← Quay lại trang sách

Phục Sinh

Khi bác gái cầm hộp bánh bít-qui đi, tôi không trách bác nhưng oán Chúa. Chúa ơi! Có phải người lại bày trò để rồi thủng thỉnh"...đã bảo, ta lên thập tự đóng đinh đâu phải để bay muốn làm chi thì làm ". Tôi cắn môi đến bật máu, tự nhủ, được, xem ra còn có cách khác. Lên xe lăn, tôi lục lọi. Còn một chai Henessy chưa mở. Một chai Napoleon vơi phần ba. Rồi đồ ăn nữa. Bữa chiều y tá để trong tủ lạnh cho tôi. Bánh ú bác gái mua cho còn bốn cái. Tôi qua phòng Peter và George. Peter ăn khỏe, lại rất thích ăn. Lục thêm được hai hộp bánh bít-qui khô, mấy cục cheese, sáu trái táo và khoảng chục gói Chip, lại khoai chiên Peter lúc nào cũng nhai xột xoạt với hàm răng giả trông như làm bằng sứ. Tôi nghĩ, ăn trước, ăn đến không còn ăn được thì thôi. Rồi uống, uống tất cả Cognac, uống nhanh để gan không kịp bài tiết. Chắc chắn là sẽ nôn mửa. Ðồ ăn ói ra, trào lên mũi. Và thế là tắt thở. Nhưng muốn chắc, phải nằm ngửa. Ðể tránh tay đưa lên quào cho mũi thở do bản năng, tốt nhất là móc chúng vào thành giường. Chúa ơi, lạy Chúa. Con sẽ thành công. Trong sự phạm tội lớn nhất đối với Chúa muôn loài, con thành công huy hoàng, và như thế, chẳng như Thánh Phao Lồ đợi gà gáy ba lần, con bỏ Chúa ngay. Bỏ và không xin cứu rỗi.

Khoảng tám giờ tối, tôi mở nghe radio. Tin Cộng Ðồng. Thôi xin lạy quí vị. Cứ Tony Lâm thế này, Trần Trường thế nọ. Chuyển qua đài Mỹ vậy. Giọng cô ca sĩ da đen hát" Holy night... silent night " vút cao lên. Tiếng hát nhắc nhủ" Ðêm thánh thiện, trên trời sao và dưới đây đều an bình, những bỗng nhiên trong không trung tiếng hát thiên thần dành cho những kẻ chăn cừu vang lừng... ". Tôi ngước nhìn tìm một chớp sao trong màu trắng đục vô hồn của bầu trời Bolsa, nhưng không, tuyệt không, không đến không có cả cái không có gì. Tôi bắt đầu ăn. Lại tiếng bíp. Bây giờ tôi ăn theo nhịp bíp. Nhai, rồi nuốt. Nuốt xong lại nhai. M ơi, bíp mau lên. Tôi phải đợi hai tiếng để dạ dày nghiền đồ ăn ra. Rồi uống. Uống theo tiếng bíp. Trước khi uống, tôi sẽ leo lên giường. Ðến lúc sắp say, tôi phải thọc tay vào hai cái thòng lọng tôi đã làm sẵn và móc ở thành ngang đầu giường. Bíp đi em, M yêu. Holy night. Ðêm thánh thiện. Ðêm của những bí ẩn huyền diệu.

Uống hết chai Napoleon, đầu óc tôi bắt đầu chao vào biển. Trên cao, ba vì sao bản mệnh hiện ra. Rồi tôi dập dềnh trở về giàn khoan dầu, nơi tôi làm thông ngôn cho mấy ông Cách Mạng với bọn kỹ sư nước ngoài. Ba tôi cho người báo, đi đi con, không đi sẽ bị bắt. Trước cái biến động đổi đời, Ba tôi đã sắp cho em tôi và tôi vào Tân Sân Nhất, đã lên máy bay ngồi đợi ngày 21-4. Em tôi kêu, ủa, không thấy bà nội đâu. Ba dặn là có nội đi mà. Nó nhảy xuống. Tôi theo. Và khi hai anh em từ Tân Sân Nhất về căn nhà thì không thấy nội. Tôi nói, ra lại sân bay. Nhưng không được nữa rồi. Sau, ba tôi cùng mấy người cận vệ về đưa tụi tôi ra Vũng Tầu, la tụi tôi thật là ngu. Rồi nhà tôi sau đó bị Ủy Ban Quân Quản trưng dụng và dành cho ông tướng Trần Văn Trà. Ở Vũng Tầu được mấy tháng thì ba tôi móc nối cho tôi cái việc thông dịch ở giàn khoan. Còn em tôi, nó vượt biên với tầu đánh cá, bị bắt và nhốt ở Rà Rịa. Ba tôi tổ chức đánh cướp lấy nó mang ra. Sau đó, tin cuối cùng, ba nhắn đi, đi đi con. Hai mươi năm liền vô âm tín, tôi chắc ba và em tôi đã chết. Albert Phan là giọt máu cuối cùng của họ Phan một thời ông cố đã coi cả sáu tỉnh Nam Kỳ dưới triều Tự Ðức. Vậy mà tôi cũng sắp ra đi đây, ba tôi ơi, nội tôi ơi, M ơi!

Mở chai Henessy, tôi tu ừng ực. Rượu cháy cổ đổ lửa xuống dạ dày qua thực quản rát bỏng. Một ngụm. Lại tiếng bíp. Ngụm nữa. Cứ thế. Cho đến lúc gần như không còn biết gì, tôi gắng đưa hai tay vào cái nút thòng lọng đầu giường. Bíp bíp. M ơi, thôi nhé. Merry Christmas, em yêu. Chúng ta đã đến cái giới hạn em qui định. Em còn bíp được, có nghĩa là cái bíp bơ của tôi còn, nhưng tôi, tôi đang hy vọng một chuyến đi không có ngày trở lại.

Tiếng lao xao đánh thức tôi. Ðầu nặng chình chịch, tôi cố mở mắt nhìn xung quanh. Tất cả vẫn lờ mờ. Lờ mờ nhưng có đấy. Muốn nắm bắt cái hiện tại còn lờ mờ này, phải tập trung đi ngược lại bằng hồi tưởng. Chiều hôm 24 là điểm phải tới. Rồi từ đó lần ra tương lai. Như vậy, chuyến tự tử bằng đồ ăn và Cognac là chuyến đi hụt. Sáng 25, người y tá trực Nursing Home đảo một vòng thấy tôi nằm hôn mê trong bãi nôn mửa chua khắm. Hơi rượu nồng nặc và chai Henessy chưa uống hết lăn lóc trên sàn đủ để kể hết sự việc. Lại một thằng say. Say vì cô đơn trong ngày lễ ai có gia đình cũng về toàn tụ. Ðó là chuyện cũng thường.

Bác X nằm trên giường, đưa mắt nhìn tôi. Tay dắt một đưa bé gái, bác gái đến cạnh, nhìn tôi bảo"... tôi say quá! Chiều 25 y tá gọi về, chúng tôi đến nhưng cậu vẫn mê mệt... " Ðằng sau bác, Liễu hiện ra, nói"...mời ảnh về nhà mà ảnh không chịu đó. Tội chưa ". Tôi định tìm câu trả lời cho qua thì Liễu nhìn đứa bé gái tiếp"... Chào ba đi con! ". Nép vào mẹ nó, đứa bé gái nhìn tôi chòng chọc, miệng chúm chím" Chào ba... ". Vậy chuyện bác gái nói với tôi là thật sao? Tôi nhìn đứa bé, rồi hỏi" Tên con là chi? ", một câu không bao giờ có ai là cha lại hỏi con như vậy. Nó lí nhí" Là Mai. Mai là tomorrow chớ không là hoa Mai đâu nghen! ". Tôi bật cười. Liễu dặn"...Ba đau. Con phải ngoan nghen - rồi quay sang bác gái - Bà à, nhỏ này nói dữ lắm, nói suốt ngày nghe phát mệt đó bà! ". Nhìn bé Mai, tôi ngỡ ngàng. Cố gắng tìm ra cái nét gì đó của tôi, hay dính líu tới tôi cũng được, tôi gọi nó lại gần" Con mấy tuổi? ". " Dạ, ba tuổi". " Chà, ba tuổi mà nói giỏi quá ". " Dạ, má mắng con" quoài " đó, nói nhiều quá mà! ". Tôi lại bật cười, sửa hoài chớ không"quoài ". Nó lập lại, vẫn" quoài ". Vẫn sai. Vẫn như một lầm lẫn của mọi cuộc gái trai nhẹ dạ. Tôi đi San Francisco, chẳng để lại địa chỉ cho Liễu cách đây bốn năm. Thế là Liễu mang nặng một mình. Ðẻ đau cũng một mình. Và đến bây giờ tôi mới biết có bé Mai.

Liễu hỏi, giọng trắng trợn" Anh có nhận nó không? ". Câu hỏi quả bất ngờ. Tôi ngần ngừ"...nếu là con tôi, dĩ nhiên ". Câu trả lời khiến nàng đỏ mặt, tay đập vào thành giường, nghiến răng"...tui mang nó tới xạo anh làm chi? ". Tôi biết không nên đáp, chỉ nói lơ. Tuần sau, Liễu lại tới. Khi bé Mai chạy ra hiên chơi, Liễu bảo"...làm test thì biết ai là cha nó, anh chịu không? ". Rồi Liễu đay nghiến" Ai bỏ ai? Anh đi không một tiếng. Tháng sau đó, tui tắt kinh. Lẽ ra, bỏ cái thai đi cho xong. Nhưng tui không làm... Bởi vì... ". Tôi chận lại, nhỏ nhẹ xin lỗi Liễu. Lỗi tại tôi, muôn phần tại tôi. Tôi biết vậy, ít nhất là chuyện đánh bài chuồn ngày trước.

Một tháng sau, bé Mai đến, tay cầm tờ giấy gập làm tư. Nó tíu tít" Má nói cái giấy này là cái nói ba là ba con đó ". Test ADN khẳng định mối phụ hệ của tôi và bé Mai sờ sờ trước mặt. Nhìn bé, tôi bỗng thấy sao mà nó có nét của ba tôi, rồi của nội tôi. Nhất là cái miệng. Miệng nó hơi chề ra, và khi nói thì cong lên hệt như giòng họ Phan nhà tôi. Vừa xấu hổ, vừa cảm động, tôi ôm lấy bé Mai. Hình như tôi khóc thì phải.

Khi bác gái ra về hôm đó, tôi lăn xe theo gọi. Bác quay lại, ngừng chân. Tôi ngập ngừng nhớ đến 139 viên thuốc an thần màu cam, nói" Ðức Mẹ ban ơn cho con qua tay bác. Từ nay bác cho con gọi bác là má. Thế là họ Phan chưa tuyệt giòng đó má! ".

Chiếc xe chở tôi đến công viên sáng chủ nhật sau ngày tôi có thêm một người mẹ và một đứa con thơ. Vẫn từ đó, tôi nhìn thấy biển. Tôi nhìn thấy rèm cửa màu xanh lá mạ buông trong phòng ngủ M. Rồi tôi nhìn cái sundeck, nơi có hai cái ghế nhựa trắng đặt hai đầu một chiếc bàn vuông. Trên bàn một bình cắm hoa cẩm chướng, một tách cà phê, một cái đĩa, một cái muỗng, và một cái nĩa. Thế nghĩa là bốn tháng sau Giáng Sinh, M vẫn cứ một mình, chưa đôi lứa gì với ai. Tôi xoay ống nhòm nhìn vào bếp. Quay lưng về phía tôi, M đang lau chùi, mái tóc đen huyền chùng xuống vai. M ơi, tôi đây. Hình như M nghe thấy, quay mặt lại. Không son phấn, nàng trông nhợt nhạt, gầy và già đi, mắt một mí như sụp xuống kéo thành một vệt đen chạy đến cuối mày.

Lần này ra đây là lần cuối, anh muốn M hiểu cho, nhưng anh vẫn không có cái can đảm cầm điện thoại gọi em, thậm chí, chỉ cần bíp lại cho em một tiếng. Nhìn em cô đơn, anh thấy rõ lẽ công bình không có. Anh có con anh, có mẹ nuôi, có một người tình xưa đến thăm hỏi. Còn em, em có gì? Em có biển trước mặt, biển vô tận, biển cứ kiển nhẫn đẩy sóng vô bờ. Em có nỗi lo, nỗi hờn, có cái bíp bơ chỉ phát đi mà không nhận về được một lần hơn năm nay. Em băn khoăn, câu hỏi tại sao, tại sao, vẫn đeo đuổi. Vẫn gậm nhấm dày vò.

Em chung thủy, nhưng bất cứ gì cũng có giới hạn. Vả lại, anh tàn phế thế này, cái giới hạn sớm muộn cũng sẽ đập vào mặt anh như một sự thật phũ phàng, một lời nguyền truyền kiếp. Anh không đủ can đảm đối mặt với cái sự thật và lời nguyền ấy. Cho nên hôm nay là lần cuối anh lặng lẽ đến đây nhìn em và cầu nguyện Chúa độ lượng bao dung cho em trong cuộc nhân sinh muôn trùng sóng gió.

Mariko đi ra sundeck. Nàng mặc bộ đồ ngủ màu trứng gà, thân hình lượn lờ dưới làn lụa mỏng dính, người xiêu đi trong gió sớm. Nắng mai ngả xuống vai nàng mơn trớn đùa cợt, soi bóng nàng lên mặt sân gẫy đổ như vấp ngã. Ngồi xuống ghế, nàng mở một cuốn sách ra, cúi đầu chăm chú đọc. Ðằng sau, nắng chói làm mảng biển thành vàng ròng chói lóa, vàng như mái đền Ginkaju-gi ở đoạn cuối con đường Minh Triết. Ðám thần linh kami trong những cái miếu Shinto hình như đang ha hả cười diễu cợt, vung những bông hoa anh đào bóp vụn xuống mặt sóng xô nhau chạy vào bờ. Văng vẳng tiếng ông Morishima trong bữa cơm tiễn tôi năm trước ở Kyoto. Gắp thức ăn vào bát cho tôi, ông nhấc kính, chậm rãi"...tôi lên bẩy thì cha tôi mất. Ông là sĩ quan quân đội Thiên Hoàng đóng tại Nam Việt từ năm 41, đâu ở miệt Vĩnh Long, mãi cho đến khi Thế Chiến thứ hai kết thúc...". Tôi vui vẻ ngắt" thưa, Vĩnh Long là quê tôi ". Dở kính xuống, ông nhìn tôi, rồi nhẹ nhàng"...à, ra thế ". Ngẫm nghĩ, ông tiếp" cha tôi không chịu đầu hàng, trao hết khí giới cho một đoàn quân Việt dưới quyền Trung Tướng Nguyễn Bình...". Tôi lại ngắt lời" thì cha tôi có kể là xưa cha tôi phụ tá cho ông tướng đó ". Lần này ông ngạc nhiên, trịnh trọng đeo kính vào, gật gù".. có vậy à!". Trầm ngâm một lát, ông chặc lưỡi" Cha tôi làm phép Seppuku mổ bụng tự tử ở Vĩnh Long. Biết đâu chính từ đó mà Mariko-san có cái duyên phận này với anh. Albert-san, ông nghiêm nghị, vậy thì từ nay tôi giao phó con gái tôi cho anh. Chỉ xin cả hai về đây làm đám cưới năm sau...".

Năm đó đã qua rồi, không cưới xin, chỉ có tiếng phanh xe rít lên, không gian co thắt lại, những mũi chích móc-phin, tiếng bíp bíp và một sự lỡ làng. Cái duyên phận kia, thế là không có. Chỉ còn karma, thứ nghiệp chướng nặng nề đè lên cuộc sống khốn khổ trăm bề của cả hai chúng tôi. Như hóa dại, tôi cất tiếng gào tên Mariko. Có người gọi cảnh sát. Lát sau, xe cảnh sát rồi xe cứu thương trờ tới. Tôi mặc cho nước mắt chan hòa lã chã rơi như mưa rơi về với đất. Mariko vẫn ở tít tắp xa, khắc vào trí nhớ tôi dáng dấp một bức tượng thạch cao. Một bức tượng bất động trong nắng vàng và gió sớm.

Cái góc trần gian nhỏ xíu ở tầng hai Nursing Home bây giờ có thêm Liễu, bé Mai, và bà Roxane. Cứ mỗi tuần, Liễu và Mai vào hai đến ba lần thăm tôi. Ngày chủ nhật cả hai lắm khi ở từ sáng cho đến chiều.

Bà Roxane gày gò, tóc bạc trắng, yếu, đi hay ngã nên cũng ngồi xe lăn. Bà lẩm cẩm, miệng lẩm bẩm suốt ngày" Sony, where are you. Con ơi, con ở đâu? ". Khi Peter gọi bà bằng Mom thì bà giật mình, nhướng cặp mắt đã lòa lên như muốn nhìn, cười móm mém nhưng không nói gì. Ảo tưởng có con ở bên là một niềm hạnh phúc an bài cho bà vào cuối đời, kính ơn Chúa.

Bấy giờ, tôi đã rút cục pin nhỏ xíu ra khói cái bíp-bơ. Một cuộc đời không thể tân trang bằng cái quá khứ đã lùi về đằng sau. Và phía trước là chỗ phải đến nên lúc nào cũng manh mối những ước ao và hy vọng. Những hy vọng đó đến từ Mai. Con bé ngộ nghĩnh tay luôn luôn xách con gấu nhồi bông. Nó gọi gấu là Ted. Phiên âm tiếng mình, Ted thành ra Tết, ngày đầu xuân. Cặp Mai và Tết ban sức sống cho tôi trong cuộc phục sinh vẫn còn đôi chút lấn cấn với Liễu.

Một hôm, tôi hỏi thẳng" … bây giờ tật nguyền, làm chồng thế nào được? ". Thế là Liễu khóc bù lu bù loa dắt bé Mai ra về. Cả một tuần, Liễu không gọi điện thoại, và rồi tôi cuối cùng nhấc phôn lên kêu. Ðầu dây, Liễu bảo" Tui sẽ trả lời câu anh hỏi ngày mai! ". Hôm sau, Liễu vào Nursing Home một mình, nhìn tôi"...tui năm nay bốn mươi mốt rồi, dăm ba năm nữa tắt kinh, không cần chi nữa. Anh không làm chồng được nhưng làm cha vẫn được. Tui chỉ thương con Mai, muốn nó có cha nó. Vậy mà anh còn nghi ngờ! Ai đặt điều nói vô nói ra vậy? ". Lắc đầu, tôi bảo" Không có ai hết! ". Liễu lại bù lu bù loa, nhìn bác gái, to tiếng" Anh lại xạo tui. Ngày xưa, anh xạo, anh bỏ đi. Ngày nay liệt chân rồi anh vẫn còn xạo, anh tính bỏ mẹ con tui nữa, phải không? ". Ngượng nghịu nhìn bác gái, tôi xuống giọng"...thôi, cho xin lỗi... ".

Lần sau, Liễu vào thăm nhưng không mang bé Mai theo. Tôi hỏi, nàng than phòng đông người quá, không có riêng tư gì cả, rồi kêu" Tui thì đi làm ít lương, nhưng nếu Bảo Hiểm trả khá, anh vô cái phòng trong góc phía sau cho một người. Con nhỏ nó cần cha nó, tới đây thì người này người kia, lộn xộn... Còn bà già, tui bảo con Mai thôi gọi bả bằng bà nội. Xì, nội ngoại mẹ gì, người dưng nước lã!". Cắn răng, nhưng rồi tôi cũng đổi phòng. Niềm vui duy nhất còn lại là bé Mai, thôi thì chi cũng phải chịu. Mấy bữa sau, nhìn bác gái, tôi nói" Con qua phòng bên kia, nhưng bữa nào con cũng về phòng mình nghen má! ". Bác gái xua tay cười"...thoải mái, cứ đi đi, lúc nào về được thì về ".

Từ khi đó, Liễu dành phần, chẳng để y tá tắm rửa cho tôi nữa. " Tui không chịu cho con đàn bà nào đụng vào chồng tui. Nghĩ tới mà nổi điên được! Mẹ nó, cái con Jeanne xồn xồn, nó chà xà bông, miệng cười cười, nhìn bắt mệt... ". Lắc đầu, tôi nhìn đôi chân khẳng khiu và cục thịt ở giữa thừa thãi, nói gì Liễu cũng không nghe. Nàng tuyên bố"... Tui giờ xin làm" part-time ", rảnh tuần ba bữa, tới tắm rửa cho anh đâu có sao ". Hạ giọng, nàng tiếp"...tui tập săn sóc anh cho quen, khi nào về sống với nhau tui tiếp tục chớ còn ai làm y tá cho anh nữa! ". Mấy bữa sau, nàng cầm lại một tập quảng cáo nhà bán, giúi vào tay tôi, nhẹ giọng"... Anh coi cái nào mua được thì tui đi xem trước. Tui có chút tiền dành dụm," đao " được một phần ".

Tối hôm đó, đợi Liễu về rồi tôi mới lăn xe qua phòng cũ. Dạo này, bác X yếu hẳn. Bác gái ở lại Nursing Home cho đến khi bác trai ngủ mới chịu về. Tôi kể cho bác gái về cái dự định mua nhà. Bác gái chỉ cười. Tôi hỏi"...má nghĩ sao? ". Bác gái nhỏ nhẹ" Má già rồi, không muốn nói bất cứ điều gì ảnh hưởng tới những dự định tương lai của ai ". Thấy tôi lo lắng, bác tiếp" Người có tương lai phải nhìn cho xa, và xử cho công bình. Thế dạo này Albert còn nghe tiếng bíp không? ". Câu hỏi vô tình như mũi kim đâm nhói vào tim. Tôi lắc đầu. Cái bíp-bơ không có pin đã ngậm tăm. Tôi đáp" Con không biết! ". Duyên cớ gì má nuôi lại bất ngờ hỏi tiếng bíp huyền diệu đã giữ cho tôi sống hơn một năm từ ngày định mệnh chẻ lối vào một ngã rẽ đưa tôi đến cái Nursing Home này?

Tiếng radio láo nháo" Jingle bell... Jingle all the ways " dịp Giáng Sinh đã bắt đầu. Thế là một năm sắp trôi qua. Ðám y tá ở Nursing Home kết hoa chăng chữ" Merry Christmas " ở góc phòng công cộng, đặt một cây thông bằng plát-tích, dưới cây để hang cừu, Ðức Mẹ, thánh Joseph và Chúa Hài Ðồng cũng bằng Plát-tích. Ông George sắp 91 tuổi thều thào" Năm nay tao không đi nhà thờ nữa. Ở đó sao mà toàn bọn già khụ, chán lắm! ". Peter nhìn Roxane, vừa gọi Mom, Mom, vừa nhai" chíp " lạo xạo. Còn Roxane, bà nghệt ra nghe những bài hát Giáng Sinh, vẫn lẩm bẩm đúng một câu" Sony! Con đâu hả con? ".

Cali bất chợt đổ mưa và lạnh hẳn xuống, trời đục lại như lòng trắng mắt những người lòa. Một sáng sớm, có ai đó hét ầm lên đánh thức cả đám ngụ cư tầng hai của Nursing Home. Không biết thế nào bà Roxane cởi hết áo quần, nằm co người đầu gục vào bánh xe lăn, trông như một bộ xương ngâm phóc-môn đen đủi cong queo. Bà chết. Cái dư âm của câu bà hỏi" Sony! Con đâu hả con? " vẫn còn luẩn quẩn đâu đây. Ðám ngụ cư bỗng như hụt hẫng. Tội nghiệp Peter, miệng cứ kêu Mom, Mom, wake up, dậy đi. Trừ George, mồm lại lầu bầu"...già thế mà vội, cứ như thằng con tao vậy! ", ai nấy im lặng buồn bã.

Người ta giữ xác bà Roxane một ngày làm thủ tục rồi mang đi. Hình như cuối cùng họ có liên lạc được với đứa con trai bà làm ở tận Alaska, nhưng không một ai biết hắn có về chôn mẹ không. Dẫu sao, đã chết thì Roxane còn biết gì nữa. Chỉ những người còn sống băn khoăn, dĩ nhiên trừ ông George. Tôi tìm sang phòng bác X, nói với bác gái"...con sợ, má à! Chết như vậy ghê quá ". Bác nghĩ đến cái hộp bánh bít-qui đựng 139 viên thuốc an thần và trận ói mửa của tôi vào lễ Giáng Sinh năm ngoái, nhìn bác trai rồi chậm rãi" Chết thì chết thế nào cũng ghê cả ".

Liễu ở đâu thình lình xộc vào, khẽ gật đầu lạnh lùng chào bác gái, miệng bảo" Nè anh, có người muốn gặp đang đợi anh trong phòng!" rồi ngoe nguẩy đi ra. Tôi lăn xe theo. Một người đàn ông trung niên, mang kính trắng gọng vàng, ăn mặc đồ bộ trải chuốt, tay sách cặp, tay kia chìa ra bắt. Cười cười, ông ta nói" Xin chào...xin chào, Tôi là Luật sư Trịnh quốc Hà. Nhìn Liễu, ông ta tiếp, chị đây có nhờ tôi lo một số thủ tục để ổn định tình trạng dân sự ta nên làm ngay cho yên tâm ". Dứt lời, ông ta chìa cho tôi tấm danh thiếp và hai thếp giấy. Thếp đầu là tờ khai tôi nhận bé Mai là con và xin đổi họ cho bé ra họ Phan. Thếp thứ hai dầy hơn, là nháp một bản Chúc Thư. Luật sư Hà trịnh trọng" Bản Chúc Thư này là bản mẫu, nhưng thân chủ tôi ai cũng ký, cho là cái mẫu đầy đủ đàng hoàng nhất đấy ". Liễu chêm vào, chết để của cho vợ cho con, nhằm nhè gì, ký đi cho rồi. Nói xong, Liễu rút bút đặt lên bàn. Tôi lặng người đi. Xoay thếp giấy trên tay, tôi thấy nó mỗi lúc một nặng, mắt cay sè, bụng thót lại. Lát sau, tôi nói" Ông để cho tôi đọc đã ". Luật sư Hà vui vẻ" Dĩ nhiên. Ký nay cũng được, mai cũng chẳng muộn gì! ".

Tối hôm sau, bác X đuối sức cố mở mắt nhìn quanh. Dẫu lờ đờ, mắt bác cũng vẫn lộ ra nét hoảng hốt. Không biết làm sao mà bác bỗng xua tay được, miệng thều thào"...Ði. Chúng mày đi đi ". Hình như có ai đến rủ rê, bác cố xua tay đuổi. Phải chăng đó là một đoàn âm binh vô hình đứng lẫn vào đám con đám cháu bác, người muốn kéo lại, kẻ muốn xô đi? Bác tiếp tục, hết sức tay xuôi xuống, xong lại cố giơ lên xua, nhưng không nói gì được nữa.

Liễu lại vào, lần này dắt theo bé Mai. Con nhõ thì thào" Chuyện gì đó ba? ". Thấy tôi lặng im, nó thủ thỉ tiếp "...má nói kêu ba ra ". Về phòng, Liễu hỏi ngay" Sao? Anh ký chưa? ". Tôi lắc đầu. Liễu tru tréo" Ký rồi chuyện mua nhà mới làm được chớ! Không lẽ anh tính ở lại cái Nursing Home này cả đời? ". Tôi lại lắc đầu, bảo thôi, để mai mốt. Nhìn Liễu vùng vằng lôi tuột bé Mai xuống thang, tôi bỗng xót xa, tai văng vẳng câu độc nhất bà Roxane biết nói " Con ở đâu hả con? ".

Tôi lăn xe vào phòng bác X. Bây giờ, thỉnh thoảng bác thở hắt ra, người dướn lên, nhưng tay vẫn quơ lên xua. Bác gái thì thào" Thôi, ông đi cho thanh thản! ". Khi cô con gái bác không còn kìm được nấc khóc rít lên, tôi lẳng lặng lăn xe ra hàng hiên. Nhìn lên trời, tôi trong mắt tìm một chớp sao. Cái chớp sao hẳn đâu đó, chắc là cố định như những vệ tinh bất động đúng như lòng mình ao ước. Nó không tắt đi để rồi mãi mãi lạc loài như một linh hồn mỏng mảnh vừa cất cánh về một cõi người không ai biết. Cả đêm, tôi chập chờn ngủ. Nỗi sợ hãi biến ra một chuỗi mộng mị liên miên. Tôi thấy mình lăn xe trong một căn nhà lạ, miệng gọi bé Mai, nhưng sao mãi chẳng thấy nó đâu. Bản Chúc Thư lại hiện ra. Nào là tiền Bảo Hiểm. Nào là lương cho nhân viên phế dụng của hãng IBM. Toàn là tiền. Và rồi khoản qui ước rằng tất cả tài sản sẽ thuộc về Phan Thanh Mai, con gái Albert Phan Trung Thành, nhưng trước mười tám tuổi thì do Trần Thị Liễu quản lý và xử dụng. Tôi lại gọi" Mai ơi! ". Vẳng lại là tiếng Liễu cười sằng sặc, và tiếng đàn ông hệt như tiếng luật sư Hà ở phòng bên. Ai đó kìa? Thì còn ai nữa! Dăm ba năm nữa mới tắt kinh, bộ để đó thờ à?

Sáng hôm sau, tôi xé làm đôi bản Chúc Thư do Luật sư Trịnh quốc Hà trao tay, nhét vào phong bì và đưa cho phòng tiếp khách của Nursing Home nhờ trả, dặn đi dặn lại" Tôi không muốn tiếp bà ấy nữa! Ðừng bao giờ cho bà ấy lên phòng tôi! ". Ít ngày sau khi ma chay cho bác X, bác gái lại trở lại Nursing Home thăm tôi. Mừng quýnh lên, tôi kêu như đứa trẻ" Má, trời ơi. Con cứ tưởng... ". Tôi kể cho bác nghe về bản Chúc Thư đã xé, giọng nghẹn ngào "...con nằm mơ thấy con bị bỏ đói, chết dần chết mòn, kêu hỏi bé Mai mà không ai trả lời. Trời ơi! Lúc đó con sợ chết... ". Bác gái đập tay lên tay tôi, cười rồi chậm rãi "...đấy, thế là phục sinh. Muốn sống lại thì phải sợ chết chứ! ".