← Quay lại trang sách

Chương 19

Dù cho có dàn ghế mới, những hàng ghế phía sau thì còn được bọc nệm đàng hoàng, nhưng trong mắt của thằng Ti, rạp vẫn còn cái không khí cũ kỹ của những ngày xập xệ. Những cây quạt trần, dù mới được thay nhưng cũng không thể xua đi cái nóng, đủ loại mùi mồ hôi người cộng với mùi dầu thơm, bi-dăng-tin [1] nồng nặc làm cho không khí trở nên đặc quánh cái mùi đặc trưng của những rạp hát dành cho giới bình dân. Chính vì vậy thằng Ti cảm thấy dễ chịu, một cảm giác gần gũi, không xa lạ khi bước vào những rạp hát khác.

Có lần nó được chị Lài dẫn đi xem phim cùng với anh Tài làm nghề bó chổi ở xóm trên. Nó được đi theo vì chị Lài không muốn đi xem chớp bóng một mình cùng với anh Tài vì chị ấy thấy “hơi... kỳ... kỳ”. Hôm ấy, anh Tài diện thật kẻng. Tóc chải bi-dăn-tin bóng mượt, nằm ép sát xuống gần đến da đầu mà tụi thằng Minh chọc “con ruồi đậu trên tóc anh Tài phải chống gậy”. Anh mặc cái quần ống túm may bằng vải hiệu Terylen chật bó, lộ rõ hai cái chân như hai cây sậy. Anh Tài khoe với tụi nó là cái quần này may ở Minh Tay-lo bằng tiền công nửa tháng bó chổi của anh. Tụi nó chọc “Minh tây lo nhưng tiền thì Tài lo”. Đây là cái quần vía, dùng để đi ăn nói và “cua ghệ” [2]. Còn cái áo cánh dơi, vạt bầu, dài gần tới đầu gối thì rực một màu tím với hình những cánh hoa hồng màu đỏ chói chang. Nó thấy anh Tài cười, nụ cười khoe cả một hàm răng mọc mất trật tự, nhưng lại vô cùng rạng rỡ. Đi với chị Lài thì phải ăn mặc thật kẻng, xem chớp bóng ở rạp Lê Ngọc [3] ở đường Tổng Đốc Phương, xeo xéo rạp cải lương Thủ Đô và rạp chiếu bóng Đại Quang Minh, có máy điều hòa mát như đang ở Đà Lạt thì mới là đúng điệu. Mặc dù sự đúng điệu này làm anh Tài phải méo mặt. Và trong sự méo mặt này có tính kèm thêm sự có hao tốn cho thằng Ti. Một vị khách không mời nhưng rất quan trọng trong buổi xem chớp bóng. Vì không có nó thì chị Lài sẽ không dám đi cùng anh Tài. Đau xót cho tiền một cái vé bỏ ra nhưng lại được đi xem phim cùng người đẹp để thổ lộ tâm tình anh Tài ta phải chấp nhận mà thôi. Ức lắm, Tài ta chỉ nói trong lòng “Một lần thôi nhe mậy!”.

Trong rạp hát, thằng Ti vừa xem phim vừa rình rình theo dõi. Nó chỉ thấy anh Tài ngồi nặn mụn trong khi chị Lài ngồi lặng lẽ cắn hột dưa mắt nhìn thẳng lên màn bạc. Làm như mụn chỉ mọc trong rạp hát bóng hay là trong rạp hát bóng thì dễ nặn mụn, nó chẳng biết nhưng thấy anh Tài cứ nặn mụn đến muốn lủng cái mặt luôn. Thằng Ti không biết rạp Lê Ngọc cho cái máy gì chạy mà lạnh rụng rún. Chắc tại vì vậy nên nó thấy ai đi xem phim đều ăn mặc thật diện. Diện cỡ anh Tài cũng không bằng một số cặp khác. Nhìn chung quanh không có khán giả nào ăn mặc lèo tèo như nó. Mặc dù hôm nay, được biết là sẽ đi coi chớp bóng ở rạp hát sang trọng nó cũng đã cố gắng diện hết cỡ. Nhưng quần áo nó vẫn cũ mèm so với những đứa trẻ béo tốt đi cùng với anh chị hay cha mẹ. Họ còn xức cả dầu thơm. Thơm tới mức muốn nghẹt mũi. Nhưng điều chán nhứt trong cái rạp hát này là sao im lìm quá. Đi coi phim mà ngồi im lặng như ngồi nghe các ông mục sư người Tàu giảng đạo mỗi buổi sáng chủ nhật thì quá chán. Ngồi trong lớp học chưa chắc đã im lặng như đi coi hát trong rạp này. Bởi đi coi hát bóng mà không la hét thì không có thích. Nếu không la thì làm sao phe ta biết mấy thằng phe địch đang chuẩn bị đánh lén. Làm sao báo động cho thằng hiệp sĩ mù biết là đàng sau lưng “nó” có thằng hiệp sĩ cụt tay đang núp sau tảng đá. Không la hét làm sao chủ rạp biết phim đang đứt mà nối lại cho lẹ. Chưa nói là xem phim ở rạp này khi mắc đái nó phải đi vào phòng vệ sinh chứ không được ngồi tại chỗ vừa xem phim vừa sè sè cho sướng con “chim”.

Bước vào rạp Tân Lạc này, dù cho chủ rạp có quảng cáo là mới sửa chữa tối tân nhất khu vực Chợ Lớn, thằng Ti thấy như nó vẫn đi xem chiếu bóng của rạp này ở thời kỳ “xập kỷ nình” [4]. Chen chúc, chửi thề, la hét, chộn rộn đi kiếm ghế. À, mà phải đi kiếm ghế ngồi chứ. Thằng Minh đưa cho nó cái vé giá năm đồng lận. Không phải đi coi hát lậu như mọi khi. Phải kiếm chỗ ngồi cho ngon để một hồi la cho sướng miệng.

Thằng Ti cầm tấm vé lò dò tìm hàng ghế chữ T - hàng ghế thuộc loại “thượng hạng” nằm gần những hàng ghế sau cùng. Đi coi hát cải luơng, hàng ghế này thuộc loại ghế hạng “cá kèo” [5] nhưng khi đi coi chớp bóng thì nó thuộc loại gần như thượng hạng vì ở xa màn ảnh, coi đỡ chóng mặt hơn khi ngồi ở những dãy ghế đầu. Không ngờ hôm nay thằng Minh được tổ đãi sao mà dám chơi sang, lượm được cái vé mắc tiền như vậy!

Đến gần số ghế của nó thằng Ti chợt bắt gặp thằng Long mập đang ngồi và một tay giữ thật chặt cái ghế còn trống bên cạnh không cho một thằng khác đang định ngồi vào. Thấy cái ghế mà thằng Long mập đang giữ chính là cái ghế của mình, thằng Ti liền quay người đi một mạch lại anh nhân viên soát vé đang đứng ở cuối rạp. Nó đưa tấm vé cho anh ta và nói:

- Anh ơi ghế của vé này ở đâu vậy anh?

Anh soát vé đưa tay cầm cái đèn pin, chỉ về hàng ghế thằng Long mập đang ngồi. Thằng Ti nói thêm:

- Em sợ ghế của em có ai ngồi lộn rồi, anh dẫn em lại chỗ đó giùm...

Anh soát vé cằn nhằn:

- Cũng mấy thằng đi coi hát cọp nữa. Không có vé mà giành chỗ ngồi của người khác. Đi theo tao...

Nói xong, anh ta quày quả đi lại hàng ghế của thằng Long mập. Vừa đến, anh ta hỏi thằng Long mập:

- Vé của mầy đâu, nhỏ?

Thằng Long mập móc trong túi áo, đưa ngay tấm vé. Anh nhân viên soát vé cầm đèn pin rọi vào tấm vé để xem và trả lại ngay cho thằng này. Sau đó, anh ta quay qua thằng nhỏ đang ngồi chiếm ghế của thằng Ti, không nói tiếng nào, anh ta chỉ xòe bàn tay ra hiệu. Thằng kia ngần ngừ một lát rồi bỏ đi.

Thằng Long mập nhìn thằng Ti ngỡ ngàng. Nó hỏi thằng Ti:

- Ủa, chỗ này là của thằng Minh mà. Nó đâu rồi?

Bây giờ đến lượt thằng Ti ngạc nhiên. Té ra vé này là của thằng Minh đi cùng thằng Long mập mà thằng Minh lại nhường cho nó. Thằng Ti ngập ngừng nói:

- Thằng Minh đưa cho tao. Nó nói tí xíu nữa nó sẽ vô vì nó đang chờ bạn. Hay là để tao ra ngoài đưa lại vé này cho nó vô.

Thằng Long chợt hiểu là thằng Minh đã nhường vé cho thằng Ti nên nói:

- Vậy thì mầy ngồi đây đi, để tao ra ngoài tìm nó.

Thằng Long mập đi đến chỗ cửa soát vé ra vào, xin người gác cửa cho nó đi ra ngoài. Nó dự tính là sẽ mua cho thằng Minh vé khác. Nó đưa mắt nhìn một vòng nhưng không thấy bóng dáng thằng Minh đâu. Nó lẩm bẩm trong miệng “Ủa, thằng này đi đâu vậy kìa?”.

Chú thích:

[1] Sáp thoa tóc dành cho đàn ông.

[2] Cưa (tán) gái.

[3] Nay là đường Châu văn Liêm. Đã giải tỏa.

[4] Thập kỷ niên (mười mấy năm), ý nói đã quá cũ.

[5] Hạng chót, ngồi cuối rạp. Khán giả ngồi ở hàng ghế cuối phải ngóng cổ mà nhìn lên sân khấu như cá kèo ngóc đầu lên khỏi mặt nước để thở.