← Quay lại trang sách

Chương 10

Thằng Chim theo dõi thằng Long mập như lính kín theo dõi bọn ăn cướp trong mấy phim cao bồi của xe chiếu bóng thùng. Suốt ba hôm, sau giờ đi học về, nó núp đằng sau cái phông-tên nước [1] phía bên kia đường để canh bóng dáng thằng Long mập. Trời giữa trưa, nắng chang chang, nhưng vì muốn được lấy le với mấy đứa kia để làm đầu đảng nên nó chẳng quản ngại gì cái nóng. Nó lấy cái cặp để lên đầu che nắng. Mồ hôi túa ra trong cái áo vá nhưng nó vẫn chưa chịu rời khỏi chỗ núp khi chưa thấy bóng dáng thằng Minh. Lúc trước, thường thì tụi nó cùng nhau đi về nhà, vừa đi vừa nói chuyện cho đường về gần hơn nhưng từ khi thằng Minh chơi thân với thằng Long mập, tụi nó không thèm đi chung với thằng phản bạn, bợ đít nhà giàu này nữa.

Nhiều khi thấy bóng dáng thằng Minh một mình, lủi thủi từ xa đi lại, thằng Chim cũng cảm thấy trong lòng thương thương. Nhưng chợt nghĩ lại chuyện thằng này chỉ chơi với thằng Long mập thì nó lại cảm thấy tức. Tức vì cảm giác bị bỏ rơi, bị hất hủi. Tức vì cảm thấy bị mất độc quyền chơi với thằng Minh. Trong đám bạn ở xóm Ba-ra-dô thằng Minh được tụi nó xem như là đầu đảng tự nhiên, không cần phải được bầu như bầu liên toán trưởng trong lớp. Ý kiến của thằng Minh là ý kiến của cả nhóm tụi nó. Thằng Minh nói chuyện có ý có nghĩa vì nó nói theo những cuốn sách mà nó đã đọc. Thằng Minh đọc sách, báo nhiều hơn tụi nó. Sống và lớn lên với nhau từ nhỏ trong cái hẻm Ba-ra-dô này tụi nó như mấy anh em trong tuồng chớp bóng Ba chàng ngự lâm pháo thủ mà thằng Minh là Đác-ta-nhăng. Bây giờ thằng Đác-ta-nhăng vì “bả giàu sang phú quý” đi chơi với tể tướng nịnh bỏ lại mấy anh em đã kết nghĩa kim bằng thì làm sao mà không tức cho được.

Trong lúc ngồi canh thằng Long mập, buồn buồn thằng Chim đếm mấy cột đèn đường. Mỗi khi thấy bóng thằng Minh đến cột đèn thứ tư mà không thấy có thằng Long mập đi theo thì coi như là thằng này đi về nhà một mình. Lúc ấy thằng Chim có tâm trạng vừa mừng mà vừa tiếc. Mừng là vì thằng Minh không đi cặp kè với thằng Long mập. Buồn là vì nó chưa khám phá được hai thằng đó ăn cái gì mà có vẻ ngon lành đến như vậy. Nó cũng không biết là mừng hay buồn nhiều hơn nhưng có điều chắc nhất là nó... đói bụng quá cỡ. Nó ghét thằng Long mập rồi ghét lây sang thằng Minh. Nó đã lén lấy lá bùa trong cặp thằng Minh đưa cho thằng Vân. Nó muốn cho thằng Minh sẽ khai thằng Long mập viết thư trù cho cô giáo chết để thằng Long mập thù thằng Minh rồi hai thằng đó sẽ không chơi với nhau nữa. Tưởng là thằng Long mập “bú lủng” [2] rồi. Ai ngờ, thằng Minh tự nhận nó đã viết lá bùa. Thằng này “chì” [3] thiệt, đúng là tổ sư bồ đề, không thèm khai tên thằng mập ra. “Phải làm cho tụi nó ghét thằng Minh thiệt nhiều để tụi nó thấy mình cũng đâu có thua nó”. Phải bắt tại trận! Tuy nhiên, khi thấy thằng Minh bị cô bắt úp mặt vô tường thằng Chim thấy ân hận nhưng lại không dám nói với thằng Minh sự thật. Nhưng nhiều lúc nghĩ lại, thằng Chim biết nó đang có oai với mấy đứa trong xóm, có thể làm đầu đảng chỉ huy thằng Ti, Út đẹt - vai trò của thằng Minh trước kia.

Mải suy nghĩ miên man, thằng Chim giật mình khi thấy bóng thằng Long mập đang đạp xe, phía sau bọt-ba-ga là thằng Minh. Nó vội vàng rời khỏi chỗ núp, chạy nhanh vào hẻm để báo động cho tụi thằng Ti, thằng Út đẹt. Lần này, tụi nó quyết tâm làm cho thằng Minh ê càng cua vì có đồ ăn ngon mà làm lơ bạn bè nghèo. Thằng Chim vô cùng tiếc mấy cái bánh lỗ tai heo mà nó đã cho thằng Minh ăn khính hôm nọ.

* * * * *

Đứng thập thò trước nhà thằng Minh ngó vào, thằng Chim ra lệnh:

- Nó mới dọn cơm ra ăn, đi vô liền tụi bây.

Nói xong, thằng Chim xung phong đi trước kế đến là thằng Ti, thằng Út đẹt và sau hết là con Cưỡng. Vừa bước vào ngạch cửa nhà trên thằng Chim nghe tiếng thằng Minh từ nhà dưới - chỉ được ngăn với nhà trên bằng một miếng phên tre:

- Mầy đừng làm đổ cơm. Mỗi hạt cơm là một hạt ngọc. “Ai ơi bưng bát cơm đầy, dẻo thơm một hột đắng cay muôn phần”. Người nông phu cực lắm mới làm ra được hạt gạo, trong bài quốc văn lớp ba có dạy, mầy không nhớ hay sao?

- Lâu quá, tao quên mất tiêu rồi. Nhưng mình có tiền mua mà.

- Đâu phải nhà mầy có tiền mua rồi mầy phí phạm đâu, tội chết. Xuống âm phủ không có cơm ăn. Lúc ấy đói bụng, mà chén cơm của mầy toàn dòi không để trừng phạt mầy cái tội khi sống ở dương trần không quý hạt gạo...

Thằng Chim lên tiếng gọi để có lý do đến nhà thằng Minh một cách bất ngờ này:

- Minh ơi... Minh...

Kêu thì kêu, không đợi thằng Minh ra, thằng Chim cùng đoàn tùy tùng của nó đi thẳng vào nhà. Thằng Minh từ nhà sau chạy ra, ngạc nhiên kêu lên:

- Ủa, có gì không mà giờ này tụi bây đến đông vậy? Không ở nhà ăn cơm sao?

Thằng Chim mỉa mai:

- Nhà tao đâu còn gì ăn đâu, định lại nhà mầy xem còn miếng cá, miếng thịt nào xin ăn đỡ.

Thằng Minh cười:

- Mấy bữa nay tao đâu có câu được con cá nào đâu với lại má tao bán ế, chỉ còn bột bánh bèo thôi hà. Lâu quá, tụi bây không lại nhà tao chơi.

Thằng Chim xía vào:

- Vậy mà đứa nào đồn nói lúc này mầy ăn “sơn hào hải vị” không.

Thằng Chim không hổ danh là mê cải lương. Mở miệng ra câu nào câu nấy bài bản vô cùng mặc dù nó cũng chẳng biết “sơn hào hải vị” bao gồm những món gì.

Thằng Minh ỡm ờ:

- Ừ, nhà tao nhiều sơn hào hải vị thiệt.

Thằng Chim muốn ra nhà sau để khám phá xem mâm cơm của thằng Minh có món gì nhưng thấy thằng này có vẻ giấu nên mượn cớ:

- Có dì ba ở nhà sau không, tụi tao vô thăm dì một chút.

- Má tao đi bán chưa về.

- Ủa, sao tao nghe tiếng lục đục ở đàng sau.

- Chắc con mèo nó chạy...

Bỗng dưng thằng Long mập từ nhà sau đi lên. Nãy giờ nó nghe tiếng nói chuyện lào xào với lại ngồi chờ thằng Minh lâu quá nó cũng buồn. Nó định đi lên để hối thằng Minh vào ăn tiếp bữa cơm đang dang dở.

Thấy thằng Long mập xuất hiện, thằng Chim giả bộ ngạc nhiên:

- Ủa mập, có mầy ở đây nữa hả?

Tranh thủ lúc thằng Long mập vừa xuất hiện, thằng Chim liền đi thẳng ra nhà sau. Tụi thằng Ti cũng đi theo trước con mắt ngạc nhiên của thằng Long mập và thằng Minh.

Tụi nó nhìn thẳng vào mâm cơm đặt trên một cái bàn xiêu vẹo. Thay cho thằng Minh, thằng Long mập mời:

- Tụi bây ăn cơm chưa. Ăn miếng cho vui. Công nhận là cơm ăn với nước mắm kho quẹt với rau ngon thiệt. Ở nhà tao có bao giờ được ăn như vầy đâu.

Đúng như lời thằng Long mập nói, trên mâm cơm mà tụi nó thấy chỉ là một dĩa rau đắng luộc và tô nước mắm khô quẹt đặc sệt, đen sì lợn cợn nổi lên vài tóp mỡ nhỏ.

Thằng Minh cười vui vẻ như không có chuyện gì xảy ra:

- Ờ... ờ tao với thằng Long đang ăn cơm...

Thằng Chim ngạc nhiên:

- Thằng mập như nó mà ăn cơm với rau chấm nước mắm khô quẹt?!

Thằng Minh nói cà tửng như tánh của nó từ trước tới nay:

- Sơn hào hải vị của thằng Long đó mầy.

- Sơn hào hải vị?

- Ừ. Sơn hào là đồ ăn ngon trên núi. Mà trên núi thì có cây cỏ mà có cây cỏ thì có rau. Hải vị là mùi vị của biển. Biển thì có cá, có cá thì có nước mắm. Như vậy nước mắm khô quẹt chấm rau không phải sơn hào hải vị thì là cái gì.

Thằng Út đẹt bây giờ mới mở miệng:

- Nói như vậy mới là phải phải!

Chú thích:

[1] Một trụ hình khối bốn mặt, cao khoảng nửa thước, có bốn vòi nước cung cấp nước không tốn tiền cho người dân. Ai muốn dùng nước thì tự gánh hoặc thuê người gánh nước mướn. Đa số người gánh nước là người giúp việc nên có lẽ chữ Mari Phông-tên ra đời từ đây. Hàng ngày, họ đến đây gánh nước cho chủ, hoặc gánh nước mướn, mỗi đôi là một hoặc hai đồng. Một ngày họ có thể gánh vài chục đôi. Ai đến đều sắp thùng gánh nước theo thứ tự trước sau, và trong khi chờ đến lượt mình hứng nước, họ trao đổi đủ thứ chuyện trên đời. Nói về âm nhạc yêu đương trai gái thịnh hành trong giới bình dân, bây giờ gọi là nhạc “sến” thì có cụm từ “Bài ca nước máy”.

[2] Thất bại, thua - từ lóng của cách đánh bài 13 lá (sập xám), chỉ cây bài thua.

[3] Gan lì, tài giỏi (tiếng lóng).