Chương 27
Một lần nữa Maura đưa tất cả các bằng chứng sự nhận dạng của cô ấy. Cô đặt ví vào trong tủ, thêm vào đó là đồng hồ, thắt lưng, chìa khóa xe hơi của cô. Thậm chí cả thẻ tín dụng, bằng lái xe và số bảo hiểm xã hội, cô nghĩ: thì tôi vẫn không biết tôi thực sự là ai. Người duy nhất biết câu trả lời thì đang đợi tôi ở phía bên kia hàng rào.
Cô bước vào phòng viếng thăm, cởi giầy và đặt chúng trên quầy để kiểm tra, sau đó đi qua máy dò kim loại.
Nữ canh gác đang đợi cô.
- Bác sĩ Isles?
- Vâng.
- Cô đã yêu cầu phòng thẩm vấn?
- Tôi cần nói chuyện với tù nhân một mình.
- Cô vẫn bị theo dõi phía ngoài. Cô hiểu điều đó chứ?
- Miễn là cuộc nói chuyện của chúng tôi được riêng tư.
- Chính căn phòng này là nơi người tù gặp luật sư của họ. Vậy cô sẽ có sự riêng tư - Người canh gác dẫn Maura qua phòng tập thể công cộng, xuống một hành lang. Ở đó, người canh gác không khóa cửa và vẫy bác sĩ Isles - chúng tôi sẽ dẫn bà ta tới. Ngồi đi.
Maura bước vào phòng thẩm vấn, khá thoải mái với cái bàn và hai cái ghế. Cô ngồi xuống đối mặt với cái cửa ra vào. Một cái cửa sổ Plexiglas nhìn vào hành lang và hai cái máy quay giám sát nhìn từ các góc đối diện của căn phòng. Cô đợi, hai bàn tay cô chảy mồ hôi mặc dù đang bật điều hòa. Ngước lên, cô hoảng hốt nhìn thấy đôi mắt đen vô hồn của Amalthea đang nhìn chằm chằm cô qua khung cửa sổ.
Người canh gác hộ tống Amalthea vào trong phòng, và ngồi vào một cái ghế.
- Bà ta không định nói nhiều hôm nay. Tôi không biết bà ta định nói một điều gì đó với cô, bà ta đây - Người bảo vệ bẻ cong, buộc chặt một dây sắt quanh mắt cá chân Amalthea, xích vào chân bàn.
- Nó có thực sự cần thiết không? - Maura nhìn cái xích hỏi.
- Đấy chỉ là quy định, vì sự an toàn của cô - Người canh gác đáp lại thẳng thắn - khi nào cô xong việc, hãy ấn nút kia, trên hệ liên lạc lắp trên tường. Chúng tôi sẽ đến đón bà ấy - Người canh gác vỗ nhẹ vai Amalthea - Bây giờ bà có thể kể cho quý cô này, được chứ cưng? Cô ấy đến chỉ để gặp bà thôi đấy - Trước khi người canh gác bỏ đi cô ấy lặng lẽ nhìn Amalthea với hàm ý chúc may mắn, rồi cô khóa cửa lại.
Một lúc im lặng trôi qua.
- Tôi đã ở đây tuần trước để thăm bà - Maura nói - Bà nhớ tôi chứ?
Amalthea khom người trên ghế, mắt nhìn xuống bàn.
- Bà nói vài điều với tôi khi tôi định bỏ đi. Bà nói, bây giờ tôi cũng muốn chết. Ý của bà là gì?
Im lặng.
- Bà đã cảnh báo tôi phải không? Hãy bảo tôi để bà một mình. Bà không muốn tôi moi móc quá khứ của bà.
Một lần nữa im lặng.
- Không ai lắng nghe chúng ta, Amalthea. Chỉ có tôi và bà trong căn phòng này - Maura đặt tay lên bàn để chỉ bà không có máy ghi âm nào, không có sổ ghi chép - Tôi không phải là cảnh sát. Tôi không phải là một công tố viên. Bà có thể nói bất cứ điều gì bà muốn nói với tôi, và chúng ta là những người duy nhất nghe điều đó - Cô nghiêng người lại gần hơn, nói nhỏ nhẹ - Tôi biết bà hiểu mọi từ tôi nói, vậy thì hãy nhìn tôi, tức giận đi, tôi có đủ trò đùa này.
Mặc dù Amalthea không ngước đầu lên, nhưng cô thấy có sự căng đột ngột ở cánh tay bà ấy, sự co cơ. Bà ta đang lắng nghe, ổn rồi. Bà ta đang đợi nghe những gì mình sắp phải nói.
- Đó là sự đe doạ phải không? Khi bà bảo tôi đang muốn chết ấy, bà đang bảo tôi tránh xa ra hoặc là kết thúc đời tôi giống như Anna, tôi nghĩ đó chỉ là sự lảm nhảm thần kinh, nhưng bà đã có ý đó. Bà đang bảo vệ ông ta, phải không? Bà đang bảo vệ kẻ tàn ác.
Từ từ, đầu Amaltha ngước lên. Đôi mắt đen nhìn chằm chằm cô lạnh lùng và vô hồn đến nỗi Maura lùi lại, nổi da gà.
- Chúng tôi biết ông ta - Maura nói - Chúng tôi biết cả bà và ông ta.
- Cô biết gì nào?
Maura không mong đợi bà ta nói. Câu hỏi đó được thì thầm rất nhỏ mà cô tự hỏi liệu cô có thực sự nghe thấy nói không. Cô nuốt nước miếng và hít một hơi thật sâu, người run lên bởi khoảng trống đen của đôi mắt. Không có sự mất trí ở đó, chỉ có sự trống rỗng.
- Bà không điên như tôi tưởng - Maura nói - nhưng bà không dám để bất cứ ai biết điều đó... nó sẽ dễ dàng hơn khi che giấu sau mặt nạ của kẻ bị tâm thần. Dễ dàng hơn bởi vì người ta luôn để người điên một mình không buồn thẩm vấn. Họ không bới móc thêm bởi vì họ nghĩ dù sao đi nữa tất cả chỉ là ảo tưởng. Và bây giờ thậm chí họ không điều trị cho bà, bởi vì bà quá giỏi giả mạo những tác dụng phụ - Maura ép mình nhìn thẳng, sâu hơn vào khoảng trống đó.
Amalthea vẫn ngồi đó, nhưng sự căng thẳng rung trên mặt. Các cơ trên miệng co lại, cơ dưới cổ họng nổi lên.
- Đó là sự lựa chọn duy nhất của bà phải không? Lấy cớ là bị thần kinh, bà có thể không bào chữa chứng cứ... vết máu thanh đòn bẩy bánh xe, cái ví bị đánh cắp... Thuyết phục họ bà là người bị điên, có thể bà sẽ tránh được bất kỳ sự xem xét nào. Có thể họ sẽ không phát hiện được tất cả các nạn nhân của bà. Người phụ nữ bị giết ở Florida và Virginia, Texas và Arkanasas. Các tiểu bang với án tử hình - Maura nghiêng người gần hơn nữa - Tại sao bà không chịu từ bỏ ông ta, Amalthae? Sau tất cả nhũng gì ông ta làm, ông ta để bà gánh hết tội. Ông ấy thì vẫn nhởn nhơ ngoài kia và giết người. Hắn tiếp tục mà không có bà, đến tất cả những nơi giống nhau, những mảnh đất săn mồi như nhau. Hắn lừa những người phụ nữ khác ở Natick. Bà có thể ngăn hắn ta, Amalthae. Bà có thể kết thúc chuyện này.
Amalthae dường như nín thở, chờ đợi.
- Nhìn bà xem, bà ngồi đây trong nhà tù - Maura cười lớn tiếng - bà chỉ là một kẻ thất bại. Tại sao bà lại ở đây trong khi Elijah thì tự do?
Amalthea chớp mắt. Trong chốc lát, các gân cơ dường như mềm ra không còn căng lên nữa.
- Hãy nói với tôi - Maura nhấn mạnh - chẳng có ai trong căn phòng này, chỉ có bà và tôi.
Ánh mắt chằm chằm của người phụ nữ hướng lên một trong các chiếc máy quay phim được gắn trên góc tường.
- Phải, họ có thể nhìn thấy chúng ta - Maura nói - nhưng họ không thể nghe thấy chúng ta nói gì.
- Mọi người có thể nghe thấy chúng ta - Amalthae thì thầm. Bà tập trung vào Maura. Cái nhìn chằm chằm không thể hiểu được trở nên lạnh lùng và tự chủ. Rồi ôn òa một cách lạ lùng, như thể con người mới đột nhiên xuất hiện, nhìn chòng chọc xuyên thấu đôi mắt - Tại sao cô ở đây?
- Tôi muốn biết. Có phải Elijah đã giết chết em gái tôi không?
Ngừng một lúc lâu, và kỳ lạ thay, một chút niềm vui trong đôi mắt ấy.
- Bà biết tại sao Anna bị ám sát chứ?
- Tại sao cô không hỏi tôi câu hỏi mà tôi viết đáp án để trả lời? Câu hỏi mà cô thực sự đến để hỏi tôi - Giọng của Amalthae chậm và thân thiết - Đây chính là cô, Maura phải không? Cô muốn biết điều gì nào?
Maura nhìn bà ta chằm chằm, tim đập mạnh. Một câu hỏi đơn giản mà cảm như một cơn đau nhức nhối ở cổ họng.
- Tôi muốn bà kể cho tôi nghe...
- Nghe gì? - Chỉ là tiếng nói thầm, nhẹ nhàng như một giọng nói trong đầu Maura.
- Ai đã thực sự giết chết mẹ tôi?
Một nụ cười mím chặt trên môi Amalthae.
- Ý cô là cô không nhìn thấy sự giống nhau sao?
- Chỉ kể tôi nghe sự thật.
- Nhìn tôi đây, và nhìn vào trong gương. Có sự thật cô muốn biết đấy.
- Tôi không nhận ra bất cứ phần nào của bà trong tôi.
- Nhưng tôi lại nhận ra chính tôi trong cô.
Maura cười, ngạc nhiên về chính bản thân mình, thậm chí cô có thể kềm chế về điều đó.
- Tôi không biết tại sao tôi lại đến đây. Cuộc gặp này thật lãng phí thời gian của tôi - Cô đẩy lùi ghế ra phía sau và bắt đầu đứng dậy.
- Cô thích làm việc với cái xác chết phải không, Maura?
Bị giật mình bởi câu hỏi, Maura dừng lại, lưng chừng ghế.
- Đó chính là những gì cô làm phải không? - Amalthae tiếp
- Cô mổ họ ra, lấy gan của họ, xẻo trái tim của họ. Tại sao cô làm vây?
- Công việc của tôi yêu cầu thế.
- Tại sao cô lại chọn công việc đó?
- Tôi không ở đây để nói về bản thân tôi.
- Vâng, đúng vậy. Đây là tất cả về cô. Rằng cô thực sự là ai.
Maura từ từ ngồi xuống.
- Tại sao bà không thể kể tôi nghe?
- Cô vạch bụng, thò tay cô vào trong máu của họ. Tại sao cô nghĩ chúng ta khác nhau? - Người đàn bà đang tiến lên một cách không thể biết được đến nỗi Maura đã hoảng hốt chợt nhận ra Amalthea gần sát cô như thế nào - Nhìn vào gương đi. Cô sẽ thấy tôi.
- Chúng ta không cùng máu mủ.
- Nếu đó là những gì cô muốn tin thì tôi là ai để thay đổi suy nghĩ của cô? - Amaỉthea nhìn Maura chằm chằm không thôi
- Luôn có ADN.
Maura ngừng thở. Một trò lừa bịp, cô nghĩ. Amalthea đang đợi xem liệu mình có yêu cầu bà ấy về ADN không. Nếu mình thực sự muốn biết sự thật, ADN sẽ không nói dối. Chỉ với miếng băng gạc của bà ấy là mình có thể biết được câu trả lời. Nỗi sợ hãi khủng khiếp nhất của mình sẽ được xác định.
- Cô biết tìm tôi ở đâu - Amalthea nói - Quay trở lại khi nào cô sẵn sàng cho sự thật - Bà ta đứng dậy, xích sắt ở mắt cá nhân kêu sủng soảng, và bà ta nhìn chằm chằm vào máy quay phim. Một dấu hiệu cho người canh gác biết là bà muốn đi.
- Nếu bà là mẹ tôi - Maura nói - vậy hãy cho tôi biết bố tôi là ai.
Amalthea nhìn lại cô, nở nụ cười trên môi lần nữa.
- Cô không đoán được sao?
Cửa mở, người canh gác thò đầu vào.
- Mọi thứ ở đây đều ổn chứ?
Sự thay đổi đến choáng váng. Chỉ mới vừa đây, Amalthea nhìn cô với vẻ toan tính lạnh lùng, bây giờ người đàn bà đó biến mất, thay vào đó là hình ảnh người đàn bà hoang mang bị xích chân, như thể bối rối tại sao bà không thể tự phóng thích chính mình.
- Đi - bà thì thầm – muốn... muốn đi.
- Được rồi cưng, tất nhiên chúng ta sẽ đi - Người canh gác nhìn Maura - Tôi đoán là cô đã xong việc với bà ấy.
- Chỉ lúc này thôi.
***
Rizzoli không mong đợi chuyến thăm của Charles Cassel, vì thế cô rất ngạc nhiên khi một trung úy cảnh sát gọi điện thông báo với cô là bác sĩ Cassel đang đợi cô ở tiền sảnh. Khi cô bước ra khỏi thang máy và nhìn thấy bác sĩ, cô đã ngạc nhiên bởi sự thay đổi diện mạo của ông. Chỉ trong vòng một tuần, ông ta dường như già đi thêm mười tuổi. Rõ ràng ông ấy đã sụt cân, gương mặt bây giờ hốc hác và nhợt nhạt. Chiếc áo vét lông của ông ấy mặc dù được may rất công phu và đắt tiền nhưng dường như không còn hình dạng chiếc áo nữa, đang được khoác trên đôi vai rũ rượi của ông.
- Tôi cần nói chuyện với cô - ông nói - Tôi cần biết điều gì đang diễn ra.
Cô gật đầu với nhân viên trực bàn.
- Tôi sẽ dẫn ông ấy lên tầng.
Khi cô và Cassell bước vào trong thang máy, ông ấy nói:
- Không ai kể tôi nghe bất cứ chuyện gì.
- Tất nhiên ông biết là đó là quy định trong suốt cuộc điều tra.
- Cô đang buộc tội tôi ư? - Thanh tra Ballard nói đó chỉ là vấn đề thời gian.
Cô nhìn ông ta.
- Anh ấy nói điều đó với ông khi nào?
- Mỗi khi bực bội tôi đều nghe thấy từ anh ấy. Đó là kế hoạch phải không Thanh tra? Làm tôi sợ hãi, buộc tôi cắt đứt thỏa thuận?
Cô không nói gì, cô không biết về những cuộc gọi liên tục của Ballard cho Cassel.
Họ bước ra khỏi thang máy và cô dẫn ông ta vào phòng thẩm vấn, họ ngồi tại góc bàn, đối mặt nhau.
- Ông có gì mới để kể với tôi không? - Cô hỏi - Bởi vì nếu không, sẽ không có lý do gì cho cuộc gặp này cả.
- Tôi không giết cô ấy.
- Trước đây ông đã nói rồi.
- Tôi không nghĩ đây là lần đầu tiên cô nghe tôi.
- Có gì khác ông muốn kể tôi nghe không?
- Cô đã kiểm tra chuyến bay của tôi phải không? Tôi đã đưa cô thông tin đó.
- Hãng hàng không Northwest xác định là ông đã ở trên chuyến bay đó. Nhưng việc đó vẫn bị bỏ qua, ông không có chứng cứ ngoại phạm vào đêm Anna bị ám sát.
- Và tình cờ với một con chim chết trong hộp mail của cô ta... thế cô có bận tâm xác nhận tôi đã ở đâu khi chuyện đó xảy ra không? Tôi biết là tôi đã không ở thị trấn. Thư ký của tôi đã nói với cô điều đó.
- Ông hiểu là điều đó không chứng minh cho sự vô tội của ông. Ông có thể thuê ai đó vặn cổ con chim và mang đến hộp thư của Anna.
- Tôi sẽ rất thoải mái thừa nhận những gì tôi đã làm. Đúng là tôi đã theo sau cô ta. Tôi đã lái xe gần nhà cô ấy có lẽ khoảng năm, sáu lần gì đó. Tôi đã tấn công cô ấy đêm hôm đó... Tôi không mấy tự hào về việc đó. Nhưng tôi chưa bao giờ gửi bất cứ sự đe doạ chết chóc nào, tôi chưa bao giờ giết chết bất cứ con chim nào.
- Đó là tất cả những gì ông đến đây nói? Bởi vì nếu là thế... - cô bắt đầu đứng dậy.
Cô rất sốc khi ông ta vươn tay và nắm chặt cánh tay cô, ông ta nắm rất mạnh nên cô phản ứng tự vệ ngay lập tức. Cô tóm lấy tay ông ta và vặn ra phía sau.
Ông ta kêu đau và lại ngồi xuống ghế, trông có vẻ hoảng sợ.
- Ông muốn tôi bẻ gãy tay ông ư? - Cô cảnh cáo - Đừng cố giở trò bịp bợm cỏn con ấy ra lần nữa đấy.
- Tôi xin lỗi - Ông ta lẩm bẩm nhìn cô với con mắt hơi sợ. Sự tức giận mà ông đang cố kiềm nén trong suốt cuộc trao đổi đột nhiên bùng nổ - Chúa ơi, tôi xin lỗi...
Cô nhìn ông bối rối trên ghế và cô nghĩ "sự bối rối này là thật?”
- Tôi chỉ cần biết điều gì đang diễn ra - ông nói - tôi cần biết các cô đang làm gì thôi.
- Tôi đang làm công việc của tôi, bác sĩ Cassell.
- Tất cả thứ bọn cô đang làm là điều tra tôi.
- Điều đó không đúng. Đây là cuộc điều tra trên phạm vi rộng.
- Ballard nói...
- Thanh tra Ballard không chịu trách nhiệm việc tôi làm. Và hãy tin tôi. Tôi đang xem xét mọi khía cạnh có thể.
Ông ta gật đầu. Hít một hơi thật sâu, nói thẳng thắn:
- Đó thực sự là những gì tôi muốn nghe, rằng mọi thứ đang được giải quyết, rằng bọn cô không bỏ sót bất cứ điều gì. Bất cứ điều gì bọn cô nghĩ về tôi, sự thật chân thành là tôi đã yêu cô ấy - Anh ta lấy tay vuốt tóc - Thật khủng khiếp khi người ta rời xa bạn.
- Vâng đúng vậy.
- Khi bạn yêu ai đó, lẽ tự nhiên là muốn có được người đó. Bạn làm những điều thật điên cuồng, những điều ghê ghớm...
- Thậm chí là giết người phải không?
- Tôi không giết cô ấy - Anh ta bắt gặp cái nhìn chằm chằm của Rizzoli - Nhưng, vâng... Tôi có thể giết vì cô ấy.
Điện thoại di động của cô reo lên. Cô đứng dậy khỏi ghế.
- Xin lỗi - Cô nói và rời khỏi căn phòng.
Frost đang trên điện thoại:
- Đội tuần tra vừa phát hiện một chiếc xe màu trắng trước của nhà Van Gates. Nó chạy quanh căn nhà chừng mười phút trước và không hề dừng lại. Có lẽ tài xế chỉ dừng để cho bọn trên xe xuống, rồi tẩu thoát.
- Anh có nghĩ đúng là chiếc xe đó không?
- Biển số xe là biển ăn cắp. Cảnh sát xem biển số xe và phát hiện biển số này báo mất ba tuần trước ở hội chợ Dodge, Pitchfield.
Cô nghĩ, Pitchfield à? Đó là khu vực giáp với Albany. Nơi người phụ nữ biến mất tuần trước.
Cô đứng đó với điện thoại áp vào tai, tim đập loạn nhịp.
- Cái xe đó đâu rồi?
- Vào lúc chúng tôi nghe về biển số xe thì nó đã đi mất, chúng tôi không đuổi theo. Nó vẫn chưa quay lại.
- Đi tìm cái xe đó và tìm kiếm ở những khu phố gần đó. Đội thứ hai tới ngôi nhà canh chừng, nếu cái xe quay lại, ta tóm luôn.
- Được rồi, tôi đi đây.
Cô cúp máy và quay lại phòng phỏng vấn nơi Cassell đang ngồi. Anh ta ngồi yên, đầu cúi xuống. Cô thắc mắc tự hỏi mình đang nhìn thấy tình yêu hay chỉ là ham muốn sở hữu ở con người này? Đôi khi ta không thể phân biệt được sự khác nhau.