Chương 1304 Khổng Dịch Thử Thách
Lúc này, hắn ta đã xông đến giai đoạn thứ mười tám. Hơn nữa mỗi một ải đều đạt tới mức độ phối hợp linh tài 100%, nhận được điểm thưởng gấp đôi.
Có lẽ đối với người chơi khác, tổ hợp nguyên tố là rất khó, nhưng đối với Khổng Dịch thì lại đơn giản như ăn cơm uống nước.
Hơn nữa, trước kia hắn ta còn từng tham dự vào việc xây dựng rất nhiều nền tảng dung hợp nguyên tố, cho nên đối với hắn ta chuyện này đương nhiên là cực kỳ đơn giản.
Lúc này, linh tài của giai đoạn thứ mười chín xuất hiện.
Tổng cộng là 8689 loại nguyên tố, phối hợp thành một vật phẩm. Yêu cầu là trong vật phẩm cần phải gia nhập tất cả các nguyên tố, không có yêu cầu cụ thể về số lượng cần dùng.
Thấy vậy, Khổng Dịch đưa mắt nhìn những kết tinh nguyên tố đó. Im lặng khoảng năm phút, hai tay của hắn ta lại bắt đầu hoạt động.
Dưới thao tác của hắn ta, các loại kết tinh nguyên tố kết tinh biến thành sương mù, dung hợp với nhau.
Sau khi dung hợp khoảng mười mấy phút, vật phẩm dần dần hình thành.
Càng bỏ thêm nhiều nguyên tố thì hình dạng của vật phẩm càng rõ ràng.
Đó là vật phẩm có hình cây kèn, bên trên khắc rất nhiều phù văn. Khi ngưng tụ thành hình triệt để, hơi thở cổ xưa phả vào mặt.
Thấy vật phẩm này, trên mặt Khổng Dịch lộ ra một chút hoài niệm.
[Chúc mừng bạn đã hoàn thành lần khiêu chiến này, nhận được 30000 điểm thưởng!]
Trong vẻ mặt trợn mắt há hốc mồm của người chơi dự thi thí luyện Giả Kim Thuật Sư, điểm của hạng nhất Khổng Dịch bỗng tăng vọt thêm 30000 điểm.
Giờ khắc này, rất nhiều người chơi đều sụp đổ tinh thần. Quá tàn khốc, trực tiếp gặp phải hack hình người!
Người so với người, thật sự có thể tức chết người!
Nhưng lúc này, Khổng Dịch lại không chú ý tới kênh thí luyện mà vươn tay nhận lấy cây kèn vừa hình thành.
[Nhân Lệnh (Khổng Dịch)]
Mô tả về vật phẩm: Kèn lệnh thông tin của nhân tộc do Nhân Hoàng Hiểu Dã thời thượng cổ phát minh, dùng để truyền đạt tin tức cho nhau. Tin tức được truyền bằng đạo cụ này có thể vượt qua ngăn cách không gian, được ghi nhớ lại trong không gian trữ tồn của Nhân Lệnh. Mỗi một chiếc Nhân Lệnh đều có hoa văn độc đáo, dùng để phân biệt thân phận của người truyền đạt tin tức!
Người sở hữu hoa văn lửa: Khổng Dịch (Nhân Tổ)
Thấy vật phẩm này, Khổng Dịch không khỏi lộ vẻ hoài niệm.
Tuy rằng mọi thứ trong không gian đều là mô phỏng, Khổng Dịch cũng chỉ làm thử thôi, nhưng không ngờ lại thật sự dung hợp ra Nhân Lệnh.
Hắn ta phản xạ mở không gian "Hòm thư" bên trong Nhân Lệnh.
Lúc này, một hình ảnh mơ hồ bỗng in vào trong đầu.
Thấy hình ảnh đó, sắc mặt Khổng Dịch bỗng thay đổi.
Hắn ta vội rời khỏi không gian Nhân Lệnh, bắt đầu kiểm tra nơi gửi tin tức này.
"Phong Nhân Lệnh, Nhân Tổ Chúc Sơn!"
Sau khi xem xét hoa văn, Khổng Dịch lập tức xác nhận thân phận của đối phương.
Nơi này chỉ là không gian mô phỏng. Khổng Dịch không thể ngờ rằng Nhân Lệnh được mô phỏng ở đây lại có thể nhận tin tức được gửi đến từ không biết bao nhiêu năm trước.
(PS: Mọi thứ trong không gian thí luyện đều do hồn lực tạo ra, nhưng tất cả vật phẩm được mô phỏng từ hồn lực cuối cùng sẽ lại biến thành hồn lực trả lại cho Lục Vô, cho nên không thể mang ra ngoài!)
Hắn ta lại tiến vào bên trong Nhân Lệnh, bắt đầu xem xét kĩ hình ảnh mơ hồ đó.
Trong hình ảnh, cát vàng bay đầy trời, vô số chiến sĩ nhân tộc bị xích sắt khóa trên từng cây cột đá. Những con chim màu đen khổng lồ bay lượn trên trời, thỉnh thoảng lại hạ cánh mổ lên người chiến sĩ nhân tộc, nuốt chửng máu thịt của họ.
Nghe tiếng kêu chói tai của những con chim khổng lồ màu đen, Khổng Dịch không nhịn được siết chặt nắm tay, trong mắt tràn ngập phẫn nộ.
Cuối hình ảnh là bức tranh đầy sao.
Đó là tọa độ, một tín hiệu cầu cứu, lời cầu cứu đến từ Nhân Tổ Chúc Sơn.
Còn thời gian thì Khổng Dịch không thể phỏng đoán.
Giờ khắc này, trong lòng Khổng Dịch tràn ngập sốt ruột.
Đó là lời cầu cứu mà Chúc Sơn gửi cho hắn ta, có thể thấy được tình hình đã rất nguy hiểm. Nhưng bây giờ hắn ta hoàn toàn không có bất cứ năng lực cứu viện.
Đừng nói tới chuyện nghĩ cách cứu viện, hiện giờ hắn ta thậm chí không có năng lực xé rách không gian, tiến ra ngoại vực.
Sau khi quan sát mấy lần, Khổng Dịch bỗng ngẩng đầu, nhìn đỉnh không gian thí luyện bị ánh sáng màu trắng bao phủ lên tiếng: "Tôi cần sự giúp đỡ của ngài!"
Đợi một lúc lâu, trong ánh sáng màu trắng không có bất cứ hồi phục nào.
"Xin hãy giúp tộc nhân của chúng ta." Vẻ mặt Khổng Dịch tràn đầy van xin.
Tộc nhân chịu khổ, thân là Nhân Tổ, hắn ta không thể bỏ mặc họ. Nhưng hiện tại hắn ta không có bất cứ năng lực nào. Tuy vậy, hắn ta biết người đứng sau màn kia chắc chắn là có biện pháp.
Nếu người đó đã tạo ra thần khí như thế này thì Khổng Dịch tin chắc rằng hắn chắc chắn sẽ có cách.
Nhưng chờ một lúc lâu vẫn không nghe được bất cứ câu trả lời nào.