← Quay lại trang sách

Chương 1176 Thiên Đạo Vô Cực

Tuy rằng thời đại của nàng đã kết thúc, nhưng sự tồn tại của nàng lại như dấu vết in sâu trong lòng mỗi một vị thần thiên giới đã từng trải qua thời đại đó.

Đằng sau việc chèn ép Nghịch Thiên Minh chẳng phải là nỗi sợ hãi hay sao?

Giờ khắc này, linh hồn của Băng Lẫm và các tộc nhân đã khuất bị Lục Đạo Luân Hồi lạnh lùng bắt lấy, tiến vào con đường luân hồi.

Nhưng không có một thần linh nào sẽ cho phép chúng rời đi.

Họ sợ rằng tương lai sẽ lại sinh ra một kẻ địch giống như Bắc Ly.

Vô số bàn tay vô hình thò xuống bên dưới, muốn bắt lấy linh hồn của Băng Lẫm và tộc nhân Băng Quỷ.

Đúng như lời nói của lão già cưỡi trâu xanh, họ không có khả năng trở về.

Cho dù có tiến vào Lục Đạo Luân Hồi thì cũng không bao giờ có khả năng. Cho dù "Đầu thai" thì chư thần thiên giới cũng tuyệt đối không cho phép. Kết cục cuối cùng của họ chỉ có thể là bị tiêu diệt triệt để.

Thực tế khi bước vào đường dẫn tới thiên giới, Băng Lẫm và tộc nhân đã biết trước kết cục này.

Chôn thây trên thiên giới, hồn vía tan tành mới là kết cục cuối cùng.

Nhưng khi những bàn tay vô hình này sắp bắt được linh hồn của Băng Lẫm và tộc nhân Băng Quỷ thì lực hút từ Lục Đạo Luân Hồi bỗng tăng mạnh, một vầng trăng tròn hiện lên trước cổng trời.

Linh hồn của Băng Lẫm và tộc nhân Băng Quỷ bị hút vào vầng trăng tròn này chỉ trong chớp mắt.

Chư thần thiên giới không khỏi cả kinh.

Họ lập tức thôi thúc thần lực, bàn tay vô hình vồ về phía vầng trăng tròn, muốn bắt lấy linh hồn của Băng Lẫm và tộc nhân Băng Quỷ từ trong con đường Lục Đạo Luân Hồi.

Nhưng lúc này, trăng tròn lại tan biến trong làn gió, khiến những thần linh thiên giới đều vồ hụt.

⚝ ✽ ⚝

Bấy giờ, trong không gian thần khí, sắc mặt của Lục Vô hết sức nặng nề.

Hồn tệ đang bị thiêu đốt nhanh chóng, mỗi một giây đều có gần một triệu hồn tệ biến thành hồn lực chống đỡ đường dẫn tới Lục Đạo Luân Hồi, đồng thời bao trùm linh hồn của Băng Lẫm và tộc nhân Băng Quỷ, nhanh chóng bay đến gần thần khí.

Sắp thành công rồi, sắp thành công rồi!

Thấy những linh hồn đó sắp tiến vào không gian thần khí, khuôn mặt đầy mồ hôi của Lục Vô không khỏi hiện lên nụ cười.

Nhưng đúng lúc này, khi những linh hồn đó sắp vào thần khí thì một bóng dáng màu vàng bỗng xuất hiện trong con đường dẫn tới Lục Đạo Luân Hồi.

Đây là một pho tượng vàng, mười viên tràng hạt quấn quanh thân, có hai sừng trên đầu, khoanh chân ngồi thiền, dưới thân là một đám mây mù được hình thành từ sương khói sặc sỡ nhiều màu.

Dưới lực hút khủng bố của Lục Đạo Luân Hồi, hắn ta cứ thế ngồi yên ở đó, cứ như là một phần của Lục Đạo Luân Hồi, dung nhập hoàn hảo với xung quanh.

Lúc này, hắn ta chậm rãi mở mắt ra, một viên tràng hạt xoay quanh thân thể khẽ run rẩy, thế là hồn thể của Băng Lẫm và tộc nhân Băng Quỷ bị giữ chặt trong Lục Đạo Luân Hồi, không tài nào tiến thêm một bước.

Lục Vô không khỏi sốt ruột, bởi vì mỗi một giây đều tiêu tốn hàng triệu hồn tệ, cứ tiếp tục như thế thì ngay cả hắn cũng không còn cách nào khác.

"Thiên Đế, Đông Hoàng Thái Nhất!"

Thấy bóng dáng màu vàng đó xuyên qua không gian thần khí, sắc mặt của Bắc Ly tức khắc trắng bệch.

Giờ phút này, Lục Vô hoàn toàn không bận tâm tới lời nói của Bắc Ly mà chỉ cắn răng nhìn bóng dáng màu vàng ngồi yên trong đường Lục Đạo Luân Hồi, cất lời: "Bắc Ly, còn bao nhiêu hồn tệ?"

"Năm tỷ tám trăm triệu!" Bắc Ly hồi phục tinh thần, vội vàng trả lời.

"Vậy thì cứ đốt mỗi giây mười triệu hồn tệ cho anh!" Tiếng hét của Lục Vô vừa dứt thì không gian thần khí tăng tốc độ vận chuyển, vô số hồn tệ biến thành hồn lực màu lam không ngừng thiêu đốt, tăng cường cho đường Lục Đạo Luân Hồi.

Lực hút tăng mạnh gấp mười lần, song Đông Hoàng Thái Nhất vẫn ngồi yên ở đó, sắc mặt không hề dao động.

Ý thức của hắn ta đang xuyên qua Lục Đạo Luân Hồi, không ngừng điều tra khởi nguồn của lực lượng này.

Nhưng điều khiến hắn ta ngoài ý muốn là điểm khởi nguồn của lực lượng này vô cùng quái dị.

Đông, Tây, Nam, Bắc, trên, dưới, dường như lực lượng này có ở khắp mọi nơi, lại như là thay đổi vị trí liên tục, hoàn toàn không thể điều tra được ngọn nguồn ở đâu.

"Tới đây cho ta!" Đôi mắt Lục Vô đỏ ngầu, thân hình không ngừng run rẩy điều khiển thần khí, mồ hôi chảy trên trán.

Tuy rằng Lục Vô chưa từng gặp mặt những tộc nhân Băng Quỷ này, nhưng không hiểu sao lại tự nhiên nảy sinh cảm giác quen thuộc.

Cứ như đã từng là bạn bè, là người thân, là chiến hữu đồng sinh cộng tử.

Khi Băng Quỷ tộc liều mình chiến đấu, Lục Vô cảm thấy trái tim mình thoáng nhói đau, cứ như thể đang thấy người bạn cũ sắp xa rời mình.

Những chiến sĩ đang liều mình chiến đấu vì thế giới âm phủ, vì thời đại mới này, Lục Vô nhất quyết sẽ không khiến họ bị thần linh làm nhục sau khi đã mất.

Họ là chiến sĩ của âm phủ, cho dù chết thì cũng thuộc về thế giới âm phủ.