← Quay lại trang sách

Chương 30

Những con kền kền tạo thành một đường tròn lười biếng trên bầu trời. Xác chết giờ không thể thoát khỏi sự quan tâm của Mẹ tự nhiên nữa rồi. Mùi thịt thối đã thu hút bọn ruồi nhặng, sâu bọ kéo đến vây kín quanh xác chết. Maura nghĩ không biết mình có khác gì không nếu chết đi? Cô đi tới bờ sông cỏ mọc chìa ra mặt nước. Cô thấy mình cũng đang đi tới chỗ xác chết, tò mò hệt như những động vật ăn xác chết kia. Thật là một địa điểm lý tưởng để tiến hành công việc. Bầu trời giờ không một gợn mây, hồ nước hệt như tấm kính bạc. Nhưng ở mép nước, một tấm vải trắng đã được đem ra để che những gì đám kền kền bên trên đang háo hức xoi mói.

Jane Rizzoli đang đứng cùng Frost và hai cảnh sát Massachusetts, bước tới gặp Maura.

- Thi thể nằm cách mép nước tí chút, trên những cái cây lương hồ này. Chúng tôi đã kéo nó lên bờ, ý tôi là chúng tôi đã di chuyển nó đi.

Maura đứng nhìn cái thi thể đã được che vải, nhưng không chạm vào, cô chưa sẵn sàng cho việc đối mặt với những gì nằm bên dưới đó.

- Có phải đúng như những gì người phụ nữ đó nói không?

- Tôi đã gặp cô Purvis, cô ấy bị đánh nhưng không sao, đứa trẻ cũng ổn.

Rizzoli chỉ xuống phía bờ sông nơi có một đám cỏ bị bẹp xuống.

- Cô ấy nói ở ngay kia, cố gắng hết sức. Khi bảo vệ công viên đến đây khoảng 7 giờ, thấy cô ấy đang nằm bên đường, với đứa bé.

Maura nhìn xuống phía bờ sông và nghĩ đến người phụ nữ đang nằm một mình dưới bầu trời rộng mở, khóc không ra tiếng khi cách đó hai mươi thước, một cái xác chết lạnh cóng đang nằm.

- Anh ta nhốt cô ấy ở đâu?

- Trong một cái hố, cách đây khoảng hai dặm.

Maura nhíu mày:

- Cô ấy chạy tới tận đây ư?

- Phải, tưởng tượng xem, chạy trong bóng tối, qua rừng cây, và làm những thứ mà ta làm ở bệnh viện. Trượt xuống bờ sông.

- Thật không tin nổi.

- Chị phải xem cái hố anh ta giữ cô ấy trong đó, như cái quan tài. Chôn sống trong một tuần, tôi không biết sao cô ấy có thể vượt qua.

Maura nghĩ về cô bé Alice, bị nhốt trong cái hố đã lâu lắm, chỉ một đêm mà sự tuyệt vọng và bóng tối đã làm cô ấy bị ảm ảnh suốt quãng đời còn lại, và cuối cùng, giết chết cô ấy. Nhưng Mattie thì khác, cô ấy đã vượt qua được, chuẩn bị để chiến đấu trở lại, để sống sót.

- Chúng tôi tìm thấy cái xe tải màu trắng.

- Ở đâu?

- Nó đậu ở ngay con đường dẫn tới chỗ đoạn đang sửa, cách khoảng ba mươi, bốn lăm thước tính từ chỗ cái hố đào. Chúng tôi chưa bao giờ tìm thấy cô ấy ở đó.

- Cô có thể thấy cái gì còn lại trong đó không? Chắc phải có nạn nhân khác bị chôn ở đó.

- Chúng tôi chỉ vừa mới xem thôi, nhiều cây quá, một khu vực rộng lớn đấy. Sẽ phải mất thời gian để đào cả cái đồi đó lên.

- Bao nhiêu năm rồi, bao nhiêu phụ nữ đã mất tích. Một trong số họ có thể là...

Maura ngừng lại, và nhìn lên cây cối. Một trong số họ có thể là mẹ tôi. Có thể tôi không mang trong mình dòng máu của ác quỷ. Một nạn nhân khác có thể là mẹ tôi, bị chôn đâu đó.

- Trước khi chị đi đến kết luận nào, tôi nghĩ chị nên xem qua cái xác.

Maura nhướn mày nhìn cô ấy, và nhìn lại cái xác dưới chân. Cô quỳ xuống và định kéo tấm vải ra.

- Đợi đã, tôi phải nói trước...

- Cái gì?

- Không như chị mong đợi đâu.

Maura lưỡng lự, tay vẫn cầm tấm vải, bọn côn trùng đã bắt đầu kéo đến cái xác, cô thở sâu và kéo tấm vải ra.

Cô sững người một lát, không nói gì khi nhìn khuôn mặt cô vừa kéo khăn ra. Điều khiến cô kinh hãi không phải là mắt trái bị phá hủy hay vết thương sâu ở đầu. Những chi tiết đó không hẳn đáng chú ý, cô có thể viết vào báo cáo. Đây là khuôn mặt khiến cô chú ý, khiến cô sợ hãi.

- Anh ta còn quá trẻ - Maura thì thào - không thể là Elijah Blank được.

- Tôi đoán anh ta chỉ khoảng ba mươi hay ba lăm.

Maura thở hắt ra.

- Tôi không hiểu...

- Chị không thấy phải không? Tóc đen, mắt xanh - Rizzoli hỏi khẽ.

Giống mình.

- Ý tôi là, chắc chắc có hàng triệu đàn ông mắt xanh, tóc đen. Nhưng sự trùng hợp... - Cô ngừng lại - Frost cũng thấy thế, chúng tôi đều thấy.

Maura kéo tấm vải che lại cái xác và bước lùi lại, tránh khỏi cái sự thật không thể chối cãi trên gương mặt anh ta.

- Bác sĩ Bristol đang trên đường tới đây. Chúng tôi không nghĩ chị muốn làm ca này.

- Vậy sao các anh gọi tôi?

- Bởi vì chị nói chị muốn biết sự thật - Rizzoli nói - vì tôi đã hứa, và bởi vì... - Rizzoli ngừng lại - Vì sớm hay muộn chị cũng sẽ tìm ra người đàn ông này là ai.

- Nhưng tôi không biết anh ta là ai, cô nghĩ đó là trùng hợp, là di truyền, nhưng không có bằng chứng.

- Còn nhiều hơn những gì ta nhìn thấy sáng nay.

Maura nhìn cô ta.

- Cái gì?

- Chúng ta đang cố gắng theo chân Elijah Blank, ta cố gắng tìm tên anh ta, những vụ bắt giam, vé giao thông, bất cứ cái gì. Sáng nay chúng tôi có fax từ North Carolina. Giấy chứng tử, Elijah Lank đã chết cách đây tám năm.

- Tám năm ư? Vậy là ông ta không cùng với Amalthea giết Theresa và Nikki Wells.

- Không, lúc đó thì Amalthea làm việc với một cộng sự khác, kẻ đã thế chỗ Elijah tiếp tục nghề nghiệp của gia đình.

Maura quay sang nhìn xuống hồ, nước hồ giờ đã sáng hơn. Mình không muốn nghe câu chuyện còn lại, mình không muốn biết.

- Tám năm trước, Elijah chết vì đau tim ở Greenville. Ông ta đến phòng cấp cứu vì đau ngực. Theo như bệnh án và ghi chép của họ, ông ta được đưa đến từ gia đình.

Gia đình?

- Vợ ông ta, Amalthea - Rizzoli tiếp tục - Và con trai họ, Samuel.

Maura hít một hơi thật sâu và ngửi thấy cả mùi xác thối lẫn mùi không khí mùa hè. Cái chết và sự sống.

- Tôi xin lỗi - Rizzoli nhìn Maura chia sẻ - tôi xin lỗi chị phải tìm ra thôi, vẫn có một cơ hội để chúng ta nói rằng mình lầm về người đàn ông này. Chị biết đấy, vẫn có thể anh ta không liên quan gì cả.

Nhưng Maura biết, không thể nhầm lẫn được.

Mình biết điều đó khi nhìn khuôn mặt này.

***

Khi Rizzoli và Frost đi bộ vào J.p. Doyle tối hôm đó, các cảnh sát đã đứng đầy quanh quầy bar và vỗ tay ồn ào khiến Rizzoli ngượng quá. Khỉ thật, mấy tay này, những kẻ vốn không thích cô, vỗ tay thừa nhận thành công của cô, lúc đó đang được phát trên bản tin lúc 5 giờ chiều trên màn hình TV ở quầy. Đám đông bắt đầu hò hét khi Rizzoli và Frost bước vào, khi nhân viên để hai cốc đồ uống trước mặt họ. Với Frost, một whisky, và cho Rizzoli là...

Một cốc sữa lớn.

Mọi người bắt đầu cười ầm lên. Frost rướn người và nói với cô.

- Chị biết đây, bụng tôi thật khó chịu, muốn đổi đồ uống không?

Điều buồn cười là, Frost thực sự thích sữa.

Cô hỏi nhân viên bar cho anh ta một cốc cô ca.

Khi các cảnh sát khác vào bắt tay chúc mừng thì cô và Frost đã ăn đậu phộng và uống bia. Cô cảm thấy nhớ nhiều thứ, rất nhiều thứ tối nay – nhớ chồng, bia. Và cả cái eo của mình nữa. Ôi những ngày tuyệt vời. Những ngày tuyệt vời khi là cảnh sát.

- Này Rizzoli, bọn này đang cá cược một trăm ăn một nếu cô sinh bé gái và một trăm hai mươi nếu là con trai đấy.

Cô nhìn sang và thấy Detectives Vann cùng với Dunleavy đang đứng bên cạnh quầy, cặp đôi số 10, đang cầm hai cái cốc guiness.

- Thế nếu tôi có cả hai thì sao? Sinh đôi ấy?

- Hừm, chúng tôi chưa nghĩ đến chuyện đó.

- Vậy ai sẽ thắng nhỉ?

- Tôi nghĩ chẳng ai thắng đâu.

- Hoặc là tất cả.

Vann đứng tần ngần suy nghĩ câu hỏi một chút, Sam và Frodo, đang vướng vào rắc rối đây.

- Này - Vann nói - tôi nghĩ là chúng ta phải thêm một loại nữa đi.

- Ôi, đúng đấy - Rizzoli cười.

- Tuyệt thật! - DunLeavy reo lên - chỉ cần chờ xem cái gì sẽ tới, cô sẽ lên tạp chí People đấy. Thật là một câu chuyện thú vị.

- Các anh muốn biết sự thật không, về công việc ấy? - Rizzoli thở dài và đặt cốc cô ca xuống - Chúng ta vẫn chưa có manh mối gì cả.

- Không thể nào.

Frost nhìn cả hai.

- Nếu chúng ta không hạ hắn, sẽ có thêm nạn nhân.

- Chỉ là một phụ nữ ở nhà nội trợ, một phụ nữ mang bầu sợ hãi, bình thường. Không cần dùng đến súng hay gì cả.

Trên TV, bản tin địa phương đã hết và người ta chuyển sang kênh HBO. Một bộ phim với các cô gái mặc quần ngắn. Những phụ nữ có eo thon.

- Thế còn về Black Talon thì sao? Liên quan thế nào? A Dunleavy hỏi.

Rizzoli nhấp một ngụm, trầm ngâm.

- Chúng tôi vẫn chưa biết.

- Có tìm thấy vũ khí không?

Cô thấy Frost đang nhìn mình, và cảm thấy khó chịu. Đó là chi tiết làm cả hai bối rối. Họ không tìm thấy súng trong xe, chỉ có con dao dính máu. Có một quyển sổ ghi chép cẩn thận tên và địa chỉ các số điện thoại của chín kẻ môi giới trẻ sơ sinh khác ở quanh khu vực. Terence Van Gates không có tên. Có ghi số tiền trả cho Amalthea Lanks hàng năm, người mẹ khiến cho các điều tra viên rối trí bao lâu nay. Nhưng khẩu súng giết Anna Leoni thì không có trong xe.

- Hừm - Dunleavy bực bội - có thể nó bốc hơi, hoặc anh ta vứt nó đi rồi.

Có thể. Hoặc có thể chúng ta còn bỏ sót điều gì đó.

***

Trời đã tối khi Rizzoli và Frost rời Doyle. Thay vì về nhà, họ lái xe trở lại Schroeder Plaza, đoạn hội thoại với Vann và Dunleavy vẫn lảng vảng trong đầu cô, khi cô đã ngồi vào bàn với đống tài liệu.

Trên cùng là báo cáo từ BICI, các báo cáo qua các thập kỷ về những vụ mất tích, vụ giết Anna Leoni khiến mọi thứ bị khuấy động như tảng đá ném xuống mặt nước. Kẻ giết Anna dẫn tới Amalthea, và cuối cùng là quái vật. Nhưng cái chết của Anna vẫn chưa rõ ràng.

Rizzoli gạt đám hồ sơ sang một bên, tìm hồ sơ của Anna Leoni. Đọc đi đọc lại từng chi tiết, từng dòng kết luận, xác nhận pháp y, dấu vân tay, AND. Cô đọc đến một trang báo cáo và mắt dán vào chữ Black Talon. Cô nhớ vết viên đạn hình ngôi sao trên não của Anna. Cô cũng nhớ những tổn thương mà viên đạn gây ra cho não của Anna.

Một viên Black Talon. Khẩu súng giờ ở đâu?

Cô đóng file lại và nhìn xuống hộp giấy đặt bên cạnh bàn cô từ tuần trước. Ở đó có những file hồ sơ mà Vann và Dunleavy đã cho cô mượn, về vụ của Titov. Anh ta là nạn nhân duy nhất ở khu vực Boston này bị giết với đạn Black Talon trong suốt năm năm qua. Cô mở các file ra và đặt chúng lên bàn, thở dài khi thấy nó dày như vậy. Ngay cả một vụ điều tra bóng rổ vớ vẩn cũng có cả đống giấy tờ. Vann và Dunleavy đã đóng cây này rồi, đã nói với cô về nó rồi và cô đã đọc và tự hài lòng rằng vụ bắt giữ đó là hợp lý. Một phiên tòa rõ ràng và Antonito Leonov làm rõ hơn niềm tin đó. Nhưng giờ cô ngồi đây, xem đi xem lại các file đó và không có gì để nghi ngờ rằng người đàn ông đích xác bị bắt.

Báo cáo cuối cùng của Dunleavy rất rõ ràng và thuyết phục. Leonov đã bị cảnh sát theo dõi trong vòng một tuần vì vận chuyển heroin. Trong khi hai thanh tra đang quan sát từ xe của mình thì Leonov đến trước nhà Titov, gõ cửa và đi vào nhà. Một lát sau, hai tiếng súng vang lên trong nhà. Leonov bước ra, bị tóm ngay. Trong nhà, Titov đã chết với hai viên đạn Black Talon ở đầu. Xác minh sau đó cho thấy hai viên đạn đó được bắn ra từ súng của Leonov.

Mở và đóng. Kẻ có tội bị kết án, vũ khí bị tịch thu, Rizzoli chẳng thấy có liên hệ nào giữa cái chết của Vassily Titov và Anna Leoni, ngoại trừ viên Black Talon. Đạn hiếm, nhưng không đủ để kết luận có liên quan.

Cô tiếp tục lật mở file, đọc qua giờ ăn tối. Đến lúc đọc đến foder cuối cùng thì đã quá mệt rồi. Mình sẽ xem sau. Cô nghĩ thế và gói đống file lại.

Cô mở folder ra, tìm thấy báo cáo của Antonin Leonov, trong đó có file của Vann miêu tả về vụ bắt giữ, liệt kê những người làm thuê cho Leonov, từ thợ sửa ống cho đến người ghi chép. Cô lướt qua cho đến khi đến danh sách các nhân viên có mặt tại hiện trường. Mười cảnh sát Boston, mắt cô dán vào từng cái tên, những cái tên cô không nhận ra khi đọc các báo cáo này tuần trước. Chỉ là một sự trùng hợp, không cần thiết có ý nghĩa là...

Cô ngồi xuống và nghĩ tới vụ bắt giữ ma túy cô tham gia khi mới vào nghề. Nhiều tiếng ồn, nhiều niềm vui. Sự sợ hãi khi biết bao người bị bắt làm con tin trong tòa nhà, mọi người đều sợ hãi và chỉ có thể lo cho chính mình. Bạn có thể không để ý đồng nghiệp của mình đang làm gì, anh ta nhét gì vào trong túi. Tiền, thuốc, một hộp đạn có thể không bao giờ bị mất. Nó luôn ở đó, cái nhu cầu tìm kiếm vật lưu niệm. Một thứ có thể sau này bạn thấy nó hữu dụng.

Cô nhấc điện thoại lên và gọi cho Frost.