Phần kết
Viên phi công đã đột ngột đáp máy bay xuống hồ ấy - một người thu mua lông thú đang đi hoạch định sơ đồ trại săn bắt của người Cree cho những thương vụ tới - đã nhận được tín hiệu phát đi khi Brian vô tình bật máy phát tín hiệu khẩn cấp lên và để mặc nó tiếp tục. Người Cree tới khu trại vào mùa thu và mùa đông để săn bắt còn các thương lái bay từ trại này qua trại khác theo lộ trình nhất định.
Khi viên phi công cứu được Brian thì cậu bé đã ở một mình bên hồ nước hình chữ L được năm mươi tư ngày. Trong suốt khoảng thời gian đó cậu đã mất 17% trọng lượng cơ thể. Về sau cậu đã lấy lại được 6%, nhưng gần như không béo được - cơ thể cậu đã tiêu thụ toàn bộ phần trọng lượng thừa và cậu vẫn gầy mảnh dẻo dai như vậy trong nhiều năm.
Có rất nhiều sự thay đổi rồi đây sẽ tồn tại mãi mãi. Brian đã có được một khả năng rất tốt trong việc quan sát những gì đang xảy ra và đối phó lại nó; điều đó sẽ theo suốt cuộc đời cậu. Cậu cũng đã trở nên chín chắn hơn, và từ đó trở đi cậu luôn suy nghĩ thấu đáo trước mỗi lời nói.
Thức ăn, tất cả các loại thức ăn, kể cả những thứ cậu không thích, chưa bao giờ mất đi sự quý giá đối với cậu. Rất nhiều năm sau khi được cứu thoát, cậu luôn thấy mình dừng lại trước quầy thực phẩm chỉ để nhìn lên các giá thức ăn, thích thú trước số lượng và chủng loại.
Có rất nhiều câu hỏi trong đầu cậu về những gì cậu nhìn thấy và học được, thế nên cậu tiếp tục nghiên cứu khi cậu trở lại nhà, nhận dạng những thứ liên quan và các quả mọng. Quả đào dại còn gọi là anh đào rừng, làm mứt rất ngon. Bụi cây hạch nơi con chim đần độn trốn là bụi cây hạt dẻ. Hai giống thỏ là thỏ chân trắng và thỏ đuôi bông; con chim đần độn là gà gô trắng cổ khoang (chúng cũng được thợ săn gọi là bọn gà đần độn, vì sự ngốc nghếch của chúng); loại cá nhỏ cậu ăn là cá mang xanh, cá thái dương, cá rô; trứng rùa là của loài rùa đớp nước ngọt, đúng như cậu nghĩ; con sói là một loại sói xám, loại này chưa từng được ghi nhận là có tấn công hay quấy rối con người, con nai sừng đúng là con nai sừng rồi.
Và cả những giấc mơ nữa - cậu có rất nhiều giấc mơ về cái hồ nước sau khi cậu được cứu thoát. Chính phủ Canada đã huy động một đội tới vớt xác viên phi công và họ cũng gửi nhà báo tới đó, những người đến đó để chụp ảnh và làm phim về toàn bộ khu vực cậu cắm trại, cái lán - tất cả. Trong một khoảng thời gian ngắn cánh báo chí viết rất nhiều về Brian và cậu cũng được một số kênh thông tin mời phỏng vấn nhưng sự náo nhiệt đó nguội tắt sau vài tháng. Một nhà văn mới nổi tìm đến bảo muốn viết một cuốn sách về “cuộc thám hiểm trọn vẹn” (ông ta gọi nó như vậy) nhưng hóa ra ông ta là kẻ mộng mơ và rốt cuộc tất cả chỉ là những buổi nói chuyện. Nhưng dù sao Brian cũng được tặng một vài bức hình và cuốn băng, và việc ngắm nhìn chúng dường như khơi gợi những giấc mơ. Đó không phải những cơn ác mộng, không có giấc mơ nào khủng khiếp cả, nhưng đôi khi chúng vẫn làm cậu tỉnh giấc, tỉnh rụi và ngồi dậy nghĩ về hồ nước, khu rừng, đống lửa trong đêm, tiếng chim hót và tiếng cá nhảy - ngồi một mình trong bóng tối và nghĩ về chúng, chúng không phải những điều tồi tệ, đối với cậu, chúng chưa bao giờ tồi tệ.
Những dự đoán, cho hầu hết mọi việc, đều là vô tích sự; nhưng có thể sẽ là điều thú vị để xem xét chuyện giả sử như Brian không được giải thoát lúc đó, giả sử như cậu phải ở đó trong tiết thu lạnh lẽo, có thể là mùa đông nữa, chắc chắn điều đó rất nghiệt ngã đối với cậu. Khi hồ nước bị đóng băng thì cậu sẽ không còn cá để ăn, và khi tuyết rơi nhiều thì cậu cũng không thể đi lại được. Những thử thách của mùa thu có vẻ như rất nhiều (để xem lá rụng lìa cành thì đơn giản hơn) nhưng khi mùa đông tới mới thực sự khốc liệt và đôi khi đơn giản là không thể tồn tại khi mà những loài thú rừng (cáo, linh miêu, sói, cú, chồn, chồn ăn thịt, chim nhạn, chó sói Bắc Mỹ) càn quét cả vùng và xóa sổ mọi vật. Thật kinh ngạc là một con cú có thể chén sạch toàn bộ gà gô trắng cổ khoang và thỏ của một vùng chỉ trong vài tháng.
Sau giai đoạn ban đầu mừng vui hạnh phúc và bất ngờ của bố mẹ cậu khi biết cậu còn sống - trong một tuần trông có vẻ như họ sẽ quay lại với nhau - nhưng mọi thứ lại trở lại như cũ rất nhanh chóng. Bố cậu trở về những giếng dầu ở phía Bắc, nơi mà Brian rốt cuộc đã đến thăm được, và mẹ cậu sống ở thành phố, tiếp tục sự nghiệp bất động sản của bà, và tiếp tục qua lại với người đàn ông trong chiếc xe ô tô đó.
Brian đã thử vài lần nói chuyện với bố cậu, đã có lần suýt nói ra, nhưng cuối cùng cậu không bao giờ nói về người đàn ông đó hay những gì cậu biết, Bí mật đó.
HẾT