← Quay lại trang sách

Chương 1395 Những Chiến Sĩ Khó Quên

Lĩnh ngộ đau đớn xiết bao!

Bây giờ Mạc Tiểu Tân đã hiểu rõ cái gì gọi là vứt dưa hấu mà nhặt hạt vừng.

Sau khi ngâm mình trong thư viện đọc tư liệu một lát, Mạc Tiểu Tân cảm thấy thật bực bội, nhưng vẫn quyết định ghé qua Mộc Linh tộc một chuyến để xem thử có thể chuộc lại bản vẽ hay không. Nói chính xác hơn nữa là có thể mua được một vò rượu Cầu Hồn hay không.

Mạc Tiểu Tân rời khỏi thư viện, đi thẳng tới điểm truyền tống ngoài cổng thành.

Tuy rằng Mộc Linh tộc có mấy quán rượu trong Minh Phủ, nhưng lãnh địa của họ lại không nằm trong thành Minh Phủ mà là ở khu vực giáp giới giữa bờ biển Lưu Ly và Minh Phủ.

Đến điểm truyền tống ở cổng thành, Mạc Tiểu Tân bước vào truyền tống trận, mở địa điểm lựa chọn truyền tống, chọn lãnh địa của Mộc Linh tộc rồi ấn nút xác nhận.

Phong cảnh xung quanh lập tức mờ nhạt, sau giây phút không trọng lực ngắn ngủi, hình ảnh xung quanh nhất thời thay đổi.

Đây là một thôn xóm được cây cối bao phủ, mùi thơm ngọt ngào tràn ngập trong không khí. Đưa mắt nhìn quanh, cảnh tượng tràn ngập sức sống dồi dào.

Mạc Tiểu Tân đã rất quen thuộc với nơi này. Anh ta lập tức men theo con đường nhỏ dẫn vào thôn xóm, đi thẳng tới nhà gỗ của tộc trưởng Mộc Linh tộc.

Mạc Tiểu Tân chào hỏi với rất nhiều người của Mộc Linh tộc gặp ven đường, đến ngoài nhà gỗ của tộc trưởng, vươn tay gõ cửa.

Đang chờ đợi thì cửa nhà gỗ chậm rãi được mở ra, để lộ một cái đầu nhỏ: "Ai đó?"

"Tôi là người lúc trước đã bán bản vẽ ủ rượu cho các cô đây!"

"À à, ta nhớ rõ anh. Tỷ tỷ có nhà đó!" Vừa nói chuyện, cửa phòng được mở ra.

Người mở cửa là một cô bé mặc váy áo màu lục, dáng vẻ ngoan ngoãn. Lúc này cô bé đang cười tủm tỉm nhìn Mạc Tiểu Tân khiến anh ta rất ngại ngùng.

"Ai đến vậy?" Lúc này, giọng nói của cô gái truyền ra từ trong phòng.

"Vụ mua bán lớn đến!" Cô bé lập tức quay sang trả lời.

Mạc Tiểu Tân: "…"

"Ta ra ngay đây, mời anh ta vào nhà trước đã!" Giọng nói của cô gái lại truyền ra.

Nghe vậy, cô bé quay sang nhìn Mạc Tiểu Tân nói: "Tỷ tỷ nói mời vào nhà."

Mạc Tiểu Tân gật đầu, đi theo cô bé vào nhà, tìm một chỗ ngồi xuống.

Đang chờ đợi thì cửa phòng của tộc trưởng mở ra, một cô gái đẹp tuyệt trần có mái tóc màu lục sẫm dài như thác nước bước ra. Cô gái này cũng chính là mục tiêu của Mạc Tiểu Tân, tộc trưởng đương nhiệm của Mộc Linh tộc, Mộc Hề.

"Là anh đấy à!" Thấy Mạc Tiểu Tân, Mộc Hề cũng rất kinh ngạc, lập tức nở nụ cười mê người:

"Lần này anh lại có thứ tốt muốn bán hả?"

Nghe vậy, Mạc Tiểu Tân rất xấu hổ, suy nghĩ một lát rồi vẫn quyết định nói thẳng mục đích chuyến này của mình: "Chuyện là thế này, nếu được thì cô có thể bán lại bản vẽ ủ rượu kia cho tôi được không? Hoặc là nói, cô có thể bán một bình rượu Cầu Hồn cho tôi được không?"

Nghe vậy, Mộc Hề kinh ngạc, không nhịn được dò hỏi: "Anh muốn rượu Cầu Hồn làm gì? Anh có biết công dụng của rượu Cầu Hồn là gì không?"

Sau khi biết rượu Cầu Hồn là loại rượu dành cho sinh mệnh thuộc loại linh hồn từ chỗ Đồng Quải thì lúc này, Mộc Hề rất tò mò mục đích mà Mạc Tiểu Tân muốn rượu Cầu Hồn là dùng để làm gì.

"Tự nhiên là có tác dụng." Mạc Tiểu Tân tức giận nói.

Nghe vậy, Mộc Hề cười híp mắt, không tiếp tục dò hỏi mà nhìn Mạc Tiểu Tân nói: "Anh biết một lọ rượu Cầu Hồn giá bao nhiêu không?"

Mạc Tiểu Tân kinh ngạc lắc đầu. Anh ta thật sự không biết cái đó.

"Nói thật với anh, kể từ khi mua được bản vẽ rượu Cầu Hồn từ chỗ anh thì bọn ta đã chi tổng cộng là bảy trăm năm mươi nghìn hồn tệ để mua nguyên vật liệu ủ rượu Cầu Hồn. Nhưng lô nguyên vật liệu này chỉ đủ để ủ hai lần, hơn nữa hai lần ủ này bọn ta đều thất bại!"

"Ta đã tính toán rồi, cho dù tương lai bọn ta có thể ủ rượu Cầu Hồn với xác suất thành công trăm phần trăm, không tính cả những chi phí hao tổn và phí lao động khác, tính theo mỗi lô được mười lăm lọ thì giá của một lọ rượu cũng đạt đến khoảng hai mươi lăm nghìn hồn tệ. Nếu thật sự đưa ra bán thì anh cảm thấy giá như thế nào mới phù hợp?" Mộc Hề mỉm cười nhìn Mạc Tiểu Tân nói.

Nghe vậy, Mạc Tiểu Tân nhất thời càng xấu hổ hơn.

Rất rõ ràng, nếu tiêu thụ ra bên ngoài, cho dù có ủ thất bại thì đương nhiên cũng được tính vào chi phí, cộng thêm phí lao động cùng với những chi phí khác, Mạc Tiểu Tân cảm thấy chắc rượu này phải bán với giá trên trời.

Giờ khắc này, Mạc Tiểu Tân run rẩy, cảm thấy mình bán bản vẽ được năm mươi nghìn chắc cũng chỉ đủ mua một lọ rượu Cầu Hồn thôi.

Có điều nghĩ tới kho báu, Mạc Tiểu Tân lại cắn răng: "Chờ các cô ủ thành công thì tôi sẽ mua một lọ!"

"Xin lỗi, chúng tôi đã dừng việc ủ rượu Cầu Hồn rồi. Nguyên nhân cũng rất đơn giản, chúng tôi không có đủ năng lực, hoàn toàn không thể ủ được loại rượu phẩm chất cao cỡ đó!" Nói tới đây, Mộc Hề không nhịn được thở dài, vẻ mặt buồn bã.