Chương 1669 Thách Thức Kiếm Ý
Sau khi thành viên của thế lực thiên giới rời đi, chúng thần ma Địa Ngục Đạo đều cung kính quay sang nhìn Đông Nhạc Đại Đế lên tiếng: "Bái kiến Đại Đế!"
Thực ra họ đều biết các Đại Đế luôn nhường nhịn thiên giới là vì suy xét cho toàn bộ âm phủ. Song dù vậy, trong lòng họ vẫn kìm nén cơn giận.
Bây giờ lần đầu tiên thấy thế lực thiên giới khốn quẫn, trong lòng họ đều rất vui sướng, thái độ đối mặt với Đại Đế cũng thay đổi.
Nghe họ kêu gọi, Đông Nhạc Đại Đế không hề đáp lại mà đưa mắt nhìn Thụ Tôn Giả, khẽ gật đầu rồi quay sang nhìn về phía đám người chơi nấp ở nơi xa ăn dưa, khóe miệng cong lên một nụ cười.
Hắn ta biết thời cơ đã sắp chín muồi, kế tiếp chỉ cần chờ đợi là được.
Sau đó, thân thể hắn ta cũng tan biến ngay tại chỗ.
Sau khi Đại Đế rời đi, chúng ma thần Địa Ngục Đạo cũng đưa mắt nhìn Thụ Tôn Giả.
Không nói một lời, nhưng trong mắt họ lại ẩn chứa hàm ý.
Biểu hiện kiên cường của Thụ Tôn Giả thật sự khiến họ sinh lòng kính trọng.
Từ trên người Thụ Tôn Giả, họ nhìn thấy bóng dáng Nghịch Thiên Minh ngày xưa, điều này đáng được họ tôn kính.
Sau khi gật đầu bày tỏ lòng kính trọng với Thụ Tôn Giả, chúng ma thần đều tự xé rách không gian trở về khu vực của mình, không hề trao đổi một câu với Thụ Tôn Giả.
Chờ đến khi chúng ma thần Địa Ngục Đạo đều rời đi, Thụ Tôn Giả quay sang nhìn gậy Thái Thanh đã nằm im trong tay mình.
Sau vô số lần bị lão dồn hết sức đấm trúng, gậy Thái Thanh vẫn không hề hấn gì. Lão biết năng lực của mình nhất định không thể gây thiệt hại cho thứ này.
Lão vốn định giao cây gậy cho Đông Nhạc Đại Đế, nhưng không ngờ Đại Đế lại cứ thế rời đi, rõ ràng là không có ý định mang cây gậy này bên mình.
Lúc này, Thụ Tôn Giả không biết nên xử lý cây gậy này như thế nào.
"Ngươi biết cây gậy này rốt cuộc là thứ gì không?" Lúc này, Ma Viên Tôn Giả tiến lên dò hỏi.
Hắn ta vẫn luôn biết cây gậy này bất phàm, song không ngờ ngay cả Thiên Đế thiên giới cùng Đại Đế âm phủ đều ra mặt vì cây gậy này. Lúc này trong lòng hắn ta thật sự tò mò, không nhịn được hỏi Thụ Tôn Giả.
"Gậy Thái Thanh, là vũ khí mang theo bên mình của Thiên Đế Thái Thượng!"
Nghe Thụ Tôn Giả trả lời, Ma Viên Tôn Giả thoáng cả kinh.
Nhớ lại mọi cảnh ngộ của mình ngày xưa, giờ khắc này trong lòng hắn ta dâng lên lửa giận. Hắn ta đã ý thức được mình bị thiên giới coi là quân cờ, bị chúng thao túng.
Đúng lúc này, Thụ Tôn Giả bỗng đưa gậy Thái Thanh cho Ma Viên Tôn Giả.
Thấy vậy, Ma Viên Tôn Giả không khỏi ngẩn người: "Ngươi làm gì vậy?"
"Ta không có năng lực làm tổn hại vật này, cho nên giao cho ngươi bảo quản đi!"
Ma Viên Tôn Giả vội vã lắc đầu từ chối. Bây giờ trong lòng hắn ta đã bị ám ảnh vì cây gậy Thái Thanh này. Hắn ta sợ mình sẽ bị nó khống chế thêm lần nữa.
Thấy Ma Viên Tôn Giả cũng không muốn thứ này, trong lòng Thụ Tôn Giả không khỏi khó xử.
Lão không biết nên cất giữ cây gậy này ở chỗ nào.
Đúng lúc Thụ Tôn Giả đang trầm tư thì một người chơi từ nơi xa chậm rãi đi tới.
Thụ Tôn Giả và Ma Viên Tôn Giả lập tức nhận thấy, đưa mắt nhìn người chơi đang đi tới.
Một lát sau, người chơi này đi đến trước mặt họ, sau đó hỏi với giọng điệu gợi đòn: "Trò chuyện gì thế? Không đánh nhau nữa à?"
Thụ Tôn Giả: "???"
Ma Viên Tôn Giả: "???"
Thấy cảnh này, người chơi trong phòng livestream không nhịn được che mặt.
Thực tế họ cũng hiểu được tên người chơi lỗ mãng này.
Nếu chiến đấu đã kết thúc, họ cần phải suy nghĩ về vấn đề nên trở về bằng cách nào.
Lúc này họ đang cách truyền tống trận rất xa xôi, phải tốn mấy tiếng đi đường mới tới truyền tống trận, còn không bằng bị giết chết về thành cho mau.
Chẳng qua những người chơi không ngờ lại có người trực tiếp đến trước mặt Thụ Tôn Giả và Ma Viên Tôn Giả tìm chết.
Chẳng qua nếu đã bại lộ, đám người chơi đang ẩn náu cũng đều nhao nhao chạy về phía Thụ Tôn Giả và Ma Viên Tôn Giả.
Trong lòng họ căn bản không hề sợ hãi, cùng lắm thì miễn phí về thành thôi.
Đường xá xa xôi, chặn cảm giác đau xong cũng chỉ chờ ba tiếng thôi mà.
⚝ ✽ ⚝
Lời nói của người chơi này thật sự khiến Thụ Tôn Giả và Ma Viên Tôn Giả trở tay không kịp.
Càng ngày càng nhiều người chơi xuất hiện, sau đó họ mau chóng tạo thành một vòng tròn, nhìn Thụ Tôn Giả và Ma Viên Tôn Giả với vẻ mặt như muốn ăn đòn.
Dường như đang chờ đợi điều gì đó.
Ma Viên Tôn Giả là người mất kiên nhẫn trước.
Hắn ta đang muốn ra tay thì lại bị Thụ Tôn Giả ngăn cản. Lúc này Thụ Tôn Giả nghi hoặc nhìn những người chơi hỏi: "Các ngươi có chuyện gì?"
"Không có chuyện gì hết, đứng xa quá không nghe thấy các ông đang nói gì, tôi thấy các ông trò chuyện nửa ngày trời, muốn biết rốt cuộc đang nói chuyện gì nè!"
"Đúng thế. Còn tưởng các ông sẽ phân ra thắng bại, tôi đã mua nguyên liệu mới mẻ cho tên cứng đầu kia để nó ăn luôn cho nóng, không ngờ các ông cứ thế kết thúc trận đấu luôn à?"