Chương 522 Quỷ Ngô: Thánh giả
Ngọn lửa trong suốt tỏa ra khí tức khổng bố, Tiểu Nhị ngơ ngác lui về phía sau. Đó là ngọn lửa khi Thánh hồn bùng cháy, nếu dính phải mình cũng sẽ bị đốt cháy không còn một mẩu.
Khí tức ngọn lửa thật sự kinh khủng, tâm thần Tiểu Nhị cũng phải run rẩy.
Rốt cuộc là ai?
Ngọn lửa cháy suốt nửa giờ, Thánh hồn cháy sạch không còn chút gì, Tiểu Nhị hoàn toàn kinh sợ. Thánh hồn người này có thể cháy lâu như vậy, khi còn sống cường đại cỡ nào...
"Viu!"
Đường Thiên thở một hơi dài, chậm rãi mở mắt ra, gương mặt không khỏi lộ vẻ sợ hãi: "Nguy hiểm thật!"
Thể chất không năng lượng cứu gã một mạng.
Nếu không phải thể chất không năng lượng, lần này gã đã trở thành mục tiêu đoạt xá của người khác. Gã cũng không biết đây là sát chiêu mà Phục Anh lưu lại. Một lần Phục Anh ngẫu nhiên thu được viên Đoạt Xá Châu này, biết lợi hại, nếu để lộ ra mình chắc chắn không bảo vệ nổi. Phục Anh bèn đặt nó chính giữa những món bảo vật quý giá nhất của mình, nếu ai giết hắn, thu được Ngân Bảo Bình này chắc chắn sẽ cầm viên Đoạt Xá Châu nghiên cứu.
Như vậy cũng tương đương với tự báo thù cho mình.
Thế nhưng Phục Anh tuyệt đối không ngờ rằng trên thế giới này còn có thể chất không năng lượng. Thể chất không năng lượng của Đường Thiên bài xích năng lượng mãnh liệt, mà Thánh hồn lại hoàn toàn là hồn vực năng lượng hóa, bị thân thể Đường Thiên bài xích theo bản năng.
Vì vậy nên Thánh hồn mới bùng cháy.
Thánh hồn người này cường đại tới không thể tưởng tượng nổi, nếu là thân thể bình thường, hắn đã sớm đắc thủ.
Thế nhưng Thánh hồn tuy cháy gần hết, thế nhưng vẫn lưu lại một số dấu ấn. Nhưng khiến Đường Thiên bất ngờ là những dẫu ấn này lại là một số mảnh ký ức của Thánh giả này.
"Người này hình nhu tên là Quỷ… Ngô?"
Tiểu Nhị sửng sốt, ánh mắt bừng sáng, la lên thất thanh: "Ngươi nói hắn tên là Quỷ Ngô?"
"Hình như thế." Đường Thiên lại nhắm mắt lại, xem xét tỷ mỉ những mảnh vụn ký ức, xem ra người này đúng là Quỷ Ngô.
"Một trong Tam Huyết Thánh của Hắc Hồn, Quỷ Ngô!"
Tiếng hô của Tiểu Nhị khiến Đường Thiên cũng giật mình, gã mở mắt hỏi: "Vậy tên Quỷ Ngô này rất lợi hại phải không?"
Tiểu Nhị nhìn Đường Thiên như nhìn thằng ngốc: "Không phải lợi hại mà là cực kỳ lợi hại. Một trong ba Thánh giả huyết mạch lợi hại nhất trong lịch sử của Hắc Hồn, ngươi nói xem có lợi hại không?"
"Lợi hại đến vậy?" Đường Thiên bị dọa cho phát sợ, một trong ba Thánh giả huyết mạch lợi hại nhất từ xưa tới nay của Hắc Hồn, chỉ riêng danh hiệu này cũng đủ dọa chết người.
Đường Thiên đột nhiên nghĩ tới một vấn đề: "Vậy vật này có phải rất đáng giá không?"
"Ngươi nói xem?" Tiểu Nhị tức giận nói: "Bảo vật vô giá!"
"Thật đáng tiếc!" Đường Thiên sắc mặt đau lòng: "Sớm biết thế chằng thà bán nó đi, lợi hại như vậy ít ra cũng bán được vài trăm tỷ tinh tệ chứ?"
Đường Thiên cảm giác mình tổn thất quá nặng nề, Đường Thiên vẫn trên tay không bán được, một hạt châu nát lại là một bảo vật vô giá, sau đó còn bị mình phá hủy nữa chứ.
Tiểu Nhị đã không nói gì, y không buồn để ý tới gã ngốc nữa. Bán? Nếu để Hắc Hồn biết thứ này trên tay bọn họ, Hắc Hồn sẽ dốc toàn bộ lực lượng, tới lúc đó họ muốn sống cũng không được, chết cũng không xong.
Hơn nữa... Nhớ lại cảnh tượng vừa rồi trong lòng y lại thầm sợ hãi, nếu lần này không phải thể chất không năng lượng... Vậy...
Kẻ ngốc có phúc của kẻ ngốc ư?
Đường Thiên nhắm mắt lại, tiếp tục lật xem mảnh vỡ ký ức của Quỷ Ngô. Có thể trở thành một trong ba Thánh giả huyết mạch cường đại nhất trong lịch sử của Hắc Hồn, trí tuệ của Quỷ Ngô thâm sâu khôn lường, nội dung những ký ức này đều cực kỳ tối nghĩa khó hiểu, cực kỳ thâm ảo.
Nếu những nội dung này rơi vào tay một Thánh giả huyết mạch nào, giá trị của nó chắc chắn vượt qua hồn điển, thậm chí có thể nói là sách trời.
Chỉ tiếc Đường Thiên không tu luyện huyết mạch, cũng chẳng hứng thú với những thứ thâm sâu khó hiểu đó. Hắn lật từng đoạn một, đột nhiên ồ lên một tiếng, rốt cuộc tìm được đoạn đọc hiểu được.
"Ta tin rằng có thể chất không năng lượng, thế nhưng tới giờ vẫn không thể thực hiện. Ta đã làm rất nhiều thí nghiệm thế nhưng vẫn không hoàn thiện. Nếu như thể chất không năng lượng thật sự tồn tại, vậy nó sẽ bài xích năng lượng mãnh liệt, bởi chỉ có vậy mới có thể bài trừ năng lượng ở khắp nơi trên thế giới này..."
...
"Ta suy nghĩ một thời gian, nếu thể chất không năng lượng có thật, vậy làm sao để nó tiến hóa? Đặc tính của thể chất không năng lượng là bài xích năng lượng mãnh liệt, đây có thể coi là một loại năng lực. Bất cứ loại năng lực nào cũng có thể rèn luyện tiến bộ, đây chính là tiến hóa. Nếu vậy thể chất không năng lượng tiến hóa cũng là năng lực bài xích năng lượng tiến hóa. Ý nghĩ này khiến ta rất hứng thú..."
...
"Những ngày vừa qua ta vẫn suy nghĩ, nếu có thể chất không năng lượng, nếu nó có thể tiến hóa, đây là một giả tưởng rất thú vị. Nghĩ một thời gian dài mới ra một phương pháp rất ngốc nghếch, chính là dùng lượng lớn năng lượng, từ từ, không ngừng kích thích nó, từ đó khiến thể chất không năng lượng không ngừng tiến hóa. Ta suy đoán thể chất không năng lượng khi bài xích năng lượng tới một mức độ nhất định sẽ hình thành một thứ như hồn vực nhưng rất đặc biệt, ta tạm thời gọi nó là Nguyên. Nó sẽ là hạt nhân của thể chất không năng lượng..."
...
"Không thể không thừa nhận đặc điểm của thể chát không năng lượng khiến nó có khả năng áp dụng cực tốt. Thương tổn năng lượng tạo thành cho nó quá thấp, nếu có thể chất không năng lượng thật và thể chất của hắn tiến hóa tới mức tận cùng, vậy hắn sẽ trở thành kẻ địch chung của toàn thế giới..."
Đường Thiên và Tiểu Nhị hoàn toàn bị chấn động tới ngây ngốc.