← Quay lại trang sách

CHƯƠNG X NHỮNG CON CHÓ TRONG ĐỜI TÔI-

Nguyên vừa mở cửa hông để lấy chiếc xe đạp ra dựng phía trước sân nhà để chuẩn bị đi học, con Berna đã đứng chờ sẵn như thường lệ. Nó luôn luôn dậy thật sớm và đánh thức mọi người với tiếng sủa thật lớn của loài German Shepherd, khi chú Tứ đẩy chiếc xe bán bánh mì xa xíu đi ngang qua nhà Nguyên với tiếng leng keng quen thuộc.

Con Berna là chó của anh cả Nguyên, người anh cùng cha khác mẹ, vừa trở về với chính nghĩa quốc gia sau hơn mười năm theo kháng chiến chống Pháp. Anh rất thích nuôi chó, nghe nói anh có một con Berger lúc anh vừa 13 tuổi khi mẹ mới sinh ra Nguyên. Con Berna rất cao lớn, gần bằng chiều cao chiếc xe đạp cuốc sterling của Nguyên.

Kể từ ngày anh Nghĩa chuẩn bị để vào Trường Thủ Ðức học khóa Sĩ Quan Trừ Bị, anh giao con Berna cho Nguyên chăm sóc và dẫn đi chơi. Nguyên rất thích thú và hãnh diện vì đây là lần đầu tiên có một con chó riêng để chạy chơi với mình như con chó Lassie mà Nguyên đã xem trong phim ảnh. Nguyên hãnh diện với mấy thằng Hoàng, thằng Nông trong xóm vì chó của tụi nó lùn và nhỏ xíu, đuôi cong vòng, chổng đựng lên trời. Chúng nó cũng thích con Berna lắm, cứ vuốt lông và ôm cổ nó hoài. Con Berna rất thích chơi với trẻ nít và thật là hiền với người quen biết, ngoài ra nó rất muốn được cưng chìu như con gái vậy mặc dù nó là chó đực. Thằng Hoàng hay để dành xương xí quách từ tiệm bán cao lầu mì của ông già nó, còn thằng Nông thì hay cho Berna ăn bánh biscuit loại cứng mà lính Pháp thường ăn. Cha của thằng Nông trước làm tiếp liệu cho cơ quan Pháp nên ông vẫn còn thức ăn và rượu Tây sau khi Pháp rút về nước cách đây khoảng một năm.

Từ ngày Nguyên có con Berna, ba đứa trở thành thân thiết hơn, không còn đánh lộn nhau vì những chuyện không đâu. Thí dụ như khi thằng Hoàng chơi xấu, gạt chân bất hợp pháp trong trận đá banh tại sân Lạc Hồng trong Thành Nội, hay là khi thằng Nông chọc quê về những bài thơ trữ tình Nguyên đọc trong thơ của Xuân Diệu hay Hàn Mặc Tử. Nó nói Nguyên mơ mộng như con gái làm Nguyên phát tức và đánh cho một trận cho nó biết sức trai mạnh khỏe của Nguyên.

Ba cậu thiếu niên cũng bớt đi đá banh vì cuối tuần thường dẫn con Berna về Bao Vinh, qua Bãi Dâu cho chơi thả dàn trên cánh đồng trống. Nó rất thích chạy đua với Nguyên và hai bạn, khi chạy miệng thở hốc, lâu lâu lại sủa ‘’gầu gầu’’ như thách đố ba đứa con trai 15, 16 tuổi đang còng lưng trên những chiếc xe đạp. Con Berna chạy theo sau, có lúc vượt lên trước nhìn lại rồi giảm tốc lực và chạy chậm lại để chờ ba cậu con trai đang mệt phờ. Thân hình nó tuyệt đẹp, lông đen tuyền, ngực nở eo thon, bắp thịt cứng rắn, dáng dấp như một con ngựa đua khi chạy nước rút. Khách bộ hành qua đường đứng lại nhìn chiêm ngưỡng rồi vẫy tay về phía con Berna đang vừa sủa vừa chạy.

Sáng hôm đó, trong một ngày chúa nhật đẹp trời, ánh nắng tỏa dìu dịu và gió nhè nhẹ thổi, tơ trời bay lờ lững như màng nhện bị đứt, giăng đầy trời. Con Berna sủa ồn ào vì bị Nguyên xích lại trong nhà. Nó muốn chạy ra xem người ta đi bỏ phiếu bầu vị Nguyên Thủ Quốc Gia của nền Cọng Hòa đầu tiên của miền Nam Việt Nam.

Từng chiếc xe lô mười bánh của Quân Đội và xe đò chở đầy học sinh với biểu ngữ ‘’xanh bỏ giỏ, đỏ bỏ bì’’ đi cổ động cho cuộc Trưng Cầu Dân Ý. Nguyên cũng vừa lớn lên và đã biết qua về lý do của cuộc bầu cử để chọn Tổng Thống Ngô Ðình Diệm thay thế Quốc Trưởng Bảo Ðại đang ở bên Pháp. Nguyên đã tham gia vào việc vận động này tại trường và hôm nay sẽ tháp tùng trên chiếc xe dành cho trường để đi cổ động cho Tổng Thống Diệm. Cha Nguyên không thích việc truất phế Vua Bảo Ðại, ông là người quen lớn của đức Từ Cung, mẹ của Vua Bảo Ðại và thường dẫn Nguyên vào Ðại Nội để ông đánh bài với Đức Từ. Nguyên còn nhớ bà thường cho Nguyên ăn những trái vải khô của Tàu, ngọt lịm và hột vải nhỏ xíu.

Trưa hôm đó, sau khi đứng mỏi nhừ trên xe lô chung với các học sinh khác chạy khắp Thành Phố Huế, miệng khô và khan cả cổ họng vì hoan hô và đả đảo, Nguyên trở về nhà thả con Berna cho chạy chơi quanh nhà. Ðộ nửa tiếng sau khi Nguyên vừa tắm xong đang chải đầu, bỗng anh ta nghe tiếng la cầu cứu của ông bán bánh mì rong ‘’cứu tôi với, chó dữ’’.

Nguyên vội vàng chạy ra trước cửa nhà thì thấy ông này đang đứng sát lưng vào tường, mặt mày tái mét, bao đựng bánh mì nằm lăn lóc trên nền nhà còn con Berna thì người nó đứng thẳng lên, hai chân trước chống vào vách tường, mặt nó nhìn kế sát vào mặt của ông bán bánh mì. Nguyên nạt lớn ‘’Berna xuống, Berna xuống’’, nó mới chịu đứng xuống, miệng còn gầm gừ như tức giận. Ông bán bánh mì chửi thề rồi bảo Nguyên từ nay phải xích chó lại kẻo nó hại người khác. Nguyên xin lỗi ông ta và đem con chó vào nhà.

Sau chuyện đó, con Berna không được tự do chạy rông như trước nếu không có Nguyên bên cạnh.

Anh Nghĩa ra trường khoảng hơn chín tháng sau, thuyên chuyển về Ðà Nẵng và quyết định đem con Berna vào Ðà Nẵng với anh ấy. Ngày hôm đó Nguyên bỏ ăn, đóng cửa phòng lại và không nói chuyện với ai cả. Nguyên buồn vô cùng như vừa đánh mất cái gì thật quý giá của đời mình. Con chó Berna ở với anh Nghĩa cho đến khi anh ấy thuyên chuyển ra một đơn vị tác chiến, thì anh cho một người bạn chủ tiệm ăn lớn tại Ðà Nẵng, vì lúc đó Nguyên đã được cha mẹ cho Nguyên một con chó lai Berger khác.

Con chó này vừa hơn một tuổi, Nguyên đặt tên cho nó là Ðô và đây mới thật là con chó đầu tiên của Nguyên. Con Ðô là một con chó cái, lông đen óng ánh, đôi mắt to, tròng mắt đen tròn như hai hột nhãn. Nó không cao lớn như con Berna nhưng cũng khá to so với chó Việt, tiếng sủa của nó cũng dõng dạc mặc dù đang trẻ. Nguyên thường dẫn con Ðô về Thuận An tắm biển, nó rất thích nước. Cứ tung một thanh gỗ xuống nước là Ðô nhào xuống lội ra, ngặm thanh gỗ đem vào cho Nguyên. Ngoài ra nó cũng nhảy rất cao và rất hoạt động, bao nhiêu giày vớ các em và của Nguyên đều bị con Ðô cắn thủng hết.

Các chó trong xóm thích Cô Ðô lắm nhất là mấy con chó đực, cứ chạy theo tán tỉnh hoài. Sau gần hai năm, con Ðô chịu một chàng chó màu nâu và hai anh chị trở thành chó cha chó mẹ của một đàn con hai chó đực và bốn chó cái. Báo hại cho Nguyên, từ nhỏ đến lớn có khi nào biết lo cho chó bú đâu mà nay Nguyên phải lo hết vì cha nói chó của Nguyên và Nguyên là ông ngoại của chúng nó.

May cũng nhờ có Ngọc cô hàng xóm và cũng là người yêu của Nguyên giúp một tay nên cũng không đến nỗi nào. Ngọc và Nguyên đã quen biết và bắt đầu yêu nhau cũng gần sáu tháng rồi. Nàng là cô láng giềng xinh đẹp, dáng người thanh cảnh nhỏ nhắn với mái tóc dài óng mượt xõa ngang vai, đôi mắt hiền nhí nhảnh, miệng cười rất tươi đưa chiếc răng khểnh duyên dáng.

Nguyên cũng không nhớ tiếng sét ái tình đã xẩy đến với Nguyên hồi nào, chỉ biết lòng mình cảm thấy khát khao và một thứ tình cảm lạ lùng dâng lên, mỗi lần Nguyên đạp chiếc xe cuốc đi ngang qua nhà nàng và thấy nàng đang đứng trước cửa, hai tay khoanh trước ngực và mỉm miệng chào Nguyên. Sau nhiều tuần lễ mơ mộng, Nguyên đánh bạo viết thư tỏ tình và như một huyền diệu đến với Nguyên, Ngọc trả lời thư và hai đứa trở thành đôi tình nhân khắn khít và lãng mạn.

Sau khi các chó con bắt đầu lớn, Nguyên quyết định cho mấy đứa bạn trong xóm năm con, chỉ giữ lại một con chó đực có dáng dấp và màu lông vừa giống con Ðô và con chó cha. Nguyên đặt tên cho nó là con Ða, con này lớn lên như thổi và phá phách cũng không kém gì mẹ nó. Lông con Ða màu vàng nhạt, mắt đen tròn dễ thương.

Vào một buổi chiều thứ bảy, Nguyên đang ngồi học bài cho kỳ thi trung học toàn quốc mà Nguyên sẽ đại diện cho Trường Quốc Học về môn Anh Văn, Nguyên bỗng nghe tiếng gọi hốt hoảng của cậu em trai. Nguyên bỏ cuốn sách xuống và chạy ra trước nhà.

Một chiếc xe vận tải chở đầy gỗ đang đậu giữa đường, ông tài xế mặt mày tái mét, miệng đang phân trần với mấy người đang đứng xem chung quanh và nằm cạnh bánh xe sau là con Ðô, máu chảy ra từ miệng và đôi mắt còn mở trừng.

Nguyên chạy tới, quỳ xuống và ôm nó vào trong vòng tay, khóc ròng rã, rồi đột nhiên một cơn giận dữ chợt đến, Nguyên không dằn lòng được nữa, anh ta để con chó xuống và xông về phía ông tài xế, nắm lấy cổ áo và dang tay định đánh vào mặt ông ta. Mọi người nhảy vào ngăn cản và nắm lấy tay Nguyên, thế rồi Nguyên chợt nghe tiếng khóc và tiếng khuyên can của Ngọc, vừa mới nghe tin dữ và chạy đến xem.

Nguyên dịu xuống khi nghe ông tài xế giải thích, ông đã cố gắng thắng xe lại khi con Ðô chạy băng ngang qua đường, khi xe ông vừa tới, nhưng vì khoảng cách quá gần nên chỉ tránh được bánh xe phía trước mà thôi. Nguyên thẫn thờ mang con Ðô vào nhà, không chịu cho mang đi chôn cho đến khi Ngọc năn nỉ và khuyên răn, đồng thời mẹ cũng giải thích, Nguyên mới để cho mấy đứa bạn đem đi chôn ở sau hồ sen.

Hai năm sau khi con Ðô mất, Nguyên và Ngọc trở thành vợ chồng và Nguyên tình nguyện gia nhập vào Hải Quân sau khi thi xong Tú Tài 2 và con Ða tiếp tục là con chó của Ngọc và Thanh, cô con gái đầu lòng của họ.

Tình hình đất nước trở nên rối rắm sau ngày đảo chánh hụt. Một năm sau khi tốt nghiệp, Nguyên mang cấp bậc Thiếu Úy về phép vì Ngọc vừa sinh một cậu con trai và còn nằm dưỡng sức tại nhà thương hộ sinh của Bác Sĩ Thân Trọng Phước tại cửa Ðông Ba gần nhà ở Huế.

Ðường sá bị chận lại vì Phật Giáo đang xuống đường. Nguyên mặc bộ Quân Phục Tiểu Lễ trắng vào thăm Ngọc trong nhà thương này. Vừa ngồi xuống trên chiếc ghế gỗ gần giường của hai mẹ con Ngọc thì Nguyên nghe tiếng chân người chạy rộn rịp ngoài hành lang, rồi cửa phòng bật mở. Một thanh niên mặt mày đầy máu hốt hoảng chạy vào, miệng năn nỉ xin Nguyên cho trốn dưới gầm giường mà Ngọc đang nằm cho con bú. Nguyên gật đầu chỉ tay và bảo anh ấy nằm tận vào trong xa, đồng thời Nguyên ra đứng ngay trước cửa phòng bệnh.

Một toán lính bộ binh, tay cầm súng trường đùng đùng từ phía ngoài đường đuổi theo vào trong nhà thương. Khi thấy Nguyên trong bộ Tiểu Lễ Hải Quân, người Trung Sĩ trưởng toán đưa tay chào và hỏi Nguyên có thấy mấy tên phản động chạy qua đây không? Nguyên thản nhiên gật đầu và chỉ tay về phía sau nhà thương, về phía bờ hồ. Người Trung Sĩ cám ơn, chào Nguyên một lần nữa rồi dẫn nhau chạy về phía Nguyên vừa chỉ.

Lúc đó Nguyên chỉ biết làm theo trực giác và theo bản tính nhân từ cố hữu của mình, thấy người yếu thế hoạn nạn thì giúp đỡ như mẹ Nguyên thường dạy Nguyên lúc còn bé.

Anh sinh viên vừa thoát nạn, chờ cho tình hình yên tĩnh mới chun ra khỏi gầm giường, nắm chặt tay Nguyên và cám ơn rối rít. Nguyên bước ra khỏi phòng, nhìn chung quanh và sau khi chắc chắn là yên rồi, mới ra hiệu cho anh ấy chạy ra ngoài thoát nạn.

Con chó Ða sống với gia đình cha mẹ, sau khi Nguyên đưa mấy mẹ con Ngọc vào Ðà Nẵng, sau đó Nguyên được tin nó chết vì tuổi cũng khá già. Một người Hạ Sĩ Quan phục vụ dưới quyền Nguyên có một con chó vừa sinh bảy chó con. Nguyên đến nhà anh ta và chọn một con hình dáng và màu lông giống như con Ða, Nguyên mang về cho bé Thanh và đặt tên nó là Mina, trong cơn nóng của mùa Hè năm 1965. Trong khoảng thời gian đó Nguyên ít chú ý nhiều đến con Mina vì bận đi công tác hoài, thỉnh thoảng mới về nhà. Nguyên chỉ biết là sau hơn sáu tháng mà nó lớn như thổi, thân hình dài và lông màu vàng đen, hai tai cụp xuống nhưng đuôi thì hơi cong lên giống như chó Việt Nam.

Ngọc đã mang thai hơn tám tháng và ra Huế ở với cha mẹ để chờ sinh xong rồi Nguyên ra thăm và đưa hai mẹ con vào Ðà Nẵng.

Tình hình miền Trung lại rối loạn một lần nữa và lần này có vẻ trầm trọng hơn những lần trước với những vụ xuống đường liên miên của Phật Giáo. Chính quyền Trung Ương phải gửi Quân Đội ra đàn áp, đường Quốc Lộ 1 ra Huế bị gián đoạn.

Vừa đi công tác về thì cô em gái của Nguyên báo tin cho biết Ngọc vừa sinh cậu con trai thứ hai tại Huế, hai mẹ con đều khỏe mạnh. Nguyên biết là không thể đi ra Huế bằng đường bộ, nên một tuần lễ sau, anh liên lạc với một Sĩ Quan đàn em, nay là Chỉ Huy Trưởng Duyên Đoàn 12 đồn trú tại Thuận An, nhờ cho xe lên nhà cha mẹ Nguyên, đưa hai mẹ con Ngọc về chờ ở Duyên Đoàn. Còn Nguyên lấy chiếc PCF của lực lượng chạy ra Thuận An, đón gia đình vào Ðà Nẵng bằng đường biển.

Hôm ấy vào khoảng tháng ba, biển lặng sóng êm nên hai mẹ con Ngọc không bị mệt và say sóng gì cả.

Con Mina sau đó ra ở Huế với cha mẹ vì Nguyên cứ thay đổi chỗ ở hoài và quá bận bịu với công vụ, Ngọc thì bận lo cho các con đang còn nhỏ nên không ai chăm sóc cho Mina được.

Tết Mậu Thân là một đại họa cho những người dân xứ Huế, khi cộng sản lợi dụng ký kết ngưng bắn để tấn công và chiếm cứ đất Thần Kinh. Nguyên được nghỉ phép một tuần lễ nên đưa gia đình về Huế ăn Tết. Ðâu ngờ bị kẹt lại và phải đào hầm trong nhà để trốn việt cộng gần 28 ngày.

Mỗi lần nghe con Mina sủa liên tục là Nguyên biết các lính việt cộng đang vào khu vực nhà của cha mẹ để lùng bắt người Quốc Gia, thế là Nguyên lại nhảy xuống hầm bí mật trước khi chúng đi vào khám xét.

Con Mina rất ghét lính việt cộng, nó vùng chạy khi bị tụi cán bộ tức giận muốn bắn chết nó, mỗi lần như vậy Mina chạy trốn cho đến tối khi tụi lính Vẹm đi hết rồi nó mới về. Một phần cũng nhờ con chó này mà Nguyên đã thoát nạn trong biến cố Tết Mậu Thân.

Nguyên thuyên chuyển lên Trường Võ Bị Quốc Gia Ðà Lạt vào năm 1972 khi trường này trở thành nơi huấn luyện và đào tọa cho Sĩ Quan tương lai của mọi Quân Chủng kể cả Hải Quân. Nguyên nhận nuôi một con chó thuộc giống German Shepherd như con Berna của anh cả Nguyên, tên của nó là Taboo như nước hoa Taboo vậy. Ðây là tên do chủ cũ của nó đặt trước khi cho Nguyên.

Con Taboo cũng cao lớn không thua gì con Berna lúc trước, chỉ thấy nó chạy theo sau xe Jeep là Nguyên đã nhớ đến ngày thơ mộng cũ lúc đua xe đạp với con Berna tại Huế. Ngoài con Taboo, Nguyên còn mua cho bé Thanh, con gái đầu lòng một con chó Nhật nhỏ hơn, tên nó là SuBa, rất xinh đẹp và thích ăn cơm Việt Nam.

Một hôm Suba thấy bé Ðài, con gái thứ hai của Nguyên đang ăn cơm với xì dầu, nó cứ đứng nhìn xin ăn. Bé Ðài nghịch lắm, cô ta bỏ ớt bột vào chén cơm của mình rồi cho nó ăn, báo hại nó bị cay và sặc ớt chạy loanh quanh, la ầm cả nhà. Hai con chó này cũng thân thiện với nhau lắm, thỉnh thoảng chỉ cắn đùa nhau thôi và là nguồn vui cho gia đình lúc Nguyên phục vụ tại Ðà Lạt.

Một biến cố đổi đời đưa gần một triệu người Việt phải rời bỏ quê hương chạy ra nước ngoài. Gia đình Nguyên cũng cùng chung số phận, cha mẹ con cái chia lìa. Nguyên cùng Ngọc và các con nhỏ định cư tại Tiểu Bang Virginia, trong khi mấy đứa con lớn còn kẹt lại ở Huế với cha mẹ Nguyên và con chó Mina. Có lẽ vì Mina cứ chọc tức cán bộ cộng sản mãi, nên sau này Nguyên nghe nói tụi nó giết Mina...

Sau một thời gian lăn lộn với cuộc sống mới, nhà cửa ổn định, Nguyên và Ngọc chuẩn bị đón những đứa con lớn sắp qua đoàn tụ với cha mẹ, sau khi xa cách nhau hơn tám năm. Trong ngày sinh nhật của cô con gái thứ ba, Nguyên mua cho cô Na một con chó nhỏ và đặt tên là Godie. Ðây là loại chó Fox, nhảy cao và chạy nhanh, rất hiền với trẻ em. Bé Na rất thương con chó này và cưng nó kinh khủng, ăn gì cũng cho Godie, đi đâu cũng nhớ Godie và ngủ với Godie luôn. Mỗi lần Na đi học về trên school bus, khi gần đến nhà là đã thấy Godie nhảy ra khỏi hàng rào cao, chạy ra đón bé Na.

Vào một buổi chiều chúa nhật, khi đang xem football bỗng Nguyên nghe tiếng khóc nức nở của bé Na. Nguyên vội vàng chạy ra để xem có chuyện gì thì thấy con Godie đã bị cán chết bởi một chiếc xe chạy xuống dốc từ trên ngọn đồi trước nhà. Người đàn bà Mỹ lái xe mặt mày buồn xo và xin lỗi rối rít. Bà phân trần là con Godie chạy băng qua đường trước xe nên bà không tránh kịp và bà rất hối hận về tai nạn này.

Thế là một lần nữa sau con Ðô, Nguyên phải chịu tang một con chó thứ hai. Nhìn thấy bé Na buồn vì mất Godie, Nguyên nhất định phải tìm cho Na một con chó khác, vì thế Nguyên để ý xem có chỗ nào cho chó thì Nguyên sẽ xin một con cho bé Na.

Chiều hôm ấy, Nguyên đọc thấy một gia đình muốn cho một con chó loại Golden Retriever, một loại chó khôn, tốt với trẻ nít và rất đẹp. Nguyên vội vàng lái xe đến nhận và đem về nhà cho bé Na.

Khi về đến nhà, trời mưa tuyết ngập đầy sân sau, Nguyên thả cho con chó chạy ra vườn. Nhìn nó đùa giỡn dưới bông tuyết, màu lông vàng nhạt óng ánh tựa như một con gấu nhỏ, bé Na cảm hứng đặt tên cho nó là Bear. Con Bear đã mang lại niềm vui và may mắn cho gia đình, vì sau đó chưa đầy ba tháng, Nguyên đã nhận tin là các con lớn của mình đã được chính phủ Việt Nam chấp thuận cho sang Mỹ đoàn tụ với cha mẹ.

Ngày trọng đại được tổ chức rất là vui, mừng gia đình sum họp sau hơn tám năm rưởi xa cách và hôm đó Bear được nưng chìu và ăn thả dàn. Con Bear lớn lên theo thời gian, chứng kiến những vui buồn của gia đình Nguyên qua những chuỗi ngày tha hương. Bear rất thích chơi với mọi người từ nhỏ đến lớn, cứ mỗi lần thấy ai ra sân sau nhà là Bear đã chờ sẳn, hoặc là với trái banh tennis hay là một hòn đá ngậm trong miệng.

Ðã nhiều lần Nguyên hãnh diện với những tấm hình chụp Bear đang nhảy lên cao để đón lấy trái banh do các con tung lên cho nó dùng miệng bắt khi banh còn ở trên không. Bear là con chó cái và nó sinh hai lần, Nguyên không giữ lại con chó con nào cả, Nguyên cho bạn bè hết, sau đó đem Bear đi cột để khỏi sinh đẻ nữa.

Có rất nhiều kỷ niệm đẹp giữa Nguyên và con Bear, quá nhiều đến nỗi sau 17 năm sống bên nhau, qua những ngày nắng ấm đùa chơi sau sân nhà hay trên sân cỏ công viên, hoặc là dưới trời mưa tuyết trước mặt tiền bên giòng suối nhỏ cạnh nhà, Nguyên cảm thấy thương con chó này với tất cả lòng mình. Dù lúc đầu Bear là chó của bé Na, nhưng sau đó khi bé Na đi vào Trường Ðại Học và rồi làm việc ở nơi khác sau khi tốt nghiệp, con Bear thật sự chính là con chó riêng của Nguyên. Nó mừng rỡ chào đón Nguyên về nhà sau một ngày làm việc mệt nhọc với trái banh tennis ngậm ở miệng, như muốn rủ Nguyên ra chơi với nó để quên đi những buồn bực của chuỗi ngày chán nản xa quê hương.

Sau hơn hai mươi hai năm tranh sống trên xứ người, các con nay khôn lớn cả rồi, đã đến lúc Nguyên gác kiếm giang hồ, tìm thú vui cho cuộc đời còn lại bên cạnh Ngọc, người yêu và vợ hiền muôn thuở của đời mình, vì thế Nguyên quyết định về hưu sớm. Con Bear thích lắm vì kể từ nay, sáng nào Nguyên cũng dậy sớm ra chơi với Bear và dẫn nó đi bộ quanh khu vực trong xóm. Con Bear nay đã già lắm nhưng vẫn còn thích chơi với trái banh tennis, mặc dù bệnh tê thấp làm cho nó không thể nhảy lên cao như trước nữa.

Vợ chồng Nguyên quyết định đi qua California để thăm hai con trai, dâu và hai cháu nội gái tại San Diego và Monterey.

Ngày hôm ấy khi Nguyên sắp sửa ra xe để lên phi trường, con Bear có linh cảm là Nguyên và Ngọc sẽ đi xa, nó có vẻ rất buồn và mặc dù trời hôm đó nắng ấm và đẹp, nó nhất định đòi vào trong nhà. Ðây là lần cuối cùng Nguyên đưa Bear vào nhà, vì sau đó khi đang ở Monterey với cậu con trai Hải Quân, vào một buổi sáng mưa phùn tại vùng trời California, Ngọc trả lời điện thoại của Ðài, cô con gái thứ hai gọi từ Virginia rồi Ngọc quay qua nói cho Nguyên biết là con Bear đã chết rồi.

Nguyên đau buồn vì vừa mất một con chó bạn đời. Bear là con chó thứ tám trong đời Nguyên và là con chó cuối cùng vì Nguyên biết tự đáy lòng mình, không thể nào Nguyên quên được Bear và từ nay không có một con chó nào có thể thay thế Bear trong ký ức của Nguyên.

San Diego, mùa Hè 1998