ quần áo tắm quá hở hang. Bạn đừng tin họ. Những người già không thể khách quan được. Bản thân họ không thể làm gì được nên họ ghen tức mà bĩu môi dè bỉu những người trẻ. Tôi biết rất rõ rằng nếu như những bà già kia tin chắc là họ còn có thể khiến ai đó thích, thì họ có thể dám đi ra bãi biển mà không mặc cả quần áo tắm nữa kia! Còn về cánh đàn ông, thì vào chạc tuổi tôi, họ... Nhưng thôi, để tôi kể lại cho các bạn đầu đuôi câu chuyện tôi đã phát rồ và phải vào nhà thương điên như thế nào. Các bạn thấy đấy, tôi không hề nói năng nhảm nhí chút nào, tôi đang suy luận một cách bình thường. Tôi viết câu không thua gì Esat Macmut [1]. Tôi nói năng còn khúc chiết và lôgích hơn nhiều ông nghị sĩ nữa là đằng khác! Thế nhưng tôi vẫn đang phải nằm trong nhà thương điên. Tất cả chỉ vì “Chát-xình-chát-chát-bùm!”...

Kẻ tôi tớ của các vị đây là một luật sư. Chắc các vị còn nhớ ngày xưa từng có một trường luật chứ? Và tôi đã tốt nghiệp chính cái trường luật ấy - hơn nữa còn tốt nghiệp loại “ưu”. Tôi tuy là luật sư thật, nhưng không bao giờ tôi đi cãi cho những con “sói” khét tiếng, những kẻ sẵn sàng giết cả mẹ, vợ, chị, con gái và hàng chục họ hàng thân thích khác. Tôi cũng không làm những vụ ly dị, tranh chấp trong gia đình, hay tất cả những trò lừa đảo trong buôn bán. Đã vài năm nay tôi làm tư vấn pháp lý cho một cơ quan nhà nước.

Tất cả những người bạn cùng học với tôi trước đây đều đã trở thành ông này ông nọ. Mỗi lần bước vào văn phòng của họ tôi không giấu nổi vẻ ngạc nhiên của mình. Không, lạy Chúa, tôi không ghen tỵ với ai cả, nhưng khi nhìn thấy những cô nữ thư ký trẻ trung xinh đẹp của họ tôi không thể nào không liếm môi thèm. Như tôi đã nói, tôi đã bỏ lỡ mất thời cơ, tôi đã không làm đúng lúc cái việc cần làm, nên bây giờ tôi nhìn người khác mà...

Cuối cùng tôi không nhịn được nữa. Tôi cho đăng báo một mẩu thông báo: “Văn phòng luật sư cần tuyển một nữ thư ký với đồng lương hậu hĩnh”. Tôi nghe nói số phụ nữ trên thế giới này nhiều hơn đàn ông. Nhưng nhiều hơn bao nhiêu thì tôi không hiểu rõ. Tất cả những ai đến xin làm thư ký đều ngắm nghía tôi như thể họ chuẩn bị mua nhà. Rồi họ đặt cho tôi một lô câu hỏi, cứ như thể không phải tôi thuê họ, mà là họ muốn thuê tôi. Và sau cuộc hỏi cung như thế họ bỏ đi, ném lại cho tôi một câu:

- Để tôi suy nghĩ đã rồi sẽ trả lời sau.

Tôi không nhớ có khi nào tôi phải tốn nhiều nước bọt đến như vậy không? Đồng thời tôi cảm thấy rất sợ hãi... Đến ngày thứ ba kể từ khi đăng thông báo có một cô gái bước vào văn phòng tôi. Không phải là cô gái, mà là một viên kẹo ngon lành! Khoan, để tôi mô tả cô ta thì các bạn sẽ hình dung được. Trên vai cô ta khoác một chiếc túi xắc như kiểu túi các sĩ quan thường đeo trong các lễ duyệt binh, chỉ có điều là nó to gấp đôi. Chiếc váy cô ta mặc nhìn không sao phân biệt được đâu là trên đâu là dưới. Phía dưới chiếc váy hở hang ấy là cặp đùi nõn nà khêu gợi, như muốn bảo: “Hãy ăn chúng em đi!” Đôi bàn chân thon nhỏ đi giày cao gót, mái tóc dày dài tới vai...

“Trời ơi, xin Đấng Tạo hóa hãy ban cho con sức lực!” Tôi tự nhủ thầm. Suýt nữa thì tôi trở thành nạn nhân của tình yêu khi nàng vừa lắc mông vừa đi đến bàn tôi.

- Ông cần tuyển nữ thư ký ạ? - Nàng hỏi.

Tôi không nói được một lời nào. Tôi chỉ nhớ tim tôi đập dồn dập như cái bễ lò rèn. Nàng ngồi xuống trước mặt tôi.

- Em tên là Birxen, - Nàng bắt đầu - 21 tuổi, cao 1m62, cân nặng 57 kg. Ham thích duy nhất của em là nhảy. Em mê nhảy kinh khủng. Mục đích của đời em là trở thành minh tinh màn bạc. Trong các loài hoa em thích nhất hoa lan, còn nước hoa em thích “Origan”. Mối tình cuối cùng của em là một thủy thủ Mỹ.

Vừa kể cho tôi nghe mẩu lý lịch ngắn gọn đó nàng vừa chóp chép nhai kẹo cao su. Thấy tôi im lặng, nàng hỏi:

- Thế nào, ông thấy có được không ạ?

Tôi khẽ liếc mắt nhìn: chiếc váy hở hang của nàng không che hết được những phần kín đáo nhất của cơ thể. Thu hết can đảm, mãi tôi mới nói được mấy chữ:

- Rất... được!

- Em xin ba trăm lia một tháng.

Số tiền đó bằng gần cả số lương của tôi. Nhưng không sao. Đối với một cô nàng như thế không thể tiếc tiền.

Vậy là tôi đã làm quen với “Chát-xình-chát-chát-bùm” như thế đó. Tên thật của nàng là Birxen. Nhưng tôi gọi nàng là “Chát-xình-chát-chát-bùm”. Tại sao ư? Là bởi vì ngay ngày đầu tiên, và ngay từ giây phút đầu tiên nàng không lúc nào ngơi miệng lặp đi lặp lại mấy chữ:

- Chát-xình-chát-chát-bùm!... Chát-xình-chát-chát-bùm!...

Vừa nói nàng vừa giật giật người nhảy.

Công việc tất nhiên là bỏ bễ. Chúng tôi cùng ăn trưa và ăn tối với nhau. Thứ sáu nàng hỏi:

- Chủ nhật chúng ta sẽ đi chơi đâu ạ?

- Tuy cô thích đi đâu ta sẽ đi đấy. - Tôi đáp.

- Vậy thì ta ra ngoại ô đi.

Thế là chúng tôi ra ngoại ô, đi lên đảo, vào vườn cây. Tất cả mọi chuyện đều tốt, nhưng đối với tôi những chuyến đi chơi như thế chẳng có ý nghĩa gì. Vì tôi vẫn sợ không dám đụng đến nàng. Còn nếu nàng vô tình chạm vào người tôi thì tôi giật bắn như bị điện giật.

Không những thế, mỗi lần nàng lại tìm được một chàng trai trẻ nào đó và họ bắt đầu ôm nhau nhảy: Chát-xình-chát-chát-bùm!... Chát-xình-chát-chát-bùm!... Họ nhảy hàng giờ đồng hồ! Cứ làm như thể tôi cho nàng ăn, uống, mặc và dẫn nàng đi chơi, lại còn nhét vào túi nàng ba trăm lia mỗi tháng, chỉ cốt để nàng đú đởn với người khác. Một hôm có một thằng mất dạy nhìn thấy chúng tôi trong quán đã hỏi đểu:

- Đây là con gái của bố đấy ạ? Hay quá! Hoan hô!

Tôi bắt đầu cạo râu một ngày hai lần. Mặc những chiếc sơ-mi hồ cứng, quần là thẳng nếp, ngày nào cũng thay com-lê, trên túi ngực còn cắm bông hoa... Vợ tôi hỏi:

- Ông làm sao thế?

- Chẳng làm sao cả, thời buổi bây giờ phải thế. - Tôi đánh trông lảng.

Tôi bắt đầu điên tiết vì chuyện nàng thư ký xinh đẹp của tôi vẫn tiếp tục lao vào nhảy với bất kỳ gã trai nào. Cuối cùng tôi phải bảo thẳng với nàng là tôi ghen. Bỗng nhiên nàng thay đổi hẳn thái độ! Nàng đến gần tôi, ngồi lên đùi tôi, nâng cằm tôi lên và nói:

- Ông già ngu ngốc ơi, ông chẳng hiểu gì cả! Giá ông biết nhảy có phải tốt không?

Đó là cử chỉ âu yếm lớn nhất trong đời mà tôi nhận được. Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu tôi: tôi sẽ bí mật học nhảy giấu nàng, tôi sẽ cho nàng một bất ngờ lớn! Đến lúc đó sẽ không còn kẻ nào có thể giằng nàng ra khỏi vòng tay của tôi: Nhưng vào cái tuổi tôi tôi không thể đến lớp học nhảy được! Đành phải kín đáo quan sát chân và tay những kẻ mà trong tiệm ăn hay quán bar nàng thường bỏ mặc tôi một mình ra nhảy với chúng. So với những điệu nhảy ngày nay thì những điệu nhảy vào thời tôi chẳng qua chỉ là những bước đi của ngỗng...

Tôi về nhà, khóa trái cửa buồng và bắt đầu nhảy. Vừa nhảy miệng vừa đánh nhịp: “Chát-xình-chát-chát-bùm!... Chát-xình-chát-chát-bùm..

Tôi ôm cái gối mà tưởng tượng như đang ôm cô bạn nhảy. Vừa nhảy tôi vừa nhìn vào gương tủ quần áo. “Chát-xình-chát-chát-bùm!... Chát-xình-chát-chát-bùm!...”

Bị kích động quá tôi dậm chân mỗi lúc một manh hơn. Những nhà sống ở tầng dưới tưởng tôi ra hiệu bảo họ đừng làm ồn, nên im lặng ngay. Nhưng sau đó, khi tiếng dậm chân và những âm thanh lạ taivang lên mỗi lúc một mạnh hơn, thì họ lên gác để xem có chuyện gì. Nghe ồn ào vợ tôi, con gái, con trai, con rể và những đứa cháu cũng thay nhau nhòm qua lỗ khóa buồng tôi.

- Trời ơi, ông già hóa điên rồi! - Họ hoảng sợ.

Vợ tôi nói:

- Mấy ngày gần đây tao đã thấy ngờ ngợ trước những hành vi của ông ấy. Tao đã để ý thấy có những dấu hiệu...

Tôi vẫn tiếp tục công việc của mình: Chát-xình-chát-chát-bùm!... Chát-xình-chát-chát-bùm!... Người nhà tôi thi nhau khóc.

- Tao không dám vào đâu, tao sợ lắm. - Vợ tơi nói.

- Con cũng không dám vào đâu. - Con gái tôi bảo.

- Phải đi báo cảnh sát thôi. - Con rể tôi bỗng nghĩ ra.

Khi ba viên cảnh sát phá cửa xông vào buồng tôi thì tôi chỉ mặc độc bộ quần áo lót bó sát người, hai tay ôm gối, đang nhún nhảy trước gương, miệng đánh nhịp: “Chát-xình-chát-chát-bùm!... Chát-xình-chát-chát-bùm!...” Mấy người cảnh sát xông vào ôm chặt lấy tôi, đè tôi ngã xuống đất, trói lại quẳng lên ô-tô và đưa thẳng vào nhà thương điên.

Lúc đầu tôi định nói: các vị ơi, tôi không điên đâu, chẳng qua tôi đang học nhảy thôi! - Nhưng sau tôi nghĩ, nói thế còn chết hơn. Người ta sẽ bảo: lão già ngu, hơn sáu mươi tuổi đầu còn đi làm trò hề chỉ vì đứa con gái. Tốt hơn hết là tôi không nói gì cả. Cứ để họ nghĩ là tôi bị điên thật, ít ra họ còn thương xót tôi. Quyết định như vậy nên tôi cứ tiếp tục giả vờ điên. Tại đồn cảnh sát trước mặt bác sĩ tôi cứ vừa dậm chân vừa bắt nhịp: “Chát-xình-chát-chát-bùm!... Chát-xình-chát-chát-bùm!...” Các bác sĩ tất nhiên lập tức tìm ra ngay một cái tên Pháp-La tinh nào đó để đặt cho cái bệnh của tôi.

Thế là đã hơn một tháng nay tôi nằm trong nhà thương điên. Dần dần tôi ít hát hơn câu: “Chát-xình-chát-chát-bùm!” Sắp tới tôi sẽ làm ra vẻ trí khôn đã trở lại với tôi và người ta sẽ cho tôi ra viện. Quả thực trí khôn đã trở lại với tôi, nhưng đã quá muộn...

Các bạn trẻ, xin các bạn hãy nghe lời khuyên của tôi! Hãy làm tất cả mọi việc cho đúng lúc! Thậm chí muốn điên cũng phải cho đúng tuổi. Hãy điên ở những năm còn trẻ tuổi. Nếu không sẽ chỉ làm trò cười cho thiên hạ như tôi. Không việc gì phải kiềm chế những ham muốn, hãy chơi bời trong khi còn đủ sức lực. Vậy hãy cùng nhau hô to:

Chát-xình-chát-chát-bùm!... Chát-xình-chát-chát-bùm!...

Chú thích:

[1] Nhà văn hiện đại Thổ Nhĩ Kỳ.