Chuyện tình đẫm lệ
Thưa ông nhà báo, tôi sẽ kể, còn ông hãy ghi lại câu chuyện của tôi để mọi người đọc và rút ra bài học.
Tôi tên là Macmut, còn nàng là Nigia. Vậy ông có thể đặt tên cho câu chuyện là “Chuyện tình của Macmut và Nigia”. Ông hãy viết đi, và tôi tin mọi người sẽ phải đầm đìa nước mắt khóc thương cho chuyện tình của chúng tôi.
Nỗi đau của những cặp tình nhân như Kêrem và Axli, Phakhat và Sirin, Yusup và Xulâykha, Takha và Zukhra... chẳng là cái quái gì so với nỗi đau của chúng tôi!
Chuyện tình của chúng tôi cảm động và đặc biệt đến nỗi so với nó chuyện tình của những cặp tình nhân kia chẳng đáng giá một xu!
Chuyện là thế này: Bọn người ngoại bang nhờ vào dân chủ đã chiếm được nước ta và biến nó thành tài sản riêng của chúng. Vì thế mà cũng cướp đi của tôi của cái hạnh phúc được lấy vợ và tận hưởng bao niềm vui của tổ ấm gia đình. Âu tất cả cũng là do ý Thánh Ala và nhà tiên tri Môhamet của chúng ta!
Ngài hút thuốc đi, ngài nhà báo, vừa hút vừa nghe tôi kể. Gia đình tôi được coi là một trong những gia đình danh giá nhất vùng Akxu. Nhà chúng tôi có một ông hàng xóm tên là Khamza. Ông Khamza có cô con gái là Nigia. Ôi, con chim hoàng yến ấy đã bay mất khỏi tay tôi! Tôi có thể nói mãi như thế về nàng Nigia của tôi!
Ôi, một người con gái độc nhất vô nhị! Trên đời này chưa có và cũng chẳng bao giờ có được người con gái nào như nàng! Ôi, Nigia, Nigia!... Có đi khắp chân trời góc biển cũng chẳng tìm đâu ra người nào như nàng! Trong quán cà phê của ông Ôxma của chúng tôi trên tường có treo bức tranh vợ của Hoàng đế Adzem. Hoàng hậu là người đàn bà đẹp nhất thế giới. Nhưng tôi thề có thánh Ala và Nhà tiên tri Môhamét, bà nữ hoàng của sắc đẹp ấy không đáng đổ nước rửa tay cho nàng Nigia của tôi, không đáng làm cát bụi dưới gót chân nàng Nigia của tôi. Chỉ thoáng nhìn thấy Nigia từ đằng xa tim người ta đã đập rộn ràng. Mái tóc vàng óng của nàng dài đến tận gót chân, đôi lông mày đen nhánh hình lá liễu, còn lông mi thì như những mũi tên đâm vào tim. Người nàng cân đối và khỏe mạnh như chú ngựa non đầy tuổi. Chao, Nigia của tôi!... Da nàng mịn như lụa, tấm lưng thon thả, đôi chân cân đối, mùi da thơm như mùi lúa chín, còn giọng nói thì tựa chim vàng anh. Chao ôi, Nigia của tôi!... Miệng nàng như đóa hoa, hàm răng nàng trắng như ngọc, dáng đi thướt tha, còn ánh mắt thì khiến người ta phải xao xuyến. Những ngón tay thon hình búp măng. Ôi, không có lời nào tả xiết vẻ đẹp của nàng, Nigia của tôi! Nàng thật đúng như một tiên nữ giáng trần!
Ánh mắt nàng nhìn như đốt cháy con tim tôi. Tôi bắt đầu ốm vì tương tư nàng. Ở Akxu mọi người bắt đầu xì xào về bệnh tương tư của tôi.
Tôi quyết định phải viết cho nàng một lá thư tỏ tình, chứ không người tôi sẽ bốc cháy thành tro mất. Và thế là tôi viết. Trên đầu bức thư tôi vẽ một con chim, phía dưới là trái tim đang bốc cháy vì yêu nàng. Tôi kết thúc bức thư bằng mấy câu thơ sau:
Hãy nói đi, hỡi Nigia xinh đẹp,
Nàng là tình yêu Ala ban tặng cho tôi?
Nghĩ đến nàng ngày đêm tôi mong nhớ.
Có khi nào nàng nhớ đến tôi chăng?
Tôi gói bức thư cùng với một lọ dầu thơm mùi hoa hồng vào trong chiếc khăn lụa và nhờ bà mối Kađin ở làng chuyển cho Nigia. Đến tối thì nhận được thư trả lời của nàng. Và nàng đã trả lời tôi bằng những câu thơ mới tuyệt diệu làm sao:
Em là Nigia, em biết chắc,
Không thể nào đùa giỡn với tình yêu.
Nếu tim chàng cháy bỏng yêu đương
Thì tim em cũng sắp thành tro bụi.
Cả kiếp này em nguyện không quên,
Em sẽ là của chàng mãi mãi.
Tình yêu này em thề không trao ai khác
Ngoài chàng thôi, Macmút của em!
Trời, ngài có biết tâm trạng tôi lúc đọc thư nàng ra sao không? Tôi như phát điên lên bởi niềm sung sướng vô bờ. Và cứ thế chạy như bay lên núi. Giá có ai bắn súng theo thì viên đạn chắc cũng không đuổi kịp tôi. Tôi cứ chạy như làn gió qua các sườn đồi, ngọn núi, rồi dừng lại, đọc lại những câu thơ của Nigia, sau đó vừa khóc vừa cười như một kẻ điên. Nàng học được ở đâu những lời thơ hay như thế? Chao ôi, cái miệng xinh xắn của nàng đã thốt lên tên tôi!
Thế là chúng tôi bắt đầu trao đổi thư từ và sáng tác thơ gửi cho nhau. Ngọn lửa của đám cháy tình yêu đã bốc lên cao ngút. Mẹ tôi sang gặp mẹ của Nigia để xin hỏi cưới nàng cho tôi, còn bố tôi thì đi gặp bố Nigia. Bố mẹ Nigia lúc đầu không chịu, nhưng do nàng cương quyết quá nên cuối cùng họ cũng phải chấp thuận.
Đến mùa thu, sau vụ gặt, chúng tôi tổ chức một lễ đính hôn trọng thể đến nỗi không chỉ kẻ thù, mà ngay cả bạn bè tôi cũng phải ghen tị. Sau buổi lễ bố tôi nói trong quán cà phê:
- Cho dù buổi tiệc này có làm tôi phá sản tôi cũng không tiếc, vì thề có thánh Ala, nàng dâu của chúng tôi xứng đáng được như vậy!
Chúng tôi quyết định sau một năm sẽ làm đám cưới. Nigia mong mỏi chờ cho đến mùa thu sang năm, còn tôi thì khỏi phải nói: lúc nào tôi cũng đứng ngồi không yên. Cuối cùng mùa thu cũng đến, mọi người lại thu hoạch mùa màng - Chúng tôi bắt tay chuẩn bị cho đám cưới.
Bỗng bố của Nigia tuyên bố:
- Con gái tôi không thể là vợ của thằng Macmút! Tôi không muốn!
Chúng tôi hỏi:
- Nhưng tại sao?
- Chúng tôi không thể gả con gái cho con trai của lão già vô lại ở đảng đối lập!
Tôi quỳ xuống chân ông Khamza, cầu xin, van nài, thuyết phục. Nhưng đều vô ích! Ông già một mực nói không! Bất hạnh đã đổ xuống đầu tôi!
Thưa ông nhà báo, trước thời gian đó ở làng chúng tôi không hề có người theo đảng đối lập, cũng chẳng có người theo đảng cầm quyền, nhưng, ngay trước ngày cưới của chúng tôi thì cái dân chủ ở đâu bỗng ùa vào nước ta, thế là dân chúng chia làm hai phe. Số tôi và Nigia thật bất hạnh! Bố tôi ở một phe, còn bố nàng lại ở phe khác.
Bố tôi giận dữ:
- Tao cấm con Nigia không được bước chân vào nhà này! - Ông quát to - Tao không cần đứa con dâu là con gái của thằng già đểu cáng ở đảng đối lập!
Cái dân chủ đáng nguyền rủa kia sao mà khéo chọn lúc xâm nhập vào nước ta! Giá như chúng tôi tổ chức đám cưới vào ngày trước khi nó tràn vào thì hay biết mấy! Chao ôi, dân chủ ơi là dân chủ! Sao mi không chết quách đi cho rồi! Bao nhiêu năm nay có ai nghe nói về mi bao giờ đâu! Vậy mà đùng một cái mi xuất hiện vào cái thời điểm không đúng lúc chút nào!
Mi không thể chờ cho bọn ta làm đám cưới xong rồi đến có được không?
Tôi bắt đầu héo mòn, Nigia cũng héo hắt dần. Chúng tôi phải bí mật gặp nhau trong bụi rậm, ngoài cánh đồng hay rừng thưa.
- Nigia này, - Tôi nói - chúng ta phải làm sao bây giờ?
- Em cũng không biết. - Nàng đáp.
- Sao lại không biết?! Cả hai chúng ta đều đang chết héo chết khô và sắp biến thành tro cả rồi! Hay là anh bắt cóc em đi nhé? - Tôi đề nghị, và quyết định nếu nàng đồng ý, tôi sẽ làm theo ý nàng ngay.
Nhưng Nigia nói:
- Em không dám trái lời bố em được.
- Nhưng em đã héo hắt vì anh.
- Cả bây giờ em cũng đang héo hắt đây!
Nigia cứ mỗi ngày một tàn tạ đi như cây nến, còn tôi thì như con bướm nhỏ cứ chập chờn quanh ngọn lửa. Trời! Bố ơi là bố! Sao bố lại khéo chọn lúc này mà tham gia vào đảng đối lập!...
Tôi và mẹ tôi cùng van xin bố tôi:
- Hãy thương xót lấy con, bố ơi! Bố hãy vứt quách cái đảng phái ấy đi.
- Im ngay! - Bố tôi quát.
- Vì Thánh Ala, xin ông hãy tạm đổi cái đảng của ông đi. Chờ tổ chức cưới cho con trai xong, ông lại quay lại đảng cũ cũng được mà!
Bố của Nigia cũng không muốn nghe gì hết.
- Bác Khamza ơi, - Tôi đề nghị với ông - cháu xin bác hãy tạm đổi sang đảng khác một tuần thôi ạ!
- Mày điên hay sao hả thằng ngu độn kia? Tao thay đổi đảng để cả nhà tao chết hay sao? Ai lại đi đổi đảng khi người ta sắp cho vay tiền ngân hàng bao giờ!
Đến một con bò ương ngạnh có khi cũng biết thương xót và nhượng bộ, nhưng bố Nigia thì còn tệ hơn cả con bò.
Lòng kiên nhẫn của tôi đã hết. Một hôm tôi đến nhà bố của Nigia và cầm dao dí vào cổ ông. Ông hất tay tôi ra.
- Cứ chờ đã con trai! Chờ thêm ít ngày nữa thôi. Số phận của đảng chúng ta đang treo trên sợi tóc. Con Nigia nhà ta sẽ là của con mãi mãi. Hãy xem như nó đã nằm trên ngực con. Hãy chờ cho đến ngày bầu cử. Đảng của chúng ta nếu bị tuyên bố thất bại, thì Nigia sẽ là của con.
- Nhưng đảng của bác sẽ đổ ạ?
- Nhờ thánh Ala chúng ta sẽ lật đổ nó. Nhưng tạm thời con đừng hé một lời nào cho ai biết chuyện này cả!
Phải đợi ba năm mới đến kỳ bầu cử. Bố của Nigia và bố của tôi đều cố làm cho đảng cầm quyền lung lay.
Đến kỳ bầu cử đảng của ông Khamza thất bại, và ông chuyển sang đảng của bố tôi.
Đến mùa gặt, mọi người thu hoạch lúa mì xong.
- Bác gả con gái cho cháu đi, bác Khamza!
- Không được!
- Tại sao ạ?
- Con gái tao không đời nào thành hôn với con trai của gã đều cáng ở đảng đối lập được!
Hóa ra, những lãnh tụ của đảng thất bại hứa với cha tôi sẽ dành cho ông chức lãnh đạo một cơ quan địa phương. Thế là cha tôi đã gia nhập cái đảng mà bố Khamza vừa rút ra khỏi.
- Tao cấm con Nigia ấy, con gái của tên lưu manh ở đảng cánh hữu, được bước qua cửa nhà tao! - Ông quát lên giận dữ.
- Trời ơi, bố, - Tôi hết sức đau khổ - tại sao bố không thay đảng đi? Bố làm con đến ho lao mất!
Tôi và Nigia lâm vào tình trạng tuyệt vọng. Phải làm gì bây giờ?
Tôi hỏi bố nàng:
- Bác Khamza, chả lẽ trước kỳ bầu cử bác không thể đổi đảng đi được hay sao ạ?
Nigia khóc, tôi cũng khóc. Các ông bố của chúng tôi thì cứ khăng khăng không chịu nhượng bộ.
- Hãy vứt khỏi đầu cái ý nghĩ ngu xuẩn ấy đi! - Bố tôi quát lên - Thề có thánh Ala, tao mà biết mày còn thư từ với cái con ấy tao sẽ nguyền rủa mày!
Ông Khamza còn dữ hơn cả bố tôi. Ông dọa:
- Liệu hồn đấy Nigia, mày còn gọi thằng con trai của lão già đối lập ấy là chồng chưa cưới của mày, tao sẽ không để cho nó được sống đâu. Thề có thánh Ala, tao sẽ lấy mạng cái thằng súc sinh ấy!
Nigia thì đau khổ trong nhà của mình, còn tôi thì trong nhà của tôi. Hai năm nữa lại trôi qua.
Người ta nói đúng: đối với tình yêu thì không có luật lệ gì cản được. Nigia vẫn gửi cho tôi một lá thư:
“Anh Macmut, em không thể sống thiếu anh được! Anh hãy bắt cóc em đi. Em không còn đủ sức chịu đựng cái thứ dân chủ này!”
Tôi quyết định hành động. Tôi bàn với Nigia, tôi sẽ bắt cóc nàng vào ban đêm, khi nàng ngủ trên mái nhà.
Tôi gọi thêm hai người bạn. Chúng tôi vũ trang đầy đủ, lên ngựa và nửa đêm phóng đến nhà ông Khamza.
- Nigia, nhanh lên em!
- Em không đi đâu. - Nàng đáp.
- Nhưng chính em bảo anh đến bắt cóc em mà! Sao bây giờ em lại thay đổi?
- Macmut, anh yêu, không phải em thay đổi. Bố em đã ra khỏi đảng rồi. Hôm qua chính ông đã nói với mẹ em như vậy. Người ta không cho ông vay tiền mua máy kéo, thế là ông đã bỏ cái đảng ấy chuyển sang đảng của bố anh. Chúng ta sẽ chờ thêm mấy ngày nữa.
- Lạy trời, không lẽ hạnh phúc của chúng ta sắp đến thật rồi sao? - Tôi sung sướng quá - Nếu đúng vậy thì tất nhiên chúng ta sẽ đợi. Nói gì mấy ngày, mấy tháng chúng ta cũng đợi được! Ôi thánh Ala!
Ngày hôm sau ông Khamza rời bỏ đảng của ông và xin vào đảng của bố tôi. Bây giờ chắc chắn đám cưới của chúng tôi sẽ được tổ chức!
- Không bao giờ có chuyện đó! - Bố tôi cắt ngay - Tao không bao giờ cho phép con gái của lão đối lập bước qua cửa nhà này.
- Bố ơi, bố nói gì thế? Bác Khamza đã xin vào đảng của bố rồi mà!
- Đảng nào là đảng của tao? Hôm qua tao đã xin rút ra khỏi cái đảng ngu xuẩn ấy rồi!
Tôi chạy đến gặp bác Khamza.
- Bác Khamza ơi... Bác biết đấy...
- Tao không có gả con gái cho con trai của cái thằng ở đảng lừa dối ấy!
Các bô lão trong làng ai ai cũng thương xót chúng tôi.
- Ông hãy thương thằng con trai mình. - Họ yêu cầu bố tôi - Những chuyện đảng phái ấy thì có quan hệ gì đến chuyện cưới vợ của nó? Chẳng lẽ nếu chúng nó lấy nhau thì đảng của ông bị thiệt hại hay sao?
Nhưng bố tôi không lay chuyển.
- Các ông quên mất dân chủ rồi. Chà, các ông là những người không hiểu biết gì sất! Nếu con trai tôi lấy con gái của nhà đối lập, người ta sẽ khai trừ tôi khỏi đảng ngay. Chào hỏi một người ở đảng đối lập đã nguy hiểm rồi, chứ đừng nói gì đến chuyện là thông gia của họ!
- Bố nghe con bảo này, - Tôi nói - mới ngày hôm qua bố còn...
- Dẹp cái chuyện ngày hôm qua đi! Chỉ vì cái đảng đối lập ấy mà cái niêu cơm nhà này có thể vỡ đấy. Ra khỏi cái đảng này tao mới có thể thở phào yên tâm.
- Bố ơi, thế thì bố giết con rồi!
- Cứ ráng chịu một chút, con trai, sẽ không có gì xảy ra với con đâu. Cứ chờ cho bố nhận được tiền tín dụng đã. Từ nay đến kỳ bầu cử có lâu la gì. Nhờ ơn thánh Ala đảng của bố thất cử, khi đó bố và bác Khamza sẽ trở thành người cùng một đảng. Bố với bác ấy không có thù oán gì với nhau. Nhất định chúng ta sẽ cưới vợ cho con.
Chúng tôi lại chờ cho đảng của bố tôi bị đổ. Thông qua một người trung gian bố tôi đánh tiếng với bác Khamza:
“Bác Khamza! Chúng ta hãy đồng tâm hiệp lực cố lật đổ cái đảng của tôi. Nhất định chúng ta phải tổ chức cho con Nigia nhà bác và thằng Macmut nhà tôi được lấy nhau, không chúng sẽ chết vì thất tình”.
Về phần mình, bác Khamza chuyển đến bố tôi lời chào nồng nhiệt và xin bố tôi cứ yên tâm.
“Chúng ta, - Bác nói - vẫn còn được nhìn thấy con cái hạnh phúc!”
Trời ơi, hạnh phúc cái nỗi gì! Thêm vài năm nữa Nigia sẽ úa tàn như một bông hoa thiếu nước, còn tôi cũng quắt queo như quả bí dùng để làm giống.
Kỳ bầu cử đã đến. Đảng của bố tôi không bị thất bại. Tôi và Nigia lại rơi vào tuyệt vọng: điều gì sẽ xảy ra đây?
Bố tôi tuyên bố:
- Tao không thể rút khỏi cái đảng vững vàng như vậy được.
Bác Khamza cũng không muốn nhượng bộ:
- Tao thà chết chứ không bao giờ thay đảng!
Bố mẹ Nigia không cho nàng ra khỏi nhà. Tôi bèn đến gặp bác Khamza, quỳ sụp xuống chân ông.
- Bác ơi, cháu van bác, bố cháu không có lòng thương xót. Nếu bác không thương cháu, thì ít nhất xin bác hãy thương lấy con gái bác: Nếu không cháu sẽ tự vẫn.
- Thế thì càng tốt! - Bác đáp - Thứ nhất, đảng của bố anh sẽ bớt đi một thằng ngu, thứ hai, chuyện tình ẻo lả của các cô cậu sẽ chấm dứt. Tôi cũng ngán lắm rồi!
- Thưa bác Khamza, nhưng cháu là người ngoài đảng!
- Không quan trọng. Bố và con đều là quả của một thứ cây cả!
Nigia không chịu nổi đau khổ đã treo cổ tự tử trên cửa chuồng ngựa. May mà mẹ nàng phát hiện ra, cắt dây cứu được nàng. Bác Khamza thấy không còn cách nào khác bèn gia nhập đảng cánh hữu.
Nghe tin đó, tôi chạy như bay về gặp bố tôi. Nhưng ông đã đi dự mít tinh không có nhà. Có một lãnh tụ đảng đối lập đến làng Akxu chúng tôi nói chuyện.
Bố tôi quay về nhà, mắt ướt lệ. Hóa ra tại cuộc mít tinh vị lãnh tụ đối lập đã đọc một bài diễn văn khiến bố tôi choáng váng.
- Khốn kiếp thật! - Bố tôi buồn bực nói - Chuyện như thế mà mình chẳng biết gì cả! Hóa ra chúng ta đã bị lừa! Tôi không muốn ở lại cái đảng của bọn lừa đảo này nữa!
Nói đoạn, bố tôi ngồi viết ngay một lá đơn xin ra khỏi đảng cầm quyền và xin gia nhập đảng đối lập.
Trời ơi, chỉ cần cái ông lãnh tụ đảng kia về làng tôi đọc diễn văn chậm đi một ngày là chúng tôi đã có thể kịp làm đám cưới rồi!
Lại một năm trôi qua. Một buổi tối bố tôi uống rượu say bí tỉ, ngã vật xuống sàn rồi kêu lên:
- Gửi ngay một bức điện đi Angkara!
- Bức điện thế nào?
- Hãy điện thế này: “Sau khi tỉnh ngộ, tôi tuyên bố cùng với toàn bộ gia đình gồm 17 nhân khẩu của tôi xin rút khỏi đảng của các vị!”
- Bố thật là tuyệt vời! - Tôi reo lên sung sướng - Một quyết định thật sáng suốt!
Tôi chạy ngay ra bưu điện để đánh điện. Sau đó báo tin cho Nigia:
“Em không được rời mắt khỏi bố em, phải theo dõi từng bước chân ông. Trong lúc ông ta chưa kịp thay đảng, chúng ta cần tổ chức đám cưới ngay”.
Tôi nhận được thư trả lời:
“Bố em vừa cãi nhau với các ông lãnh đạo đảng về chuyện vay tín dụng và đã xin ra khỏi đảng rồi. Có lẽ nỗi đau khổ của chúng mình sẽ không bao giờ chấm dứt được. Macmut yêu dấu, ngay đêm nay anh hãy đến bắt cóc em đi. Em sẽ để ngỏ cửa buồng em. Ở phía bên trái buồng sẽ có ngọn đèn dầu - anh sẽ tìm thấy em ở đó”.
Ala ơi, cô gái ngu ngốc, cuối cùng thì cô cũng tỉnh ngộ ra! Vì chúng ta chịu đau khổ đã mười hai năm trời rồi!
Đêm đến. Tôi và hai người bạn lặng lẽ đi ngựa đến cổng nhà ông Khamza. Và sắp đặt cuộc bắt cóc. Tôi đến gần cửa buồng Nigia. Đúng là cánh cửa chỉ khép hờ. Tôi đẩy cửa bước vào, và đến ngay bên trái buồng nơi có ngọn đèn đang thắp. Tôi nhìn thấy trong góc phòng ngồi thu lu một bà già, mẹ của Nigia, mặc quần áo đi đường, tay ôm bọc hành lý.
- Nhanh lên, nhanh lên. - Bà ta thì thào - Chúng ta đi thôi!
- Đi đâu? - Tôi hỏi.
- Sao lại đi đâu? Chúng ta chẳng đã bàn cùng nhau bỏ trốn ư?
- Trốn đi đâu? Hãy tỉnh lại đi, bà già tội lỗi kia! Hay bà hóa điên rồi! Nigia đâu?
- Anh hỏi Nigia à? Trời ơi, anh Macmut, chẳng lẽ anh không nhận ra em ư? Em là Nigia đây!
Tôi cảm thấy dường như đây là sự đánh tráo. Chắc hẳn mẹ của Nigia muốn bỏ ông Khamza và muốn tôi đến bắt cóc bà đi thay cho Nigia. Nhưng tôi cần gì cái bà già lụ khụ này!
Trong khi đó bà ta đã giơ hai tay định ôm lấy tôi. Song ngay lập tức bà rụt tay lại. Rồi cầm lấy đèn soi vào mặt tôi.
- Trời đất ơi! - Bà kêu lên.
- Có chuyện gì vậy? - Tôi hỏi.
- Tôi cứ tưởng ông là Macmut!
- Thế bà nghĩ tôi là ai?
- Là bố của anh ấy.
- Im đi mụ già! Mụ nói lảm nhảm gì thế? Tôi đã trở thành thế này chỉ vì ngày đêm tưởng nhớ đến con gái bà đấy!
- Ông nói gì vậy? Tôi đâu có con gái!
- Bà nói dối phải biết ngượng chứ! Tôi muốn nói đến cô Nigia phản bội của bà đấy!
- Tôi là Nigia đây!
- Bà thề đi!
- Thề có thánh Ala! Tôi trở nên thế này chỉ vì thương nhớ anh Macmut nhà ông thôi! Vì năm nay tôi đã ba mươi sáu tuổi rồi!
- Thôi được, Nigia, cô chờ đây, để tôi đi dắt ngựa lại gần cửa sổ.
Tôi bước ra khỏi nhà và thậm chí không đến gặp hai người bạn đang chờ tôi nữa. Phải nhanh chóng bỏ làng ra đi thôi!
Từ hôm đó tôi không một lần bén mảng về làng Akxu của tôi nữa.
Chao ôi, Nigia của tôi!
Ông nhà báo, xin ông hãy viết về chuyện của chúng tôi. Nhất định thế nào ông cũng phải viết đấy! Và hãy đặt tên cho câu chuyện là “Chuyện tình của Macmut và Nigia!”