CHƯƠNG 79
Tâm trí Alex Barr hát vang với ý nghĩ ngọt ngào là chỉ ít giờ nữa thôi anh sẽ lại được tới châu Phi một lần nữa. Bản thân công việc mà tờ báo giao cho đã rất thú vị; Alex sục sạo nhiều báo để tìm tin tức về cuộc nổi loạn của thổ dân ở mảnh đất mà anh đã tới, thông qua hai đoàn thợ săn, để biết chút ít và yêu thật nhiều. Anh đã nghe nhiều câu chuyện, hay dư âm của nhiều câu chuyện, về những giáo phái và môn phái như Dini ya Msambwa, do một người điên khởi xướng, và Watu ya Mugu, môn phái có “Chúa Trời” tàn sát mà chẳng cần viện đến bệnh điên. Mấy năm trước, một người bạn cũ của Alex là Negley Farson đã viết một cuốn sách rất sâu sắc, coi các giáo phái đơn thuần là kết quả của sự điên cuồng tôn giáo, và đã trực tiếp chỉ ra cái mà ông coi là nguyên nhân thường gặp nhất đã đầu độc dòng máu của lục địa đen. Hình như Parson đã đúng khi nhìn lại quá khứ, nếu phong trào Mau Mau mới này là một cái gì đó gần gũi với cái mà nó tỏ ra. Và nó, Alex nghĩ, không chỉ là một băng những tên giết người vô mục đích và những kẻ lừa đảo đang chạy trốn đến gõ cửa một trang trại tình cờ nào đó và tàn sát chủ nhà, mà là một cuộc nổi loạn chính trị có tổ chức bằng cách nào đó đã thoát ra khỏi tầm kiểm soát. Tên tuổi của Jomo Kenyatta nổi lên như thủ lĩnh của tổ chức khủng bố Mau Mau, và Alex Barr, một con mọt sách, biết rằng thủ lĩnh Kikuyu là người đàn ông thông minh và học rộng, cả ở London lẫn Moscow.
“Nếu lão già Jomo là đầu lĩnh trong vụ này,” Alex nói to ý nghĩ của anh khi anh và Luke thu dọn đồ dùng và mấy khẩu súng, “thì đây không chỉ là một băng đảng Robin Hood bị hiểu sai.”
“Tôi không nghe thấy anh nói gì cả,” Luke nói. “Anh nhắc lại xem nào?”
“Đừng bận tâm,” Alex nói. “Đôi ủng đâu rồi, đôi Birdshooter ấy?”
“Đây này,” Luke vừa nói vừa nhấc đôi ủng săn ngắn cổ lên. “Anh phải đi một chuyến khá nặng nề đấy - tất cả chỗ súng ống và tin bài này.”
“Không sao,” Alex nói và liếc nhìn xuống nòng khẩu súng trường. “Tôi được trả tiền. Hôm qua cậu đã lau sạch mấy khẩu súng ngắn chưa?”
“Tôi lau rồi. Anh sẽ mang đi khẩu nào”, Luke cười, “hay có lẽ tôi nên nói là bao nhiêu khẩu?”
“Chỉ khẩu cỡ mười hai thôi. Khẩu 20 đó là vừa đẹp cho công việc, nhưng tôi có linh cảm kỳ lạ là tôi sẽ phải dùng súng bắn hươu nhiều hơn súng bắn chim.”
“Anh không muốn làm điều gì đó ngu ngốc đại loại như tự giết mình đấy chứ,” Luke đáp. “Tôi đã quá già để làm việc thường xuyên rồi. Anh khiến tôi nảy ra ý nghĩ. Tôi chẳng có ai nữa để được dựa vào.”
“Tôi sẽ cẩn thận,” Alex cười phá lên thật thoải mái. “Có Chúa chứng giám, Luke, cậu không thể biết điều gì giống như được quay lại đâu. Không chỉ là công việc, mà còn là một đất nước, những con vật, con người - đất nước. Tôi không quan tâm đến việc liệu có bắn được cái gì đó hay không. Chỉ là ý nghĩ được nhìn lại tất cả. Thực sự người ta không bao giờ có đủ.”
“Tôi đoán anh đang nhìn về hai mươi năm tuổi trẻ từ khi nhận được cú điện đó. Giờ thì quay lại công việc thôi, ông chủ. Chúng ta đã có ủng, một khẩu súng săn hai nòng, khẩu 318, 30-06, 375. Một súng lục cỡ 38, một súng ngắn cỡ mười hai. Ba ống nhòm. Hai máy ảnh, Hasselblatt và Rolleifex. Không có quần áo đi săn à?”
“Không. Cậu hãy mua chúng ở cửa hàng Anh em Ahamed ở Nairobi rồi gửi chúng cho đoàn thợ săn sau. Tất cả những gì tôi muốn về khoản quần áo là một chiếc áo vét để ăn tối - cậu biết không, ở đó người ta vẫn diện để đi ăn tối đấy. Tôi sẽ kiếm chúng ở thành phố. Và cái này”, anh chỉ vào chiếc áo choàng vải tuýt Harris cũ, “tôi sẽ kiếm một vài bộ vải flanen và một bộ complet dự trữ. Hộp thuốc đâu?”
“Đây.” Luke chỉ vào chiếc xắc hình vuông bằng da màu nâu. “Tôi đã xem rồi. Anh có một chai những viên thuốc ghi là Chữa vết sư tử cắn. Anh có bị lừa không đấy?”
“Không. Người ta thỉnh thoảng vẫn bị sư tử nhai đấy. Bỏ chúng vào hộp đi.” Anh nhìn nhanh những thứ bên trong và nhặt lên một chai, anh quăng nó cho Luke. “Không cần cái này.”
“Nhưng anh luôn mang thuốc ngủ theo mỗi khi đi xa mà,” Luke nói. Alex lắc đầu. “Không phải chuyến đi này. Ở đó tôi khó mà còn thức được đến sau chín giờ tối. Nói chung chúng tôi thường thức dậy và đón mặt trời lúc năm giờ, trong bóng đêm lạnh lẽo.”
“Tôi cứ nghĩ châu Phi rất nóng nực?”
“Còn tùy,” Alex nói. “À, mà cậu kiếm cho tôi hai cái quần đùi dài nhé. Ở miền Nam, Masai hoặc Tanganyika - trời lạnh y như Vermon vào tháng Giêng khi gió quét qua vùng đồng bằng. Chỉ khi nào cậu lên miền Bắc - ở đấy tất cả mọi thứ đảo lộn hết - thì trời mới nóng.”
“Ờ,” Luke vừa nói vừa nhét bộ quần áo vải flanen đỏ vào trong vali, “có lẽ một ngày nào đó tôi sẽ đến đó xem.”
“Tôi không khuyên cậu làm thế đâu,” Alex vừa nói vừa đi xuống thang gác với một ôm vũ khí. “Đó là thói quen khó có thể bỏ được một khi cậu đã ăn phải bả của nó.”