CHƯƠNG 30
Đột nhiên, không vì một lý do đích thực nào, ngoại trừ cuộc tấn công bất ngờ của một đám đồng tính luyến ái đã hôn Barbara khắp mọi chỗ, vẫy tay trong không khí, gọi nhau, gọi Barbara, và thậm chí cả Alex, là “em gái”, Alex thấy bực dọc cực độ, và với nó, là cả sự buồn chán ngột ngạt và sự giận dữ vô lý. Họ đang ngồi trong một quán cóc ở đại lộ số Ba, nói chuyện vui vẻ và nắm tay nhau thì bọn đó tràn vào, phá hỏng mọi cảm xúc và làm căn phòng tràn đầy tiếng the thé đinh tai nhức óc.
“Đi thôi,” Alex nói và đột ngột đứng dậy. “Ở đây ngột ngạt quá”.
“Ở đây ngột ngạt quá, đúng đấy,” Barbara nói. “Và em biết tại sao. Ngồi xuống đi; em muốn nói chuyện với các bạn của em.”
“Giữ hắn lại em gái.” Một trong đám đồng tính luyến ái vừa nói vừa nháy mắt. “Ông bạn mới của em không hiểu chúng tôi. Tôi nghĩ em nói anh ta là một nghệ sĩ nhạy cảm hả, Barbara.”
“Tao không phải là một nghệ sĩ nhạy cảm,” Alex gầm gừ. “Tao là một người đàn ông không nhạy cảm rất không thích những kẻ đồng tính luyến ái. Tất cả những kẻ đồng tính luyến ái, đặc biệt là mày đấy.” Anh đẩy mạnh vào ngực gã đứng gần nhất. Hắn ngã ngửa ra sau và rơi vào một cái ghế. “Liều liệu mà biến đi,” Alex nói và quay lại phía Barbara, “Em có đi hay không nào?”
“Không, tôi không đi!” Giọng Barbara rít lên. “Và tôi sẽ không để anh nói với các bạn của tôi theo lối ấy!” Một lần nữa Alex lại nhận thấy cái nhỏ bé kinh khủng trong giọng Barbara khi cô cao giọng.
“Được thôi.” Alex quẳng tờ mười đô lên bàn. “Đấy là trả tiền uống. Nếu em thấy chán những cô gái ở đây thì hãy tìm anh ở khách sạn.” Anh quay người đi và bước ra khỏi quán mà không đợi câu trả lời.
“Được lắm, Barr,” anh nói gần thành tiếng khi sải bước trên vỉa hè, nện gót chân một cách cáu kỉnh. “Đó đúng là cái tính trẻ con của mi. Nhưng tại sao, tại sao cô ta luôn để những con người đó vây quanh? Tại sao chúng tôi luôn bị sờ soạng bởi những kẻ đồng tính nam và tụ tập với kẻ đồng dâm nữ, những nhạc công da đen, những diễn viên nửa mùa và những người tồi tàn mà cô ta biết ở nhà kho mùa hè, ở Hollywood và Cape? Tại sao cô ta phải biết quá nhiều những kẻ đáng nguyền rủa đến thế?”
Mi thật không công bằng, Barr ạ, anh thầm nghĩ khi lên thang máy về phòng. Mi biết rõ rằng tuần cuối cùng vừa qua thật tuyệt vời. Mi biết rõ rằng mi đang sống cuộc sống mà mi thèm khát - một cuộc sống mà mi đã đá tung những rào cản và bỏ Amelia - mi đang vui vẻ. Mi đang sống. Có lẽ đầy là lần đầu tiên mi được sống - và được yêu.
Alex mở khóa cửa, bật đèn, đến chỗ tủ rượu và pha cho mình một ly Scotch lớn.
“Nhưng có lẽ mi không thích sống,” anh nói. “Có lẽ cơ bản mi là một con chó ngu ngốc và mi nhớ sợi dây xích. Có lẽ có quá nhiều điều rắc rối khi yêu.”