CHƯƠNG 82
Khi đã ngồi yên vị trên máy bay, cuốn truyện trinh thám trong tay, Alex Barr nghĩ lại buổi tối. Ngươi là con dê già lắm mồm, anh nói. Ngươi phải nên xấu hổ vì bản thân mình. Nhưng hãy thú nhận đi, anh tự nhủ, thật sung sướng khi lại cảm thấy sự trẻ trung, ham mê và quyến rũ. Không ngốc nghếch như lão Barr già ngốc nghếch, anh nói và cầm lên cuốn truyện phiêu lưu mới nhất của Phillip Marlowe, cuốn Thám tử tư.
Alex Barr mắc khuyết điểm mãn tính của nhà văn. Anh biết cực kỳ nhiều về vô số thứ, vô số nơi, và vô số người. Ở liều lượng lớn sự phân phát kiến thức tích luỹ này có thể rất buồn chán, và với phần lớn các đồng nghiệp, Alex đơn thuần là “ở trên” khi anh cởi mở.
Khi trò chuyện - thực ra là độc thoại - với Penny Lawrence, Alex không sợ bị từ chối vì câu chuyện đã kể hai lần. Nhưng câu chuyện (mà Amelia đã nghe đến hàng trăm lần), lại đạt được sự sinh động khi được thổi vào đôi tai mới. Truyền thuyết, dân gian và những thứ khác đều là mới mẻ để trò chuyện với một cô gái trẻ mới được sinh ra vào ngày hôm qua, cái ngày đã được Paul Douglas nhắc tới trong Sinh ra ngày hôm qua mà cô còn chưa đến tuổi để đọc.
Kích động, vui sướng, hài lòng như một đứa trẻ sắp được đi châu Phi - bị kích thích, một cách tự nhiên, bởi sự hiện diện của một cô gái đáng yêu đang nuốt lấy từng lời của anh - Alex đã đi quá xa giới hạn an toàn. Quá dễ dàng, anh ngẫm nghĩ, để làm một đứa trẻ kinh ngạc bằng những câu chuyện thân mật của chiến tranh và những cuộc phiêu lưu, của những con người đủ màu da ở mọi vùng đất lạ, của nhà hát, viết lách, chính trị và thể thao. Khó khăn duy nhất, anh nghĩ, là cố dồn đầu gối của Philip Marlowe vào háng của người khác, đó là người gây kinh ngạc dễ bị kinh ngạc trong khi làm người khác kinh ngạc.
Anh cảm ơn Chúa vì dưới sự thôi thúc của bữa tối ngon lành mà Penny đã lôi ra từ đồ dự trữ trong bếp, với cái lưỡi ba hoa do uống rượu nhiều hơn mức cần thiết - nhưng Scotch có vị dễ chịu chứ không chán ngắt như mọi khi - và với sự háo hức của một thính giả bất đắc dĩ, Alex đã chạm vào giới hạn báo động. Anh đã bắt đầu lôi chồng vở dán bài ra và đổi sang môt đĩa hát cũ nào đó của những năm 78 có Hal Kemp và Ray Noble. May thay đúng lúc đó người gác cửa bấm chuông và báo người của Carey đã mang xe tới để đưa họ đến Idlewild. Trên suốt đường đến sân bay họ đã lái xe trong sự im lặng kỳ lạ và thân thiết. Khi chia tay, anh đã hôn nhẹ lên hai má cô.
“Một cái cho mẹ cháu,” anh nói. “Còn cái kia cho cháu.”
Có thể là do rượu, nhưng dáng đi của Alex mang vẻ huyênh hoang kiểu trẻ con. Tờ Time đã nhắc lại vụ đâm thẳng vào tàu địch của anh. Và người đàn ông trong anh có thể được mô tả rất chuẩn xác là một đại úy.