CHƯƠNG 66
“Chủ nhật thật là một ngày dài im ắng và buồn bã, phải không?” Dinah Lawrence đã ngồi vào xe và hờ hững đặt một tay lên đầu gối Alex. “Nó thường bắt đầu bằng một buổi sáng rực rỡ tràn đầy ánh nắng và tiếng chim hót líu lo, rồi luôn qua đi bằng một đêm buồn. Em đánh cuộc là số người say rượu vào tối chủ nhật nhiều hơn số người đi chơi rông trong ngày thứ bảy.”
Alex gật đầu. Anh đang nhìn đường, và hình như không để ý lắm đến việc trả lời. Đầu óc anh đang mải mê nghĩ đến cuốn sách ngày mai, sự bó buộc, cảm giác sắp nổ tung luôn báo trước sự bùng nổ sinh lực.
“Em nghĩ anh biết là em yêu anh,” Dinah tiếp tục nói một cách thân thiết. “Em nghĩ anh biết là em chưa bao giờ có thể thực sự yêu một người nào đó kể từ khi chúng ta lần đầu tiên đi lang thang lấy tin, ồ, thế mà đã lâu lắm rồi. Em chỉ tự cho phép mình có một lần - cái đêm ở Philadelphia ấy - và rồi em có thể đã tự kìm nén những khao khát của mình.” Cô như đang tự nói với chính mình.
“Hồi đầu khi anh đang gặp bao nhiêu rắc rối - với Amelia cũng như với các tổng biên tập - em thường chờ anh gọi điện và đề nghị ghé qua. Anh luôn dùng câu nói ưa thích “để giữ cho đầu óc minh mẫn.“ Em cứ nghĩ em có thể giúp được. Nhưng điều đó chẳng làm được gì nhiều cho em. Anh có ngạc nhiên khi biết rằng từ cái hồi ở Philadelphia đến giờ em chưa lên giường với một người đàn ông nào khác?”
Alex bối rối. Đây không phải là Dinah mà anh biết, một Dinah hay cười nhạo và khó vỡ, người có thể luôn tự chủ trong bất kỳ quán bar nào và trong bất kỳ câu chuyện nào với bất kỳ người bạn nào. Còn đây là một người đàn bà mềm yếu và dễ tổn thương mà anh chưa hề biết. Hành động dại dột ở Philadelphia ấy là sản phẩm của một bữa nhậu quá say và sự gần gũi quá dễ dãi. Anh chỉ còn nhớ được vào ngày hôm sau - những chi tiết - nhưng thực ra đó chỉ là vết nằm còn in trên gối và mùi hương ấm áp lưu lại trên giường. Thậm chi Dinah đã đi mà không để lại một lời nhắn nào.
“Thật sự anh không biết phải nói sao, em yêu”, và lời nói tắc lại nơi môi anh. Dinah không phải là em yêu; cô là bạn thân, đồng nghiệp hoặc bồ, nhưng chưa bao giờ là em yêu. “Tất nhiên anh biết chúng ta là bạn bè, và anh yêu em theo cái cách riêng của anh, nhưng chưa bao giờ xảy ra.”
“Không có nghĩa là đang xảy ra. Em đã cố giữ cho mình vững vàng để điều ấy khỏi xảy ra. Em sẽ không mang trái tim mình ra làm trò cười. Em có thể ngủ cạnh anh chừng nào chúng ta còn thẳng thắn với nhau, nhưng không phải bằng việc làm em tan nát còn anh thì thậm chí chẳng buồn để ý.”
“Amelia...”
“Mặc xác Amelia. Em chẳng lo gì về Amelia. Em mới là người mà em lo lắng. Amelia chẳng có gì để mất, vì từ lâu cô ấy đã làm mất tất cả những gì nhận được. Chí ít là với anh, cái cách mà anh muốn. Cho dù anh dễ dàng ngã vào giường với em ở Philadelphia, điều ấy đã trở thành một thói quen, và em không có gì cả. Em muốn có nhiều ngày mai, hoặc là không có gì. Đối với một nhà văn sành sỏi thì anh là cậu bé đui mù, Alex Barr ạ.”
Alex bất lực giơ tay lên khỏi vô lăng để cố xen vào. Khớp ngón tay anh trắng bệch khi đổi tay.
“Em biết không,” một lát sau anh nói thẳng thắn. “Anh có cảm giác là mình chưa bao giờ làm được điều gì đúng đắn trong đời. Không với Amelia, không với em, không - em biết tất cả thói trăng hoa của anh đấy - thậm chí với Barbara Bayne cũng không. Anh là con nai con ngớ ngẩn trong khu rừng đàn bà. Anh muốn - anh muốn - anh lao đầu vào yêu và bị ngã bật ra bươu đầu sứt trán. Anh không biết ở đâu có tình yêu, ở đâu đó trong người anh thiếu một bộ phận nào đó rất quan trọng. Anh đã sai ở chỗ nào?”
Dinah châm hai điếu thuốc và đưa cho anh một điếu.
“Em nghĩ anh chưa bao giờ có thời gian để yêu,” cô nói, và Alex, mắt còn phải nhìn đường, không thể nhìn thấy những giọt nước long lanh trên mi mắt cô. “Em nghĩ chỉ là vì anh chưa lúc nào có thời gian.”
“Đúng thế, vì anh chưa bao giờ có thời gian.” Cơ hàm anh nổi gồ lên. “Giả sử anh đề nghị Amelia li dị? Giả sử anh hiểu ra - là cái chẳng đem lại giá trị gì cho một cuốn tiểu thuyết - giả sử đột nhiên anh hiểu ra là anh đã yêu em từ lâu? Là thứ thường được dùng để cứu vớt một cuốn truyện hời hợt. Em sẽ lấy anh chứ?”
“Không,” Dinah Lawrence nói. “Em sẽ không cưới anh cho dù anh là người đàn ông cuối cùng trên thế giới này, không, nếu anh vẫn ở trong tình trạng như hiện nay.”
“Còn nếu bằng cơ hội nào đó anh có thể sửa chữa được tình trạng của mình, vào một lúc nào đó trong tương lai? Nếu anh trở thành một con người thay vì chỉ là một bộ phận nối thêm của cái máy chữ chết tiệt? Thì em sẽ lấy anh chứ?”
“Lúc đó thậm chí anh sẽ không phải cưới em. Em sẽ bò trên sỏi để đến sống với anh và là người yêu của anh.” Dinah tìm khăn mùi xoa và lau mũi. “Thật là cuộc chuvện trò ngu ngốc giữa hai người bạn già,” cô nói. “Em xin lỗi vì những lời nông nổi trẻ con ấy. Đó là thứ mà nói chung em không thích lắm.”
Alex lắc đầu.
“Anh tin là sự giáo dục trong anh về nữ giới đã bị bỏ mặc một cách đáng buồn,” anh nói. “Ở tuổi bốn mươi anh thấy mình chẳng biết gì cả, chẳng biết một cái gì cả, bất kể tất cả những cuốn sách huyênh hoang ngu ngốc và những tác phẩm đối thoại dở ẹc mà anh đã viết ra. Điều đó làm anh hơi chao đảo.” Anh lại lắc đầu. “Anh nghĩ anh sẽ bắt đầu viết những cuốn sách ngoại khóa cho các cậu bé. Anh đã có một ngôi nhà để làm việc ấy.”
Họ vượt qua cầu, rẽ khỏi đường cao tốc phía Tây và hướng về Manhattan.
“Em có gợi ý cho anh biện pháp chữa trị nào không?” Anh nói sau khi chiếc xe từ từ lượn vào lề đường đôi. “Hay là anh đã hoàn toàn hết hy vọng?”
“Anh chưa hết hy vọng, hoàn toàn chưa hết hy vọng. Tất cả những gì anh phải làm là tìm một ai đó để gửi gắm toàn bộ con người anh - chống lại tính thực tế của công việc, vượt qua tất cả những lý lẽ nguỵ biện, chống lại tất cả những ràng buộc xã hội. Đừng có bảo em là những lý lẽ đó giống lý lẽ của chị em nhà Bronti. Đó là cách duy nhất chữa trị căn bệnh đang làm anh khổ sở, Alex Barr”.
Anh dừng xe trước cửa ngôi nhà bằng đá nâu của cô và để xe nổ máy. Anh quành ra ngăn để hành lý, dỡ túi của cô xuống, mang nó đến bậc thềm rồi nói:
“Nếu em cho anh một phút để tìm chỗ đỗ xe, anh sẽ rất vui được vào nhà uống một ly, và tiếp tục câu chuyện thêm chút nữa.”
Dinah Lawrence áp cả hai tay vào má anh, kéo đầu anh xuống và dịu dàng khẽ hôn vào môi anh.
“Không phải tối nay, anh yêu,” cô nói. “Em không nghĩ là con gái em sẽ cho phép. Con gái em cũng đang phải lòng anh đấy.”
“Anh vẫn không hiểu nổi phụ nữ,” Alex bất lực nói. “Đấy là cái khiến em và Penny giận nhau suốt ngày hôm nay à?”
“Đây là cái khiến em và Penny giận nhau suốt ngày hôm nay. Nó kết tội em đang yêu anh, và đang ngủ với anh, cứ như thể nó có quyền với anh vậy. Em đã tát nó, đau, lần đầu tiên trong bao nhiêu năm. Em hối hận vì đã tát nó. Em nghĩ em như vậy vì lo sợ tuổi già đang đến. Ghen tị, anh có thể gọi thế nếu anh thích.”
“Chúc ngủ ngon,” Alex Barr nói. “Anh sẽ sớm gọi điện cho em.”
“Lạy Chúa,” anh lẩm bẩm khi vào số cho chạy về nhà.