← Quay lại trang sách

CHƯƠNG VI KỶ NIỆM VÕ BỊ-

(Để kỷ niệm Đại Hội lần thứ 18 do Tổng Hội Cựu Sinh Viên Sĩ Quan tại Hoa Thịnh Đốn và Phụ Cận tổ chức ngày 8 tháng 7 năm 2012)

Gió Biển Mây Ngàn

Nguyên nhận được công điện của Bộ Tư Lệnh Hải Quân phòng Tổng Quản Trị ngày hôm qua, thông báo cho biết Nguyên đã được chấp thuận thuyên chuyển lên phục vụ tại Trường Võ Bị Quốc Gia Ðà Lạt. Khi về đến nhà, Nguyên nói cho Ngọc, vợ mình biết về tin này:

- Này em à, mình chuẩn bị lên Ðà Lạt nghe, anh vừa được công điện cho biết là sẽ lên Võ Bị.

Nguyên vừa nói, vừa đón lấy bé út từ tay Ngọc.

- Sao mà vội vàng quá vậy? Mình mới dọn nhà từ Cam Ranh về đây chưa đầy hai tháng mà nay phải đi nữa rồi, Ngọc mệt quá, trong chưa đầy một năm rưởi mà phải di chuyển ba lần.

Nguyên không trả lời vợ, chỉ ôm bé út chặt hơn một tí nữa. Ngọc nói rất đúng, mới chỉ mười sáu tháng mà phải dọn nhà từ Ðà Nẵng về Cam Ranh, rồi từ Cam Ranh theo Bộ Tư Lệnh Hành Quân Lưu Ðộng Biển vào Sài Gòn, rồi nay lại thuyên chuyển lên Ðà Lạt.

- Anh hứa với Ngọc là lần này anh sẽ ở Ðà Lạt rất lâu để cho các con đi học thường trực tại một trường, chứ không phải thay đổi trường như thế này nữa đâu.

Nguyên cố trấn an vợ.

- Anh nghe mấy người bạn nói là trên đó có Trường Văn Học rất tốt, chắc là các con sẽ thích lắm.

Ngọc không trả lời chồng, nàng biết Nguyên hứa như vậy để làm cho Ngọc vui, chứ Ngọc rất biết tính tình của chồng mình hơn ai hết. Bây giờ Nguyên rất thích thay đổi nhiệm vụ hiện nay, muốn tìm một môi trường mới để thích hợp với khả năng và kinh nghiệm của mình. Nhưng rồi không biết sau khi ở trên Ðà Lạt một thời gian, Nguyên có xin trở về Hải Quân vì chán cảnh núi rừng và nhớ biển hay không?

Nguyên theo Ngọc xuống nhà bếp, tay vẫn còn bồng bé út:

- Anh chắc chắn em và các con sẽ thích Ðà Lạt, phong cảnh đẹp và khí hậu rất tốt, hợp với mình lắm.

Ngọc vẫn để cho Nguyên phân trần và nàng tiếp tục lo nấu những món ăn cho buổi cơm chiều:

- Trường Võ Bị nay đã được Bộ Tổng Tham Mưu đổi thành quân trường Liên Quân Chủng và Khóa 25 là khóa sinh viên đầu tiên trong chương trình mới này. Hiện nay có một Đại Đội Sinh Viên Sĩ Quan Hải Quân trong Trung Đoàn Sinh Viên của Trường.

Ngọc tiếp lời chồng:

- Vì vậy họ cần người hùng của em lên hướng dẫn cho những hải âu tương lai phải không?

Nguyên mỉm cười hôn vợ, anh bâng khuâng và phân vân không biết buồn hay vui với nhiệm vụ và chức vụ này, vì đây là một thử thách mới cho Nguyên. Từ ngày ra trường đến nay, chưa có lần nào Nguyên cảm thấy có trách nhiệm lớn lao như lần này và cũng như những lần trước, với kinh nghiệm và tinh thần cương quyết cố hữu Nguyên biết mình sẽ vượt qua thử thách này.

Chiếc máy bay C47 của Hãng Hàng Không Việt Nam từ từ lượn quanh dãy núi trùng điệp của miền Cao Nguyên trên vùng trời hoa đào thơ mộng. Nguyên nhìn qua khung cửa kính của máy bay, từ trên cao Phi Trường Liên Khương trông tựa như một dải lụa nhỏ trải dài trên tấm thảm màu xanh bàng bạc.

Sau khi được đài kiểm soát không lưu cho phép hạ cánh, chiếc máy bay giảm cao độ rồi đáp nhẹ xuống phi đạo và từ từ tiến vào bãi đậu, sát cạnh phòng đợi nhỏ nhắn của hành khách. Nguyên chờ cho mọi người khác xuống trước rồi mới lấy chiếc xách tay và bước lần theo cầu thang xuống khỏi máy bay. Làn gió mát trong sạch của vùng núi rừng làm cho Nguyên cảm thấy thoải mái.

Vừa bước vào phòng khách của hãng Hàng Không, Nguyên đã thấy một Hạ Sĩ Quan đang đi về phía mình và khi tới gần, anh đưa tay lên chào Nguyên:

- Kính chào Thiếu Tá, tôi là Trung Sĩ Hoành, được trường chỉ định lên đây đón, Thiếu Tá đi đường có mệt không?

Nguyên đưa tay chào lại và nói:

- Cám ơn Trung Sĩ, cũng không mệt lắm, trời hôm nay tốt nên phi cơ bay rất êm. À, tôi còn một va-ly nữa, không biết lấy ngay tại đây hay về đến trạm ở Ðà Lạt mới lấy được?

- Dạ lấy tại trạm chính ở Ðà Lạt, thưa Thiếu Tá. Trung Sĩ Hoành nhanh nhẩu trả lời.

Hai người đi ra chiếc xe Jeep mang bảng hiệu của Trường Võ Bị Quốc Gia. Nguyên chợt thấy một cảm giác lạ lùng xâm chiếm hồn mình, anh vừa phân vân vừa hãnh diện khi leo lên chiếc xe này, trong bộ Tiểu Lễ Hải Quân màu trắng. Nguyên biết có nhiều hành khách đang nhìn theo xe Jeep, có lẽ họ ngạc nhiên lắm khi thấy lính thủy lên rừng núi. Nguyên mỉm cười thích thú:

- Trung Sĩ thuộc đơn vị nào của trường?

- Dạ em thuộc Phòng Tiếp Vận của Bộ Chỉ Huy, em nghe Trung Tá Tham Mưu Trưởng nói, nếu không có gì thay đổi em sẽ được chỉ định lái xe cho Thiếu Tá luôn. Trung Sĩ Hoành vừa lái, vừa trả lời.

Sau gần một tiếng đồng hồ, Trung Sĩ Hoành lấy xong hành lý và chở Nguyên về Trường Võ Bị để tạm trú tại một căn phòng nhỏ cạnh Bộ Chỉ Huy. Lộ trình từ Ðà Lạt về trường đi ngang qua Hồ Xuân Hương thơ mộng rồi đến Lâm Viên. Ðường núi vòng vèo xuyên qua những rừng thông nhỏ, rất ít xe chạy. Từ xa, Nguyên đã thấy cổng trường Võ Bị hiện ra, chiếc cổng ‘’Nam Quan’’ mà Nguyên đã nghe nói nhiều lần trong những dịp tiếp xúc với những Sĩ Quan xuất thân từ Võ Bị. Họ rất hãnh diện và ca tụng nhiều về chiếc cổng truyền thống này của trường Mẹ. Nguyên cũng cảm thấy mình hãnh diện vì nay Nguyên cũng đã trở thành Sĩ Quan Huấn Luyện Viên của ngôi trường nổi tiếng này.

Hai Sinh Viên Sĩ Quan gác cổng đứng nghiêm chào khi xe Nguyên chạy ngang qua, Nguyên ngồi thẳng lên và đưa tay chào lại. Trước mặt Nguyên hàng chữ ‘’Tự Thắng Ðể Chỉ Huy’’ thật là ngắn gọn và mang nhiều ý nghĩa. Thật đúng là châm ngôn cho những lãnh tụ tương lai của nước nhà.

Hôm nay là ngày chúa nhật nên sân trường vắng vẻ, thỉnh thoảng mới thấy vài Sinh Viên trong bộ quân phục tác chiến, rảo bước nhanh về phía phạn xá cuối sân trường. Nguyên cám ơn Trung Sĩ Hoành, hỏi về đường đi đến Câu Lạc Bộ Sĩ Quan rồi chấp thuận cho anh ta lái xe về Tiểu Ðoàn Yểm Trợ.

Sáng thứ hai, Nguyên lên trình diện Thiếu Tướng Chỉ Huy Trưởng và môt tuần lễ sau, nhận chức vụ Quân Sự Vụ Phó, Xử lý thường vụ Quân Sự Vụ Trưởng, trong khi chờ đợi một vị Trung Tá từ Bộ Tổng Tham Mưu ra làm Quân Sự Vụ Trưởng trong vài tuần tới.

Chỉ mới phục vụ tại Võ Bị hai tuần mà Nguyên cảm thấy mình đã hơi đổi khác.Từ cách đi đứng thẳng người hơn trước, cho đến lời nói có vẻ rất dõng dạc, quân phục lúc nào cũng thẳng băng hơn cả lúc đang ở trong quân trường Hải Quân. Nguyên chưa có dịp gặp Ðại Đội Sinh Viên Hải Quân, chỉ gặp Ðại Úy Ðàm, Sĩ Quan Ðại Đội Trưởng khi Ðàm lên thuyết trình cho Nguyên về hoạt động của Sinh Viên Sĩ Quan Hải Quân. Ngoài ra Nguyên cũng đã gặp Trung Tá Hưng, Huấn Luyện Viên Hải Quân bên Khối Văn Hóa Vụ. Nguyên biết ông thầy cũ này từ hồi Nguyên còn là Sinh viên tại Quân Trường Hải Quân Nha Trang.

Ba tuần lễ sau khi Nguyên lên Ðà Lạt, Nguyên được cấp một căn nhà nhỏ tại cư xá Lâm Viên ở gần trường. Ðồ đạc và giường tủ đã được Ban Quân Xa Hải Quân chở lên đúng ngày, nên Nguyên dọn vào ngày thứ sáu để kịp đón Ngọc và các con từ Sài Gòn lên trong ngày thứ bảy, bằng máy bay Hàng Không Việt Nam. Nguyên vui mừng và nôn nóng chờ ngày mai đi đón gia đình tại Phi Trường Liên Khương.

Chuyến máy bay chở Ngọc và các con của Nguyên đến Ðà Lạt rất đúng giờ. Thanh, con gái đầu lòng của hai vợ chồng, xinh xắn trong chiếc áo dài màu vàng nhạt, đi xuống cầu thang máy bay, rồi chạy đến ôm chầm lấy Nguyên và thỏ thẻ vào tai:

- Thanh nhớ Ba quá trời và thương Ba nhiều lắm.

Nguyên hôn cô con gái yêu dấu của mình rồi dắt tay Thanh ra đón mẹ và năm đứa em của Thanh. Ngọc ôm hôn chồng rồi đứng chờ cho Nguyên hôn mấy đứa con xong, sau đó tất cả cùng ra xe và Nguyên lái về Ðà Lạt.

Xe chở gia đình của Nguyên chạy qua những con đường quanh các sườn đồi xanh ngát uốn khúc, khi lên cao, khi xuống thấp rồi biến mất sau các cây hoa đào nở thắm. Ðồi núi Ðà Lạt bắt đầu mờ dần trong sương nhẹ, tỏa từ những rừng thông rải rác bên triền thung lũng trong chiều. Phong cảnh Ðà Lạt trải dài dưới mắt của gia đình Nguyên trong một ngày vào Xuân. Khí trời ấm ấp dịu dàng, hoa mai vàng rực, hoa hồng đỏ tươi, hoa mận trắng trinh nguyên nở khắp núi rừng. Dưới thung lũng bên triền đồi, thỉnh thoảng hiện ra vài căn nhà nhỏ xíu, như đồ chơi của bé Ðài, con gái thứ hai của hai vợ chồng Nguyên. Những vườn rau tươi, những mảnh đất nho nhỏ trồng su bắp tươi tắn và đều đặn. Màu xanh lục nhạt xen lẫn với màu xanh tuyền của lá cây tạo thành một bức tranh đẹp tuyệt vời, được tô điểm thêm bằng những con suối vàng óng ánh thấp thoáng dưới đáy thung lũng.

Ngọc và các con rất thích thú trước thắng cảnh Ðà Lạt, gia đình cảm thấy thoải mái hít thở không khí trong mát của xứ hoa đào thơ mộng mà người đời thường ca tụng. Mùi hương thơm của rừng thông, của cỏ cây, hoa lá thoang thoảng bay trong gió làm ngất ngây khách vừa mới từ Sài Gòn lên.

Sau khi lấy xong hành lý, Nguyên đưa vợ con về cư xá Lâm Viên lúc mặt trời vừa khuất sau triền đồi. Ngọc rất hài lòng với căn nhà, thích nhất là cái nhà bếp rộng rãi và nhà tắm sạch sẽ. Thức ăn nguội đã được Nguyên mua từ hôm trước, thêm vào nem chả đem từ Sài Gòn lên làm cho buổi ăn gia đình đầu tiên tại Ðà Lạt trở nên thân mật, ngon miệng và thịnh soạn.

Sáng hôm sau, chúa nhật, Ðà Lạt còn mơ ngủ, nắng vàng vừa lắp ló và sương mù vẫn còn che phủ rặng thông trước nhà. Nguyên dậy thật sớm để tập thể dục. Ðứng trước sân nhà nhìn xuống triền đồi đối diện, Nguyên cảm thấy thích thú đã được cấp cho căn nhà này. Một lần nữa, Nguyên chiêm ngưỡng cảnh đẹp của Lâm Viên. Dưới triền đồi là một vườn trồng rau cải trông tựa tấm thảm xanh chạy dài về rặng cây xa. Trên bầu trời xanh lơ, những đám mây trắng bàng bạc bay về phía núi. Từng đôi bồ câu bay lượn vòng trong gió mát ban mai trên rặng liễu rũ bóng bên đồi.

Nguyên hít thật mạnh để nghe lòng mình khoan khoái với luồng không khí trong lành đang thấm dần vào cơ thể.

Có tiếng động phía sau lưng, Nguyên quay lại, Ngọc đang đứng trên thềm, trong bộ đồ ngủ lụa màu trắng, đang mỉm cười như đồng ý với Nguyên về vẻ đẹp tuyệt vời của buổi sáng tại Ðà Lạt. Các con tiếp tục thức dậy và náo nức sửa soạn để được Nguyên đưa đi ăn phở và rồi ra Chợ Hòa Bình mua thực phẩm cho buổi trưa, rồi mang lên đồi vọng cảnh ăn chơi.

Sáng thứ hai khi Nguyên vào làm việc, vị Cố Vấn Trưởng của Võ Bị hướng dẫn một Thiếu Tá Mỹ thuộc Binh Chủng Thiết Giáp đến giới thiệu với Nguyên:

- Tôi xin giới thiệu Thiếu Tá Dean, người được chỉ định giữ chức vụ Sĩ Quan Cố Vấn cho khối Quân Sự Vụ và sẽ bắt đầu làm việc cạnh Thiếu Tá kể từ hôm nay.

Nguyên bắt tay người ‘’Counterpart’’ của mình và được biết Thiếu Tá Dean đã xuất thân từ Trường Võ Bị West Point năm sáu mươi hai. Trước đây, trong nhiệm kỳ thứ nhất, Thiếu Tá Dean đã là Cố Vấn cho một Tiểu Đoàn Bộ Binh ở ngoài Quảng Ngãi. Ðây là lần thứ hai, ông này tình nguyện phục vụ tại Việt Nam. Sau khi hàn huyên một lúc, vị Cố Vấn Trưởng chào từ giã Nguyên và chúc hai người bạn mới được nhiều may mắn. Nguyên gọi máy cho Phòng Tiếp Vận để đặt một bàn giấy cho Thiếu Tá Dean trong cùng phòng làm việc, đối diện với bàn giấy của Nguyên.

Thiếu Tá Dean là một Sĩ Quan Tác Chiến giống như Nguyên vì thế sau một hồi nói chuyện về kỷ niệm chiến trường và trao đổi cho nhau về những kinh nghệm rút tỉa được, chỉ trong một thời gian ngắn hai người đã trở thành tâm đầu ý hiệp. Họ cởi mở với nhau như đã quen nhau từ lâu và khi Nguyên biết Dean cũng thích đánh Tennis, Nguyên hẹn ra sân trong thứ bảy sắp tới để gặp những tay vợt khác mà trong đó Thiếu Tướng Chỉ Huy Trưởng cũng là một tay quần vợt cừ khôi.

Trung Đoàn Sinh Viên đứng nghiêm chỉnh trên diễn trường, trước một số quan khách rất là nhiều, đông hơn những buổi lễ diễn hành thông lệ vào trưa thứ bảy. Hôm nay là ngày lễ bàn giao chức vụ Quân Sư Vụ Trưởng cho Trung Tá Hoàng, vị Sĩ Quan vừa tân đáo.

Nguyên đứng trước hàng quân, ra lệnh cho Trung Đoàn Sinh Viên Sĩ Quan và chỉ huy buổi lễ dưới sự chủ tọa của Thiếu Tướng Chỉ Huy Trưởng.

Buổi lễ tiến hành theo đúng truyền thống Võ Bị, với những lễ nghi quân cách trang trọng, oai hùng và được chấm dứt bằng một cuộc diễn hành tuyệt đẹp của Trung đoàn Sinh Viên Sĩ Quan.

Quan khách trong đó có Ngọc và các đứa con của Nguyên tán thưởng và vỗ tay nhiệt liệt.

Nhìn những mầm non tương lai của đất nước đang theo nhịp quân hành đi diễn qua trước mặt mình, Nguyên vô cùng hãnh diện cho đất Mẹ nói chung và Võ Bị nói riêng, đã có những đứa con nhiều nhiệt huyết và lý tưởng, đang chờ ngày tung cánh bay trên khắp mọi nẻo đường đất nước.

Những thanh niên này sau đây sẽ xả thân bảo vệ quê hương, chống lại kẻ thù chung của dân tộc và làm rạng danh ngôi trường Mẹ, nơi đã rèn luyện thân thể và ý chí sắt đá cho họ trong bốn năm trường. Ðây là những Tướng lảnh oai phong, những Hạm Trưởng lừng danh, những phi công oai hùng, những lãnh tụ tài đức tương lai của dân tộc Việt Nam. Ðây là các đứa con của ngôi trường Mẹ, Trường Võ Bị Quốc Gia Việt Nam.

Nguyên nghe theo lời đề nghị của Ngọc, nên đã mời nguyên cả Ðại Đội Sinh Viên Sĩ Quan Hải Quân về nhà ăn bún bò Huế, do tự tay Ngọc trổ tài. Vì nhà tại cư xá quá nhỏ nên vợ chồng Nguyên phải chia Ðại đội làm hai toán, mời đến nhà ăn bún trong hai ngày khác nhau, nhưng thật là vui nhộn và nhớ mãi.

Thế rồi Nguyên được Thiếu Tướng Chỉ Huy Trưởng cho phép tổ chức Dạ Vũ mừng ngày Thánh Tổ Hải Quân cho Sinh Viên Sĩ Quan Hải Quân.

Trong buổi Dạ Tiệc này Sinh Viên Võ Bị đã mời những nữ sinh các trường tại Ðà Lạt đến tham dự rất đông đảo.

Nhờ sự giúp đỡ của Thiếu Tá Dean và Trung Tá Quân Sự Vụ Trưởng, Nguyên đã cải tiến tình trạng ăn ngủ của Trung Đoàn Sinh Viên Sĩ Quan. Nguyên yêu cầu nhà thầu phải cung cấp đầy đủ nhu cầu mà mỗi Sinh Viên được hưởng. Nguyên đã biến cải phạn xá, phòng ăn có thể chứa được một ngàn hai trăm sinh viên, mà trước đó tình trạng vô cùng bê bối, không đúng tiêu chuẩn vệ sinh. Sau này phạn xá đã trở thành một địa điểm dùng để tổ chức những buổi tiệc truyền thống như ‘’Lễ Trao Nhẫn’’, tiệc mừng ngày tốt nghiệp của Sĩ Quan Khóa 25, dưới sự chủ tọa của vị Thủ Tướng Chính Phủ và Phu Nhân, trong một ngày đẹp trời vào tháng mười hai năm một ngàn chín trăm bảy mươi hai.

Cuộc chiến Việt Nam bắt đầu thay đổi với việc cắt giảm viện trợ của Hoa Kỳ. Chương Trình Việt Nam Hóa Chiến Tranh cũng ảnh hưởng đến Trường Võ Bị, các Cố Vấn chuẩn bị về nước. Thiếu Tá Dean cũng vậy. Trong ngày chia tay, Nguyên bùi ngùi từ giã người bạn ngoại quốc nhưng có tấm lòng của người Việt Nam, nhiều lòng nhân đạo, rất vui tính và chỉ thích làm cái gì đúng và hợp với lương tâm. Nguyên hẹn một ngày nào đó sẽ gặp Dean trong một môi trường và trong một cảnh ngộ khác hơn.

Sau đó, lại một lần nữa, tiếng gọi của biển cả và của núi sông đã làm Nguyên thức trắng nhiều đêm để suy nghĩ. Nguyên nhớ đến những lần sinh hoạt vào mỗi tối thứ bảy tại hội trường lớn của quân trường, với Trung Đoàn Sinh Viên trong những ngày bị cấm trại.

Ngồi trên sân khấu với Chủ Tọa Đoàn, Nguyên hướng dẫn và truyền lại cho sinh viên kinh nghiệm lãnh đạo chỉ huy. Nguyên vô cùng ngạc nhiên khi nhận thức rằng chính mình lại bị ảnh hưởng rất nhiều bởi tinh thần nhiệt huyết, yêu quê hương và lý tưởng quốc gia cao độ của một ngàn sinh viên trẻ tuổi, mầm non tương lai của dân tộc.

Chiến trường đang cần bàn tay của Nguyên. Người dân vô tội càng ngày càng thống khổ vì chiến tranh đang bành trướng mạnh khắp mọi chiến tuyến. Nguyên phải làm một việc gì để giúp đỡ quê hương, bên cạnh những học trò thân yêu và sát cánh với những hải âu vừa chập chững bay trên vùng biển đông đầy sóng gió.

Mùa Hè Đỏ Lửa đã làm gãy biết bao nhiêu cánh chim vừa rời tổ ấm Võ Bị. Tin buồn gửi về tới tấp với tên của những chàng trai đầy lòng nhiệt huyết và tình yêu quê hương, chưa kịp xây giấc mộng đời, sau bốn năm trau dồi kinh sử trong lòng trường Mẹ, đã đi vào danh sách Anh Linh Liệt Sĩ của giống nòi.

Nguyên không thể ngồi yên để nhìn thế sự trôi qua trước mắt mình. Anh nói cho Ngọc biết ý định muốn về Hải Quân để chiến đấu trước khi quá muộn. Cũng như mọi lần trước, người vợ lính biển hiền hòa, nhiều chịu đựng và hy sinh đã giúp Nguyên thỏa mãn.

Nguyên quyết định xin Thiếu tướng Chỉ Huy Trưởng chấp thuận gửi công điện cho Bộ Tư Lệnh Hải Quân để Nguyên được trở về Quân Chủng và tình nguyện ra tuyến đầu đối diện vối kẻ thù chung.

Sau khi nghe Nguyên trình bày ý muốn của mình, Thiếu Tướng Chỉ Huy Trưởng rất cảm động, đích thân gọi về Bộ Tư Lệnh Hải Quân và cho phép Nguyên được thu xếp trở lại với Quân Chủng của mình.

Ngày rời xứ mộng mơ là niềm đau thương còn nhớ mãi trong ký ức của một thủy thủ, người đã may mắn tham dự vào một cuộc hành trình định mệnh tuyệt vời, như đã được sắp đặt sẵn sàng trước bởi đấng tạo hóa.

Sĩ Quan Hải Quân chuyên môn và kinh nghiệm về hải chiến mà lên Võ Bị để giữ một chức vụ chỉ dành cho Bộ binh thì thật là một dàn xếp hy hữu.

Nhưng Nguyên biết tất cả đều đã do định mệnh an bài, vì giấc mộng hoa đào rồi sẽ trở thành câu chuyện về tình bạn hữu thiêng liêng kéo dài giữa Trung Tá Nguyên và Ðại Tá Dean, sau này lại là người giúp đỡ và bảo trợ Nguyên và gia đình định cư tại một phương trời xa lạ, bên chân trời Tây, nơi tượng Nữ Thần Tự Do hiền dịu chào đón đàn chim Việt rời bỏ quê hương sau ngày Quốc Hận 30 tháng 4 năm 1975, tha hương xin tỵ nạn cộng sản tại Hoa Kỳ.

Virginia, Một ngày giữa mùa Hè

Lê Bá Thông