← Quay lại trang sách

Chương 1613 Ngã Rẽ Cuộc Đời

Người phụ nữ đã sắp chết này bị "Tổ điều tra" đưa vào phân loại kẻ ăn không ngồi rồi không có giá trị lợi dụng.

Xua đuổi ra ngoài cũng là chuyện bình thường.

Lúc này, sứ giả ra ngoài điều tra cũng trở về, truyền đạt tin tức của người phụ nữ cho tổ điều tra.

Thế nhưng giờ đây những tin tức đó đã không còn bất cứ giá trị nào. Sau khi xem xét một phen, tổ điều tra vẫn quyết định xua đuổi người phụ nữ ra khỏi tổng bộ Hoàng Tuyền.

Đúng lúc này, người phụ nữ chủ động đưa ra một yêu cầu.

Đó là trước khi chết, nàng muốn tranh thủ lúc vẫn còn thực lực để giúp thương hội Hoàng Tuyền làm một việc, cho dù phải chịu chết!

Yêu cầu của nàng cũng rất đơn giản, đó là cho con trai nàng được ở lại tổng bộ Hoàng Tuyền, đồng thời được nhận sự bồi dưỡng!

Đối với yêu cầu này, tổ điều tra không đồng ý cũng không từ chối mà quyết định hỏi ý kiến cấp trên.

Ngay sau đó, cấp trên liền trả lời yêu cầu của người phụ nữ.

Họ có thể đồng ý!

Nhưng điều kiện là nàng phải đến khu vực phía Bắc hải vực trung tâm – nơi sắp sinh ra thần tính để làm vật hiến tế, giúp thương hội Hoàng Tuyền tăng trợ lực trong chiến đấu.

Yêu cầu này đồng nghĩa với việc bắt người phụ nữ phải chịu chết, vắt kiệt giá trị cuối cùng của nàng.

Thế nhưng người phụ nữ lại đồng ý mà không hề do dự.

Tuy nhiên trước khi hoàn thành yêu cầu này, người phụ nữ mong rằng tương lai của con trai mình được bảo đảm, được bái một người trong thương hội Hoàng Tuyền làm thầy!

Đối với yêu cầu này, cao tầng của thương hội Hoàng Tuyền suy nghĩ một phen rồi đồng ý.

Còn chuyện bái ai làm thầy, cao tầng của thương hội Hoàng Tuyền cũng rất phiền não.

Ba tôn giả, ba ma tinh, sáu địa sát vân vân…

Mặc dù tổng bộ tập trung nhiều cường giả, nhưng các cường giả này chưa bao giờ dễ dàng quyết định nhận ai làm đồ đệ.

Họ chỉ nhận đệ tử phù hợp với pháp môn tu luyện của mình, hoặc là thiên phú của đệ tử cực kỳ xuất chúng. Nhưng dù thiên phú cao hay thấp thì cửa ải thấp nhất cũng là cảnh giới Quỷ Hoàng.

Con trai của người phụ nữ này chỉ mới đến cảnh giới quỷ binh tầm thường nhất, hoàn toàn không đạt tới yêu cầu nhận đồ đệ của các cường giả.

Lúc này, có người nhớ tới Ngạo Kiếm chỉ mới Thần Cảnh, nhưng lại nhờ vào các con nuôi mà lên nắm quyền.

Bởi vì địa vị đặc thù của Ngạo Kiếm nên tổ điều tra đương nhiên không dám ép buộc Ngạo Kiếm nhận đồ đệ. Họ chỉ đi tìm Ngạo Kiếm với suy nghĩ thử xem, đồng thời đưa ra yêu cầu này.

Lúc biết tin này, Ngạo Kiếm đương nhiên là muốn từ chối.

Chung quy cốt truyện của hắn ta còn chưa phát triển đến cuối cùng, còn hai cửa ải quan trọng nhất, ải thứ nhất là đột phá cảnh giới Cổ Thần, ải thứ hai là dung hợp tất cả kiếm ý của nước, rèn giũa pháp tắc kiếm ý.

Cho nên Ngạo Kiếm hoàn toàn không có tâm trạng nhận đồ đệ.

Tổ điều tra rất bất đắc dĩ về điều này, tuy nhiên họ vẫn lựa chọn báo tin này cho người phụ nữ.

Kết quả là ngày hôm sau, Ngạo Kiếm đang bế quan gặp người phụ nữ dẫn Toại Dạ đến chỗ hắn ta, quỳ xuống đất mong hắn ta nhận lấy con mình.

Nội tâm Ngạo Kiếm không hề dao động. Bởi vì giờ đây ngoại trừ tu luyện, hắn ta hoàn toàn không muốn bồi dưỡng bất cứ kẻ nào.

Song sau khi thấy Toại Dạ, Ngạo Kiếm bỗng dưng cảm thấy quen mắt.

Cái đầu trọc lóc quả thực rất dễ khiến người ta chú ý.

Đây không phải là tên kia…

Suy nghĩ thật lâu, Ngạo Kiếm vẫn không tài nào nhớ nổi tên của gã này, chỉ mơ hồ nhớ hình như gã được gọi là "Đạo sư đầu trọc" thì phải.

Có thể nói đây là duyên phận, cũng có thể nói là sự kiện tất yếu trong quá trình phát triển cốt truyện.

Đối mặt với người phụ nữ hết lời cầu khẩn, Ngạo Kiếm âm thầm thở dài, quay sang nhìn Toại Dạ đang cầm góc áo mẫu thân, nói: "Ngươi có nguyện ý làm con trai của ta không?"

Còn chưa chờ Toại Dạ ngơ ngác đồng ý thì người phụ nữ đã lên tiếng trước, nhắc đi nhắc lại "Đồng ý đi con", sau đó đè Toại Dạ quỳ xuống đất để hắn ta dập đầu nhận Ngạo Kiếm làm cha.

Sau khi xác định quan hệ giữa Toại Dạ và Ngạo Kiếm, người phụ nữ lập tức rời đi. Thế nhưng lúc rời đi, nàng không dẫn theo Toại Dạ mà để hắn ta ở lại bên cạnh Ngạo Kiếm.

Mặc dù rất luyến tiếc con trai, nhưng nàng biết đã đến lúc mình phải thực hiện lời hứa.

Chuyến này một đi không trở lại, mong tương lai con sẽ thành rồng, mong tương lai con sẽ bất diệt, mong tương lai con sẽ… bình yên, không còn nuối tiếc!

Ngày hôm ấy, Toại Dạ gào khóc thảm thiết.

Mặc dù còn nhỏ, song Toại Dạ biết rõ mẫu thân đang bị bệnh nặng.

Lời nói của mẫu thân trước khi rời đi rất giống như lời vĩnh biệt. Hắn ta đã ý thức được mình sắp mất mẫu thân rồi.

Hắn ta rất đau buồn, thậm chí muốn đuổi theo mẫu thân.

Nhưng Ngạo Kiếm lại ngăn cản, nói với hắn ta một câu.

"Không có thực lực, con chỉ là trói buộc mà thôi. Hãy ghi nhớ mối thù này, khi nào thực lực trở nên cường đại thì hãy đi báo thù, đó mới là điều con nên làm!"