← Quay lại trang sách

Chương 1194 Đạo Tâm Vô Cực

Bởi vì họ không rõ ý nghĩa của sự kiện này là gì, thế mà lại không có phần thưởng mang tính thực tế, mà là phần thưởng "Âm Đức" chưa bao giờ nghe thấy.

Có điều trong mắt người chơi, tuy rằng nhà phát hành chết tiệt rất tùy hứng, nhưng tuyệt đối sẽ không lừa gạt họ.

Suy cho cùng thì khuyết điểm duy nhất của nhà phát hành chết tiệt chỉ là "Keo kiệt" thôi.

Song khi những người chơi đến bờ biển Hoàng Tuyền thì đã sợ ngây người vì khung cảnh trước mắt.

Hải vực Hoàng Tuyền mà họ quen thuộc đã thay đổi rất lớn.

Dưới nước biển sâu thẳm là những ngọn lửa màu lam le lói. Dưới ánh trăng sáng tỏ, thỉnh thoảng có thể thấy những bóng dáng mơ hồ chợt lướt qua rồi biến mất. Mọi thứ trước mặt khiến những người chơi cảm thấy rất tò mò.

Thực tế những người chơi không hề biết rằng sự thay đổi của hải vực Hoàng Tuyền lần này không phải là do Lục Vô làm ra.

Mà là thay đổi tự nhiên của hải vực Hoàng Tuyền.

Quỷ Môn mở vào rằm tháng bảy. Hải vực Hoàng Tuyền là nơi có Lục Đạo Luân Hồi, cho nên rất nhiều linh hồn còn chưa đầu thai sẽ được Lục Đạo Luân Hồi thả ra vào ngày này, bắt đầu loanh quanh trên hải vực Hoàng Tuyền.

Lúc này, họ đều biến thành cô hồn, không có mục tiêu…

Thông báo đồng thời vang lên.

[Thông báo của sự kiện: Xin những người chơi hãy hoàn thành nhiệm vụ cuối cùng của tết Trung Nguyên trước 12 giờ!]

Sau khi thông báo hiện lên, những người chơi lập tức lấy hai món đạo cụ được tặng trong sự kiện lần này.

Đèn U Minh và Giấy Viết Thư.

Tuy rằng là sự kiện trong game, nhưng trong mắt đa số người chơi, gửi gắm sự tưởng niệm trưởng bối đã khuất trong trò chơi không thể nghi ngờ là chuyện vớ vẩn.

Nhưng không hiểu sao, chỉ cần nhìn thấy hải vực Hoàng Tuyền sau khi biến hóa thì nỗi nhớ lại ùa về như nước suối.

Rất nhiều gương mặt đã mơ hồ nay lại hiện lên rõ ràng.

Những lời nói đã từng khiến mình không kiên nhẫn nay lại vang lên, tràn đầy hồi ức và tưởng niệm.

Giờ khắc này, ánh mắt của rất nhiều người đều ướt nhòe. Họ nhìn giấy viết thư trong tay, sau đó mua bút từ Thương Thành, viết nỗi nhớ của mình thành những dòng chữ lên giấy viết thư, muốn nó trôi về phương xa theo Đèn U Minh.

Còn chuyện có chân thật hay không thì thực ra những người chơi không quan tâm đâu, chí ít trong lòng họ sẽ được an ủi phần nào.

Lúc này, bầu không khí sung sướng của ngày lễ đã bị hòa tan. Không có tiếng người nói chuyện trên bờ biển Lưu Ly, mọi người đều đứng yên tại chỗ nhìn mặt biển.

Nhìn biển cả xanh thẳm dưới ánh trăng, nỗi nhớ như sóng triều, bỗng có mấy người chơi khóc òa lên.

Tiếng khóc đột ngột vang lên cũng không khiến người chơi bên cạnh khó hiểu nhìn sang, bởi vì họ cũng thế, bỗng nhiên không thể điều khiển cảm xúc của mình.

Giờ phút này, biển Hoàng Tuyền cứ như là một tấm gương phản chiếu ký ức ngày xưa.

Người yêu, bạn bè, trưởng bối… lần lượt hiện lên.

Lướt qua như những thước phim cổ xưa, nỗi nhớ thương hiện lên, tràn lan dưới đáy lòng.

Lúc này, những người chơi viết với thái độ rất nghiêm túc, đưa nỗi nhớ của mình vào từng con chữ, cứ như ngọn Đèn U Minh này thật sự có thể đưa nỗi nhớ ấy đến những người mình muốn gặp, nhưng không bao giờ có thể gặp lại.

⚝ ✽ ⚝

Trong giai đoạn gửi đồ cúng, có người lấy hồn tệ ra, biến thành một luồng sương mù màu lam rót vào Đèn U Minh, cũng có người chơi đặt linh tài quý giá vào…

Từng ngọn Đèn U Minh màu lam được những người chơi thả xuống biển Hoàng Tuyền, chậm rãi trôi về nơi xa.

Thời gian trôi qua, Đèn U Minh nổi trên mặt biển càng ngày càng nhiều, nhưng những người chơi đều tĩnh lặng nhìn mặt biển, không ai nói chuyện. Bầu không khí yên tĩnh lạ thường.

Giờ phút này, mặt biển đã từng sóng gió kịch liệt cũng bình tĩnh lạ thường, như thể sợ sóng biển dâng lên sẽ dập tắt ánh nến trong Đèn U Minh. Nước biển bao quanh từng ngọn đèn như là người hộ vệ trung thành, cẩn thận đẩy nó về phương xa.

Ánh nến trong Đèn U Minh chập chờn, vượt qua khoảng cách xa xôi, triệu hồi người được tưởng niệm.

Vào lúc này, nỗi nhớ vô hình ấy biến thành tín hiệu mãnh liệt, không ngừng truyền đến nơi xa, truyền đạt cho người được tưởng niệm.

Lúc này, những người chơi bỗng phát hiện vô số hình bóng mơ hồ lao ra từ ngọn lửa dưới biển, xuất hiện trên mặt biển.

Họ bay quanh Đèn U Minh, cẩn thận tìm kiếm.

Thấy vậy, rất nhiều người chơi bỗng rơi nước mắt.

Không hiểu sao họ lại cảm thấy hình bóng mơ hồ đứng bên ngọn Đèn U Minh của mình rất thân quen, cứ như thể đã từng gặp gỡ, dường như đó chính là người mà mình không thể gặp lại.

Đây chỉ là trò chơi thôi mà!

Rất nhiều người chơi âm thầm cảm khái, nhưng không hiểu sao cảm xúc lại không kiềm chế được bùng phát, nước mắt bất giác chảy xuống.

Bởi vì hình bóng mơ hồ ấy cực kỳ giống người thân đã khuất của mình.

"Ăn đi, phải ăn cho no nhé!"

Rất nhiều người chơi khẽ thì thào, lau nước mắt trên mặt, cảm thấy thật mất mặt.