← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 60

Alex vẫy taxi và quyết định quay về căn nhà vắng lặng. Không có người giúp việc nào ở đó; họ đã về sớm, dù sao họ vẫn thu dọn nhà cửa sạch sẽ và tưới cây, vì Amelia không có nhà. Ngày mai anh sẽ gọi điện tới khách sạn và bảo họ đóng gói và gửi quần áo về cho anh.

Căn hộ thật buồn bã, và Alex đi lang thang bật điện khắp các phòng. Những căn phòng toát lên mùi của sự trống trải, với mùi hương buồn thảm đặc biệt của những ngôi nhà bị tình yêu ruồng bỏ và mất đi không khí của hoạt động. Trên chiếc ghế bành không có những tờ báo mở tung, không có những tờ New Yorkers, Lifes hay Times vất cẩu thả trên chiếc bàn uống cà phê lớn. Và cũng chẳng có hoa tươi trong các bình. Khi Amelia ở nhà lúc nào cũng có hoa tươi.

Anh vào phòng làm việc, bật đèn. Khi đỡ lấy cái mũ của anh người gác cổng đã tổng kết: “Chào ông Barr. Ông vắng nhà lâu quá. Lâu quá rồi.”

Căn phòng gọn ghẽ, tất nhiên, và tất cả của cải của anh vẫn y nguyên. Nhưng trông thật khô héo, khô héo như cơ thể người phụ nữ đã lâu không được ve vuốt. Không biết vì sao nó có vẻ đe dọa, và cái ý nghĩ làm việc ở đây khiến anh chán nản sâu sắc. Anh đi quanh quẩn, sờ vào những cuốn sách. Anh mở nắp máy chữ ra rồi lại đóng vào, mở tủ rượu rót một ly và nhận thấy mình không muốn lấy đá ở khay cũng như không muốn uống một mình trong căn hộ trống trải ảm đạm này. Khi quần áo anh đã gửi tới và anh đã sắp xếp xong một số hóa đơn, thư từ và những thứ khó chịu khác, anh sẽ điện cho Luke và báo rằng kỳ nghỉ dài của anh ta đã kết thúc; để lôi anh ta về Jersey vì họ đang hợp tác trong một cuốn sách. Anh không bận tâm vì chuyện phải sống một mình trong ngôi nhà ở Jersey. Đó là của anh tất cả, cũng như nơi này, trừ văn phòng anh ra, là của Amelia tất cả.

Đấy sẽ là nơi rất tốt để bắt đầu làm việc trở lại, và thứ hai anh sẽ gặp người đại diện của anh, có lẽ trong bữa trưa, và họ sẽ tổng kết những dự án chưa hoàn tất.

Nhưng tối nay thì anh không muốn phải ở một mình khi chưa đến giờ đi ngủ, khi viên thuốc sẽ làm cho bất cứ ngôi nhà nào đối với anh cũng chẳng có gì khác nhau. Mà anh cũng không muốn quay lại khách sạn; những căn phòng ở đó chứa quá nhiều dư vị và hình bóng của Barbara Bayne. Đột nhiên anh bật ngón tay đánh tách và với lấy cuốn sổ điện thoại lớn trên bàn.

“Chào. Dinah đấy à? Alex đây. Em thế nào?”

“Khỏe. Mơn mởn. Xinh đẹp. Em nghe nói nhiều về anh đấy, chú bé. Và chắc là anh đã đi vắng khỏi thành phố một thời gian.”

“Ừ, anh cho là thế,” Alex nói. “Nhưng anh khá bận.”

Dinah Lawrence cười khúc khích

“Em thừa biết cái kiểu bận ấy rồi. Ôi, cậu bé lắm việc.”

“Không hề gì. Anh gọi điện cho em là vì anh đang cô đơn, buồn bã và anh tự hỏi liệu em có thế đi ăn tối nay với anh không? Anh hứa với em là sẽ kìm chế tốt hơn lần trước. Có thật là lần trước anh đã cố cưỡng bức em không?”

“Nếu anh có gan làm thế thì có lẽ em đã để mặc cho anh làm,” Dinah Lawrence nói. “Nhưng với thân hình anh, chú bé ạ, anh không thể khỏe hơn một con họa mi. Còn về bữa tối, bình thường thì em rất thích, nhưng con gái em mới về nghỉ cuối tuần, và mẹ con em sẽ uống cocktail và ăn tối ở nhà.”

“Ồ. Anh có thể đưa cả hai mẹ con em đi ăn.” Giọng anh phấn chấn hẳn lên. “Anh rất muốn gặp lại bé Penny xinh xắn.”

Một lát im lặng và một giọng nói lạ lào xào ở đầu máy bên kia. Sau đó Dinah Lawrence nói:

“Bé Penny xinh xắn của anh đấy. Nó khăng khăng đòi anh đến đây và ăn tối với mấy cô gái. Đến đây đi; em vừa mới rót một tuần martini. Anh sẽ không thấy hai mẹ con trong trang phục chỉnh tề đâu; chúng em đang rất lôi thôi và tóc còn đang quấn lô. Nếu anh có thể mạo hiểm cái nhìn, thì anh đang được chờ đón.”

“Anh có thể chịu đựng được cái nhìn, cảm ơn em nhiều. Pha cho anh một ly martini lạnh, anh sẽ tới nhanh hết mức có thể được.”

Alex vội vã đi tắm, cạo râu và thay quần áo. Anh dừng lại ở quầy bán hoa đầu tiên và mua một bó hồng nhung.

Hăm hở một cách kỳ quặc, anh gõ vào cánh cửa căn phòng tầng trệt bằng đá nâu được thiết kế lại, và hoàn toàn không được chuẩn bị gì cho cô gái mở cửa đón anh.