← Quay lại trang sách

Chương 1525 Chiến Đấu Cùng Thú Nuốt Hồn

Trong lúc chiến đấu, Ma Viên Tôn Giả phát hiện hạt giống "bễ nghễ thiên hạ" trong người mình không ngừng nẩy mầm lớn lên, làm chiến lực của hắn ta không ngừng dâng lên.

Trận chiến của họ kéo dài ba mươi mấy ngày, những ngọn núi gần đó đều bị sạt lở, cây cối mục nát, sinh cơ bị dư ba trận chiến của họ phá hủy, tạo ra một lĩnh vực đặc thù cách ly sinh cơ ở thế giới phía Tây.

Trong trận chiến này, Ma Viên Tôn Giả vẫn luôn nằm trong trạng thái nửa sống nửa chết, bồi hồi trong giây phút sống còn, không ngừng phá vỡ cực hạn của thân thể, lần lượt đạt được lực lượng càng mạnh mẽ hơn.

Nhưng dù Ma Viên Tôn Giả có gậy sắt màu đen bảo vệ thì lực lượng thân thể của hắn ta vẫn có giới hạn.

Đánh đến cuối cùng, Ma Viên Tôn Giả phát hiện mình khôi phục càng ngày càng chậm, thân thể đã gần như nát bươm, dường như cứ tiếp tục chiến đấu thì chỉ còn lại một con đường chết mà thôi.

Thế nhưng Ma Viên Tôn Giả vẫn kiên quyết tiếp tục chiến đấu.

Hạt giống cường giả dưới đáy lòng gieo rắc quyết tâm "không có tự do thì thà chết còn hơn" vào lòng hắn ta, đồng thời khơi dậy nhiệt huyết sôi trào trong cơ thể hắn ta.

Ngày hôm ấy, tiếng vượn hót vang vọng cõi thứ hai, gậy sắt màu đen đâm rách chân trời như một con rồng, phá vỡ tầng mây không ngừng va chạm chính diện với Thi Thần.

Chẳng qua khi Ma Viên Tôn Giả cho rằng mình sẽ chết vì cạn kiệt một tia sức lực cuối cùng trong lúc chiến đấu thì ngoài ý muốn lại xảy ra.

Thú Nuốt Hồn bị trận chiến của họ chọc giận triệt để.

Vô số Thú Nuốt Hồn tập kết lại một chỗ, không ngừng dung hợp thành một thể.

Điều cấm kỵ lớn nhất cõi thứ hai Địa Ngục Đạo đã bị đụng chạm. Khoảnh khắc ấy, kẻ đầu tiên hoảng sợ không phải là Ma Viên Tôn Giả, bởi vì hắn ta đã sớm từ bỏ mạng sống, ngược lại là Thi Thần linh cảm chẳng lành nên quyết định dừng tay.

Bởi vì Thi Thần biết rõ nếu Minh Thú Nuốt Hồn sinh ra sau khi dung hợp thì phong ấn do chư thần hợp sức bày ra sẽ không thể nào ngăn cản nó. Khi đó, cả cõi thứ hai sẽ sinh linh đồ thán, tổn thất lớn nhất sẽ chỉ là Thi tộc bọn họ.

Cho nên trận chiến này đã kết thúc trước thời hạn vì Thú Nuốt Hồn dung hợp.

Nhưng trước khi rời đi, Thi Thần lại nuốt chửng đa số tộc nhân Vượn Ma ngay trước mặt Ma Viên Tôn Giả, đồng thời giết chết số còn lại một cách tàn nhẫn, sau đó chỉ về phía hắn ta bằng ngón tay dính đầy máu tộc nhân, để lại một câu: "Huyết thực suy cho cùng thì cũng chỉ là huyết thực mà thôi.

Cho dù có cơ duyên, ngươi cũng không thể thoát khỏi vận mệnh, kết cục của ngươi cuối cùng cũng sẽ giống hệt như tộc nhân của ngươi!"

Ma Viên Tôn Giả căn bản là không có sức ngăn cản Thi Thần nuốt chửng tộc nhân, chỉ có thể trơ mắt nhìn tộc nhân bị Thi Thần nuốt vào bụng, mà những người còn lại thì bị giết chết đầy tàn nhẫn.

Khoảnh khắc ấy, cái chết của tộc nhân làm xúc động Ma Viên Tôn Giả. Hắn ta phẫn nộ ngửa mặt lên trời gầm thét, căm hận vận mệnh bi thảm của tộc nhân.

Hắn ta muốn tiếp tục chiến đấu, thế nhưng Thi Thần lại không muốn đánh nhau với hắn ta mà quyết đoán rời khỏi lãnh địa của Thú Nuốt Hồn.

Cuối cùng Ma Viên Tôn Giả không thể chịu đựng được nữa, từ trên không trung ngã ầm ầm xuống mặt đất, lâm vào hôn mê.

Trong lúc mơ màng, "Trái tim cường giả" trong lòng Ma Viên Tôn Giả lại bị thúc đẩy, phát triển lớn mạnh hơn.

Khi tỉnh lại, hắn ta phát hiện mình đang ở dưới đáy khe núi, gậy sắt màu đen đang cắm bên cạnh hắn ta.

Ma Viên Tôn Giả chợt hiểu ra, mình đã chẳng còn thứ gì ngoài cây gậy sắt này.

Tộc nhân đều đã tử vong, từ nay về sau hắn ta chỉ còn một mình!

Nhưng trong lòng hắn ta lại không có một chút mờ mịt nào, bởi vì ý niệm báo thù đã cho hắn ta động lực vô cùng tận.

Giờ đây, Ma Viên Tôn Giả cũng phát hiện đằng sau khe núi này lại có tấm chắn không gian, hình như là dẫn đến thế giới khác.

Nhìn tấm chắn không gian, Ma Viên Tôn Giả đã có một quyết định.

Đó là rời khỏi chốn này, sau đó chờ thời cơ trả thù lại tất cả.

Nhưng trước khi rời đi, Ma Viên Tôn Giả quay về tộc địa, thu hồi thân thể tộc nhân bị Thi Thần giết chết, sau đó mang theo chúng bước vào khe núi, vượt qua tấm chắn không gian đi đến cõi thứ nhất Địa Ngục Đạo.

Đây là một thế giới hoang vu, dường như không có bất cứ sinh vật nào, đưa mắt nhìn ra xa chỉ toàn là mặt đất rạn nứt và dung nham tuôn trào.

Nhưng Ma Viên Tôn Giả lại biết rằng mình sẽ cư trú ở đây một khoảng thời gian rất dài, mãi đến khi có thể báo thù mới thôi.

Thời tiết nơi này cực kỳ khắc nghiệt, thế nhưng Ma Viên Tôn Giả lại không hề cảm thấy không thích nghi chút nào.

Từ nay về sau, Ma Viên Tôn Giả dùng sấm bão tôi luyện thân thể, bơi trong dung nham để mài giũa ý chí, đứng trong gió bão tử vong đáng sợ để rèn luyện kỹ xảo chiến đấu.