Chương 1529 Sự Trỗi Dậy Của Vượn Ma
Thiên giới, chốn Thiên Đạo.
Tiên khí lượn lờ, vô tận dao động linh lực tụ tập thành hồ ở đây, mà ngay chính giữa chiếc hồ này lại có một cái kén tằm cao ba mét.
Theo tiên khí mịt mờ tụ tập xung quanh, kén tằm cũng phập phồng như thể đang hô hấp thổ nạp.
Lúc này, một dấu ấn màu vàng bỗng hiện lên trên kén tằm, sau đó kén tằm nở rộ như đóa sen, một người đàn ông mặc đồ trắng, khắc họa dấu ấn chữ "Thái" (太) màu vàng trên trán xuất hiện giữa hồ.
Y chậm rãi mở mắt, đôi mắt màu vàng không có một chút cảm tình, lại tràn ngập sự uy nghiêm chính trực.
"Thái Thượng, ngươi đã tỉnh lại rồi!" Một giọng nói vang lên, bên cạnh y bỗng xuất hiện một bóng người với những hạt tràng bay xung quanh.
"Ta còn chưa hồi phục hết, chẳng qua là phát hiện có một quân cờ có thể sử dụng được mà thôi!" Thái Thượng quay sang nhìn Đông Hoàng Thái Nhất, hờ hững nói.
"Ồ? Sao ta lại không biết ngươi từng để lại một quân cờ nào nhỉ?" Đông Hoàng Thái Nhất kinh ngạc hỏi lại.
"Trùng hợp mà thôi, lúc trước ta chiến đấu với tám vị Nhân Tổ bị thương nặng, gậy Thái Thanh của ta bị mất tích, không ngờ lại rơi xuống thế giới âm phủ, mà ở nơi đó lại có một vị Cổ Thần coi nó là tín ngưỡng trong lòng!"
Nghe thấy câu nói này, Đông Hoàng Thái Nhất thoáng kinh hãi, thậm chí không dám tin.
Để thẩm thấu vào tầng lớp cao nhất âm phủ, hắn ta đã dùng rất nhiều thủ đoạn.
Nhưng những thủ đoạn đó luôn sẽ bị các Đại Đế âm phủ hóa giải trong những lần tranh đấu gay gắt, mỗi lần thẩm thấu đều sẽ bị mắc kẹt ở Thần Cảnh, hoàn toàn không thể tiếp tục xâm nhập vào.
Vậy mà lần này Thái Thượng lại nói y đã để lại một quân cờ cảnh giới Cổ Thần, sao không khiến hắn ta khiếp sợ cho được?
"Trùng hợp mà thôi. Linh hồn và ký ức của hắn ta đều không thành vấn đề, cho nên dù đám Đông Nhạc tra xét kiểu gì cũng vô ích, bởi vì hắn ta chính là một phần tử của thế giới âm phủ, nhưng tín ngưỡng trong lòng hắn ta lại là gậy Thái Thanh của ta. Mượn cớ này, ta có thể cho hắn ta làm rất nhiều chuyện, mà hắn ta sẽ không bao giờ làm trái ý ta!" Thái Thượng hờ hững nói.
"Vậy kế tiếp ngươi sẽ làm gì?"
"Lợi dụng quân cờ này phát động chiến tranh, cố gắng tiêu hao lực lượng âm phủ, chờ ta tỉnh lại rồi dứt khoát chiếm lĩnh giới âm phủ!" Nói tới đây, cuối cùng trong mắt Thái Thượng cũng hiện lên một chút dao động.
Nghe vậy, Đông Hoàng Thái Nhất im lặng một lát, sau đó nói: "Ngươi đã từng nghĩ đến chuyện Đồ Diệt sẽ trở về chưa?!"
"Thái Nhất, chúng ta đã làm đến nước này rồi, chẳng lẽ còn đi lo lắng chuyện đó nữa sao? Dù cho bây giờ ngươi dừng tay lại thì khi Đồ Diệt trở về, ngươi cũng sẽ chết, không có bất cứ khác biệt nào đâu!"
Đông Hoàng Thái Nhất im lặng gật đầu, không nói thêm gì nữa.
"Gần đây, Thiên Phụ có phản hồi nào không?" Lúc này, Thái Thượng bỗng dò hỏi.
"Nó chỉ phản hồi cho ta một ý niệm, đó là xóa bỏ chúng sinh hai giới nhân, âm!"
"Nó là người sáng tạo ra chúng ta, chúng ta nhất định sẽ quán triệt mọi quyết định của nó. Nhưng ta rất muốn biết lý do Thiên Phụ làm vậy là gì!"
"Ngươi hỏi ta thì ta biết hỏi ai? Nguyên nhân bùng nổ chiến tranh tam giới chính là do Thiên Phụ khơi mào, ngươi ta đều chỉ là kẻ chấp hành mà thôi!" Nói rồi, Đông Hoàng Thái Nhất thở dài.
Thái Thượng không nói nữa. Đúng lúc y chuẩn bị tiếp tục bế quan để chữa thương thì một quả cầu ánh sáng chói mắt như mặt trời bỗng xuất hiện trên đầu y.
Thấy quả cầu ánh sáng này, Thái Thượng và Đông Hoàng Thái Nhất đều biến sắc, lập tức khom lưng vái chào nó: "Chào Thiên Phụ!"
"Các ngươi muốn biết lý do ư?" Quả cầu ánh sáng không có miệng, nhưng giọng nói lại đột nhiên vang lên trong đầu Đông Hoàng Thái Nhất và Thái Thượng.
Nghe vậy, Đông Hoàng Thái Nhất và Thái Thượng đều có vẻ bàng hoàng.
"Các ngươi đều là con của ta, lực lượng của các ngươi là do ta ban cho, ta không cần phải giấu giếm các ngươi, để ta cho các ngươi xem đầu cua tai nheo câu chuyện đi!"
Theo giọng nói vang lên trong đầu, Đông Hoàng Thái Nhất và Thái Thượng bỗng phát hiện khung cảnh xung quanh nhanh chóng thay đổi, cứ như thể thời gian đang rụt lui về phía sau.
Chỉ thoáng chốc, chốn Thiên Đạo nơi họ đang đứng đã từ cõi tiên biến thành một vùng đất hoang vu, giống như bề ngoài của một hành tinh bỏ hoang, không có một chút sức sống nào.
"Không cần phải nghi ngờ đâu, đây chính là tam giới ban sơ!" Giọng nói già nua lại vang lên.
"Thiên Phụ, nếu nơi này tam giới thì tại sao lại không có một tia linh khí, lại không có một tia lực lượng pháp tắc nào cả?" Thái Thượng hờ hững hỏi.
"Bởi vì tam giới vốn dĩ không có bất cứ linh khí nào, lại càng không có lực lượng pháp tắc, chỉ là một mảnh đất hoang vu mà thôi!"
"Vậy tại sao…" Thái Thượng đang muốn hỏi tiếp, bỗng nhiên khẽ cau mày, bởi vì y đã phát hiện xung quanh có gì đó là lạ.