Chương 411 Năng lực của huyết mạch
Đinh Đang lập tức lộ ra vẻ cảnh giác, nàng làm tình báo, đối với phương diện này phi thường mẫn cảm.
Đoan Mộc cảm giác được sát ý của Đinh Đang, trong lòng rùng mình, hiện tại bản thân thế nào đây? Sao lại phạm sai lầm cấp thấp như thế? Hô thân phận Đường Thiên ra, sẽ chỉ làm tình cảnh bản thân càng không xong...
Nhưng vào lúc này, Tái Lôi quay mặt, cười dài. Vẻ mặt nàng nghiền ngẫm mà nhìn hắn.
Đáy lòng Đoan Mộc lại lần nữa hiện lên một cổ hàn ý.
Nha Nha rũ cái đầu đi ở trong thông đạo, buồn bã không sức sống.
Nó ở tại nơi đây ngày ngày đối mặt với một nhóm cơ quan thú và cái đồng hồ tích tắc tích tắc thực sự là buồn chán đến cực điểm. Thật nhiều ngày không trông thấy chủ nhân rồi, Binh đại thúc nói bản thân phải giống như chủ nhân vậy, gian khổ huấn luyện mới có thể trở nên lợi hại như chủ nhân.
Binh đại thúc dạy nó phương pháp tu luyện, chính là dùng Thôn quang thiết quyền đào đào đào. Đại thúc nói, nếu như đều đào hết toàn bộ đất sét thì Thôn quang thiết quyền nhất định rất lợi hại.
Bản thân Thôn quang thiết quyền xác thực có thể trở nên lợi hại... Thế nhưng là, đã lâu không trông thấy chủ nhân a...
Thực sự là buồn chán... Nói tiếp, nha Hồn tướng thế nhưng là vì chiến trường mà sinh a...
Nhân gia rất lợi hại...
Chủ nhân vì sao khinh thường nhân gia... không chịu chơi đùa cùng nhân gia...
Nha Nha không vui, nó giận dỗi mà dùng chân nhỏ đá vang tất cả những hòn đá chướng mắt trên đường, miệt mài đi từng bước một hướng về phía trước, bước nó nhỏ thương cảm, đi như rùa.
Bỗng nhiên, một thân ảnh xuất hiện bên cạnh nó, nó ngẩng đầu là sơn dương rùa và sóc.
Sơn dương ưu nhã cúi xuống, rùa vươn cái đầu ra khỏi mai, hai tay sóc đặt trước ngực, vẻ mặt ngốc nghếch lắc đuôi bắt chuyện với nó.
Tâm tình Nha Nha thoáng cái tốt lên rồi, nó nhảy lên lưng sơn dương.
"Y y nha nha!"
Nha Nha vịn sừng sơn dương, phấn chấn hăng hái hô to, gân đầu gân cổ. Sơn dương cảm ứng được tâm tình nó, tứ chi đột nhiên phát lực, giống như tiễn rời dây cung, vọt mạnh về phía trước.
Rùa như sợ hãi rụt đầu vào mai.
Trong cuồng phong, con sóc ngơ ngác, đuôi nó bị khí lưu thổi đổ sang một bên.
Không bao lâu liền nhìn thấy cửa Tam Hồn thành, Nha Nha trở nên hài lòng.
Tam Hồn thành có Tái Lôi, còn có chị em sinh đôi, Tái Lôi quá đáng sợ, Đinh Đang nhìn không thấy người, còn Tỳ Bà là người rất tốt, dù sao còn tốt hơn đi đào đất sét cao nguyên.
Khi Nha Nha thông qua nhập khẩu tiến nhập căn cứ thì khuôn mặt béo mập mềm mại nhỏ nhắn thoáng cái trở nên nghiêm túc, nhưng con mắt sáng ngời tựa như buổi tối sao nhỏ.
Có chiến đấu!
Nó nghe thanh âm chiến đấu mơ hồ.
Sơn dương cũng tỏ ra phòng bị và cẩn thận, nó cuồng chạy dọc theo thông đạo, nó lo lắng cho an toàn của Tái Lôi.
Rất nhanh chóng, bọn nó liền tìm đến vị trí Tái Lôi, Tái Lôi nhìn thấy bọn nó cũng không nói gì mà quay mặt tiếp tục quan sát chiến đấu. Thời điểm này, sự chú ý của mọi người đều đặt cả vào trường chiến đấu.
Nha Nha ngửa mặt lên nhìn thân ảnh chủ nhân trong hình ảnh, nhãn thần sáng lên tựa như đang phát quang.
Chủ nhân đang chiến đấu!
Sứ mệnh Nha Hồn tướng chính là kề vai chiến đấu với chủ nhân a!
Quả đấm nhỏ đen thùi lụi của Nha Nha lặng lẽ nắm lại.
Nó nhìn xung quanh gian xảo một cái, thấy mọi người không ai chú ý tới nó, liền rón ra rón rén lặng lẽ chuồn ra dọc theo góc tường.
Nha Hồn tướng cũng muốn chiến đấu!