← Quay lại trang sách

Chương 26.2

Gió thu xào xạc, thổi băng rôn quảng cáo trong sân vận động bay phần phật. Nhân viên ban tổ chức đang gỡ tấm poster to đùng của Sầm Dã treo ở vị trí bắt mắt nhất xuống. Cả sân có sức chứa mấy chục nghìn người giờ phút này trống huơ trống hoác, chỉ còn vài nhân viên vệ sinh quét dọn.

Lưu Tiểu Kiều mặc áo khoác màu đen, đứng trên khán đài, châm thuốc hút.

“Đang nhìn gì vậy?” Một giọng nói trầm thấp vang lên sau lưng.

“Đang nghĩ có phải bây giờ chúng ta đã nổi tiếng đến mức coi trời bằng vung không?” Lưu Tiểu Kiều không hề ngoảnh lại, đáp.

Đối phương cười xòa đi đến đứng cạnh cô ta, dáng vóc cao ráo, tướng mạo chững chạc trầm ổn, chính là Sầm Chí. Tuy nhiên, hiện giờ quần áo trên người anh ấy đều là thương hiệu quốc tế nổi tiếng, qua hai năm lăn lộn trong giới giải trí, dáng vẻ đã trở nên chín chắn hơn, đôi mắt cũng thâm thúy hơn và phần. Giờ đây trong giới ai cũng biết, anh ruột kiêm quản lý của Sầm Dã là một nhân vật đáng kính trọng, không còn là tay mơ thấp thỏm dè dặt mà năm đó Lưu Tiểu Kiều cử xe đón đến trụ sở nữa.

“Không tiến tất lùi.” Sầm Chí chỉ bày tỏ thái độ qua bốn chữ ngắn gọn.

Lưu Tiểu Kiểu mỉm cười. Đàn ông nhà họ Sầm dường như mang dòng máu đầy tham vọng. Sầm Dã đặt hết tâm ý ấy vào âm nhạc, còn Sầm Chí thể hiện nó ở khát vọng sự nghiệp. Tiếc rằng người đàn ông tốt như thế đã có vợ con rồi.

“Nói chuyện với nhà tài trợ sao rồi?” Lưu Tiểu Kiều hỏi thăm.

Sầm Chí lấy điếu thuốc ra, Lưu Tiểu Kiều đi đến châm cho anh ấy. Liếc nhìn khuôn mặt trang điểm tỉ mỉ và ngón tay trắng nõn trước mặt, anh ấy không khước từ, vừa hút vừa nói: “Thuận lợi. Bây giờ nhãn hiệu muốn tài trợ cho concert của Sầm Dã đếm không xuể, đương nhiên tôi có thể ra điều kiện theo ý mình rồi.”

Lưu Tiểu Kiểu cười duyên: “Đừng ác quá.”

Sầm Chí cũng cười: “Không ác làm sao kiếm tiền giúp Tiểu Dã.”

Lưu Tiểu Kiểu đưa tay phủi vài mảnh giấy trên vai anh ấy. Sầm Chí quay đầu liếc nhìn cô nàng. Cô gái này trẻ hơn Tống Lam Tuyết vài tuổi, nhưng xét về tài tháo vát lại cách nhau một trời một vực. Lưu Tiểu Kiều nhỏ nhắn, dáng vóc nảy nở gợi cảm, gương mặt thon gọn, tuy trông không thanh tú lắm nhưng cũng có nét đẹp riêng. Sầm Chí không lên tiếng, chỉ đưa tay nựng mặt cô ta: “Đi thôi, nhà quản lý đại tài.”

Sầm Chí là quản lý toàn diện của Sầm Dã, còn Lưu Tiểu Kiều là người lập kế hoạch hoạt động, xem như là cấp dưới của anh ấy. Nhưng trong công việc thực tế, họ giống như cộng sự của nhau.

Lưu Tiểu Kiều trách móc: “Tay nồng nặc mùi thuốc.” Sầm Chí cười trừ.

Hai người cùng nhau đi ra ngoài. Mỗi lần Sầm Dã có hoạt động quan trọng, cả hai đều cẩn thận xem xét cả trước lẫn sau mới có thể an tâm. Chính vì họ liên thủ chặt chẽ, Công đoàn Giải trí Pai ra sức nâng đỡ, nên từ lúc Sầm Dã solo đến nay, gần như không hề gặp sóng gió bất trắc nào, cứ mặc sức tiến thẳng vào giới giải trí, thậm chí đạt được vị trí hàng đầu về danh tiếng lẫn độ chú ý mà hiếm nghệ sĩ nào đạt được trong năm năm gần đây.

“Tiểu Dã thức dậy rồi hả?” Lưu Tiểu Kiều hỏi.

“Ừ. Trợ lý vừa gọi điện đến, họ đi thẳng đến sân bay, gặp chúng ta ở đó.”

“Hôm qua Tiểu Dã lại… vậy nữa à?”

Sầm Chí không nói lời nào.

***

Sảnh chờ máy bay thông thoáng sáng sủa, người qua kẻ lại bận bịu. Nhưng rất nhanh có người để ý hôm nay nhất định có đại minh tinh nào đó xuất hiện, bởi vì có vô số cô gái trẻ cầm băng rôn và hoa tươi, nhìn dáo dác, vẻ mặt hưng phấn, vây kín lối ra vào.

Vừa qua giữa trưa, một chiếc xe bảo mẫu màu đen chậm rãi đỗ trước cửa. Nhóm fan xung quanh gần như lập tức hành động, nhanh chóng vây quanh nhưng không dám đến quá gần, sợ làm chậm trễ chuyến bay của người nọ, chỉ đứng cách vài mét, kích động ngóng nhìn.

Hai vệ sĩ bước xuống xe trước, Sầm Chi và Lưu Tiểu Kiều xuống sau, mấy người họ vừa cản fan quá khích vừa bảo vệ cửa xe.

Sau đó, một người mặc đồ đen bước xuống. Ban đầu sắc mặt người nọ lạnh lùng, giống như bất kể bên cạnh có bao nhiêu người vây quanh, bao nhiêu camera chĩa vào đều không níu được bước chân anh. Dù anh đeo kính râm nhưng vẫn thấy ngũ quan thanh tú trắng trẻo, trẻ trung ngời ngời.

Anh đi được vài bước thì chợt dừng lại. Mọi người đều khó hiểu, tất cả fan im bặt, đôi mắt trông theo. Sầm Chí nhỏ giọng: “Tiểu Dã?”

Lúc này, có người phát hiện ra điều khác thường, ở góc bên trái phía trước của Sầm Dã có một cô gái khoảng hai mươi tuổi, gương mặt đỏ bừng, nước mắt lưng tròng, đang chống nạng đứng đó, một tay cầm cuốn album tha thiết nhìn Sầm Dã. Thân thể run run kích động không nói nên lời.

Sầm Dã nhoẻn môi cười, nụ cười rạng ngời tinh khiết không hề có chút ưu sầu. Anh đứng trước mặt cô gái tàn tật kia, đưa tay cầm lấy album trong tay cô ấy, lại nhận lấy bút Lưu Tiểu Kiều đưa đến, vừa cúi đầu ký tên vừa cảm ơn: “Vất vả cho em rồi.”

Cô gái ôm mặt khóc, mấy cô gái bên cạnh cũng ngân ngấn lệ. Nhìn gương mặt gần trong gang tấc, họ cảm thấy như choàng tỉnh cơn mộng. Đây là thần tượng của họ, là chàng trai siêu sao xuất thân bần hàn nhưng không ngừng nỗ lực cố gắng và vô cùng có thiên phú. Anh khiêm tốn, cá tính, lại luôn ấm áp với fan. Với họ, thích anh chính là việc chính xác nhất và không bao giờ hối hận trong đời mình.

“Tiểu Dã, Tiểu Dã!” Vô số người kích động gọi tên anh, bên cạnh còn có vài người muốn đưa album hoặc số đến xin chữ ký. Nhân viên đi theo lập tức ngăn cản, còn anh chỉ ngẩng đầu nhìn một vòng, cười nhàn nhạt với họ rồi quay người đi vào sân bay.

Tiếng huyên náo dần xa, trong sự vây chặt của mọi người, Sầm Dã đi thẳng vào sảnh VIP bằng lối đi đặc biệt, đến khoang hạng nhất. Khi anh bước vào máy bay, mấy nữ tiếp viên hàng không gần như ngây người trong giây lát rồi mới đồng loạt cất tiếng: “Chào mừng quý khách đến với hãng hàng không XX.” Khóe môi anh nhếch cười, nhưng không ai thấy được đôi mắt sau lớp kính đen trước sau vẫn trầm tĩnh.

Ghế ngồi của Sầm Dã nằm ở vị trí gần cửa sổ của hàng ghế đầu khoang hạng nhất, Sầm Chí ngồi bên cạnh anh. Lưu Tiểu Kiều, trợ lý và mấy vệ sĩ ngồi xung quanh.

Máy bay vững vàng cất cánh, ánh đèn trong khoang êm dịu, tiếp viên bắt đầu phục vụ bữa ăn cho từng hành khách. Một nữ tiếp viên đi đến bên cạnh Sầm Chí trước, hỏi thăm anh ấy chọn thức ăn gì, sau đó mới ngượng ngùng, cẩn thận đặt dép dưới chân Sầm Dã, giọng căng thẳng: “Anh Sầm, anh muốn uống gì không, món Trung của chúng em có…”

Sầm Dã nhanh chóng trả lời rồi khom lưng cởi giày thể thao ra, mang dép vào, thoải mái tựa người ra sau. Cô tiếp viên thấy anh ngoài đời còn đẹp hơn cả trên tivi, lòng càng xốn xang, đánh bạo đưa một quyển sổ và bút đến trước mặt anh “Anh Sầm, có thể ký tên cho em không?”

Sầm Chí cau mày vừa định ngăn cản thì Sầm Dã đã nhận lấy bút, nhanh chóng ký tên vào. Nữ tiếp viên vui mừng không xiết nhận lấy sổ: “Woa, chữ anh đẹp quá. Cảm ơn, cảm ơn anh!” Cô nàng luôn miệng nói rồi đỏ mặt rời đi.

Sầm Chí cười xòa, thuận miệng hỏi: “Cả ngày đều gặp phải chuyện thế này, fan muốn xin chữ ký, ông chủ lớn phía hợp tác cũng muốn xin chữ ký, người đi đường gặp đều đến xin chữ ký, có phiền không?”

Anh ấy vốn trêu ghẹo, nhưng lại thấy em trai xoay bút giữa ngón tay, buông lời nhẹ tênh: “Không sao, bây giờ thích viết chữ.”

Sầm Chí bật cười, người khác có thể không biết, nhưng anh ấy thì quá rõ. Từ bé, Sầm Dã đã không thích học hành, nếu không phải làm ngôi sao phải tập ký tên thì Tiểu Dã sao có thể viết chữ chứ? Nếu thật thì lợn nái cũng biết trèo cây đấy!

Thấy anh trai cười nhạo, Sầm Dã cũng tự nhận thấy mình khoác lác quá, toét miệng cười rồi ném bút đi: “Ngủ thôi.”

Từ thành phố nào đó ở Hoa Đông bay về Bắc Kinh mất hai tiếng đồng hồ. Sầm Dã đeo bịt mắt và tai nghe, mơ màng ngủ trong chốc lát, mãi đến khi bị cơn rung lắc của máy bay đánh thức. Dù cơn buồn ngủ vẫn còn, đầu vẫn đau, tầm mắt chỉ một mảng tối đen nhưng không sao ngủ được nữa, anh đành dứt khoát cởi bịt mắt và tai nghe ra. Ánh đèn trong khoang đã được chỉnh tối xuống, phần lớn hành khách đều đang ngủ say. Sầm Dã cầm bịt mắt đờ đẫn chốc lát mới vặn sáng đèn trên đỉnh đầu, lấy quyển sổ nho nhỏ và cây bút chì chỉ còn một nửa trong túi ra, bật máy nghe nhạc, lại đeo tai nghe vào, cúi đầu hí hoáy viết.

Không biết qua bao lâu, máy bay lại bắt đầu xóc nảy, bên cạnh có người vỗ vai anh, Sầm Dã ngẩng đầu thấy Sầm Chí đang nói với mình bằng khẩu hình: “Sắp hạ cánh rồi!”

Sầm Dã gật đầu tắt máy nghe nhạc, cởi tai nghe, xem lại giai điệu vừa viết chốc lát rồi bỏ sổ và bút vào túi.

Máy bay hạ độ cao. Thời gian còn lại hết sức vô vị. Sầm Dã uống một ngụm nước, ngước mắt nhìn dòng khí lưu quay cuồng và tầng mây tối đen ngoài cửa sổ. Dần dần, đường nét thành phố hiện ra sau đám sương mù, máy bay đáp xuống mặt đất.

Vừa ra khỏi sân bay, nhóm người lập tức ngồi vào chiếc Bentley màu trắng. Sầm Dã ngồi vào hàng sau, vẫn là Sầm Chí ngồi bên cạnh. Cảnh sắc quen thuộc lướt qua ngoài cửa sổ Sầm Chí đang nhỏ giọng báo cáo một vài công việc quan trọng.

“Ý của Lý Dược là muốn em tham gia chương trình thực tế bên đài XX, tiền thù lao khá tốt, tỷ lệ người xem cao, có thể nâng cao độ phổ biến của em với công chúng. Hơn nữa, em vốn là ca sĩ, nên bất kể em biểu hiện thế nào trong chương trình thực tế cũng sẽ không ảnh hưởng đến hình tượng của mình, chỉ có lợi chứ không có hại.”

Sầm Dã khẽ “Ừm” một tiếng, miệng nhai kẹo cao su nhóp nhép. Kể từ khi chính thức ra mắt, vì quan tâm đến cảm nhận của fan và bảo vệ giọng hát, anh đã sớm cai thuốc lá, hiện giờ đổi thành thói quen này.

“Lỡ như em lộ bản tính thật trong chương trình, fan ào ào chuyển sang anti, thậm chí còn chửi rủa bôi nhọ thì sao?” Sầm Dã bổng cười nhạt hỏi, câu này khiến cả xe đều cười rộ.

Sầm Chí hết sức tự tin: “Không đâu. Anh dám cá với em, chỉ có tăng fan, mà còn tăng vùn vụt nữa.”

Lưu Tiểu Kiều ngôi hàng trước phụ họa: “Phải đấy, Tiểu Dã cá tính mà, dáng vẻ anh vốn hút fan, nếu không bên đài truyền hình sao lại muốn mời anh, công ty cũng cực kỳ tán thành?”

Trước những lời tán dương của họ, Sầm Dã chỉ cười xòa, không hề tiếp lời.

Sầm Chí lại nói đến mấy lời mời hợp tác, đều là trên phương diện âm nhạc. Có mấy bộ phim điện ảnh, truyền hình muốn mời Sầm Dã sáng tác và hát bài hát chủ đề cho họ: “Có ba phim điện ảnh và năm phim truyền hình.”

“Thuộc thể loại nào?”

Sầm Chí khựng lại chốc lát: “Thể loại nào không quan trọng. Bên điện ảnh có một bộ do Thang Tam Ca làm đạo diễn, mấy năm nay ông ta nhận giải thưởng trong lẫn ngoài nước đến mỏi tay, nam chính lần này còn là Ảnh đế*. Đạo diễn và diễn viên chính của mấy bộ còn lại đều thua xa bộ này. Về phần truyền hình tạm thời đừng nghĩ đến, ưu tiên màn ảnh rộng trước đã.”

(* Danh hiệu dành cho nam diễn viên xuất sắc nhất trong phim điện ảnh.)

Sầm Dã trầm mặc chốc lát, tựa như không để ý lắm, nhận lời: “Được, cứ làm theo lời anh.”

Báo cáo công việc xong, trong xe lại yên tĩnh, Sầm Dã ngồi nhìn mây trời và cây cối ngoài cửa sổ, chỉ thấy chán ngán, bèn mở điện thoại ra. Do khi nãy bật chế độ máy bay nên hiện giờ màn hình điện thoại hiện lên rất nhiều thông báo mới.

Đây là số điện thoại cá nhân của anh, rất hiếm ai biết. Mấy tin trên cùng đều là của các nghệ sĩ, nhà sản xuất từng hợp tác, Sầm Dã mỉm cười trả lời từng tin một.

Sau cùng là tin của một cô gái gửi đến, tên là Khương Hân Phán, còn nổi tiếng hơn anh một chút, là nữ hoàng về tỷ suất người xem bên phim ảnh. Thật ra Sầm Dã từng gặp mặt cô ấy vài lần, vì công việc và phép lịch sự nên đã kết bạn WeChat với cô ấy.

Về sau, cô ấy thường nhắn tin WeChat cho anh. Khương Hân Phán hơn Sầm Dã ba tuổi, giọng điệu nói chuyện như hai đôi bạn bình thường, cũng có chút tinh nghịch, vì thế Sầm Dã thường trả lời lại.

Khương Thiên hậu* có nhan sắc yêu kiều, trình độ diễn xuất tốt, từng qua lại với một vị Ảnh đế, sau này chia tay êm thấm, ngoài ra không vướng phải tai tiếng nào.

(* Danh hiệu chỉ nữ ca sĩ/diễn viên có tài năng và vị thế nổi bật trong giới giải trí.)

Tuy Sầm Dã không có hứng thú gì với cô ấy, nhưng không quên được lần đầu gặp gỡ nhau trên bàn rượu. Ấn tượng về Khương Hân Phán là cô ấy vừa mang nét thanh thuần thiếu nữ, lại có vẻ quyến rũ của phụ nữ, mặc bộ váy dạ hội màu tím lộ lưng, da trắng nõn nà, dáng vóc thướt tha, được xưng là người đẹp nhất đêm đó. Khi cô ấy ngẩng đầu, nhìn thấy ngồi đối diện là Thiên vương mới của giới giải trí thì lộ vẻ ngạc nhiên và tò mò, đôi mắt long lanh sáng ngời, khó trách nhiều đạo diễn quốc tế nổi tiếng đều khen cô ấy “Trong mắt chứa đựng cả trời trăng”.

Sau đó, Khương Hân Phán từng mời Sầm Dã đến buổi tiệc cá nhân của cô ấy một lần, Sầm Dã đang ở tỉnh khác nên từ chối. Hôm nay cô ấy lại nhắn tin đến với nội dung: “ Tiểu Dã, concert thế nào rồi? ”

Sầm Dã trả lời gọn lỏn: “ Không tệ.”

“Tôi có xem video trên mạng.”

Sầm Dã gửi biểu cảm mặt cười.

Khương Hân Phán lại hỏi: “ Đã lâu không gặp mặt, tối nay có rảnh đi ăn một bữa không? ”

Sầm Dã nhìn chằm chằm tin này chốc lát rồi từ chối “ Không được rồi, tối nay còn có việc chưa xong, để hôm khác nhé!”

Trả lời xong, anh không buồn bận tâm cô ấy có nhắn lại nữa không, ném điện thoại sang một bên.