← Quay lại trang sách

Chương 1389 Linh Hồn Không Bao Giờ Tắt

Lúc này, Khúc Túy đang đứng ở điểm bắt đầu trong Minh Phủ, quan sát xung quanh với vẻ mặt rung động, muốn tìm ra một chút bug trong hình ảnh của trò chơi.

Nhưng bất kể là quan sát những tiểu tiết nhỏ xíu hay là những phương diện khác thì mọi thứ trước mắt hắn ta đều gần như hoàn hảo, hoàn toàn không phát hiện ra một chút dấu vết của trò chơi nào cả.

Trên thực tế, không phải chỉ có mình Khúc Túy mới quan sát xung quanh một cách tỉ mỉ. Vẫn còn mấy người chơi newbie vừa gia nhập vào Chinh Chiến cũng đang ngơ ngác nhìn quanh như Khúc Túy.

Vẻ mặt họ đều cực kỳ giống nhau, trong lòng tràn ngập rung động vì thế giới chân thật nhường này.

Thấy cảnh tượng này, những người chơi cũ đi ngang qua đều sẽ lộ ra nụ cười không cần nói cũng biết, đều hiểu được tại sao đám newbie lại như thế.

Bởi vì lúc mới vào Chinh Chiến, họ cũng biểu lộ giống hệt như vậy.

Khúc Túy đang quan sát tỉ mỉ xung quanh thì bỗng có tiếng thông báo vang lên bên tai:

[Trò chơi nhắc nhở: Người chơi Thất Danh đã gửi lời mời kết bạn cho bạn. Bạn có đồng ý không?]

Sau giây phút kinh ngạc ngắn ngủi, Khúc Túy ấn nút xác nhận, lời mời voice chat lập tức nhảy ra.

[Trò chơi nhắc nhở: Thất Danh đã gửi lời mời voice chat cho bạn. Bạn có đồng ý không?]

Khúc Túy ấn nút đồng ý, sau đó giọng nói của Thất Danh vang lên bên tai: "Ngươi đứng yên tại chỗ đợi ta, ta sẽ đến ngay lập tức!"

"Ừ!" Khúc Túy lập tức trả lời.

⚝ ✽ ⚝

Trong lúc chờ Thất Danh, trong lòng Khúc Túy tràn ngập tò mò và khó hiểu.

Tuy rằng hắn ta đã phát hiện ra điểm thần kỳ của trò chơi này, nhưng vẫn không tài nào hiểu nổi chỉ là trò chơi có độ chân thực 100% thôi mà tại sao lại khiến một người chuyên tâm tu luyện như Thất Danh tôn sùng cỡ đó?

Lúc này, một người chơi cầm bầu rượu đi ngang qua bên cạnh Khúc Túy. Mùi rượu thơm lừng cũng bay qua chóp mũi của hắn ta.

Đối với một người vừa mê rượu lại hiểu rượu như Khúc Túy mà nói, từ trong mùi rượu này, hắn ta đã có thể phán định phẩm chất của loại rượu này là thế nào.

Giờ khắc này, biểu cảm của hắn ta giống hệt như Husky, nhanh chóng bước lên trước chặn đường người chơi kia.

Người chơi bị chặn đường dừng chân lại, kinh ngạc nhìn hắn ta: "Có việc gì vậy?"

"Anh bạn, có thể… Có thể cho tôi nếm thử bầu rượu của anh bạn được không?" Khúc Túy nói với vẻ đầy khát vọng.

"Không được! Muốn uống thì tự đi mà mua, cái này đắt lắm đấy!" Người chơi kia quyết đoán lắc đầu, lập tức đẩy Khúc Túy cản đường sang một bên.

Thấy vậy, Khúc Túy đang định nói tiếp, nhưng lực lượng truyền đến từ trên cánh tay người đàn ông lại khiến hắn ta không thể đứng vững, lảo đảo suýt nữa ngã xuống đất.

Sau khi đứng vững vàng, người đàn ông kia đã sớm lướt qua bên cạnh hắn ta, tiếp tục đi về phía trước.

Tuy rằng kinh hãi vì sức mạnh của người này, song khát vọng đối với rượu ngon vẫn khiến Khúc Túy không nhịn được muốn đuổi theo.

Nhưng Khúc Túy vừa bước chân ra thì lại bị một người cản lại.

Người này chính là Thất Danh vừa kêu hắn ta đợi tại chỗ.

Tạo hình lúc này của Thất Danh hoàn toàn khác với hiện thực. Ông ta mặc đạo bào màu đen, tay trái cầm một viên ngọc đỏ như máu, trên trán còn có một dấu ấn quái dị, toàn thân tỏa ra khí chất lạnh lẽo.

Thấy Thất Danh, Khúc Túy vội nói: "Thất chưởng môn, ta có việc gấp, chờ sau này lại tìm ngài!"

Nói rồi, hắn ta lập tức muốn cất bước đuổi theo người chơi đã đi xa kia.

Nhưng hắn ta vừa nghiêng người bước chân ra thì lại bị Thất Danh ngăn cản: "Ngươi đang tìm thứ này đúng không?"

Nói rồi, Thất Danh xách "rượu Mộc Linh" vừa mua từ trung tâm đấu giá lắc lư trước mặt Khúc Túy!

Thấy bầu rượu giống hệt thứ trong tay người đàn ông kia, Khúc Túy lập tức ngây người, sau đó vội nhận lấy bầu rượu.

Hắn ta vội vã nhổ nút bình, một mùi thơm mát lạnh tao nhã tràn ngập trong khoang mũi.

Giờ khắc này, vẻ mặt Khúc Túy trở nên vô cùng say mê.

Hắn ta không hề do dự, quyết đoán giơ bầu rượu rót vào miệng mấy ngụm.

Chất lỏng đậm đà lướt qua đầu lưỡi, làm ướt yết hầu, chảy vào họng, lưu động trong bụng, mùi thơm lởn vởn trong xoang mũi, dường như lỗ chân toàn thân đều giãn ra theo nhịp thở, đây là loại rượu mà Khúc Túy chưa bao giờ được uống.

Chỉ mấy ngụm này, Khúc Túy đã biết Thất Danh không lừa mình.

Lần xuống núi này, đáng giá!

Sau khi nhắm mắt thưởng thức một phen, Khúc Túy lại mở mắt ra, vẻ uể oải lập tức biến mất, khí thế trên người cũng thay đổi: "Rượu ngon!"

"Đây chính là ngươi muốn!" Thất Danh cười nói.

Nghe vậy, Khúc Túy phấn khởi gật đầu, lại rót một ngụm vào miệng, một lát sau mới lên tiếng: "Rượu này quả nhiên là rượu ngon nhất mà ta từng uống trong đời. Có điều tuy rằng rượu ngon, nhưng vẫn có chỗ khiếm khuyết, thật là tiếc nuối!"

"Hửm?" Nghe vậy, Thất Danh kinh ngạc, lập tức dò hỏi: "Chỗ khiếm khuyết mà ngươi nói là gì?"

Khúc Túy lại rót một ngụm rượu, sau đó nói: "Kỹ thuật của người ủ rượu còn cần được nâng cao. Tuy rằng dùng rất nhiều linh tài, song tay nghề ủ rượu còn kém một bậc, trong rượu vẫn còn giữ lại vị thuốc, mấy loại hương vị chưa thể hoàn toàn hòa trộn vào nhau, đây là một khuyết điểm của rượu này!"