Chương 1284 Sa Mạc
Nhưng không phải hắn ta không muốn uống là có thể không cần uống.
Chung quy nhiệm vụ mỗi người đều có điểm tổn thương còn chưa hoàn thành.
Vì thế, những người chơi dẫn hắn ta về bờ biển Lưu Ly ở Bắc Kỳ, thay phiên nhau chế tạo "điểm tổn thương".
Cho dù Hắc Sa đã uống đến ói thì cũng phải uống tiếp, không uống thì rót.
Đối với kẻ suýt nữa xử lý rau hẹ Hải, những người chơi không có lấy một chút đồng tình nào.
Vì thế, mọi người xếp thành hàng dài ngay ngắn có trật tự trên bờ biển Lưu Ly. Đến lượt mình thì tiến lên rót thuốc, đấm một phát, thuần thục lưu loát, sau đó đến người tiếp theo.
Giờ khắc này, Hắc Sa cảm thấy mình thà chết đi cho xong.
Hắn ta thật sự muốn chết!
Nhưng hắn ta bị nội thương nghiêm trọng, muốn nhúc nhích cũng khó, huống chi là chống cự.
Giờ đây, Hắc Sa đã hoàn toàn mất hết uy nghiêm của hội trưởng thương hội chiến tranh.
Hắn ta bỗng cảm thấy thật hối hận.
Sao lúc trước hắn ta không đâm đầu vào "Vầng sáng chết chóc" của Hải Vương để chết quách đi cho xong nhỉ? Làm thế sảng khoái biết mấy, xong hết mọi chuyện.
Như bây giờ quả thực là địa ngục trần gian.
Cứ thế liên tục hai ngày hai đêm, Hắc Sa đã hoàn toàn chết lặng.
Thân là hội trưởng thương hội chiến tranh hung ác, đời này hắn ta đã làm không ít việc ác, nhưng lần đầu tiên hắn ta cảm thấy mọi chuyện mà mình làm quả thực chỉ là trò trẻ con nếu so sánh với thế lực người chơi đen tối này.
Hơn nữa loại tra tấn này còn không mang theo mục đích gì cả, đó mới là điều đáng sợ nhất.
Nếu bộ tộc người chơi muốn biết tin tức gì thì Hắc Sa bảo đảm hắn ta sẽ nói hết, chắc chắn sẽ khai hết mọi thứ.
Nhưng điều khiến hắn ta sụp đổ là những người chơi hoàn toàn không muốn biết gì cả, chỉ muốn tra tấn hắn ta một cách thuần túy mà thôi.
Mỗi khi thấy đội ngũ nhìn không đến điểm cuối như con rồng này, trong lòng hắn ta lại tràn ngập tuyệt vọng.
Giờ khắc này, hắn ta nhớ lại lời nói của lão tộc trưởng trước khi hắn ta lựa chọn tranh bá hải vực: "Con đường mà ngươi đi là con đường không có lối về. Một khi đã bước lên thì bất kể ngươi có đứng cao đến mấy, khi ngã xuống cũng sẽ tan xương nát thịt. Có lẽ ở lại đây mới là sự lựa chọn tốt nhất!"
Bây giờ nhớ lại, nếu ngày xưa hắn ta không đi tranh bá hải vực mà chỉ ở dưới đáy biển, làm tộc nhân Sa Giảo vui vẻ thì tốt biết mấy…
Sau hai ngày hai đêm uống thuốc, bị đánh, cuối cùng Hắc Sa vẫn nghênh đón thời khắc kết liễu cuộc đời.
Khi sinh lực xói mòn, hắn ta nhìn thấy ánh sáng trắng tỏa ra từ trên người của bộ tộc người chơi.
Giờ khắc này, những kẻ đã ra tay giết chết mình lại trông cực kỳ giống thiên thần, thì ra cái chết lại đẹp đẽ đến thế.
Hội trưởng của một thương hội chiến tranh, cuối cùng cũng đi đến đường cùng, cứ thế lìa đời.
Bấp bênh cả đời, hắn ta nằm mơ cũng không nghĩ rằng mình sẽ kết thúc bằng phương thức này…
Nhưng sự gục ngã của cường giả, suy cho cùng thì chỉ là một khâu trong quy tắc sinh tồn của thế giới âm phủ mà thôi.
Những hậu bối muốn quật khởi đương nhiên phải đạp lên thi thể của người đời trước.
Không có ai đúng ai sai, sai là thế giới này.
Điều mà Lục Vô muốn làm cũng là đạp lên thi thể của các cường giả đó, trải một con đường trở thành thiên tai cho bộ tộc người chơi, khiến họ lật đổ quy tắc cũ, nghênh đón một thế giới mới.
Lục Vô không biết ai đúng ai sai. Song hắn lại biết một điều, con đường trưởng thành của những người chơi chắc chắn là con đường sát phạt.
Muốn thành công thì phải vứt bỏ lòng thương hại không đúng lúc.
Bởi vì cường giả như Hắc Sa cũng đi tới bằng phương thức này.
Trong tay hắn ta cũng nhuộm đầy máu tươi của rất nhiều chủng tộc và thế lực, giành được vị trí thương hội chiến tranh cũng từ vô số lần giết chóc mà có.
Chẳng qua lần này, hắn ta gặp phải thế lực người chơi đen tối hơn, hung ác hơn hắn ta mà thôi.
⚝ ✽ ⚝
Sau khi Hắc Sa chết, các công hội lớn bắt đầu phân phối vật tư.
Chẳng qua muốn chia cho mỗi người một viên đá Lửa Băng thì rõ ràng là không đủ. Thế nên công hội nào đó bèn lựa chọn chi hồn tệ để chia cho những người chơi không nhận được đá Lửa Băng.
Nhưng cho dù vậy, đá Lửa Băng mà mỗi người đều có vẫn cực kỳ hiếm hoi.
Để cường hóa trang bị, đám Cổ Ngữ vẫn phải dùng hồn tệ mua đá Lửa Băng của người chơi khác để dùng.
Sau khi cường hóa trang bị lần thứ nhất, thấy được hiệu quả thì giá cả của đá Lửa Băng cũng theo đó mà tăng vọt.
Lục Vô đương nhiên cũng đã suy xét đến tình huống này.
Đồng thời cũng đã nghĩ ra cách giải quyết.
Ngày thứ ba sau khi vụ việc cướp đoạt thuyền buôn xảy ra, hắn tuyên bố một thông báo toàn server.
[Thông báo toàn server: Chính thức mở ra chuyển chức sang chức nghiệp sinh hoạt Phân Giải Sư và Giả Kim Thuật Sư. Người chơi có thể ghi tên tham dự trên giao diện hoạt động. Top 10000 người chơi đứng đầu trong hoạt động lần này sẽ nhận được giấy chứng nhận chuyển chức!]