Chương 1360 Tiếng Gào Thét Cuối Cùng
Tác dụng của truyền tống trận này rất đơn giản, chính là chờ khi nào lô vật tư tiếp theo được chuyển đến thì lại trực tiếp vận chuyển về tam giới.
Bởi vì không một ai thuộc thế lực thiên giới có thể thoát khỏi chiến dịch lần này, cho nên Lục Vô cũng coi như giết người diệt khẩu một cách triệt để, cho nên căn bản là sẽ không có tin tức truyền về thiên giới.
Do đó, thiên giới rất có khả năng sẽ gửi số vật tư mới đến cho Huyền Mạc đã chết.
Đương nhiên Lục Vô cũng không dám cam đoan chuyện đó.
Cũng có khả năng cách nhận vật tư là cần Huyền Mạc đích thân đến thiên giới thông qua truyền tống trận để nhận vật tư. Nếu thật sự là như thế thì có lẽ thiên giới sẽ phát hiện vấn đề, vậy thì phỏng chừng lô vật tư tiếp theo sẽ không được gửi đến.
Cho nên Lục Vô đang dùng ba trăm triệu hồn tệ để đặt cược lô vật tư trị giá mấy tỷ của thiên giới.
Dẫu có thất bại thì Lục Vô cũng chịu!
Lúc trước chịu thiệt thòi ở chỗ Đông Hoàng mấy lần, khiến bây giờ Lục Vô muốn dần dần đòi lại từng tí một.
Từ ban đầu giúp Đông Nhạc Đại Đế lấy lại dải pháp tắc cho đến lần này thu được số tài sản trị giá hai tỷ bảy trăm triệu của thiên giới, mấy lần này Lục Vô đều chiếm ưu thế hơn thiên giới.
Mà sự trưởng thành và biểu hiện của những người chơi lại càng khiến Lục Vô vui sướng.
Giờ phút này, hắn mong chờ khoảnh khắc sẽ đập bể đầu Đông Hoàng Thái Nhất trong tương lai.
⚝ ✽ ⚝
Tuy nhiên, gần đây cũng có chuyện khiến Lục Vô buồn bực.
Tiểu Bắc Ly lại đổi biệt danh cho hắn thêm lần nữa. Trước kia gọi hắn là mèo bự đã đành, bây giờ lại còn gọi hắn là tấm chắn hình người…
Đối với chuyện này, Tiểu Bắc Ly còn hiên ngang nói rằng biệt danh này là do người chơi trên diễn đàn đặt, cô nhóc chỉ kêu thuận miệng thôi chứ không có ác ý gì đâu!
Khi đó, tâm trạng của Lục Vô rất là phức tạp.
Thể hiện không thành công như trong tưởng tượng mà còn để lại vết nhơ của cuộc đời. Hiện thực thật sự là quá nghiệt ngã!
Trước kia xem người khác chiến đấu vượt giai, cho nên Lục Vô tự cho rằng mình tu luyện Nhân Hoàng Giám chính là vô địch trong cùng cảnh giới, bởi vậy hắn luôn có ảo giác rằng.
Mình mà làm thì chắc chắn sẽ làm được, trông có khó lắm đâu, không thành vấn đề.
Lần này sự thật chứng minh rằng hắn không làm được, chẳng những không được mà còn mất hết cả mặt mũi!
Chẳng qua lần này cũng gợi lên quyết tâm tăng cường thực lực của Lục Vô.
Hắn âm thầm thề rằng, chắc chắn sẽ có một lần mình thể hiện thành công!
⚝ ✽ ⚝
Đảo Tân Mạt, hải vực Khuê Long.
Hòn đảo ngoài chiếm diện tích khổng lồ ra thì không còn bất cứ đặc sắc nào này, bây giờ đã nghiễm nhiên trở thành khu vực trung tâm hải vực Khuê Long.
Mà người đã làm nên điều đó chính là Hải Vương.
Tập hợp lực lượng của bảy nước bằng thủ đoạn mạnh mẽ, hơn nữa quật khởi từng bước một dựa vào sự nỗ lực của mình. Tới tận bây giờ, tuy rằng Hải Vương còn chưa có danh nghĩa thực sự, nhưng đã được công nhận là nhân vật cấp bá chủ của hải vực Khuê Long.
Lúc này, Hải Vương khoác trường bào màu lam, đứng trên nóc tòa nhà trung tâm hòn đảo, cau mày nhìn ánh trăng mờ ảo.
Gần đây, gã ta mới nhận được một tin tức.
Hội trưởng Yên Long của thương hội Yên Long đã thức tỉnh, hơn nữa thay thế thương hội Sa Giảo đã bị hủy diệt, trở thành thương hội chiến tranh mới.
Sau khi nghe thấy thông tin này, Hải Vương biết có lẽ mình sắp gặp phải phiền toái rồi.
Lúc trước, mình có thể giành được vị trí thương hội chiến tranh chính là do đạp lên thương hội Yên Long.
Nhưng không ngờ lần này, bởi vì mình và bộ tộc người chơi hợp tác với nhau lật đổ thương hội Sa Giảo mà thương hội Yên Long lại có thể lấy lại thứ thuộc về mình.
Gã ta và thương hội Yên Long đã kết thù rồi, đối với gã ta mà nói chuyện này thực sự không phải là một tin tốt lành.
Giữa hai bên đã không còn gì để hòa giải.
Chỉ cần có cơ hội thì thương hội Yên Long chắc chắn sẽ đổ thêm dầu vào lửa. Cùng lẽ đó, Hải Vương cũng sẽ làm như thế.
Nếu không phải khi đó Ảnh trưởng lão của thương hội Hoàng Tuyền cũng có mặt thì gã ta sẽ không bao giờ cho phép hai huynh đệ Yên Long rời đi một cách dễ dàng như thế, chắc chắn sẽ đuổi tận giết tuyệt.
Chẳng qua Hải Vương lại không ngờ rằng thương hội Yên Long lại có thể trở về nhanh chóng đến thế, khiến gã ta trở tay không kịp.
Tuy rằng Hải Vương rất lo lắng về sự thay đổi tình thế trong tương lai, nhưng trong lòng gã ta lại không sợ bị thương hội Yên Long khiêu chiến.
Bởi vì gã ta đã sớm không còn là người mà trước kia chỉ cần Yên Long nói một câu là có thể gọi tới. Quốc gia biển Mutter của gã ta cũng không còn là thế lực ban đầu chưa đứng vững gót chân ở hải vực Khuê Long.
Ngay cả đảo Lang Gia, bây giờ cũng phải khuất phục dâng tài nguyên cho gã ta theo định kỳ, tương đương với việc thừa nhận địa vị bá chủ của gã ta.