Chương 5 Cuộc chiến với Haig
Đêm đó, sau khi ban nhạc Triều Mộ kết thúc biểu diễn, Hứa Tầm Sênh liền ra về.
Lần này, không còn ai chờ ở cửa gọi tên cô, cũng không có ai hí hửng chạy đến “hộ tống’ cô về nhà. Cô ngồi ghế gần cửa sổ trên xe bus, nhìn từng tòa nhà, từng ngọn đèn đường bên ngoài lướt qua, nhớ lại biểu cảm của nhóm Sầm Dã lúc đứng trên sân khấu khi nãy. Thời gian như thể dừng lại ngay lúc ấy, họ khó chịu, buồn bã, ủ rũ, phẫn nộ… dù mọi cảm xúc kia đều được che giấu dưới vẻ mặt bình tĩnh.
Hứa Tầm Sênh thở dài, bây giờ vẫn chưa phải là lúc nói chuyện với họ, cứ để cả nhóm tự đối mặt sẽ tốt hơn. Đây không phải thời điểm lo lắng thực lực Nghịch Lý Haig mạnh cỡ nào. Hôm nay, Triều Mộ chịu cú sốc nặng nề, tâm trạng cả nhóm khá suy sụp. Việc khẩn cấp trước mắt là họ có thể chiến thắng bản thân, tìm lại phong độ và ý chí chiến đấu.
Ba ngày liền, ban nhạc Triều Mộ không hề xuất hiện trước mặt Hứa Tầm Sênh. Cuộc sống của cô vẫn diễn ra bình thường, hằng ngày dạy học, đánh đàn, viết nhạc, quét dọn phòng tập dưới tầng hầm, thỉnh thoảng lại lên mạng tìm kiếm đoạn video Triều Mộ và Nghịch Lý Haig trình diễn, chăm chú xem và nghiền ngẫm. Cô không rõ phải chờ đến khi nào họ mới lấy lại được phong độ. Đã ba ngày rồi, lẽ ra cũng đủ để phấn chấn lại rồi chứ?
Kết quả, trưa ngày thứ ba, Hứa Tầm Sênh bật máy sưởi, ôm chăn tựa vào ghế nằm, đang chợp mắt nghỉ ngơi thì bị tiếng gõ cửa đánh thức. Đã vào giữa đông, hình dáng người kia chỉ là chiếc bóng cao lớn mờ mờ bên ngoài ô cửa kính. Cô còn chưa kịp đứng dậy thì đối phương đã bắt đầu gõ dồn dập, còn kèm theo tiết tấu hẳn hoi, hết hai tiếng “cốc cốc” lại đến ba tiếng “đùng đùng đùng”, còn tưởng là ngón tay đang soạn nhạc ở cửa nhà cô nữa.
Hứa Tầm Sênh đành lên tiếng: “Chờ một chút” Rồi chạy đến bồn rửa mặt qua loa, sau đó ra mở cửa.
Sầm Dã đeo hộp đàn guitar đứng bên ngoài, vẫn là dáng vẻ cao lớn, kiêu ngạo kia: “Tôi đánh thức cô à?”
Hứa Tầm Sênh khẽ “Ừ” một tiếng, vén mấy sợi tóc lòa xòa ra sau tai. Anh cười tự nhiên rồi đi vòng qua cô vào nhà, cô còn chưa kịp hỏi anh định làm gì thì Sầm Dã đã nhìn thấy chiếc ghế nằm ấm áp thư thái kia, bèn cởi hộp đàn ra đặt ở góc tường, nhấc đôi chân dài nằm trên ghế, thoải mái khép mắt lại: “Ôi… Tôi nằm một lát đã, lưng đau quá…”
Hứa Tầm Sênh thắc mắc: “Anh làm gì mà đau lưng?”
Anh kéo chăn trùm lên mặt, giọng mơ hồ: “Viết nhạc cả đêm, đau hết cả lưng, lát nữa đàn cho cô nghe. Tôi ngủ bù một chút đã…”
Hứa Tầm Sênh vội vàng kéo anh: “Không được, học sinh của tôi sắp đến rồi, anh không thể ngủ ở đây.” Khổ nỗi cô không sao lay chuyển được anh. Anh còn cố ý phát ra tiếng ngáy khò khò nữa. Cô lôi mấy lần, anh vẫn giả chết, lát sau hơi thở trở nên đều đặn, ngủ thật rồi.
Hứa Tầm Sênh không phải kiểu người bất lịch sự phá vỡ giấc ngủ của người khác rồi nhẫn tâm đuổi đi, nên đành thôi. May mà khu nghỉ ngơi và khu dạy học cách một tấm màn che, cô nhẹ nhàng kéo màn lại.
Lúc này học sinh đã đến, Hứa Tầm Sênh quay đầu thoáng nhìn Sầm Dã đang trùm chăn kín mít, lại đi đến nhẹ nhàng kéo xuống, để gương mặt anh lộ ra. Anh ngủ thiếp đi, không có phản ứng nào khác, đôi mắt dài khép kín, gương mặt trắng trẻo yên bình. Thân hình cao lớn nằm trên ghế hệt như chú sói con mệt lả.
Hứa Tầm Sênh dạy ba tiếng, cho đến khi hoàng hôn buông xuống, học trò ra về, cô mới nhẹ nhàng kéo màn ra, phát hiện Sầm Dã đã tỉnh từ lúc nào, vẫn nằm đó bất động, hai tay gối sau gáy, mắt nhìn chằm chằm lên trần nhà, không biết đang nghĩ gì.
Thấy cô ló đầu vào, anh ngồi bật dậy, cào tóc hỏi: “Này, tôi đói quá, có gì ăn không?”
“Đang định nấu mì, anh muốn ăn không?”
Anh cười rộ: “Ăn! Tôi biết cỡ bát của cô rồi, kiểu đấy thì cho tôi hai bát.”
Lúc nấu mì, cô nghe anh sột soạt đứng dậy, rửa mặt súc miệng, lại ngồi bên cạnh máy sưởi cắn hạt dưa lách tách. Có lần cô quay đầu lại, bắt gặp anh đang rướn cổ nhòm về phía này, liền không nhịn được cười. Đói đến vậy sao?
Hứa Tầm Sênh có chiếc bàn nhỏ chuyên để ăn cơm, cô bưng hai bát mì lên trước, quả nhiên bị anh xì xụp chén sạch. Thấy cô vẫn từ tốn ăn mì, anh bèn đứng dậy bảo: “Tôi đi ra ngoài hút thuốc cho tiêu cơm.”
Gói thuốc lá chưa kịp móc ra đã bị Hứa Tầm Sênh ngăn lại: “Đừng hút nữa, anh phải dưỡng giọng. Tôi thấy bia rượu thì anh không cai được rồi, nhưng thuốc lá nhất định phải hạn chế.”
Sầm Dã đứng yên, lát sau lại ngồi xuống, bốc nắm hạt dưa từ chiếc lon bên cạnh cô, vừa cắn vừa nói: “Cô dài dòng hệt như Đàm Tử vậy.”
Hứa Tầm Sênh chỉ lẳng lặng cười.
Đợi cô ăn xong, anh không hề nhắc đến mục đích xuất hiện hôm nay của mình mà cầm lấy quyển lý thuyết âm nhạc trên bàn của cô lật vài trang, đọc khá nghiêm túc. Hứa Tầm Sênh cũng không hỏi, bắt đầu lau chùi cây đàn tranh.
Vừa lau được mấy đường, cô đã nghe Sầm Dã hỏi: “Vừa rồi, cô dạy đứa bé đánh bài gì thế?”
Cô không buồn ngẩng lên: “Mai hoa tam lộng.”
“Mai hoa tam lộng?” Sầm Dã nghi ngờ hỏi lại: “Là bài hoa mai trên cây, gảy ba lần ấy hả?”
Hứa Tầm Sênh gật đầu, khẽ cười trước cách diễn giải của anh.
Sầm Dã thắc mắc: “Không đúng! Bài kia là…” Anh ngâm nga vài câu bài Mai hoa tam lộng của Đổng Trinh hát rồi lại hỏi: “Rốt cuộc cô đàn bài gì?”
Hứa Tầm Sênh thong thả đáp: “Phải, tôi đàn là nhạc khúc đàn tranh Mai hoa tam lộng , còn có tên là Mai hoa dẫn , Ngọc phi dẫn , cầm phổ đã có từ sáu trăm năm trước, dĩ nhiên không giống với dòng nhạc thịnh hành mà anh nói rồi.”
Sầm Dã hứng thú đi đến trước đàn, yêu cầu: “Cô đàn lại lần nữa cho tôi nghe đi.”
Hứa Tầm Sênh nhìn anh rồi bỏ chiếc khăn lau đàn xuống, đi rửa tay sạch sẽ rồi mới từ từ ngồi xuống, tập trung hít sâu, nhấc hai tay lên. Lúc cô làm hàng loạt động tác này, Sầm Dã đã lặng lẽ ngắm nhìn bóng lưng, vòng eo, đôi mắt và mười ngón tay của cô. Thật ra những động tác này anh đã thấy cô làm vô số lần, nhưng không biết tại sao không hề thấy chán mà còn rất thích thú.
Khúc nhạc cổ bắt đầu, nhạc điệu chậm rãi, vừa trong trẻo vừa trữ tình, âm điệu vốn vô cùng đơn giản nhưng tiếng đàn của cô lại quá điêu luyện, mỗi thanh âm đều như ẩn chứa hàng vạn tiếng chim hót.
Hứa Tầm Sênh tập trung đánh đàn, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn về phía Sầm Dã. Lúc đánh đàn, cô luôn ngồi thẳng người, vẻ mặt yên bình. Sầm Dã ngồi đối diện, một tay chống cằm, chăm chú nhìn cô. Vậy nên Hứa Tầm Sênh nhìn thấy được đôi mắt sâu hút êm đềm, giống như một nơi cất giữ mọi bí mật, lại cơ hồ không có gì cả, chỉ có sự tĩnh lặng và dịu dàng mà trước nay anh luôn che giấu.
Hứa Tầm Sênh cụp mắt, nhịp điệu biến chuyển nhanh hơn, ngón tay như nhảy múa trên cung đàn. Cô chú tâm vào ngón tay mình, anh cũng nhìn chằm chằm, mười ngón tay linh hoạt như có sinh mạng, lả lướt trên bảy dây đàn, như kể lại một giấc mộng xa xưa.
Rồi sau đó là một đoạn âm bội nhẹ nhàng, lảnh lót như điệu dân ca Giang Nam trong lành. Hứa Tầm Sênh đang đàn say mê, bỗng phát giác bóng dáng anh cử động, ngẩng đầu lên lại thấy anh gật gù theo giai điệu. Tay cô thoáng chốc rối loạn, nhưng lập tức ổn định lại, thầm nhủ có lẽ anh không nhận ra, với lại anh đâu hiểu về nhạc cổ. Vậy mà nghiêng mắt trông đi, cô lại thấy anh nhếch môi cười, không hề nhìn cô, không biết đang nghĩ đến điều gì.
Không biết tại sao, khuôn mặt bỗng nóng hổi, cô ép mình dồn sự chú ý vào đàn, màu đỏ hây hây trên má mới dần phai nhạt.
Ngay sau đó là một đoạn nhạc giòn giã, có chút tương tự như tiếng đàn guitar solo. Mỗi khi đánh đến đoạn này, Hứa Tầm Sênh luôn thả lỏng và đắm mình nhất, bởi lẽ giai điệu trôi chảy du dương, rối rắm phức tạp, sự tuyệt diệu trong đó không sao tả xiết. Cô đang thư thái đánh đàn, chợt thấy Sầm Dã cúi người lấy cây guitar ra, ôm vào lòng.
Hứa Tầm Sênh vẫn không ngừng tay, nhưng trái tim như thể bị một sợi tơ nhẹ treo lên. Anh tinh ý nhận ra, mỉm cười dặn dò: “Này, giữ nhịp điệu nhé!”
Ngón tay cô lập tức vào vị trí, còn chưa kịp nghiền ngẫm điều gì thì tiếng đàn guitar trầm bổng vang lên, tiếp nối âm thanh đàn cổ của cô, thuận thế xoay chuyển, gảy nên một giai điệu hoàn chỉnh và mới mẻ. Thế nhưng âm thanh của hai nhạc cụ này khi đan xen vào nhau lại hết sức hòa hợp, thậm chí giống như vốn nên là như vậy.
Tay Hứa Tầm Sênh vẫn lả lướt uyển chuyển, còn Sầm Dã thì cúi đầu, mười ngón tay chậm rãi gảy dây đàn. Tiếng đàn của anh bắt đầu đuổi theo, hòa nhịp cùng cô. Hai âm thanh phối hợp hoàn hảo tuyệt đối, một bên thánh thót như hoàng oanh véo von, một bên mạnh mẽ như dòng thác ào ạt. Cô không còn chơi Mai hoa tam lộng nữa, giai điệu đã thay đổi, dần dần bén nhọn ngân cao, tuôn trào ào ạt như thiên quân vạn mã. Còn anh không ngừng đuổi theo, càng đàn càng nhanh, càng đàn càng sôi sục. Chỉ một cây đàn guitar mà lại cân tài cân sức với cô, đẩy giai điệu lên cao trào.
Cô bắt đầu đàn đến một loạt các âm bội, âm rời, âm ngân phức tạp, đủ khiến bất cứ khán giả đàn cổ nào cũng phải hoa mắt. Giống như tiếng sáo réo rắt xuyên qua con ngõ giữa bầu trời giăng sương sớm. Anh mỉm cười, ấn mấy dây đàn guitar, cũng bắt đầu trổ tài gảy lên giai điệu tinh tế, êm dịu, tựa hồ như đang lạc vào một nơi bốn bề đều là tiên nữ bay lượn, còn có chàng thư sinh phóng khoáng chầm chậm cất bước theo sau như hình với bóng…
Đối với Hứa Tầm Sênh, đây là cảm giác chưa từng có, mới mẻ, kích thích, hiếu thắng, được theo đuổi, được dẫn dắt, được vỗ về. Nếu nói trước đây, những gì cô hiểu về âm nhạc của Sầm Dã chỉ dừng ở phẩm chất và tinh thần của anh, thì hiện tại, cô còn cảm nhận được sức hút và sự hoang dã từ anh hơn hẳn trong tưởng tượng.
Nốt nhạc cuối cùng chậm rãi lắng xuống, hai tay Hứa Tầm Sênh rời khỏi dây đàn. Cho dù không cần ngẩng đầu, cô vẫn biết Sầm Dã cũng đã đánh xong nốt cuối, sau đó lẳng lặng ôm đàn guitar, ngồi cách mình một mét.
“Hứa, Tầm, Sênh!” Anh gọi tên, cố ý nhấn từng chữ.
Cô vẫn không ngẩng lên, không thể diễn tả cảm xúc của mình, chỉ là giờ phút này không muốn đối mặt với anh, bèn đưa ba ngón tay vờ nghịch dây đàn.
“Cũng ngông không kém gì ai nhỉ?” Anh ung dung nhận xét.
Anh cũng có cảm giác giống như cô, Hứa Tầm Sênh thầm nghĩ, không hề lên tiếng. Sầm Dã buông đàn guitar xuống, kéo ghế kề đến sau đó nằm nhoài lên bàn đặt đàn cổ, nửa gương mặt vùi vào cánh tay, ngước mắt nhìn cô, đôi mắt kia lại trở nên thăm thẳm.
Rốt cuộc, cô vẫn phải ngẩng đầu, liếc nhìn anh rồi nhanh chóng rời mắt đi. Anh cười tủm tỉm, khẽ khàng hỏi: “Khi nãy có đã không?”
Anh nói năng ngả ngớn làm khuôn mặt cô nóng rần, không muốn đáp lại.
Ngón tay Sầm Dã lại gõ lên bàn: “Này, chuyện đã nhận lời với tôi, còn nhớ không?”
Lòng Hứa Tầm Sênh như chiếc lá sen nổi trên mặt nước, khẽ đong đưa, biết rồi còn hỏi: “Chuyện gì? Tôi không nhớ.”
“Này!” Anh chỉ thốt lên một chữ, vô cùng bất mãn.
Hứa Tầm Sênh bỗng bật cười, đứng dậy rót trà cho mình, thấy anh vẫn nhoài người ở đấy, ánh mắt luôn dõi theo cô. Hứa Tầm Sênh quay mặt đi, đưa lưng về phía anh.
“Cô đã nhận lời gia nhập ban nhạc của tôi.” Anh nhắc lại.
“Chỉ nhận lời biểu diễn một lần thôi.” Hứa Tầm Sênh phản bác: “Hơn nữa, sau đó, tay keyboard của anh đã đến kịp, dĩ nhiên không tính nữa.”
Sầm Dã lại lắc đầu: “Không được, phải tính chứ! Cô là cô giáo, còn là ni cô thời đại mới. Người xuất gia sao lại nói không giữ lời như thế? Cô nợ tôi một lần biểu diễn, nhất định phải trả.”
Hứa Tầm Sênh hỏi lại: “Trả thế nào? Phải luôn sẵn sàng, một khi Trương Hải vắng mặt thì tôi sẽ vào thay thế à? Hứa Tầm Sênh tôi lại chỉ là thế thân của kẻ khác sao?”
Giọng nói đầy kiêu ngạo, Sầm Dã cười thích thú, đưa tay gảy nhẹ dây đàn. Hứa Tầm Sênh nhìn ngón tay thon dài kia, bỗng như hiểu ra điều gì đó.
“Sao tôi nỡ để cô làm thế thân cho người khác được chứ?” Anh thản nhiên buông lời: “Cô gia nhập ban nhạc của tôi, lần biểu diễn sau đối đầu với Nghịch Lý Haig. Không phải làm tay keyboard…” Mắt anh trong tích tắc bỗng sáng rực: “… Mà làm tay đàn tranh.”
Hứa Tầm Sênh lặng người hồi lâu, hóa ra chủ ý của anh là thế, chẳng trách hôm nay cố ý vác theo đàn guitar đến đấu với cô. Hứa Tầm Sênh chưa bao giờ thử qua việc này, nghi ngờ: “Anh chắc chứ?”
Sầm Dã đứng dậy: “Tôi chắc chắn. Mấy ngày qua, tôi luôn nghiên cứu phong cách và ưu thế của Nghịch Lý Haig. Bọn tôi và bọn họ đều thiên về chơi nhạc thịnh hành, phong cách quá giống nhau, thậm chí họ còn có kinh nghiệm hơn một chút. Bọn tôi chỉ có thể tạo bất ngờ mới mong giành phần thắng, soạn nhạc lại lần nữa, thêm vào nhân tố cổ phong. Có điểm mới mẻ thì chắc chắn sẽ chiếm được ưu thế tuyệt đối. Hứa Tầm Sênh, cô chính là lá bài chủ chốt của Triều Mộ!”
Lúc này, đôi mắt sáng ngời kia ánh lên nét kiên nghị, Hứa Tầm Sênh biết đó là nỗi mong mỏi, sự kiên cường, cũng là tham vọng. Cô cúi đầu nghĩ ngợi rồi cười khẽ, sau đó thấy anh kề đến, cười toe toét: “Này, cười là đồng ý phải không? Vậy không được chơi xấu đòi đổi ý nữa nhé? Hôm nay, xem như tôi được thỉnh giáo năng lực giả khờ chơi xấu của cô rồi đấy…”
Hứa Tầm Sênh lắng nghe, ba ngón tay đặt lên dây đàn, gảy lên một nốt. Sầm Dã ngồi đối diện cô đánh đàn guitar, chốc chốc lại chau mày dừng lại: “Thêm cái này nghe buồn cười quá!”
Cô lườm anh, anh liền cười giả lả: “Mấy câu vừa rồi cũng không tệ lắm!”
Anh lại tiếp tục đánh đàn, có đôi lúc là Hứa Tầm Sênh gảy, hai người gần như soạn lại từ đầu bài hát của ban nhạc Triều Mộ. Quá trình này rất là kỳ lạ, theo lý trí thì đối với việc thêm đàn cổ vào thể loại folk rock*, cả hai đều không có kinh nghiệm, đã chuẩn bị tinh thần sẽ mất ăn mất ngủ, thế nhưng công việc lại tiến triển khá thuận lợi. Suốt buổi tối, họ quên cả giờ giấc, Sầm Dã vừa đàn hết một câu, Hứa Tầm Sênh lại nhanh chóng nghĩ ra được giai điệu phối hợp. Với những đoạn không thích hợp thêm tiếng đàn cổ, cô và anh không ai bảo ai cùng dừng lại, cho đến đoạn khác, hai người đảo mắt, tay lại đồng thời cử động.
(* Folk rock là thể loại nhạc có sự kết hợp giữa nhạc rock và nhạc dân ca.)
Vì thế Sầm Dã cảm thấy quyết định đi tìm Hứa Tầm Sênh quả thật quá sáng suốt. Không nói đến việc hành động bất ngờ, hoàn toàn mới mẻ, thử hỏi khắp thế gian này có ai thích hợp hơn cô chứ? Bản thân cô là cao thủ về các loại nhạc cụ cổ, còn biết đánh piano, bạn trai cũ là giọng ca chính trong một ban nhạc rock. Sầm Dã tin chắc cô nhất định hiểu biết không ít về dòng nhạc này.
Thời gian trôi qua thật nhanh, đến khi Sầm Dã cầm bút chì, viết câu nhạc cuối cùng vào quyển sổ Hứa Tầm Sênh đưa thì đã là hai giờ sáng. Anh ném bút, ngáp dài, Hứa Tầm Sênh cũng dụi mắt, nghe giọng cười của người đối diện: “Dao Tử nói không sai, cô giống như chú sóc ngơ ngác vậy.”
Hứa Tầm Sênh phản bác: “Tôi ngơ chỗ nào?”
Sầm Dã thuận miệng tiếp lời: “Cô ngơ chỗ nào á? Tay đàn tôi đã chọn làm sao ngơ được! Dao Tử đúng là không có mắt nhìn người!”
Hứa Tầm Sênh bật cười. Sao trước mặt cô miệng lưỡi anh ngày càng trơn tru thế nhỉ? Cô đứng dậy ngáp dài.
Sầm Dã nói: “Đàn guitar cứ để đấy đi, tôi lười mang về. Mai ngủ dậy, tôi sẽ lôi cả bọn đến tập bài mới!” Dứt lời, đáy mắt anh lóe sáng, khóe môi cũng ánh lên nét cười đắc ý.
“Ừ.”
Anh giơ tay lên, thấy Hứa Tầm Sênh bất động, thế là ngả ngớn nhướng mày: “Give me five*, đàn tranh!”
(* Give me five: Ý chỉ hành động đập tay.)
Hứa Tầm Sênh vừa giơ tay lên thì tay anh đã vỗ đến, vừa nhẹ nhàng vừa phách lối, sau đó nhìn cô chằm chằm, hạ giọng thật nhẹ: “Hứa Tầm Sênh, ngày mai gặp.”
Lúc Sầm Dã ra khỏi khu chung cư thì chuyến xe bus cuối cùng đã lăn bánh từ lâu, may mà căn hộ anh thuê không xa nhà cô nên có thể đi bộ về. Khi về đến nhà, Triệu Đàm đã ngáy rền trời. Sầm Dã rửa mặt qua loa, trèo lên giường trên, vừa định cởi áo thì cảm giác trong túi có vật gì đó cồm cộm, đó chính là quyển sổ của Hứa Tầm Sênh.
Sầm Dã bật đèn đầu giường để xem kỹ hơn. Trước giờ, anh chưa hề mua bất cứ quyển sổ nào, mỗi khi có cảm hứng đều vơ đại xấp giấy nháp nào đó viết lấy viết để.
Quyển sổ trước mặt có bìa cứng màu trắng, to cỡ bàn tay, chất liệu giấy nhẵn nhụi mềm mại, còn loang loáng ánh vàng, nhất định là hàng chất lượng cao. Ảnh bìa là bức tranh trừu tượng, vẽ nửa bên mặt của chàng trai trẻ, ánh mắt hơi buồn bã, trên đỉnh đầu là sừng hươu, đây là một chàng trai nửa người nửa hươu, trông hết sức quái gở.
Có điều Sầm Dã biết, Hứa Tầm Sênh thích những thứ có cá tính, chú ý từng chi tiết nhỏ nhặt, như một cây bút, một quyển sổ, một cục tẩy đều phải là hàng tốt. Anh nhét lại quyển sổ vào túi. Được lắm, quyển sổ này anh tịch thu làm của riêng!
⚝ ✽ ⚝
Sầm Dã ngủ đến tận trưa hôm sau mới tỉnh, sau đó lập tức gửi thông báo vào nhóm WeChat: “ Tôi định cho Hứa Tầm Sênh gia nhập ban nhạc của chúng ta, thêm nhân tố cổ phong vào nhạc rock, cho Haig một cú bất ngờ. ”
Trong nhóm WeChat gần như bùng nổ.
Huy Tử: “Đàn tranh? Tiểu Dã, cậu chịu chơi phết.”
Trương Hải: “Ý tưởng này hay đấy.”
Triệu Đàm: “Cô giáo Hứa chịu hả?”
Trương Thiên Dao: “Cô giáo Hứa đồng ý hả?”
Sầm Dã nằm trên giường nhìn điện thoại, nở nụ cười đắc ý: “ Dĩ nhiên. Bản nhạc đã sửa lại rồi. Chiều hôm nay đến chỗ cô ấy tập thử đi.”
Huy Tử: “Tiểu Dã lợi hại thật, có thể “dụ dỗ” được cô ấy.”
Triệu Đàm: “Tôi có dự cảm chuyện này không chừng còn nổi như cồn ấy.”
Trương Thiên Dao: “Cậu thuyết phục cô ấy khi nào?”
Sầm Dã bình tĩnh trả lời: “Hôm qua.”
⚝ ✽ ⚝
Khoảng ba, bốn giờ chiều, họ đến studio của Hứa Tầm Sênh. Chỉ còn hai ngày nữa là đến lúc phải so tài với Nghịch Lý Haig ở vòng bán kết.
Hứa Tầm Sênh đã mang đàn tranh xuống tầng hầm từ trước, một khi cô đã đồng ý làm việc gì thì sẽ khảng khái không câu nệ. Thấy họ đi vào, ngoại trừ Sầm Dã, những người còn lại đều tò mò nhìn mình, cô chỉ hờ hững gật đầu, đi theo họ vào phòng tập.
Trương Thiên Dao bước chậm lại, rơi lại xuống cuối hàng, đi bên cạnh cô: “Sao cô nhận lời cậu ta thế?”
Hứa Tầm Sênh không biết trả lời thế nào, thở dài: “Nợ người ta.” Điều cô nói là sự thật, chỉ vì cô nhất thời mềm lòng trước lời thỉnh cầu dịu dàng của Sầm Dã vào đêm đó.
Trương Thiên Dao im lặng, lát sau mới cười khan: “Cô và Tiểu Dã thân với nhau từ khi nào vậy? Để cậu ta thuyết phục được cô cơ.”
Tuy giọng điệu của Trương Thiên Dao có vẻ thoải mái, nhưng Hứa Tầm Sênh không thích cảm giác này nên không nói thêm nữa.
Xuống đến tầng hầm, mọi người đều thấy cây đàn tranh. Huy Tử bước đến vuốt ve mặt đàn, thắc mắc: “Cô giáo Hứa, đàn này của cô bao nhiêu tiền thế?”
Hứa Tầm Sênh có sao nói vậy: “Hai mươi nghìn tệ.”
Cả đám con trai đều tặc lưỡi.
Cảm xúc của Trương Thiên Dao đã bình thường trở lại, anh ta cười lắc đầu: “Đại gia quá, đại gia quá!”
Hứa Tầm Sênh cười khổ, cô nào có phải đại gia gì chứ! Tiền dành dụm suốt hai năm ròng của cô gần như đều dùng hết vào cây đàn này. Thật ra cô chỉ khá khẩm hơn “ai đó” một chút thôi.
Mọi người ai vào vị trí nấy, ngay cả Trương Hải cũng lần đầu đến đúng giờ, có vẻ như rất hứng thú muốn xem thử sự kết hợp giữa đàn tranh và rock sẽ mang lại hiệu quả thế nào.
Sầm Dã cố ý hắng giọng, ôm đàn guitar đứng trước micro: “Bản nhạc đã thay đổi không ít, mọi người xem qua đi, cứ đánh như bình thường, không cần để ý đến cô ấy, tự cô ấy có thể phối âm.” Sau đó, anh ngẩng mặt nhìn Hứa Tầm Sênh, cô nhẹ gật đầu, anh cười cong môi. Lát sau, anh gảy ngón tay, âm điệu guitar vang lên đầu tiên.
Khi tập xong đã hơn mười giờ đêm nhưng mọi người vẫn vô cùng phấn chấn, tâm trạng hứng khởi. Trương Thiên Dao mặc dù ban đầu tập luyện với tâm trạng ủ dột, sau cũng chạy đến nói với Hứa Tầm Sênh: “Thật không ngờ hai chúng ta lại phối hợp tốt đến thế! Vừa rồi, hợp âm guitar kia có thêm tiếng đàn của cô kết hợp cùng, quả thật rung động lòng người.”
Hứa Tầm Sênh chỉ mỉm cười, loáng thoáng cảm nhận được Sầm Dã vừa hút thuốc vừa hướng ánh mắt sang bên này.
Trương Hải cũng đang hút thuốc, nheo mắt nhìn Hứa Tầm Sênh, bảo: “Tiểu Dã, chiêu này của chú hay lắm, nói không chừng chúng ta thật sự có thể thắng được Nghịch Lý Haig, tiến thẳng vào chung kết!”
Huy Tử xen lời: “Vậy chẳng phải là cầm chắc giải vô địch rồi sao? Nghe nói hai nhóm còn lại trình độ rất xoàng.”
Trương Hải cười xòa.
Triệu Đàm đề nghị đi ăn khuya, cả nhóm đều tán thành, cũng mời luôn Hứa Tầm Sênh. Nhưng cô không có hứng thú với mấy hoạt động này, kiên quyết từ chối. Trương Thiên Dao và Huy Tử vẫn cố rủ rê, song Sầm Dã đã can ngăn: “Được rồi, sáng mai người ta còn phải dạy đàn, không giống bọn mình muốn ngủ đến giờ nào thì ngủ đâu. Đi thôi.”
Hứa Tầm Sênh tiễn cả nhóm ra ngoài, vừa định đóng cửa thì Sầm Dã bất chợt quay lại, thuận tay cản cánh cửa lại, tựa người vào khung cửa nhìn cô.
“Còn có gì chỉ bảo sao, giọng hát chính?” Cô ngẩng đầu.
Lời nói tinh nghịch hiếm hoi này khiến anh sướng rơn, khóe môi Sầm Dã nhếch lên, lộ ra nét cười trong tích tắc tựa như sao băng, lại rạng rỡ như ánh dương. Gương mặt anh gần trong gang tấc, Hứa Tầm Sênh cụp mắt.
“Chiều và tối mai, tối ngày kia, bọn tôi đều đến tập.” Anh dặn: “Cô nhớ sắp xếp thời gian nhé!”
“Biết rồi.”
Mấy người còn lại đã ra khỏi sân, phát hiện không thấy Sầm Dã, tất cả đều quay đầu lại tìm. Hứa Tầm Sênh chú ý đến ánh mắt Trương Thiên Dao nhìn chòng chọc, có điều Sầm Dã nhích người sang, vừa khéo chắn hết tầm mắt của đám người kia. Anh nhìn cô từ trên xuống dưới: “Hôm đi thi, cô vẫn ăn mặc thế này hả?”
Hứa Tầm Sênh nhìn áo len và váy dài của mình: “Không được sao?”
Sầm Dã bật cười, thình lình đưa tay nắm lấy tà váy của cô, lắc lư tỏ vẻ chê bai rồi bỏ xuống: “Dĩ nhiên không được rồi. Trời ạ, cô có thấy ban nhạc nào ăn mặc như con sóc lên sân khấu chưa? Cô thấy phong cách này hợp với khí chất “cool ngầu” của ban nhạc chúng ta à?”
Hứa Tầm Sênh nghĩ ngợi, quả thật không hợp, thành tâm thỉnh giáo: “Vậy nên mặc thế nào?”
Sầm Dã nhớ lại những phong cách ăn mặc thời thượng, nào là tóc undercut, dưới áo vest có áo lót của mấy thành viên ban nhạc nữ từng gặp, rồi lại nhìn Hứa Tầm Sênh, huyệt thái dương giần giật. Chiếc áo len mềm mại thướt tha đã che đi phần nào đường nét cơ thể của cô, nhưng vẫn nhìn ra được bảy, tám phần, bỗng nhiên lòng anh có chút nhộn nhạo. Nhưng đột nhiên, trong đầu anh lại xuất hiện ý nghĩ, nếu kết hợp những thứ đồ kia thì sẽ cực kỳ buồn cười cho xem.
Cuối cùng, anh cũng không nghĩ ra cô nên mặc thế nào cho hợp, đành nói qua loa: “Cô ăn mặc sao cho phù hợp với phong cách của cả nhóm là được.” Nói xong, anh cầm lấy mũ đội lên đầu, vẻ mặt nghiêm chỉnh, đút hai tay vào túi quần, tạo dáng lạnh lùng.
Hứa Tầm Sênh không nhịn được cười: “Tôi sẽ cố gắng hết sức.”
Sầm Dã nghĩ ngợi lại nói: “Nếu thật sự không ổn thì cứ mặc váy đi. Nhưng phải là váy mỏng và ngắn nhé, đừng có ăn mặc như kiểu vác cả chục cân quần áo lên người thế này, hiểu không? Chiều dài không được quá gối, đến bắp đùi là được rồi.” Nói xong, anh lại nhìn cô từ trên xuống dưới, khóe môi bất giác cong cong.
Hứa Tầm Sênh đổi giọng: “Mời anh biến đi cho!”
⚝ ✽ ⚝
Vòng bán kết diễn ra tại nhà hát lớn có sức chứa hàng nghìn khán giả, lúc này, tất cả các ghế đều kín người. Ngoại trừ ban giám khảo, nhân viên ban tổ chức, còn có rất đông người hâm mộ.
Chỉ cần thoáng nhìn sẽ phát hiện hai phần ba người hâm mộ bên dưới giơ bảng cổ vũ Nghịch Lý Haig, một phần ba giơ bảng có tên Triều Mộ, Tiểu Dã hoặc Thiên Dao. Nếu là ban nhạc Triều Mộ một tháng trước, trông thấy cảnh này có lẽ sẽ dương dương tự đắc. Dù sao ở thành phố Tương này, không phải ai cũng có thể giành được một miếng bánh nhỏ từ lão đại Nghịch Lý Haig. Nhưng hiện giờ, tham vọng lớn hơn nên con người cũng đổi khác, họ ngồi ở sảnh chờ xem cảnh ở sân khấu qua màn hình, trong lòng có chút vui mừng, nhưng hơn hết là sốt ruột.
Hôm nay, Trương Hải đến khá sớm, không những không khiến mọi người lo lắng, thậm chí còn vô cùng nghiêm túc đề nghị thử âm thanh trước hai tiếng, lại bảo ban các thành viên: “Hôm nay nâng cao tinh thần tuyệt đối nhé, loại Nghịch Lý Haig thì chúng ta được vào chung kết rồi. Bất kể là quán quân hay á quân thành phố Tương, được lọt vào vòng toàn quốc, có ban nhạc mới nào “hổ báo” như chúng ta chứ?”
Riêng lời này của anh ta đã khiến mọi người cực kỳ hưng phấn. Ở lần thi trước, anh ta suýt làm hỏng việc, tuy ngoài miệng không hứa hẹn sửa đổi, nhưng lần này, thái độ của anh ta đã khiến cả nhóm yên tâm không ít.
“Cô giáo Hứa đâu?” Trương Hải hỏi.
Sầm Dã đáp: “Cô ấy bảo năm phút nữa sẽ đến.”
Bấy giờ, cửa phòng nghỉ được đẩy ra, mấy người đàn ông đi vào.
Nói cho cùng, hai ban nhạc không phải ngôi sao lớn nên việc dùng chung phòng nghỉ cũng rất đỗi bình thường. Còn có hai thợ quay phim đi theo ban nhạc Nghịch Lý Haig, một người trong đó quay ống kính sang ban nhạc Triều Mộ.
Sầm Dã ngẩng đầu lên trước, cười nhìn họ. Một người đàn ông khoảng hai mươi tám, hai mươi chín tuổi đi đến chào hỏi: “Ban nhạc Triều Mộ phải không? Chúng tôi là Nghịch Lý Haig, gần đây thường được nghe danh các cậu.” Nói xong cười hào sảng mời thuốc Sầm Dã và những người khác.
Đó là Đại Hùng, giọng ca chính của Nghịch Lý Haig, nghe nói còn là nghiên cứu sinh chuyên ngành Vật lý nguyên tử. Những người còn lại hoặc là bạn học của anh ta, hoặc là anh em kết thân trong giới chơi nhạc. Họ đều có công việc ổn định, chơi nhạc đã tám, chín năm. Trong nhóm họ có người khá khiêm tốn kín tiếng, không hề giao lưu với Triều Mộ, nhưng cũng có người khách sáo chào hỏi vài câu.
Tình huống này có lẽ khác xa với tưởng tượng của ekip ghi hình. Nghịch Lý Haig là ứng cử viên số một cho chức vô địch, vậy mà lại không có vẻ ăn thua gay gắt, đấu đá nảy lửa.
Bên nhóm Sầm Dã cũng bất ngờ. Bởi vì trong mắt người ngoài, Nghịch Lý Haig trên sân khấu luôn sôi nổi sắc sảo, tài năng có thừa. Họ nghe nói các thành viên của Nghịch Lý Haig không tệ, nhưng không ngờ lại là mấy ông anh đôn hậu, trầm tĩnh như vậy. So với họ, người của Triều Mộ thoạt nhìn có trẻ tuổi nông nổi quá đỗi.
Thế nhưng, mấy anh em của Sầm Dã tuy hiếu thắng, người khác chọc đến họ, họ sẽ ăn miếng trả miếng, song người ta tỏ ra khách sáo thì họ cũng sẽ cư xử lễ độ. Sầm Dã và Đại Hùng trò chuyện chốc lát, cả hai đều đánh giá cao đối phương.
“Mười phút nữa sẽ lên sân khấu.” MC đi vào thông báo.
Đại Hùng vỗ vai Sầm Dã: “Tôi tập dượt lại lần nữa, thi xong đi uống với nhau vài ly nhé.”
“Được, ai thắng người đó mời.”
Đại Hùng thảng thốt rồi sảng khoái cười gật đầu: “Không thành vấn đề.”
Cả căn phòng nghỉ to lớn, hai ban nhạc chỉ cách nhau chừng mười mét. Đại Hùng vừa trở về nhóm mình thì cửa đã được đẩy ra lần nữa, một cô gái bước vào. Ban đầu, Sầm Dã còn cho rằng nhân viên ban tổ chức đến nên chỉ thờ ơ liếc mắt. Nhưng giây lát sau, anh đã kịp nhận ra, trợn mắt nhìn đối phương đeo hộp đàn to đùng đi về phía mình. Mấy người Triệu Đàm cũng không nhận ra, chỉ có Trương Thiên Dao trợn tròn mắt.
Cô mặc áo hoodie màu xám trắng, kết hợp với quần jeans đơn giản, để lộ mắt cá chân trắng trẻo nhỏ nhắn. Chân đi giày vải, đầu đội mũ lưỡi trai, vành mũ kéo thấp, chỉ thấy được đôi môi đỏ thắm và chiếc cằm xinh xắn, mái tóc dài buông xõa ngang vai. Trong mắt người khác, đây chỉ là một cô gái ăn mặc hết sức bình thường, thế nhưng nhóm Triều Mộ lại nhìn không chớp mắt.
Triệu Đàm đứng bên cạnh, phát hiện ánh mắt say đắm của Trương Thiên Dao, cũng thấy được ánh sáng rạng ngời không sao che giấu được nơi đáy mắt Sầm Dã, một ý nghĩ tức thì lóe lên trong đầu: Cái quái gì đây?
Hứa Tầm Sênh đi đến trước mặt họ, ngẩng đầu nhìn Sầm Dã, nhẹ nhàng hỏi: “Được không?”
Sầm Dã nhìn cô vài lần mới rời mắt đi, gật đầu: “Được.”
Đâu chỉ có “được”, trái tim đã rung động ngay từ cái nhìn đầu tiên rồi ấy chứ! Sầm Dã không thể nào ngờ, Hứa Tầm Sênh trước giờ luôn đoan trang thục nữ lại mang đến cho anh cảm giác này. Rõ ràng chỉ là một bộ trang phục bình thường, nhưng khoác lên người cô lại làm nổi bật vùng cổ mịn màng và mắt cá chân thanh tú, ngay cả vòng eo ẩn sau chiếc áo hoodie cũng hết sức hút hồn.
Cô thay đổi phong cách ăn mặc, nhưng người ta nhìn vào vẫn cảm nhận được sự thư thái, vậy mà Sầm Dã bỗng nhiên nao nao khó chịu, trong lòng như có ngọn lửa hừng hực thiêu đốt. Khóe mắt thoáng thấy cô buông hộp đàn trên lưng xuống, khom người mở nắp, lưng áo hoodie kéo cao để lộ vòng eo thon thả nõn nà. Tim Sầm Dã như bị thứ gì đó nện rầm rầm, anh lặng lẽ ngắm nhìn cô đăm đắm.
Hứa Tầm Sênh đang cúi đầu chỉnh đàn, chỉ ngờ ngợ có vài ánh mắt nấn ná trên người mình thì một bóng dáng cao lớn đã che đi ánh sáng. Đối phương trầm giọng khen: “Mặc như vầy đẹp lắm.”
Cô cười nhạt, không hề ngẩng đầu.
Đối phương lại nói: “Cô đừng căng thẳng.”
Hứa Tầm Sênh ngẩng đầu nhìn Trương Thiên Dao, nghiêm túc cất lời: “Tôi không căng thẳng.” Từ bé đến lớn, cô đã biểu diễn không biết bao nhiêu lần, chẳng qua sau này chán ngán nên tránh được thì tránh, đa số thời gian là đánh đàn cho mình nghe và cho tri kỷ thưởng thức. Nghĩ đến đây, lòng chợt xao động, dù có Trương Thiên Dao ngăn cách, cô vẫn cảm giác được Sầm Dã đang nhìn về phía này, khóe môi vô thức cong lên.
“Cười gì thế?” Trương Thiên Dao tò mò.
“Không có gì.”
Cô cũng nhìn thấy ban nhạc Nghịch Lý Haig ở đối diện, có điều không hề để ý đến họ. Bên kia, Đại Hùng lên tiếng: “Tiểu Dã, đây là thành viên nhóm cậu à? Sao lúc trước chưa từng thấy?”
Sầm Dã đứng dậy đáp: “À, cô ấy là thành viên mới, chơi đàn tranh.” Sau đó đi về phía cô.
Hứa Tầm Sênh liếc mắt nhìn anh. Vẻ mặt anh trông thì thản nhiên nhưng giọng nói rõ đắc ý. Hơn nữa, người ta là đối thủ cạnh tranh, vậy mà anh chẳng biết giữ mồm giữ miệng chút nào.
Kết quả, nhóm Đại Hùng thực sự ngạc nhiên, còn khen ngợi: “Có sáng tạo!” Nói xong, họ bèn gật đầu với Hứa Tầm Sênh, dĩ nhiên trong ánh mắt cũng mang vẻ yêu thích của cánh đàn ông đối với mấy cô gái xinh đẹp.
Chỉ bằng điều này, Hứa Tầm Sênh đã phải nhìn Haig với ánh mắt khác. Đến giờ mở màn mới biết được “chiêu bài” đầy sáng tạo của đối phương, nhưng họ không hề lo âu, bối rối, vẫn giữ thái độ điềm nhiên như không. Đây mới là sự tự tin và phóng khoáng đích thực.
Vai bỗng nặng trĩu, hơi thở tươi mát của chàng trai trẻ phà đến, Sầm Dã khoác vai cô, hạ giọng nói nhỏ bên tai: “Này, bây giờ cô đừng bộc lộ tài năng trước mặt họ.”
Hứa Tầm Sênh cạn lời. Ban nãy, không phải anh cố ý khoe khoang, tiết lộ thân phận của cô sao? Ánh mắt cô đăm đăm liếc nhìn bàn tay đang đặt trên vai mình. Với khoảng cách gần như thế này, cô lại thấy đến các khớp ngón tay của anh cũng ưa nhìn hơn.
Hứa Tầm Sênh lại ngẩng đầu, vô tình nhìn sang Trương Thiên Dao bên cạnh, ánh mắt anh ta cũng trùng hợp nhìn chăm chăm vào vai cô, song cô không buồn đoái hoài. Chỉ có điều trước mặt đối thủ cạnh tranh, cô không thể làm bẽ mặt giọng ca chính của nhóm mình được.
Chờ cho đến khi anh khoác vai cô kéo đến trước mặt đám anh em, mọi người đều cười vui vẻ, cô mới nhắc nhở: “Bỏ tay ra.”
Sầm Dã không buồn cử động, giọng nói lướt nhẹ qua vành tai cô, bông đùa: “Sau này mọi người đều là anh em rồi, có cần xa lạ vậy không?”
Hứa Tầm Sênh lạnh nhạt liếc mắt sang. Ánh mắt hai người giao nhau, mắt anh đen láy, không hề có vẻ bỡn cợt như lời nói, có điều cuối cùng vẫn bỏ tay xuống.
“Lát nữa phải dốc sức thi đấu.” Triệu Đàm dặn dò: “Mọi người đừng nghĩ gì cả, chỉ cần biểu diễn hết mình, dù kết quả thế nào cũng không có gì tiếc nuối.”
Tất cả quả quyết gật đầu, Triệu Đàm vươn tay ra trước tiên, kế đó là Huy Tử, Trương Hải, Trương Thiên Dao rồi Sầm Dã. Những ánh mắt đong đầy nét cười ấm áp đều dồn vào Hứa Tầm Sênh, thẩm thấu vào tim cô, cô đặt tay lên, khẽ hô: “Ban nhạc Triều Mộ, dốc hết toàn lực.”
Bốn ban nhạc, hai trận bán kết đều được tổ chức vào tối nay. Trận trước đã thi xong, ban nhạc chiến thắng tên là Cố Bàn Bàn, thực lực cũng khá, nhưng so sánh với Triều Mộ và Nghịch Lý Haig thì thua xa.
Cho nên rất nhiều người lăn lộn trong giới chơi nhạc nghiệp dư ở thành phố Tương đều nói, trận bán kết thứ hai tối nay thật ra chính là trận chung kết sớm, là trận Derby* của Tương Thành, thế nên một nghìn vé đã bán hết sạch. Thời gian biểu diễn càng đến gần, không khí ở hội trường càng náo nhiệt.
(* Trận Derby là một thuật ngữ thường được sử dụng trong thể thao, đặc biệt là bóng đá, ý chỉ trận thi đấu giữa các đối thủ trong cùng một vùng, một địa phương.)
Ban nhạc Nghịch Lý Haig biểu diễn trước. Khi họ lên sân khấu, vẻ mặt mấy người đàn ông đều trở nên nghiêm túc, thay trang phục biểu diễn, đeo nhạc cụ vào, nét mặt đanh lại, không hề ngoái nhìn ban nhạc Triều Mộ, như thể đã hoán đổi linh hồn. Vì thế, Hứa Tầm Sênh càng có ấn tượng tốt với ban nhạc này hơn, nghĩ thầm: Đây chính là sức hút của âm nhạc, khiến người yêu thích nó đều thay da đổi thịt.
“Đang ngắm Đại Hùng hả?” Sầm Dã chợt lên tiếng.
Hứa Tầm Sênh lấy làm lạ lườm anh. Anh lại cười tươi, tựa vào ghế, khẽ uốn cong mười ngón tay vang lên tiếng “răng rắc”, lãnh đạm nhận xét: “Mấy ông chú có gì đẹp đâu, khẩu vị của cô lỗi thời quá.”
Hứa Tầm Sênh mặc kệ anh.
Họ đợi ở hậu trường, xem truyền hình trực tiếp, nhưng điều này hoàn toàn không ảnh hưởng đến cảm nhận của họ về thực lực và sức hút của nhóm Nghịch Lý Haig. Ban nhạc vừa lên sân khấu, tiếng vổ tay reo hò gần như vang dậy cả hội trường: “Haig, Haig, Haig…” Tiếng hô vang không ngớt, số người hâm mộ ít ỏi của Triều Mộ gần như bị nhấn chìm trong nháy mắt.
Đại Hùng cười ôn hòa, cầm lấy micro phát biểu: “Cảm ơn mọi người, hy vọng tối nay có thể mang đến màn biểu diễn khó quên cho tất cả người yêu âm nhạc. Mười năm lăn lộn, không phí đời này, ca khúc sau đây mang tên Giấc mộng tan vỡ .”
Lời nói hết sức đơn giản nhưng lại khiến Hứa Tầm Sênh có chút xúc động. Nhóm Sầm Dã cũng hết sức chú tâm vào màn hình. Đại Hùng nhẹ nhàng gảy guitar, keyboard và bass cũng từ từ hòa âm. Đây là một đoạn mở màn trầm ổn, nhưng từng nốt nhạc, từng giai điệu vô cùng tinh tế mạnh mẽ, tiếng nhạc len lỏi vào tai tạo nên cảm giác êm ái. Đại Hùng cất tiếng hát:
“Lá úa vàng mỗi độ thu về, em bảo sẽ đan găng tay cho anh từ sợi len của chiếc áo cũ.
Anh đề nghị mua đôi mới thì em một mực không đồng ý, muốn tiết kiệm vài đồng còm cõi kia cho anh mua guitar, mua thuốc lá.
Rồi đôi khi anh vui hay buồn thì có thể cùng mấy anh em nhâm nhi vài ly.
Xuân đến, cỏ lại xanh um, anh đứng trước căn nhà cũ của chúng ta đang bị máy xúc đất phá dỡ.
Tủ áo của em bị vỡ nát một nửa, em và anh đều không mang nó đi, anh chỉ biết trơ mắt nhìn máy xúc san bằng tất cả.
Anh bỗng bật khóc như đứa trẻ, em có biết không?
Wow… wow… wow…
Thời đại mới, kinh tế mới, trào lưu mới. Có những người mới, có những mộng cũ, đến rồi lại đi.
Em từng nói anh chính là đứa trẻ sinh ra vì âm nhạc, em từng cầu nguyện cho giấc mộng của anh không bao giờ tan vỡ.
Nhưng thế giới ngoài kia nói rằng ước mơ đã chết.
Anh không tin,
Họ nói rằng ước mơ nào rồi cũng lụi tàn.
Em thân yêu, anh không tin như vậy.”
Giọng nam trầm khàn, dù không được tạo hóa ưu ái, không khiến người ta say mê như chất giọng của Sầm Dã, nhưng vẫn có nét đặc trưng riêng. Từ nhịp điệu khẽ khàng ban đầu, tiếng hát càng lúc càng mạnh mẽ, càng lúc càng đánh thẳng vào nội tâm, giai điệu cũng càng lúc càng cất cao, màn phối hợp thật hoàn mỹ. Lời bài hát rung động lòng người, khán giả bên dưới nghe đến như si như say, ban giám khảo cũng đắm chìm theo bài hát.
Rồi sau đó, tiếng giutar trở nên dồn dập, tiếng trống và bass nhịp nhàng nối tiếp, đoạn chuyển tiếp tục cực kỳ tinh tế, đẩy cao trào lên đến đỉnh điểm:
“Anh chưa bao giờ đánh mất ước mơ.
Anh đã từng thắp sáng đêm tối.
Anh hát cho thời son trẻ tươi đẹp, em ở nơi xa liệu có thấy được chăng?
Năm tháng ấy, Nghịch Lý Haig từng đứng cạnh bên em đấy.
Anh chưa bao giờ quên ước mơ ca hát.
Anh vùi chôn tất thảy nỗi đau ở cánh đồng hoang vu của thời gian.
Người yêu hỡi, anh đã đạt giải, đã phát hành album.
Chỉ thiếu một cơ hội trở thành ca sĩ chuyên nghiệp.
Anh đã đến rất gần với ước mơ, mà sao em vẫn chưa quay về bên anh?”
Giọng ca chính gào thét như một gã cuồng loạn đang phản kháng, tiếng guitar điện hệt như búa tạ nện vào tai từng người nơi đây. Tất cả thành viên ban nhạc đều như điên dại, tay bass lắc lư đầu, tay trống gõ dồn dập. Hát xong đoạn này, Đại Hùng nhảy bật lên, người đàn ông gần ba mươi tuổi phút chốc hóa thành đứa trẻ, cầm micro hướng lên trời cao thét gào, vẻ mặt quật cường cô độc khiến người ta đau lòng. Cả hội trường bỗng chốc reo hò cuồng nhiệt như dời núi lấp biển, cho đến khi họ biểu diễn xong vẫn chưa thể lắng xuống ngay được.
Giám khảo bình luận: “Đây mới thật sự là tinh thần rock, âm nhạc thét gào. Tất cả tình cảm của họ, tất cả những điều muốn bày tỏ đều gửi gắm trong bài hát, từ đó truyền tải đến trái tim của mỗi người.”