Chương 1330 Nhân Tổ Và Truyền Thừa
Lòng hiếu thắng của đối thủ càng mạnh thì tỷ lệ thắng lợi của anh ta lại càng lớn. Nếu đối thủ không hề có ý định chiến thắng anh ta thì cơ bản chỉ có thể kết thúc với thế hòa.
Cho nên anh ta tham dự giải đấu cá nhân đều phải bị động. Bởi vì có muốn chủ động cũng không có năng lực.
Thân là người chơi đã sắp hòa 1000 trận, chỉ thắng được mỗi một trận, Viên Phương cảm thấy mỗi lần dự thi mình đều giống hệt như là tham dự cho có, kéo đối thủ nói chuyện phiếm hết nửa giờ.
Bởi vì có phần thưởng phong phú cho người thắng trong giải đấu cá nhân của sự kiện này, cho nên Viên Phương vẫn không nhịn được lựa chọn tham dự.
Tuy rằng anh ta không có bao nhiêu hy vọng thắng lợi.
Nhưng chắc chắn sẽ không thua được đâu. Nếu không có bất ngờ gì xảy ra thì vẫn sẽ là một trận hòa.
Trong lúc chờ đợi, thông báo vang lên.
[Trò chơi nhắc nhở: Đã tìm thấy đối thủ, đối phương là người chơi Bắc Kỳ: Nhiếp Phong, thành tích chiến đấu: 24 trận thua liên tiếp, 0 trận thắng!]
Thấy sắp tiến vào đấu trường cá nhân, Viên Phương vội nhét bánh Trung thu vào miệng, chuẩn bị sẵn sàng.
Trong lúc thời gian đếm ngược, khung cảnh xung quanh dần dần mơ hồ. Khi mọi thứ lại trở nên rõ ràng, Viên Phương phát hiện mình xuất hiện trên một đỉnh núi cao.
Bên tai là tiếng gió mạnh gào thét, quay đầu nhìn xuống dưới là vực sâu vạn trượng, trên trời là vầng trăng sáng tỏ, xung quanh giống như sân luyện võ, đặt đủ loại vũ khí.
Viên Phương ngồi xuống theo thói quen, chờ thi đấu chính thức bắt đầu, sau đó tâm sự cuộc đời với đối phương.
Anh ta không quá quen thuộc với Nhiếp Phong, bởi vì Nhiếp Phong hầu như đều đang bôn ba với Hồ Hạch ở bên ngoài, không mấy khi về Minh Phủ.
Tuy rằng biết người này cũng là thành viên của nhóm hack hình người, nhưng Viên Phương lại không hiểu biết cụ thể về năng lực của anh ta.
Bởi vì Viên Phương cảm thấy tất cả đối thủ đều không thể động tới một cọng lông của mình!
Huống chi đối thủ còn thua 24 trận liên tiếp, chắc là hack hình người trong chức nghiệp sinh hoạt, vậy thì lại càng không thể làm gì được anh ta.
⚝ ✽ ⚝
Trái ngược với Viên Phương, vừa phát hiện Viên Phương chính là đối thủ của mình, Nhiếp Phong cũng rất kinh ngạc.
Vốn dĩ anh ta còn rất khẩn trương. Bàn về kỹ xảo chiến đấu, anh ta thực sự rất tệ, cộng thêm tính cực hạn của đấu trường nên tỷ lệ chiến thắng của anh ta thấp đến đáng sợ, nói chính xác hơn là chưa từng thắng lần nào hết.
Bởi vì mỗi lần mở màn, anh ta đều phải tốn rất nhiều thời gian luyện dược. Nhưng ai lại chịu cho anh ta thời gian làm chuyện đó. Đối mặt với anh ta, tất cả đối thủ đều xông lên đánh một trận, trực tiếp đánh anh ta bay ra khỏi đấu trường.
Cho nên sau khi thua 24 trận liên tiếp, Nhiếp Phong đành phải từ bỏ con đường leo rank của mình trong giải đấu cá nhân.
Bởi vì anh ta biết mình hoàn toàn không thích hợp giao chiến chính diện!
Nhưng sự kiện lần này lại có phần thưởng. Đối mặt với phần thưởng, Nhiếp Phong đương nhiên là không cam lòng từ bỏ, cho nên anh ta bèn quyết định thử lại lần nữa.
Vậy mà không ngờ đối thủ đầu tiên tìm thấy lại là Viên Phương – người cực kỳ lạc loài trong đám hack hình người.
Từ ban đầu khẩn trương, đến bây giờ Nhiếp Phong đã trở nên bình tĩnh hết sức.
Thắng chắc rồi!
Người khác sợ Viên Phương bởi vì họ không thể phá vỡ hạn mức phòng ngự cao nhất của Viên Phương, hơn nữa còn bị dội ngược tổn thương, đánh Viên Phương tương đương như đang đánh con nhím, người đau luôn là bản thân mình.
Nhưng nhắc tới hạn mức tấn công cao nhất, Nhiếp Phong nói mình thứ hai thì không thằng nào dám nhận là thứ nhất.
Một năm trước, Minh Phủ phát nổ chính là ví dụ điển hình. Khi đó anh ta mới trở thành Luyện Dược Sư (Bomberman) không lâu thì đã giết chết một Quỷ Hoàng. Bây giờ anh ta đã thuần thục, chỉ cần cho anh ta thời gian thì chẳng có thứ gì anh ta không thể làm cho nó nổ tung.
Nhìn Viên Phương, vẻ mặt Nhiếp Phong dần dần trở nên dữ tợn, trong lòng bắt đầu vênh váo.
Cuối cùng cũng cho ta gặp được đối thủ bị ta khắc chế. Xem ra mình sẽ thắng một trận rồi đây!
Tường cách ly biến mất, thông báo "trận đấu bắt đầu" vang lên.
"Ngồi xuống nói chuyện đi."
"Nói cái đầu mày! Chờ chết đi con!"
Dứt lời, Nhiếp Phong bèn lấy một cái lò luyện dược ra, bắt đầu thao tác.
Thấy cảnh này, Viên Phương không khỏi kinh ngạc.
Bởi vì chẳng mấy khi lên diễn đàn, hơn nữa là người chơi đến sau nên Viên Phương không biết sự tích ngày xưa của Nhiếp Phong, bởi vậy khi thấy Nhiếp Phong luyện dược, Viên Phương thật sự đực mặt ra.
"Thí chủ, anh đang làm gì vậy?" Viên Phương không kìm được tò mò hỏi.
"Cho tao hai mươi phút, tao sẽ hành chết mày!" Nhiếp Phong không hề chần chờ nói.
Trong mắt Nhiếp Phong, tiết lộ ý định của mình thì có sao đâu? Chẳng lẽ Viên Phương có thể làm gì được anh ta chắc?
Sát thương kiểu -1 -1 kia quả thực là chẳng có tí sức uy hiếp nào cả.