← Quay lại trang sách

Chương 1649 Linh Tài Quý Giá

Giờ khắc này, dường như cái chết của các chiến sĩ Ảnh tộc đã trở thành kết cục chú định.

Nhưng lúc này, Thụ Tôn Giả lại phất tay thu hồi thế giới quyền ý, đôi mắt đục ngầu cũng trở nên rõ ràng hơn.

Lão quay đầu nhìn về phía kiếm ý lao tới.

Trên bầu trời xa xôi, một người mặc đồ trắng, đeo chín thanh linh kiếm sau lưng đang đứng trong không trung.

Không phải là dáng vẻ quen thuộc trong tưởng tượng của lão, mà là người xa lạ lão chưa gặp mặt bao giờ. Thụ Tôn Giả không khỏi ngây ra như phỗng.

Lần trước Thụ Tôn Giả chinh chiến ở bên ngoài, một lần ngẫu nhiên trở về tổng bộ thương hội Hoàng Tuyền, lão mới nghe tin Kiếm Tôn đã vẫn lạc.

Khoảnh khắc ấy, trong lòng Thụ Tôn Giả tràn ngập đau buồn.

Lần này lão đến khu vực giáp giới hải vực Khuê Long và hải vực Vọng Hư với mục đích căn bản nhất là điều tra nguyên nhân cái chết của Kiếm Tôn.

Còn nhớ ngày xưa, hai người họ kết bạn cùng đi, không ngừng tiến lên vì "sống sót".

Cùng nhau bước qua hoang mạc nhìn như không có điểm cuối, cũng từng cùng nhau lưu lạc làm lao dịch, làm việc vất vả trong quặng mỏ không thấy ánh mặt trời, thậm chí cùng nhau không ngừng tăng cường thực lực vì hải vực trung tâm xanh thẳm…

Thời gian thấm thoắt, cho dù họ đã có mọi thứ mình từng khao khát, nhưng lại có những cảm tình chưa bao giờ thay đổi.

Nhìn Ngạo Kiếm đứng trong không trung, cảm nhận được khí tức kiếm ý mạnh mẽ trên người hắn ta, dường như Thụ Tôn Giả lại nhìn thấy A Mộc, khi đó hắn ta cũng từng tràn đầy ý chí như vậy, trước khi đặt chân vào hải vực trung tâm đã bước vào Thần Cảnh, trở thành cao thủ mạnh nhất trong hải vực ban đầu.

Mặc dù thực lực của lão đã vượt qua A Mộc sau khi gia nhập vào hải vực trung tâm, nhưng trong lòng Thụ Tôn Giả, A Mộc vẫn luôn là biểu tượng mạnh nhất của một thời đại, cũng là người thân nhất của mình.

Giờ phút này, cảm nhận được khí tức pháp tắc kiếm ý từ trên người Ngạo Kiếm, Thụ Tôn Giả biết A Mộc đã thật sự rời đi rồi.

Trái tim lão không nhịn được run rẩy, đôi mắt đục ngầu ứa nước mắt, cho dù đang đứng trước mặt chúng thần, lão cũng không hề có ý định che giấu cảm xúc của mình.

⚝ ✽ ⚝

Ngạo Kiếm ở nơi xa phát hiện Thụ Tôn Giả tự nhiên lại khóc, không khỏi kinh ngạc.

Vừa rồi giao thủ khiến Ngạo Kiếm biết rõ mình hoàn toàn không phải là đối thủ của Thụ Tôn Giả, trong lòng cũng đã chuẩn bị tinh thần chiến đấu đến chết.

Nhưng hắn ta không ngờ Thụ Tôn Giả lại bật khóc khi thấy mình.

Trông bộ dạng của mình cảm động đến thế sao?

Ngạo Kiếm không khỏi sờ lên má mình, trong lòng khó hiểu.

Nhưng khi nhìn Thụ Tôn Giả chảy nước mắt, trong lòng Ngạo Kiếm cũng rất phức tạp.

Có cảm giác rất quái dị, cứ như thể một người bạn cũ đang khóc thương cho mình trước mộ bia của mình, thật sự khiến Ngạo Kiếm khó hiểu.

Đúng lúc này, Thụ Tôn Giả biến mất tại chỗ.

Lúc Thụ Tôn Giả xuất hiện, lão đã đứng trước mặt Ngạo Kiếm. Lão nhìn kĩ Ngạo Kiếm, chậm rãi lên tiếng: "Ngươi đã nhận được truyền thừa của A Mộc, có muốn cùng ta đi hải vực trung tâm không?"

Nghe vậy, Ngạo Kiếm không khỏi kinh ngạc.

Đây không phải là bảo ta vào thương hội Hoàng Tuyền làm gián điệp sao? Ta nhất định sẽ không đồng ý rồi!

….

Nghe thấy câu hỏi của Thụ Tôn Giả, Ngạo Kiếm lập tức lắc đầu từ chối.

Bởi vì bây giờ hắn ta còn chuyện quan trọng hơn cần làm.

Đó là làm cho mẹ con Mạc Lan Lan tha thứ cho mình. Lần này hắn ta đến đây cũng vì nghe nói Hải Vương gặp phải nguy cơ sống còn, thế nên mới điều khiển kiếm ý vội vàng chạy tới.

Dù sao hắn ta cũng từng tiếp xúc với Hải Vương, thậm chí từng cùng uống rượu với nhau, có thể coi là bạn bè.

Mà lần này hắn ta ra tay cứu các chiến sĩ Ảnh tộc là vì hắn ta biết Ảnh tộc đã thề trung thành với Hải Vương, coi như lực lượng trong tay rau hẹ Hải.

Có lẽ ngoại giới không biết bí mật này, nhưng phía người chơi đã sớm trở thành bí mật công khai ai cũng biết.

Bây giờ đối mặt Thụ Tôn Giả thực lực cực mạnh, Ngạo Kiếm biết mình hoàn toàn không có khả năng chiến thắng lão, thế nên trong lòng cũng rất khẩn trương.

Tựa hồ phát hiện Ngạo Kiếm đang khẩn trương, gương mặt đầy nếp nhăn của Thụ Tôn Giả cố rặn ra một nụ cười, phất tay lau nước mắt: "Có thể nói cho ta biết ngươi đã nhận được truyền thừa của Kiếm Tôn như thế nào không?"

Nghe Thụ Tôn Giả hỏi vậy, Ngạo Kiếm hơi suy nghĩ một chút rồi đáp lời: "Thực ra ta đã quên mất quá trình cụ thể rồi, chỉ nhớ mơ hồ hình như ta tiến vào một ảo cảnh nào đó, đã trải qua rất nhiều chuyện, cụ thể đều quên hết sạch!"

Nghe vậy, Thụ Tôn Giả gật đầu, trong lòng cũng hiểu được chút ít.

Mặc dù lão chưa bao giờ tu luyện kiếm đạo, nhưng gã cực kỳ am hiểu A Mộc. Chỉ trong đôi câu vài lời, lão đã biết phương pháp Ngạo Kiếm nhận được truyền thừa.

Chẳng qua trong lòng lão rất khó hiểu là tại sao đoạn ký ức đó lại biến mất?