← Quay lại trang sách

Chương 1619 Sự Chấp Nhận Kiếm Ý

Thấy cảnh này, Ngạo Kiếm nghiêm mặt.

Không hiểu sao Toại Dạ lại cứ cho Ngạo Kiếm cảm giác thân thiết.

Rõ ràng họ chỉ mới biết nhau một khoảng thời gian rất ngắn, nhưng cứ như thể đã quen nhau lâu lắm rồi…

Cảm giác thân thiết và quen thuộc này khiến Ngạo Kiếm chẳng hiểu ra sao, nhưng lại cảm thấy vô cùng chân thật.

Cho nên cuối cùng, Ngạo Kiếm vẫn ra tay. Hắn ta lập tức đặt tay lên vai Toại Dạ, pháp tắc kiếm ý nhất thời ồ ạt chui vào người Toại Dạ, bắt đầu an ủi kiếm tâm rung động của Toại Dạ, khiến gã này không đến mức bị tan vỡ kiếm tâm.

Nhờ vào pháp tắc kiếm ý của Ngạo Kiếm, cuối cùng kiếm tâm của Toại Dạ đã được ổn định.

Thế nhưng Toại Dạ vẫn nhìn Ngạo Kiếm bằng ánh mắt đầy căm hận, cho dù lần này Ngạo Kiếm đã giúp đỡ hắn ta.

Bởi vì Ngạo Kiếm đã cướp mất thứ hắn ta ao ước nhất. Một lần giúp đỡ không thể xóa bỏ mối thù này, đó chính là mối thù sâu nặng như biển cả, không thể tha thứ được.

Thấy ánh mắt tràn ngập lửa giận của Toại Dạ, Ngạo Kiếm biết gã này đang nghĩ gì, thế là không nhịn được thở dài: "Thực tế nếu ngươi nguyện ý, ta có thể truyền thụ lĩnh ngộ về pháp tắc kiếm ý của ta cho ngươi!"

Nghe Ngạo Kiếm nói vậy, Toại Dạ ngây ra như phỗng.

Hắn ta không ngờ Ngạo Kiếm lại nói như vậy, bởi vì Ngạo Kiếm không có bất cứ lý do gì giúp đỡ hắn ta.

Hơn nữa, điều khiến Toại Dạ cảm thấy hết sức khó chịu là ánh mắt của Ngạo Kiếm khi nhìn mình.

Ánh mắt ấy giống như trưởng bối nhìn hậu bối, thậm chí làm Toại Dạ nhớ tới Hoàng Tuyền Kiếm Tôn đã vẫn lạc.

Chẳng lẽ Ngạo Kiếm kế thừa truyền thừa nên ngay cả tính cách cũng bị ảnh hưởng sao?

Trong lòng Toại Dạ tràn ngập khó hiểu.

"Ngươi thực sự chịu truyền thụ lĩnh ngộ về pháp tắc kiếm ý cho ta ư?!"

Nghe vậy, Ngạo Kiếm biết vụ này có cơ hội xoay chuyển, thế là hắn ta mỉm cười nói: "Ta chỉ truyền thụ cảm ngộ của ta đối với pháp tắc kiếm ý cho ngươi thôi. Còn chuyện ngươi có thể ngưng tụ pháp tắc kiếm ý của chính mình hay không thì vẫn phải trông cậy vào bản thân ngươi!"

Nghe Ngạo Kiếm nói vậy, Toại Dạ nhất thời xụ mặt.

Hắn ta vốn cho rằng Ngạo Kiếm sẽ tặng pháp tắc kiếm ý cho mình, không ngờ Ngạo Kiếm chỉ truyền thụ cảm ngộ, để hắn ta tự lĩnh ngộ mà thôi.

Ông đây làm đệ tử của Hoàng Tuyền Kiếm Tôn cả đời, bây giờ lại phải làm đệ tử của người thừa kế Hoàng Tuyền Kiếm Tôn ư?

Nghĩ đến đây, Toại Dạ bỗng cảm thấy thật buồn phiền.

"Ngươi có nguyện ý không?" Ngạo Kiếm mỉm cười hỏi tiếp.

Hắn ta biết pháp tắc kiếm ý có sức hấp dẫn lớn lao cỡ nào đối với Toại Dạ, có thể nói chỉ cần là kiếm khách thì không thể từ chối cơ duyên tặng không như thế này.

Thấy vẻ mặt nắm chắc phần thắng của Ngạo Kiếm, trong lòng Toại Dạ không khỏi đau xót.

Đậu xanh rau má nhà nó… Ta nguyện ý!

Ai cũng không thể thoát khỏi định luật nghiệp quật. Sau khi giằng xé nội tâm, cuối cùng Toại Dạ vẫn đồng ý với yêu cầu của Ngạo Kiếm. Lần này, hắn ta quyết định đi theo Ngạo Kiếm học tập pháp tắc kiếm ý.

Hắn ta cảm thấy nếu mình bỏ qua cơ duyên này thì nhất định sẽ hối hận suốt đời.

Hơn nữa, còn có một điều quan trọng nhất là hắn ta rất muốn biết Ngạo Kiếm chết rồi lại hồi sinh bằng cách nào.

Nghĩ đến đây, Toại Dạ lập tức hỏi: "Ngoại trừ pháp tắc kiếm ý, ngươi có chịu dạy ta thần thông chết rồi hồi sinh không?"

Thực tế lúc hỏi câu này, trong lòng Toại Dạ cũng không mấy hy vọng. Suy cho cùng, năng lực như vậy chắc chắn là át chủ bài lớn nhất trong tay Ngạo Kiếm, sao có khả năng truyền thụ cho người ngoài biết được.

Mặc dù Ngạo Kiếm từng nói "Muốn học hả? Ta dạy cho ngươi nhé", nhưng theo Toại Dạ thấy, đó chỉ là câu nói đùa mà thôi.

Thế nhưng điều khiến hắn ta bất ngờ là Ngạo Kiếm lại gật đầu một cách sảng khoái, nói: "Chuyện nhỏ thôi. Nếu ngươi muốn học, ta có thể dạy cho ngươi. Thế nhưng ngươi cũng phải trả giá!"

"Ngươi nói thật hả?"

"Thật đấy!"

Giờ khắc này, vẻ mặt Toại Dạ lộ rõ sự phấn khởi không thể miêu tả thành lời, nhưng sâu trong lòng lại cảm thấy không mấy chân thật.

"Sao ngươi lại đối xử tốt với ta như thế?"

Nghe vậy, vẻ mặt Ngạo Kiếm trở nên quái dị: "Nói ra ngươi không tin đâu, ta cứ cảm thấy ngươi giống con trai thất lạc nhiều năm của ta!"

Toại Dạ: "…"

⚝ ✽ ⚝

Sau khi lĩnh vực kiếm đạo tan biến, vùng biển này lại khôi phục cảnh tượng ngày xưa.

Vô số người chơi cũng bắt đầu chạy đến khu vực trung tâm ban đầu của lĩnh vực kiếm đạo để xem thử nơi đó rốt cuộc có thứ gì.

Giờ phút này, Mạc Tiểu Tân trong trạng thái Thể Tiêu Cực cách Ngạo Kiếm không xa đang lặng lẽ chú ý Ngạo Kiếm và Toại Dạ.

Nghe Ngạo Kiếm nói với Toại Dạ câu "Con trai thất lạc nhiều năm", vẻ mặt Mạc Tiểu Tân tràn ngập khiếp sợ.

Sau đó anh ta vội vã mở danh sách bạn bè, ấn vào avatar của Mạc Lan Lan, gửi tin nhắn: "Mẹ ơi, ghê quá, mẹ đoán xem con mới biết bí mật động trời gì? Ông Ngạo Kiếm khốn nạn kia lừa mẹ ở bên ngoài có…"