CHƯƠNG 77
Amelia mệt kinh khủng, và có vẻ biết điều vào buổi sáng ngày lễ Giáng sinh. Alex mang cho cô một khay aspirin, Bromo Seltzer và một chai nước cà chua lớn.
“Chúc mừng Giáng sinh,“ anh nói. ”Hãy làm một thành viên trẻ tuổi của Hội Ba Nhà Thông thái: Mang những món quà trầm hương và ngươi cần miễn thứ cho từ ngữ. Em cảm thấy thế nào?”
“Kinh khủng,” Amelia nói. Khuôn mặt cô đờ đẫn và nhăn nhúm do giấc ngủ. “Như chết. Cảm ơn anh vì trích đoạn Thánh Bernard. Em nghĩ em vừa suýt chết. Đầu tiên là martini, kế đến là rượu nóng đánh trứng và cuối cùng là Scotch pha với tức giận. Lúc về nhà em có làm điều gì tồi tệ lắm không? Em không nhớ rõ lắm các chi tiết từ đó về sau.”
“Em đã cư xử thẳng thắn,” anh nói. “Rất thẳng thắn. Từ đó về sau anh được trở thành kẻ bất lực, điên tình và đồng tính, tất cả nằm chung trong một gói, khá tốt, ngay cả với một người đàn ông có những năng lực không thể nghi ngờ như anh.”
“Ồ, Chúa ơi, giờ thì em nhớ rồi,” Amelia nói. “Em đã nốc tất cả chỗ rượu và nói phần lớn câu chuyện. Nhưng anh châm chọc em khá đấy. Rất khá.” Cô gật đầu với vẻ nghiêm nghị quả quyết.
Cô chiêu viên aspirin bằng một ngụm nước cà chua và cô đứng lên.
“Khi chúng ta kết thúc, em say quá không đứng lên nổi. Nhưng về cơ bản em vẫn khá vững vàng. Anh bảo mấy người Ý dưới bếp pha cho em một cốc to cà phê nóng nhé, được không? Em sẽ xem xem liệu vòi hoa sen và món Bromo này có giúp em trở lại với cuộc sống không?” Cô nhìn anh bằng cặp mắt thâm quầng. “Chúc anh một lễ Giáng sinh vui vẻ.”
“Chúc Giáng sinh vui vẻ. Anh không thể nhớ nổi có Giáng sinh nào mà chúng ta không cãi nhau vì một chuyện gì đó. Nếu em còn sống, thì có quà cho em đấy. Anh sẽ đi thay cái áo choàng này ra và mặc một bộ đồ nào đó. Gặp em sau nhé. Anh nghĩ chúng mình vẫn sẽ về Washington chứ?”
“Em sẽ về Washington,” Amelia vừa nói vừa xỏ chân vào đôi dép lê. “Anh không phải về đâu. Vì em thà là anh không về còn hơn. Chúng ta sẽ nói chuyện này sau khi em tỉnh táo hoàn toàn.”
Alex suy nghĩ rất lung khi anh mặc quần áo. Cô ta chẳng quên điều gì về buổi tối hôm qua, và mình nghi ngờ liệu cô ta có say như vẻ bề ngoài hay không. Hay cô ta chỉ làm cho những tuyến của phụ nữ hoạt động tốt hơn và, như cô ta nói, cô ta vẫn khá vững vàng. Mình chỉ hài lòng vì đã không đả động gì đến kỳ nghỉ cuối tuần với Dinah và Penny ở Jersey. Chúng ta làm gì bây giờ, hả bồ? Anh tự hỏi mình, bỏ qua năm cái cà vạt trước khi quay lại với lựa chọn lúc đầu. Một thứ gì đó để tặng. Cô gái này thực sự tích đầy những vết loét.
Rồi anh nghĩ về chiếc áo lông chồn mới - một chủ đề, tất nhiên, để trao đổi nếu cô ta không thích màu sắc hoặc kiểu dáng, và không mua ở cửa hàng của Francis Hopkins - mà anh đã cẩn thận để trên đivăng.
“Người ta nói có thể chữa khỏi mọi bệnh bằng lông chồn,” anh lẩm bẩm. “Dù sao mình nghĩ cũng có một thứ người ta không thể chữa khỏi được bằng lông chồn.”
Anh có một ly nước nho muối, một hỗn hợp thần kỳ gồm nước nho, muối và rượu gin để đem lại cho anh cái tâm trạng vui vẻ trong bữa sáng mà anh không muốn nhưng phải cố nuốt mặc dù nó làm anh phát ớn. Ly nho muối làm anh tươi tỉnh lên chút ít, và khi anh đang lăn đi lăn lại quả trứng chần nước sôi trong cái đĩa thì Amelia bước vào trong chiếc áo khoác mặc ở nhà hoa sặc sỡ, khuôn mặt đã trang điểm.
“Trời,” cô nói và nhăn mặt nhìn quả trứng. “Nhìn thấy đã kinh rồi. Em chỉ cần hoa quả và cà phê thôi. Và có thể thêm một chai nước cà chua nữa.”
“Nếu anh là em thì anh sẽ làm mát nó chút ít trong niềm hân hoan của lễ Giáng sinh,“ anh nói. ”Đó là liệu có thực em sẽ về thăm nhà hay không. Anh không được mời? Em nói nghiêm túc đấy chứ?
“Em rất nghiêm túc,” cô vừa nói vừa thờ ơ uống cốc nước nho. “Sau đêm hôm qua em chẳng còn thấy không khí ngày lễ Noel nữa, và em biết anh ghét phải đi xuống nhà với món quà chưa mở như thế nào. Chuyện đó chẳng có gì là bí mật với cả hai chúng ta. Em nghĩ em sẽ ở nhà hết Năm mới. Tiện đây, em xin lỗi về một số điều em đã nói tối qua - ít ra là xin lỗi vì cái cách em đã nói chúng.”
Alex cúi đầu không nói gì.
Amelia nhấp một ngụm cà phê và đổi nét mặt.
“Lọc quá kỹ, như thường lệ,” cô nói. “Một ngày nào đó em sẽ giết cái ông Kraut đó. Vâng,” cô tiếp tục, “em lấy làm tiếc. Nhưng không tiếc lắm. Có nhiều điều quanh co giấu giếm cần được nói ra. Em chỉ tiếc là đã quá nặng lời khi nói ra chúng.”
Alex rót một tách cà phê nữa và vẫn không nói gì.
“Có điều gì anh muốn nói về buổi tối hôm qua không?” Amelia gạt cốc nước nho còn một nửa sang bên cạnh.
“Anh nghĩ hầu hết những gì muốn nói anh đã nói rồi,” Alex đáp. “Có nhiều từ còn văng vẳng đâu đây. Anh không nghĩ là chúng ta lại để bất kỳ một lời than vãn riêng tư nào không quay trở lại.”
“Vì Chúa xin anh đừng có pha trò trong buổi sáng nay. Em không biết chúng ta sẽ làm gì. Có lẽ em nên để tất cả những rắc rối khổ sở này lại đến sau kỳ nghỉ. Sao anh không làm một chú bé thông minh và đến Jersey một tuần - bắn vịt trời, câu cá trong lỗ băng, chặt một cây thông Noel khác. Có lẽ sau Tết cả hai chúng ta sẽ cảm thấy tốt hơn.”
“Đó là một ý kiến. Bất kỳ cái gì để thoát khỏi món cocktail đáng sợ trong tuần tới. Anh nghĩ có lẽ anh sẽ làm, Amelia. Xin em, hôm nay chúng ta có thể tử tế với nhau chút ít không, ít ra là cho đến khi anh đưa em lên máy bay? Đây là lễ Giáng sinh, cho dù chúng ta có thích hay không. Mà anh chưa nghe thấy em nói gì về món quà của em.”
“Quà nào? Em chẳng thấy gì cả.”
“Trên đivăng trong phòng khách ấy. Anh cứ nghĩ em thấy nó khi đi qua.”
“Em chẳng thấy gì khi đi qua cả. Em không nghĩ là mình mở được mắt nữa. Cái gì thế?”
“Em cứ sang mà xem,” Alex nói. “Anh hy vọng là em thích.”
Amelia đứng dậy và anh theo chân cô.
“Đó đó,” anh vừa nói vừa chỉ vào chiếc áo lông trên ghế. “Chúc mừng Giáng sinh.”
Amelia nhìn anh rất nhanh, và anh thấy những giọt nước mắt bắt đầu thành hình. Rồi miệng cô rắn lại.
“Chúng ta không thể đủ tiền mua nó,” cô nói. “Anh thừa biết là chúng ta không thể đủ tiền mua nó mà. Và tôi sẽ bị nguyền rủa nếu tôi nhận món đồ hối lội này, Alex Barr!” Cô giận dữ ném chiếc áo lông xuống sàn nhà, khóc òa lên và chạy vào phòng ngủ. Cửa lại đóng đánh sầm.
“... và chúc mừng năm mới,” Alex Barr nói khi anh cẩn thận nhặt cái áo lông lên, nhẹ nhàng xếp nó dọc theo chiếc sôpha. “Hòa ước bị từ chối. Tình trạng chiến tranh hiện hữu. Tình cảnh bình thường. Mình sẽ về nông thôn một tuần, và mình sẽ bắt cá qua hố băng.”
Anh gãi cằm.
“Mình suy ra rằng cô ta chẳng mua cho mình cái gì nhân lễ Giáng sinh,” anh nói. “Chí ít là chẳng có cái gì đủ to tát để mình từ chối.”
Anh đi vào uống thêm một tách cà phê nữa.
“Bất kỳ ai làm theo lời khuyên áo lông chồn ấy đều sai lầm,” anh lẩm bẩm. “Mình lấy làm mừng là đã không mua cho cô ấy một chiếc ôtô. Cô ấy có thể cán chết mình bằng chiếc xe đó.”
Amelia xuất hiện vội vã trong bộ quần áo đi đường. Mắt cô đỏ và càng sưng mọng hơn do khóc.
“Hôm nay em không nghĩ là chúng ta nên nói chuyện với nhau thêm nữa,“ cô nói. ”Và đừng bận tâm đến việc đưa em ra sân bay. Em đã gọi cho Carey. Anh hãy đến hồ đi và cố mà vui vẻ. Em xin lỗi về chuyện cái áo. Nhưng chúng ta thực sự không thể đủ tiền mua nó, và em không muốn nhận nó dưới hình thức một món quà. Tạm biệt, Alex. Khoảng một tuần nữa em sẽ gặp lại anh.” Không như thói quen mọi khi, cô chìa má ra để anh hôn, sau đó bấm chuông thang máy.
Alex đi vào phòng ngủ và cầm lấy túi của cô, ra đặt nó xuống bên cạnh cô.
“Chúc em nghỉ ngơi thoải mái ở Washington,” anh nói khi cửa thang máy mở ra. “Cho anh gửi lời hỏi thăm mọi người.”
Anh cân nhắc vô số việc định làm trong tuần tới. Anh nghĩ, mình có thể đến thăm Dinah và con gái cô ấy, nhưng thật là bất tiện khi xông vào nhà người ta đúng ngày lễ Giáng sinh, mà chẳng có món quà nào. Mình nghĩ thậm chí có thể hỏi họ xem liệu họ có muốn đến Jersey một hai ngày để giúp mình bắt cá qua hố băng hay không.
“Đừng có điên,” anh tự mắng mình thật to. “Amelia sẽ gài sáu tên mật thám dưới mỗi tán cây bulô.”
Lát sau anh gọi điện bảo gara đưa xe đến. Rồi anh gọi cho Luke báo rằng anh sẽ về Jersey và để biết chắc là đã có kha khá đồ ăn trong nhà. Tiếng còi sau đó báo cho anh biết rằng xe đã chờ ở cửa.
“Chúa trời ơi,” Alex nói khi chui vào chiếc áo nặng nề nhất của anh. “Chúa trời ơi. Ngài chào đời vào một ngày tồi tệ làm sao.”