← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 16

Washington bắt đầu làm nàng buồn chán, vì cuộc chiến tranh nặng nề trôi đi, và vì Francis Hopkins liên tục nài nỉ, cố quyết định chuyển đến New York. Francis nói nếu nàng muốn làm việc, anh sẽ dễ dàng tìm được công việc tốt cho nàng trong cửa hàng của anh. Francis luôn rất chu đáo trong những việc như thế, vì Francis thường chu đáo trong tất cả mọi việc. Giá mà Francis không ái đến vậy

Francis Hopkins là bốn chữ F đối với lý do rõ ràng rằng quân đội đã có đủ những kẻ đồng tính luyến ái bình thường để thu nhận một kẻ lệch lạc rõ ràng như Francis, người có cặp mắt phát ra tia sáng yếu ớt khi đi qua những dãy đàn ông trần truồng ở trung tâm khám thể lực. Francis đã được tuyên bố miễn nhập ngũ suốt đời. Anh đến Washington từ New York, nói, “để làm một công việc thời chiến nào đó,” nhưng vui mừng được quay về New York.

Anh là người cao lớn, mảnh khảnh, thanh nhã. Anh đứng rất thẳng, nhưng luôn thu xếp để đặt mình vào một tư thế nào đó, giống như nước đang chảy. Khi ngang qua phòng, anh lướt chứ không đi. Mái tóc hoa râm húi cua, nước da màu oliu sẫm khiến cặp mắt anh gần như là màu tím rất gây ấn tượng, với hàng mi đen dày. Anh mặc màu xám, màu xanh dương và màu đen rất đẹp, anh không thật sự nói lắp bắp, vung vẩy đôi tay hay uốn éo hông, nhưng khuôn miệng anh, nét cắt của hàm dưới và cái bĩu môi hờn dỗi thường ăn khớp với ấn tượng kiểu phụ nữ, tỏ rõ bản chất của anh ngay lập tức, cho dù người ta không để ý rằng khi ngồi vắt chân chữ ngũ, anh thường quặp mu chân này vào mắt cá chân kia. Anh cũng có thói quen kéo dài quá mức các phụ âm, nhất là “s's” và “c's”, và kiểu nói khách sáo của anh hoàn toàn là kiểu con gái. Ví dụ “đến chết mất” và “tuyệt trần”. Thật buồn cười về Francis. Nếu là đàn ông thì anh rất xinh đẹp. Khi tưởng tưởng, người ta thật sự không thể nhớ được khuôn mặt anh.

Francis đã trở thành người thường xuyên được gọi tới “căn hộ”. Anh nấu ăn rất tuyệt, và rất giỏi khoản rửa bát đĩa không cần giúp đỡ. Trong chiến tranh người ta có định kiến với những phụ nữ ngồi một mình ở bar và quán ăn, vì thế Francis trở thành người tháp tùng khi những bức tường tù hãm vây chặt lấy Amelia và nàng cảm thấy mình sẽ phát điên nếu không được khoác lên người chiếc áo choàng dài đẹp đẽ rồi đi đến một trong những quán ăn, nơi người ta phục vụ những bữa ăn thực sự, và sau đó vào một câu lạc bộ ban đêm nơi người ta mang ra món rượu Scotch thực sự. Hồi đầu ở Washington, Amelia gần như luôn phải góp tiền trong những “cuộc vui” kiểu này, và Francis luôn uống rượu của nàng mỗi khi anh đến căn hộ. Nhưng anh là đàn ông... anh có những ham muốn, và anh được dâng hiến cho nàng. Anh không phản đối việc đi nghe nhạc và đến những nơi giết thời gian khác. Anh thích nhà hát. Anh thích hộ tống nàng đến số ít những cuộc trình diễn thời trang mà chiến tranh cho phép, và rất tích cực lựa chọn những bộ váy áo và mũ hợp với vóc dáng Amelia.

Khiếu thẩm mỹ xuất sắc trong việc chọn quần áo không vượt quá bản tính tự nhiên của Francis, vì anh đã tốn nhiều thời gian trong những năm thơ ấu để chơi trò “hoá trang” trong những chiếc váy dài của mẹ. Anh chỉ là con một cô thợ may có tâm hồn mạnh mẽ, người không hề phản đối - thực ra, còn thấy thích thú - khi Francis lấy trộm lọ nước hoa của bà và đôi khi đột ngột xuất hiện trong vai cô dâu với túm lông mới cắm trên một trong những chiếc mũ cũ của bà.

“Đứa bé đáng yêu quá,” những bà già khác nói. “Ngoan thật.” Và hoàn toàn không thấy rằng những con mèo lảng xa cậu bé và những con chó thì trốn tránh cái vuốt ve của cậu.