← Quay lại trang sách

Chương 2

Dạ Thảo bàng hoàng đưa mắt nhìn chung quanh, rồi hốt hoảng khi nhận ra trời đã khá trưa rồi. Nàng chống tay ngồi dậy nhưng toàn thân rời rã nàng buông tay ngã vật ra chiếc gường tre, những giọt lệ đay thương lại tuôn trào ước gối.

Vậy là hết thật rồi sao? Hôm qua Khải đã cưới vợ và phụ bỏ nàng rồi. Khải ơi! sao anh lại phụ em? Anh đã nói yêu em thật nhiều mà! Anh đã hứa sau khi ra trường sẽ cưới em làm vợ. Trời ơi! Anh đã rót vào tai em bao lời ngọt ngào âu yếm. Nào thủy chung, nào không có gì để Ngăn cản tình ta.

Trái tim thắt đau trong lồng ngực. Nàng nhớ lần đầu tiên gặp mặt. Lúc đó nàng có biết chàng là một dược sĩ đâu. Nếu biết có lẽ nàng cũng chẳng dám nhận lời tỏ tình của chàng. Nàng cứ ngỡ chàng là một sinh viên bình thường va `nàng chỉ là một cô gái bán xôi rất đáng thương.

Ngày nào chàng cũng đến mua xôi của nàng rồi tìm cách buông lời trêu nghẹo. Chàng đã làm cho cô gái chẳng biết mơ ước là gì như nàng trở thành kẻ chuyên ngồi dệt mông ước mơ.

Mới đó mà đã là 3 năm rồi, năm nay nàng 24 tuổi. Bạn bè của nàng, chúng nó đã đều có chồng con cả rồi. Chỉ có nàng thôi, ai bảo nàng hay mơ ước xa vời để Bây giờ ôm sầu khổ.

Tại sao nàng không biết rằng mình là một cô gái bất hạnh hơn người? tại sao nàng không nhớ ra mình là một cô gái nghèo hèn thất học? Căn nhà nhỏ Xíu là kia làm sao giữ nổi trái tim của một chàng trai hào hoa phong nhã? Vừa giàu vừa đẹp vừa có học vị Hơn người!

Tại sao nàng lại từ chối tình cảm chân thành của anh Út Trọng? Để Anh phải ôm mối hận tình bỏ xứ biệt tâm? Nếu nàng bằng lòng lấy một anh thợ hồ trong xóm thì nàng đâu phải ôm bẻ bàng tuyệt vọng.

Nhưng than khóc để Làm gì? Người ta đã có vợ rồi! Có thương tiếc mấy cũng vậy thôi. Trên đời này đâu thiếu đàn ông. Thà ưng một người thất học nghèo khó như nàng mà người ta biết chung thủy thương yêu chiều chuộng.

Tết năm nay anh Út thế nào cũng trở về thăm cha mẹ. Âu nàng chịu làm vợ chàng cho xong một kiếp đời ngang trái.

- Bà Tư, kêu con Thảo gánh cho tôi năm đôi nước nghe bà!

Giọng chị Hai Liên vang lên ngeo nhéo ngoài hiên. Tiếng bà Tưưư đáp lại nhẹ Nhàng:

- Dạ, cô cảm phiền kêu con Châu gánh hộ giùm, chứ hôm nay con Thảo nó bị bệnh rồi.

Giọng chị Hai chưng hửng:

- Vậy sao? Uả Nó bệnh gì vậy chị?

Bà Thảo ấp úng:

- Dạ …. Da….

Dạ Thảo chống tay nhỏm dậy nói vọng ra:

- Má ơi con hết bệnh rồi, chị Hai ơi, để một lát em qua gánh cho.

Tiếng chị Hai mừng rỡ:

- Ờ! Nhớ nghe em. Thôi con về bà Tưư ơi!

Tiếng guốc lẹt quẹt xa dần. Bà Thảo bước vào nhà nhìn con lo ngại.

- Thảo, sao con lại nói như vậy? Má thấy …

Thảo đặt chân xuống gường tìm đôi guốc, mắt ráo hoảng, nàng nắm tay bà Tưư:

- Má, con chẳng có bịnh gì, nằm hoài qụy luôn thì khổ.

Bà Thảo lắc đầu:

- Không được, con phải nằm nghỉ thêm vài ngày nữa để má sang nhờ con Châu nó gánh giùm cho.

Nàng mỉm cười cho mẹ vui lòng:

- Đdừng kêu con Châu chớ má. Bộ má hổnh biết chị Hai Liên là mối ruột của con sao? Để con Châu gánh rồi nó cướp mối của mình luôn sao?

- À! À!

Bà Thảo ngồi xuốgn gường lo ngại. Giờ sự sống còn của 2 mẹ con bà chỉ còn là đôi thùng lớn, chất nặng trên đôi vai bé nhỏ của đứa con hiếu thảo.

- Má, má nghĩ ngợi gì đó. Thôi con đi đây.

Chẳng để cho bà kịp thời gian ngăn cản. Nàng quảy chiếc gánh lên vai bước vội vã. Nắng lên cao, có lẽ đã hơn 2 giờ trưa rồi đó!

Đôi chân thoăn thoắt tr^n con đường đầy đá nghọn > Chiếc gánh trên vai thường ngày nhẹ bổng sao hôm nay lại nặng đến vô cùng. Nó đã khiến chân nàng lảo đảo như kẻ đang say.

Dạ Thảo bặm môi bước đi vội vã. Mái tóc dàikẹp gọn gàng trên lưng, nàng cố tình quên hết chuyện đau buồn để sống vui trong những ngày còn lại.

“Két” Tiếng xe thắng rít vội vàng ở sat cạnh nàng. Dạ Thảo hốt hoảng dừng chân ngẩng lên. Chợt chiếc gánh tuộc khỏi bờ vai, 2 thùng nước rơi lăn tròn trên đất, nước chảy ra lênh láng dưới chân nàng.

Đôi mắt mở Lớn kinh ngạc, trống tim đập thình thịch như muốn vỡ tung lồng ngực. Nàng bỗng quay lưng bỏ chạy:

- Không! không!

- Dạ Thảo

Chiếc Dream nổ máy chồm theo. Nó chặn ngang trước mặt nàng trước cổng con hẻm nhỏ, Lê Khải cất tiếng khẩn khoản:

- Thảo, nghe anh nói đây.

Dạ Thảo không còn đường để chạy, nước mắt tuôn tràn trên má, nàng lắc đầu:

- Không, xin anh hảy để tôi yên. Anh về đi!

Lê Khải dựng xe nắm lấy tay nàng, mắt chàng ngầu đỏ trong hơi thở dồn dập pha lẫn mùi rượu vang lên nồng nặc:

- Dạ Thảo, anh có chuyện muốn nói với em.

Dạ Thảo vùng mạnh, thoát khỏi tay Lê Khải, nàng chạy vọt vào nhà, ôm chầm lấy bà Tưưư oà khóc:

- Má, má ơi.

Bà Thảo kinh hồn chẳng biết chuyện gì, đỡ con ngồi dậy ríu rít gọi:

- Thảo, chuyện gì vậy con?

Thảo không trả lời, chỉ lắc đầu trong lòng bà. Mái tóc dài trên lưng chợt bung kẹp, xổ Tung trên chiếc lưng thon.

Lê Khải cũng bước vào, chàng sững sờ nhìn cảnh tượng đó hết một giây, rồi chớp mắt cất giọng khàn khàn:

- Thảohưa bác cháu mới đến.

Nghe tiếng chàng, bà Tưư giật mình ngẩng đầu dậy. Đôi mắt yêu thương hiền dịu của bà bổng chốc tóe hung quang. Bà nghiến răng:

- Thảohì ra là cậu! Cậu còn đến đây để làm gì?

Con Thảo nó khổ như vậy cũng chưa vừa dạ Cậu ư?

Lê Khải cúi đầu buồn bã:

- Dạ Thưa bác, cháu biết lổi, cháu mong …

Bà Thảo cắt ngang:

- Thảohôi đủ rồi, mời cậu bước khỏi chổ này cho. Gia đình tôi nghèo khổ, chẳng dám trèo cao! – Giọng bà chùng xuống như pha lẫn chút nghẹn ngào: - Cậu Khải, tôi van cậu, xin cậu hãy để cho mẹ con tôi được yên thân. Cậu đã có vợ rồi cậu còn đến đây để làm gì?

Lê Khải bước lên làm một cử Chỉ mhư để phân bua:

- Nhưng cháu muốn gặp …

Bà Thảo lắc đầu:

- Muộn rồi cậu Khải à, cậu hảy trở về đi. Tôi nói tah^.t, nếu tôi còn trông thấy cậu giỡ thái độ gì với con tôi, cậu đừng trách.

Biết có ở lại cũng chẳng Ích gì. Lê Khải cúi đầu lầm lủi quay lưng. Phía sau. tiếng nức nỡ đau thương của Dạ Thảo như những lưỡi dao xé nát lòng chàng.

Dạ Thảo! Trong suốt quảng đường về, trước mặt chàng chỉ châ/p chờn một bóng hình duy nhất. Đôi mắt đẩm lệ của nàng cứ nhìn theo như trách nóc giận hờn. Dạ Thảo ơi, anh làm em đau khổ nhiều lắm có phải không? Trơi ơi! Tội nghiệp em biết bao, những thùng nước kia sẽ đè nặng lên đôi vai bé nhỏ Của em đến bao giờ?

Sao anh bất lức? Sao anh không có cách nào đưa em vào nơi có ánh sáng huy hoàng? Nếu em được ăn vận như người, em có thua ai đâu chứ? Em sẽ là nữ hoàng kiêu sa, mà bao gã đàn ông sẵn sàng qùy mọp đưới chân.

Lê Khải mở Mắt hắc ra chán chường khi nhìn thấy cảnh nhà quen thuộc. Lại phải đối diện với niềm nhục nhã. Lòng chàng bổng sôi lên nổi giận hờn vô cớ.

Thiên Trang ra mở Cổng cho chàng, con bé cất giọng càu nhàu:

- Anh Khải dạo này hư quá, rượu chè be bét.

Khải đẩy xe vào cửa lầm lì nói:

- Kệ tao!

Bà Lệệệ chạy ra đón con, bà khẽ chau mày:

- Khải, con biết bây giờ là mấy giờ rồi không?

Khải chống xe, đưa đồng hồ lên coi, nói tản nhiên:

- Mới 9 giờ chứ mấy?

Rồi chàng bước đi nhanh vào nhà, Bà Lệệ há hốc mồn nhìn con lạ lẩm. Thiên Trang cất giọng cười thích thú.

Quăng chiếc nón xuống bàn, Lê Khải ngồi phịch xuống ghế salon, đờ đẩn nhìn chiếc quạt trần quay đều đặn mà thở dài ngao ngán.

Trinh Trinh dịu dàng bưng một ly nước chanh đến bên chàng. Nói nhỏ Nhẹ:

- Anh Khải, anh uống ly nước này rồi vào lau mình cho khỏe, em đả Pha sẵn nước nóng cho anh trong phòng tắm.

Lê Khải nhỏm người dậy, dụi nhanh điếu thuốc vào gạt tàn, nói hững hờ:

- Cám ơn, nhưng xin cô đừng quấy rầy tôi cần yên tỉnh.

Nói xong chàng bỏ đi nhanh. Cúi nhìn ly nước sủi bọt lăn tăn, khóe mắt nàng rưng rưng dòng lệ. Không hiểu rồi đây cuộc đời mình sẽ trôi mãi về đâu?

Có tiếng chân lẹp xẹp. Trinh Trinh đưa tay quẹt nhanh dòng nước mắt, bưng ly nước chanh đi vội ra sau. Trên bồn nước, Lê Khải đang gục đầu nôn mửa, mùi rượu bay nồng nặc cả gian phòng. Trinh Trinh dừng chân, cau mày ghê sợ. Là một tiểu thư khuê các, nàng chưa từng gặp cảnh này bao giờ.

Nhưng nàng không nở bỏ chàng trong tình trạng này được. Dù ghê sợ, nàng nén lòng bước đến gần chàng, dùng khăn lau mặt cho chồng:

- Đang ra, tôi không cần.

Lê Khải tàn nhẫn vung tay, một tia nước từ miệng chàng bắn thẳng vào người nàng. Trinh Trinh kêu lên sợ Hãi:

- Thảorời ơi!

Lê Khải cười gằn:

- Sạch sẽ nhỉ? Đã sạch sẽ thì đừng chạm vào người tôi. Tôi bẩn thiểu lắm. không xứng đáng với tấm thân ngà ngọc của cô đâu.

Nói xong, chàng lại khập khểnh bước về phòng mình. Trinh Trinh cúi nhìn bộ đồ lụa trắng của mình đã bị chàng làm hoen ố, nước mắt vòng quanh, nàng với tay lên xào tìm chiếc áo ngủ bằng tơ lụa trắng mặc vào. Lúc nàng cuộn bộ đồ dơ bỏ vào thau, nàng chợt rùng mình so sánh: Có phải cuộc đời nàng như chiếc áo kia, đã lỡ lem lấm bụi trần, phải vứt bỏ đi không thương tiếc? Nhưng lại mỉm cười an tâm nhủ: Không, chiếc ái kia có dơ, nàng tạm thời không dùng đến nó, song ngày mai, khi nó được giặc sạch sẽ lại rồi, nàng vẫn cần đến nó. Vậy thì, tại sao nàng lại phải đau buồn? Hiện giờ, chàng chưa hiểu được nàng, rồi cũng có ngày chàng hiểu ra thôi,lúc đó nàng sẽ được đền bù, hạnh phúc. Hạnh phúc đâu phải là thứ dễ tìm.

- ThảoT, con lô ăn cơm sao?

Bà Lệệệ nhìn thấy nàng ân cần hỏi. Trinh Trinh chớp mắt mỉm cười, đôi lúm đồng tiền càng làm lún sâu duyên dáng:

- Dạ Thưa mẹ, con không đói, con xin phép vào phòng chăm sóc cho anh Khải.

Bà Lệệ không nói chỉ mỉm cười hài lòng.

Trinh Trinh vừa đẩy cửa bước vào phòng, mắt đã trợn ngược, suyt hét to sợ Hãi. May mà nàng còn dằn được. Hai tay chặn ngực nàng dặn lòng bảo mình đừng sợ. Có gì đâu, đây là chồng nàng, chàng vừa quá chén mà thôi.

Khải ơi, dao anh nằm ngủ trong một tư thế kỳ lạ thế này. Trách gì em không sợ, trong giấc ngủ sao chàng lại nghiến răng, trợn mắt ra chiều phẫn hận. Anh giận em lắm phải không? Em đã làm cho anh thất vọng. Khải ơi, sao anh không tha thứ cho em? Em chỉ lỡ dại một lần dầu.

Trinh Trinh nhúng một khăn ướt lau mặt cho chàng. Rồi nàng nhẹ Nhàng thay quần áo cho chàng. Với tấm lòng vợ trẻ đã chăm sóc cho chàng thật chu đáo. Nước mắt đẩm đầy má ngọc, vừa làm nàng vừa lẩm bẩm: “ Khải ơi, em chỉ mong sao có một ngày anh hiểu được lòng em. Cái tiết trinh kia em đã đánh mất một cách vô tư vì dại khờ, vì trót lầm tin. Chớ em không phải là một cô gái lăng loàn, bướm chán ong chê rồi đem chút hương tàn nhụy rữa quyến rủ anh đâu. Khải ơi, em yêu anh, dù khổ hơn thế nữa gấp trăm lần đi nữa, em vẫn chẳng ngại ngần miển sao em được cận kề anh.

Không kền nổi tình thương dâng tràn trong lồng ngực, Trinh Trinh gục đầu vào ngực chàng, mong tìm chút hơi ấm tình yêu. Bàn tay nàng mân mê lên mắt, lên môi chàng, thiết tha âu yếm. Đêm nay là đêm động phòng thứ hai, lẽ ra chàng và nàng phải sống trong tuần trăng mật đầy thơ mộng, ân ái tràn đầy.

Hơi thở chàng đều đều trong giấc mộng, gương mặt hồng lên trong ánh đèn màu. Ôi sao chàng thật đáng yêu, thật là quyến rủ. Không kìm lòng, Trinh Trinh cúi xuống hôn lên môi chàng say đắm. Nàng có lổi không, khi đánh cắp chồng một nụ Hôn như vậy?

Đang thả Hồn ngất ngây mơ tưởng, Trinh Trinh bổng thấy thân thể m`nh bị đẩ mạnh về sau, rồi một giọng nói cất lên gay gắt:

- ThảoThảo, cô vừa giở Trò gì vậy?

Đôi má đỏ bừng vì thẹn, Trinh Trinh cúi gằm mặt không trả lời. Giọng Lê Khải lại vang lên bực tức:

- Quần áo của tôi đâu? Trinh Trinh, cô không biết thẹn ư?

Đôi mắt chớp chớp mạnh, nàng cất giọng nhẹ Nhàng:

- Anh Khải, quần áo anh dơ cả rồi, em vừa mới cởi ra để lau mình cho anh

Khải cười khẩy:

- Rồi sao nửa? Tại sao cô lại hôn tôi?

Trinh Trinh rùng mình, nổi hổ thẹn dâng cao. Nàng chợt khóc:

- Khải ơi, vì em yêu anh. Xin anh đừng nói những câu xúc phạm như vậy, em van anh.

Giọng chàng cay đắng:

- Nói một câu như vậy mà cô đã cho là xúc phạm! Thế sao cô lại xúc phạm tôi? Cô dám lừa gạt tôi? Nụ Hôn của cô tôi ghê tởm cô biết không?

Trinh Trinh đứng chết chân, bàn tay đẹp để ngang môi, đôi mắt mở Kinh hoàng, róa hoảnh, giây phút này bao nhiêu lệ thảm đều chảy cả vào tim. Lê Khải vẩn không để ý, chàng nghiến răng nói tiếp:

- Thảoôi cấm cô, tôi cấm cô chạm đến người tôi. Tôi không cho cô có thái độ chăm sóc tôi. Ta6''t cả những thứ trên người cô làm cho tôi phát tởm, tôi buồn nôn, cô hiểu không? Nếu cô muốn yên thân ở lại nhà này, cô phải làm theo ý muốn của tôi.

Trinh Trinh bật khóc, nàng úp mặt vào lòng bàn tay keu lên:

- Ngay cả việc lòng em yêu anh, anh cũng cấm em ư?

Khải hừ một tiếng:

- Cô đừng đóng kịch, trái tim cô chẳng còn chổ để yêu tôi đâu. Thôi! tôi mệt quá, cô im đi cho tôi ngủ.

Nói đoạn chàng bước xuống giường, toan bước ra ghế salon để ngủ. Trinh Trinh vội chạy đến chặn ngay cửa, hai tay chấp ngay ngực, nàng nói giọng van xin:

- Anh Khải, anh không yêu em cũng được, anh hành hạ Em thế nào cũng được, anh đã hứa để cho em được yên thân, thì anh đừng đi ra ngoài salon ngủ nữa.Mẹ và em Trang sẽ nghi ngờ,chừng đó em biết nói sao?

Khải suy nghĩ một chút rồi thở dài:

- Thảohôi được. Cô đi ngủ đi.

Nói xong, chàng trải tấm mền xuống đất nói:

- Thảoôi ngủ đây.

Trinh Trinh ngồi xuống nắm tay chàng:

- Anh Khải, anh không ngủ dưới đất được. Anh mới uống rượu xong, nằm dưới gạch sẽ bị bệnh.

Chàng cau mày:

- Cô thật là lộn xộn, đừng dẫn dụ Tôi lên gường để ngủ với cô.

Trinh Trinh đỏ mặt, cô nén tiếng khóc nàng lắc đầu nói:

- Em biết thân phận mình, nào dám ước mơ cao, làm người vợ hờ của anh như vậy cũng là diểm phúc cho em rồi.

Khải ngắt lời, gắt ngang:

- Vậy cô muốn nói gì nói mau lên cho, tôi sốt ruột lắm rồi.

Nàng cúi đầu nói lí nhí:

- Em muốn mời anh lên gường ngủ, để em ngủ dưới đất cho.

Chàng bật cười xòa:

- Cô tươ/ng là tôi không dám làm à? Trinh Trinh, cô lầm rồi, dù cô có ngủ dưới đất mười năm tôi cũng chẳng động lòng thương hại đâu!

Trinh Trinh lắc đầu:

Em không cần anh thương hại, em có tội tất phải bị trừng phạt. Anh cứ việc lên gường mà ngủ.

Khải ô, lấy cái gối bước lên gường cười nói:

- Cám ơn cô nhé! Thú thật với cô, ngủ dưới đất đúng là chẳng thích một chút nào.

Nói xong chàng nhắm mắt ngủ ngay chẳng chút bận lòng. Trinh Trinh nằm xuống nền gạch. nàng suy nghĩ vẩn vơ một lúc lâu rồi cũng chìm dần vào cơn mê mệt. Thân thể co ro vì lạnh. Lạnh thể xác, hoà lẫn với cái lạnh của tâm hồn.

Sáng nay Khải dậy sớm. Anh duỗi mình khoan khoái, các khớp xương kêu răng rắc dưới lưng. Chiếc gường nệm nhẹ Lún dưới sức nặng toàn thân. Bây giờ anh mới biết ngủ gường nệm sướng hơn ngủ trên ghế salon nhiều lắm.

Trời se lạnh. Gío đã chuyển mùa đông.Giờ này mà ôm một cô vợ trong tay để ngủ thì ấm biết bao nhiêu. Lê Khải phì cười: Chả Trách người ta gọi mùa đông là mùa cưới. Các cụ Già xưa cũng sành tâm lý quá.

Nghĩ đến vợ, Lê Khải chợt nhớ ra một chuyện, chàng thò đầu ra ngoài mùng nhìn xuống đất. Đôi mày chợt cau, bao nhiêu sảng khoái trong lòng vụt biến mất. Dưới nền đất lạnh, Trinh Trinh đang nằm co ro để ngủ. Thân thể Nàng lồ lộ Ra trong chiếc áo ngủ mỏng tanh.

Một sự Bực mình vô cớ len nhẹ Vào lòng Lê Khải, chẳng rõ thế nằm của nàng làm cho chàng chướng mắt hay chàng chẳng nở nhìn nàng nằm co ro lạnh leõ. Chỉ thấy 2 hàm răng của chàng nghiến vào nhau trèo trẹo. Mộtgịong nói rít qua khe hở cuả 2 hàm răng sat vào nhau:

- Mở Mắt ra là gặp sát tinh, rõ là xúi quảy.

Trinh Trinh vừa trở mình tỉnh giấc, chợt nghe chàng rít khẽ bên tai, nàng ngồi bật ngay người dậy mỉm cu=ời. Nụ Cười rạng rỡ, có thể Xua cơn lạnh gía khỏi lòng người. Nhưng mùa đông không ra khỏi mặt chàng.

- Đdừng làm trò khỉ Với tôi. Cô có biết là mỗi lần trông thấy cô là tôi ăn không ngon ngủ không yên không?

Trinh Trinh tắt nụ Cười, nàng cúi đầu nói nhẹ nhàng:

- Dạ, nếu anh không thích, ngày mai em sẽ cố gắng dậy sớm để anh khỏi nhìn thấy mặt

Nói xong nàng đứng dậy nhanh nhẩu cuốn gọn mền cho cả 2 người rồi lặng lẽ ra sau

Khi Lê Khải trở le6n, trên bàn của chàng đã có 1 ly cà phê bốc khói nghi ngút. Bên cạnh la `gói thuốc Craven “A” hợp gu mà chàng thường hay hút. Theo htói quen, chàng đưa tay với lấy gói thuốc, nhưng sực nhớ ra, chan`g cáu kỉnh ném mạnh xuống bàn, nhăn mặt

Bà Lệệệ vừa bước ra trông thấy điệu bộ của chàng như vậy, không nén nổi liền bật cười khan:

- Khải, mới sáng ra con làm trò khỉ Gì vậy?

Khải chống tay nhỏm dậy. Nhìn mẹ phong phanh trong chiếc áo mỏng, lòng chàng bổng dấy lên niềm thương vô hạn. Khải trách mình mấy ngày qua vì bực dọc, đã có những lời nặng nề cùng mẹ. Chàng mỉm cười vồn vả Nói:

- Mẹ, sáng lạnh quá sao mẹ không mặc áo ấm?

Bà Lệệ mỉm cười, ruột gan phơi phới khi nghe con quan tâm đến sức khoẻ Của mình. Bà chớp mắt trả lời:

- À,, Trời lạnh thiệt, mẹ phải đi lấy áo ấm đây

- Khoan – Khải chợt nhỏm dậy khoát tay – Mẹ ngồi đây để con đi lấy áo ấm cho.

Nói xong không để cho Bà Lệệ kịp có thái độ, chàng đứng dậy bước vội lên lầu. Bà Lệệ ngồi xuống ghế, tự hỏi: Lòng con có gì biến chuyển?

- Mẹ, mẹ mặc vào đi mẹ – Khải trở xuống,chàng khoát áo lên người mẹ mỉm cười – Cái áo này củ Qúa rồi, ngày mai con sẽ mua cho mẹ cái áo mới ấm hơn.

Bà Lệệ cài nút áo cảm động:

- Thảohôi, mẹ mặc áo này được rồi. Chỉ cần con với Thiên Trang đừng gây gổ với nhau nữa là mẹ đủ vui rồi.

Khải đứng dậy, rút lược chải đầu. Nói vui:

- Con không gây với em Trang nữa đâu

Bà Lệệ gật đầu, mắt sáng long lanh vui sướng,chợt thấy Lê Khải bước ra sân dắt xe, bà kêu lên:

- Kìa Khải, con định đi đâu nữa vậy?

Khải mỉm cười:

- Con đến nhà thằng bạn một tí.

Bà Lệệ chau mày:

- Con không nhớ hôm nay là ngày đưa vợ con về bên nhà làm lể phản bái sao mà đi vậy?

Khải dừng chân, nhăn mặt khó chịu. Trinh Trinh cũng vừa bước ra, kịp nhìn thấy thái độ của chồng. Nàng quay nhìn Bà Lệệ nói vui vẻ:

- Mẹ à, trưa tự con về cũng được mà

Khải chống chân xe, liếc nhìn nàng một cái, chàng trầm giọng nói:

- Cô chỉ được cái hay cải lời mẹ mà thôi

Trinh Trinh hết hồn nói nhanh:

- Dạ, nếu vậy thì em xin lổi anh, con xin lổi me.

Bà Lệệ cười xòa vui vẻ:

- Có gì mà lổi phải ở đây? Thảo, con vào nhà chuẩn bị đồ đạc rồi về bên ấy cho sớm

- Đa.

Trinh Trinh sợ Sệt cúi đầu bước vội vào buồng. Lê Khải lặng lẽ bước theo sau nàng. Khi 2 người đã vào hẳn bên trong, Trinh Trinh mới quay lại nhìn chàng bằng cặp mắt lo âu tha thiết:

- Anh Khải, em van anh hãy giữ kín chuyện này

Khải cười khẩy:

- Có cô vợ chẳng toàn trinh, cô tưởng tôi hảnh diện lắm sao mà đi khoe khắp bàn dân thiên hạ Chứ!

Trinh Trinh chắp tay nói với vẻ Biết ơn:

- Nếu được vậy thì ơn của anh lớn lắm

Lê Khải bực dọc:

- Thảohôi được rồi, cô làm rộn tôi quá lắm

Trinh Trinh không dám mở lời. Khe khẽ xách gỉo đồ, cúi đầu thưa mẹ, ngồi lên chiếc Dream cho chàng chở đi mà lòng ngổn ngang như tơ vò trăm mối

Làn gió sớm mai thổi nhẹ, tà áo dài trắng khẽ tung bay. Gương mặt nàng hồng lên trong nắng sớm khiến mọi người tưởng rằng: Đấy là một cặp vợ chồng vừa đôi xứng lứa đang sống trong tuần trăng mật tuyệt vời hạnh phúc.

Nhưng họ đâu có ngờ, suốt quãng đường dài đôi vợ chồng mới cưỚi kia như những hình nhân cử Động. Họ chẳng buồn nhìn đến mặt nhau, chớ đừng hy vọng chi họ mở lời âu yếm.

Sau 1 lúc vòng vo trên con đường đầy bụi, Lê Khải cho xe chạy tọt vào một căn biệt thự Lớn bên đường nhấn kèn inh ỏi. Trinh Trinh khẽ kéo áo chàng:

- Anh Khải, xin anh giảm kèn kẻo cha em …

Khải nhún vai tắt máy:

- Nho phong nề nếp thế kia à? – Rồi chàng mỉm cười nói tiếp – Tôi lấy làm lạ cho cha mẹ cô quá! Cái gì họ cũng dạy cho cô duy chỉ có 1 điềi tròn trinh tiết với chồng là họ quên thôi

Trinh Trinh tái mặt lùi về phía sau. Hàm răng cắn chặt bờ môi khóe mắt rưng rưng dòng lệ thảm. Chợt nàng chớp mắt kêu lên mừng rỡ:

- Ôi! mẹ Ơi con mới về.

bà Diểmiểmiểm kiêu sa trong bộ đồ việt kiều may đúng mốt, nhìn 2 con vui vẻ:

- Coi 2 đứa bay đó, đã về đến nhà sao chẳng chịu vào nhà mà còn đứng đó?

Trinh Trinh mỉm cười ngoẹo đầu vào vai mẹ nủng nịu nói:

- Có chồng rồi về nhà cha mẹ thật là ngỡ ngàng vậy đó

bà Diểmiểm choàng tay ngang lưng con gật đầu cười nói:

- Thảoôi biết, tôi biết ngọt cơm ngọt canh bên chồng rồi còn trở về đây làm chi nữa.

- Me.

Trinh Trinh rúc đầu vào ngực mẹ cười khúc khích. Lê Khải lầm lì bước theo sau

Ông Vạ Hưng đang ngồi ngả Người trên ghế salon trong phòng khách xem video. Thấy Lê Khải bước vào ông nhổm dậy kêu lên mừng rỡ:

- Ồ! Sao về trưa thế này? con Trinh Trinh nón đâu không đội để đầu trần như vậy bệnh rồi sao?

Trinh Trinh rời mẹ chạy ào vào lòng cha:

- Cha, cha ơi con nhớ cha quá trời luôn đó.

Ông kéo con ngồi xuống ngế cười vui:

- Phải không đó?

Thấy Khải cứ đứng tần ngần ở giữa nhà, bà Diểm vổ vai chàng thân mật:

- Còn thằng này, sao con đứng đây?

Bay giờ Khải mới giật mình ấp úng:

- Dạ Thưa ba má con mới qua

Ông Hưngưng ngẩng đầu lên đưa đôi mắt nhìn Khải lạ lẩm. Trinh Trinh vội đỡ lời:

- Kìa, ba má đừng làm chồng con cuống lên. Ảnh còn mắc cở mà.

bà Diểmiểm phì cười bảo chồng:

- Ông thấy con gái ông chưa, binh chồng chầm chập như vậy đó

Ông Hưngưng chỉ trán con nói yêu:

- Cô lém vừa vừa chứ. Thôi bây giờ cô ra sau nhà bảo con sen nó làm cái gì cho cha con tôi nhâm nhi đi

Trinh Trinh đứng dậy vui vẻ:

- Dạ, - rồi nàng quay qua nhìn Khải bằng tia mắt nồng nàn tình yêu mến – Anh Khải, anh ngồi đây nói chuyện với cha, em vào phụ bếp nhé

Khải ậm ự:

- Ừ

Sợ Mẹ cha thấy thái độ của chồng, Trinh Trinh vờ nguýt dài hờn dỗi rồi bỏ đi nhanh. Sau khi dặn dò con sen cẩn thận, Trinh Trinh bước vội về phòng mình. Ôi! Mọi thứ vẫn nguyên vẹn như khi nàng còn con gái. Trinh Trinh vùi đầu vào đám chăn nệm thân quen nghe lòng rưng rức. Mới đến nhà chồng 3 ngày mà nàng ngỡ mình đã xa rời cha mẹ từ lâu lắm rồi.

Nếu biết lấy chồng để đeo lấy tủi sầu nàng thà ở với mẹ còn hơn. Trời ơi! Sao nàng ngu dại thế này? Tại sao nàng rời bỏ khoảng đời êm ấm vô tư? về bên ấy để cho chàng mặt tình hành hạ? Tại sao nàng không ở lại đây nghe những lời nói yêu thương ngọt ngào của mẹ cha? Để sang bên ấy nghe chàng nặng lời sỉ nhục. Không kềm được nổi lòng nàng ôm chặt chiếc gối ôm lặng lẽ khóc âm thầm.

Tiếng lấy chồng, nhưng nàng vẫn cô đơn, phòng không chiếc bóng. Làm sao cha mẹ nàng hiểu được nổi khổ của nàng. Với chồng, nàng còn thua cái gối ôm lanh lẽo kia. Cái gối chàng còn ôm nó trong lòng còn nàng, chàng vức bỏ nằm chỏng queo tên mặt đất chẳng chút lòng thương. Bỗng dưng nàng muốn ở nhà cùng cha mẹ không về bên ấy nữa

- ThảoThảo, con mệt hả?

Chết! Có tiếng mẹ, nàng lau vội nước mắt phủ chăn kín đầu nàm yên không động đậy. bà Diểmiểm bướv vào phòng, thấy con trong tình trạng như vậy không khỏi giật mình, bà rón rén bước lại gần con toan giở Mền thì:

- Hù!

Trinh Trinh tung chăn bật ngồi dậy cười ngật nghẽo. bà Diểmiểm hết hồn đưa tay chận trước ngực, mắng yêu:

- Con khỉ Này làm mẹ hết hồn, có chồng rồi mà cứ như con nít hổng bằng

Trinh Trinh chợt buồn:

- Bộ có chồng rồi không được vui nữa sao mẹ?

bà Diểmiểm giật cái chăn ra khỏi người con, xếp lại gọn gàng:

- Đdược vui nhưng không được nghịch ngợm mhư con nít hiểu chưa?

Trinh Trinh phụng phịu:

- Con không thèm vui nữa.

bà Diểmiểm cười xòa. Bà bước lại lấy chiếc lược ngà lên gường chải tóc cho con âu yếm nói:

- ThảoThảo, con phải bớt dổi hờn mới được. Chồng con đi làm về mệt mỏi, nó cần thấy 1 nụ cười rạng rỡ hơn là nhìn thấy bộ mặt phụng phịu này.

Trinh Trinh quay mặt lại chống cằm lên gối mẹ ưu tư hỏi:

- Mẹ, sao lúc nào người ta cũng dạy con gái điều này điều nọ để làm vừa ý chồng mà chẳng ai dạy cho con trai những điều tế nhị cùng vợ vậy?

bà Diểmiểm ngẩn người ra 1 chút rồi tiếp tục chải tóc cho con:

- Vì … có lẽ thiên chức của người con gái là phải săn sóc lo lắng cho chồng và gia đình. Đó là bổn phận con à!

Mắt nàng rưng rưng ngấn lệ:

- Con hiểu rồi

bà Diểmiểm vô tình nói tiếp:

- Sanh con gái, mẹ cha nào cũng mong con mình mau thànhgia thất với người đàn ông xứng đáng. Con ngoan thì mẹ cha rạng rỡ mặt mày, con hư thì mẹ cha đành cam tủi hô?

- Mẹ … - Trinh Trinh 2 tay ôm mặt mẹ hỏi:- Nếu như con của mẹ hư thì mẹ nghĩ sao?

bà Diểmiểm trợn mắt lắc đầu:

- Thảohì mẹ có nước tự vận mà chết vì nhục nhã.

Nhưng bà vội mỉm cười:

- Nhưng con của mẹ thì lại là 1 cô gái công dung ngôn hạnh, tứ đức vẹn toàn. Con là niềm tự hào của mẹ cha, sao lại là cô gái hư hỏng được chứ?

Trinh Trinh rúc sâu vào lòng mẹ, 2 tay bá lấy cổ người thì thầm nói:

- Con sẽ vâng lời mẹ dạy

bà Diểmiểm lòn tay vào lớp áo vuốt lưng con mỉm cười:

- Mẹ vui lòng lắm

Rồi bà nhìn sâu vào mắt nàng dò hỏi:

- Con thấy Khải thế nào? Vợ chồng con hương lửa có mặn nồng không?

Trinh Trinh đỏ mặt, nàng đấm nhẹ Vào vai mẹ kêu lên thẹn thùng:

- Mẹ, hỏi kỳ quá!

bà Diểmiểm mỉm cười bước xuống gường:

- ThảoThảo, con chờ mẹ 1 chút. mẹ có món quà tặng con đây.

Trinh Trinh háo hức:

- Qùa gì vậy mẹ?

bà Diểmiểm ngoái cổ lại đặt 1 ngón tay nơi môi:

- Bí mật

Cánh cửa đóng sập lại, Trinh Trinh uể Oải thả Người nằm dài trên tấm nêm trắng tinh. Thôi hết rồi, tội mình làm mình chịu. Cha mẹ đã tạo cho nàng nên vóc nên hình. Đã dặn dò chỉ bảo điều hay lẽ phải, chỉ tại nàng không biết giữ gìn. Nàng có khổ cũng phải thôi, nàng không có quyền làm buồn lòng cha mẹ khi họ đã về chiều xế bóng.

- ThảoThảo, con xem vật này có đẹp không?

bà Diểmiểm đã trở vào, trên tay bà là chiếc hộp đồi mồi nhỏ Xinh xinh. Trinh Trinh ngồi dậy cố nở nụ Cười

- Ồ! vật chi vậy mẹ?

Nắp hộp bật mở, Trinh Trinh ồ lên 1 tiếng vui mừng, nàng chụp lấy chiếc hộp, nâng cao lêntầm mắt kêu to thích thú:

- Mẹ Ơi, đẹp quá mẹ Ơi

bà Diểmiểm mỉm cười:

- Con thích không?

- Con thích lắm

- Vậy thì mẹ tặng con.

bà Diểmiểm nói gọn gàng.Trinh Trinh nhẩn người ra vì ngạc ngiên rồi nàng thò tay vào hộp lấy chiếc mặt giây chuyền ra ướm thử Vào cổ, đôi mắt sáng long lanh

- Mẹ tặng cho con

- Ôi, con cám ơn me.

Nàng dặt chiếc mặt giây chuyền lên bàn tay nhỏ, ngắm ánh ngọc chiếu lung linh từ viên kim cương lớn khẩm giữa 1 trái tim vàng được chạm trổ cầu kỳ bổng thở dài đặt trả vào tay me.

- Thảohôi, con chẳng nhận đâu

bà Diểmiểm chưng hửng:

- Ủa, sao vậy?

Nàng lắc đầu buồn bã:

- Con có chồng rồi, còn chưng diện làm chi? Hơn nữa đồ nữ trang của con đâu có thiếu gì. Mẹ cất đi.

bà Diểmiểm cuối nhìn mặt giây chuyền trầm ngâm nói:

- ThảoT, Cái mặt giây chuyền ngoài giá trị Và viên kim cương lớn kia nó còn 1 ý nghĩa khác lớn hơn nhiều. Con hãy nhìn đây.

Nói xong bà đẩy viên kim cương bật lên cao, để lộ Cho nàng nhìn thấy chân dung 1 người con gái xinh đẹp được lồng giữa những hoa văn chạm trổ. Trinh Trinh kêu lên ngỡ ngàng.

- Chân dung của mẹ Ôi, mẹ ngày xưa đẹp thật

bà Diểmiểm nói mơ màng, hình như bà đang cố nhớ đến những nhày xa cưa:

- Phải, và đây là món quà mà cha con đã tặng cho mẹ khi mẹ hạ Sinh con. Mẹ muốn tặng lại cho con để 1 mai này mẹ mất đi con còn 1 chút gì tự hào về mẹ, 1 người mẹ đức hạnh vẹn toàn

- Mẹ –Trinh Trinh ôm lấy mẹ kêu lên – Mẹ quả là hạnh phúc. Con ước mơ được sống 1 cuộc đời như me.

Bà vuốt tóc con:

- Con hãy cố gắng giữ mình, yêu chồng đúng nghĩa, mẹ tin là hạnh phúc của con còn nhiều hơn mẹ nữa.

Hạnh phúc! Trinh Trinh nhắm mắt. 2 chữ đó hãy còn xa vời quá. Làm sao nàng mơ ước khi nàng là con người không toàn vẹn?

- ThảoThảo ơi, con về có thăm cha không mà ở miết trong buồng với mẹ vậy hả?

bà Diểmiểm giật mình kêu lên:

- Ấy chết! Con ra với cha con 1 tí, ông cứ nhắc con hoài à!

Trinh Trinh cất mặt giây chuyền mẹ cho vào túi áo,uyển chuyển bước ra cười tươi như hoa nở:

- Dạ Thưa cha gọi con

Trên bàn chai rượu Martell cùng thức nhấm đã cạn gần phân nữa. Ông Hưngưngưng ngà ngà say cười bảo con:

- Chồng của con hôm nay lạ lùng quá, nó cứ ngẩn ngẩn ngơ ngơ như kẻ mất hồn

Trinh Trinh khẽ đưa mắt nhìn chồng nhanh 1 cái rồi cười nói:

- Con biết rồi, tại cha cứ đem chiến sự Vùng Vịnhh ra mà nói. Chồng con là dược sĩ anh ấy có biết gì về i rắc i ran đâu mà cùng bàn luận chứ

Ông Hưngưng bật cười vỗ tay lên tóc con:

- Cha mày, binh chồng quá mực

bà Diểmiểm mỉm cười đỡ lời:

- Chồng nó, nó phải binh chớ sao?

Ông Hưngưng đưa 2 tay lên trời cười thoải mái:

- Hết con rồi tới vợ, tôi hết htời rồi

Mọi người bật cười vang vui vẻ. Chỉ có Khải không cười. Anh lầm lì đứng dậy:

- Dạ Thưa ba má trời cũng xế rồi. Con xin phép được ra về

bà DiểmDạ Thảo bàng hoàng đưa mắt nhìn chung quanh, rồi hốt hoảng khi nhận ra trời đã khá trưa rồi. Nàng chống tay ngồi dậy nhưng toàn thân rời rã nàng buông tay ngã vật ra chiếc gường tre, những giọt lệ đay thương lại tuôn trào ước gối.

Vậy là hết thật rồi sao? Hôm qua Khải đã cưới vợ và phụ bỏ nàng rồi. Khải ơi! sao anh lại phụ em? Anh đã nói yêu em thật nhiều mà! Anh đã hứa sau khi ra trường sẽ cưới em làm vợ. Trời ơi! Anh đã rót vào tai em bao lời ngọt ngào âu yếm. Nào thủy chung, nào không có gì để Ngăn cản tình ta.

Trái tim thắt đau trong lồng ngực. Nàng nhớ lần đầu tiên gặp mặt. Lúc đó nàng có biết chàng là một dược sĩ đâu. Nếu biết có lẽ nàng cũng chẳng dám nhận lời tỏ tình của chàng. Nàng cứ ngỡ chàng là một sinh viên bình thường va `nàng chỉ là một cô gái bán xôi rất đáng thương.

Ngày nào chàng cũng đến mua xôi của nàng rồi tìm cách buông lời trêu nghẹo. Chàng đã làm cho cô gái chẳng biết mơ ước là gì như nàng trở thành kẻ chuyên ngồi dệt mông ước mơ.

Mới đó mà đã là 3 năm rồi, năm nay nàng 24 tuổi. Bạn bè của nàng, chúng nó đã đều có chồng con cả rồi. Chỉ có nàng thôi, ai bảo nàng hay mơ ước xa vời để Bây giờ ôm sầu khổ.

Tại sao nàng không biết rằng mình là một cô gái bất hạnh hơn người? tại sao nàng không nhớ ra mình là một cô gái nghèo hèn thất học? Căn nhà nhỏ Xíu là kia làm sao giữ nổi trái tim của một chàng trai hào hoa phong nhã? Vừa giàu vừa đẹp vừa có học vị Hơn người!

Tại sao nàng lại từ chối tình cảm chân thành của anh Út Trọng? Để Anh phải ôm mối hận tình bỏ xứ biệt tâm? Nếu nàng bằng lòng lấy một anh thợ hồ trong xóm thì nàng đâu phải ôm bẻ bàng tuyệt vọng.

Nhưng than khóc để Làm gì? Người ta đã có vợ rồi! Có thương tiếc mấy cũng vậy thôi. Trên đời này đâu thiếu đàn ông. Thà ưng một người thất học nghèo khó như nàng mà người ta biết chung thủy thương yêu chiều chuộng.

Tết năm nay anh Út thế nào cũng trở về thăm cha mẹ. Âu nàng chịu làm vợ chàng cho xong một kiếp đời ngang trái.

- Bà Tư, kêu con Thảo gánh cho tôi năm đôi nước nghe bà!

Giọng chị Hai Liên vang lên ngeo nhéo ngoài hiên. Tiếng bà Tưư đáp lại nhẹ Nhàng:

- Dạ, cô cảm phiền kêu con Châu gánh hộ giùm, chứ hôm nay con Thảo nó bị bệnh rồi.

Giọng chị Hai chưng hửng:

- Vậy sao? Uả Nó bệnh gì vậy chị?

Bà Thảo ấp úng:

- Dạ …. Da….

Dạ Thảo chống tay nhỏm dậy nói vọng ra:

- Má ơi con hết bệnh rồi, chị Hai ơi, để một lát em qua gánh cho.

Tiếng chị Hai mừng rỡ:

- Ờ! Nhớ nghe em. Thôi con về bà Tư ơi!

Tiếng guốc lẹt quẹt xa dần. Bà Thảo bước vào nhà nhìn con lo ngại.

- Thảo, sao con lại nói như vậy? Má thấy …

Thảo đặt chân xuống gường tìm đôi guốc, mắt ráo hoảng, nàng nắm tay bà Tư:

- Má, con chẳng có bịnh gì, nằm hoài qụy luôn thì khổ.

Bà Thảo lắc đầu:

- Không được, con phải nằm nghỉ thêm vài ngày nữa để má sang nhờ con Châu nó gánh giùm cho.

Nàng mỉm cười cho mẹ vui lòng:

- Đdừng kêu con Châu chớ má. Bộ má hổnh biết chị Hai Liên là mối ruột của con sao? Để con Châu gánh rồi nó cướp mối của mình luôn sao?

- À! À!

Bà Thảo ngồi xuốgn gường lo ngại. Giờ sự sống còn của 2 mẹ con bà chỉ còn là đôi thùng lớn, chất nặng trên đôi vai bé nhỏ của đứa con hiếu thảo.

- Má, má nghĩ ngợi gì đó. Thôi con đi đây.

Chẳng để cho bà kịp thời gian ngăn cản. Nàng quảy chiếc gánh lên vai bước vội vã. Nắng lên cao, có lẽ đã hơn 2 giờ trưa rồi đó!

Đôi chân thoăn thoắt tr^n con đường đầy đá nghọn > Chiếc gánh trên vai thường ngày nhẹ bổng sao hôm nay lại nặng đến vô cùng. Nó đã khiến chân nàng lảo đảo như kẻ đang say.

Dạ Thảo bặm môi bước đi vội vã. Mái tóc dàikẹp gọn gàng trên lưng, nàng cố tình quên hết chuyện đau buồn để sống vui trong những ngày còn lại.

“Két” Tiếng xe thắng rít vội vàng ở sat cạnh nàng. Dạ Thảo hốt hoảng dừng chân ngẩng lên. Chợt chiếc gánh tuộc khỏi bờ vai, 2 thùng nước rơi lăn tròn trên đất, nước chảy ra lênh láng dưới chân nàng.

Đôi mắt mở Lớn kinh ngạc, trống tim đập thình thịch như muốn vỡ tung lồng ngực. Nàng bỗng quay lưng bỏ chạy:

- Không! không!

- Dạ Thảo

Chiếc Dream nổ máy chồm theo. Nó chặn ngang trước mặt nàng trước cổng con hẻm nhỏ, Lê Khải cất tiếng khẩn khoản:

- Thảo, nghe anh nói đây.

Dạ Thảo không còn đường để chạy, nước mắt tuôn tràn trên má, nàng lắc đầu:

- Không, xin anh hảy để tôi yên. Anh về đi!

Lê Khải dựng xe nắm lấy tay nàng, mắt chàng ngầu đỏ trong hơi thở dồn dập pha lẫn mùi rượu vang lên nồng nặc:

- Dạ Thảo, anh có chuyện muốn nói với em.

Dạ Thảo vùng mạnh, thoát khỏi tay Lê Khải, nàng chạy vọt vào nhà, ôm chầm lấy bà Tưư oà khóc:

- Má, má ơi.

Bà Thảo kinh hồn chẳng biết chuyện gì, đỡ con ngồi dậy ríu rít gọi:

- Thảo, chuyện gì vậy con?

Thảo không trả lời, chỉ lắc đầu trong lòng bà. Mái tóc dài trên lưng chợt bung kẹp, xổ Tung trên chiếc lưng thon.

Lê Khải cũng bước vào, chàng sững sờ nhìn cảnh tượng đó hết một giây, rồi chớp mắt cất giọng khàn khàn:

- Thảohưa bác cháu mới đến.

Nghe tiếng chàng, bà Tư giật mình ngẩng đầu dậy. Đôi mắt yêu thương hiền dịu của bà bổng chốc tóe hung quang. Bà nghiến răng:

- Thảohì ra là cậu! Cậu còn đến đây để làm gì?

Con Thảo nó khổ như vậy cũng chưa vừa dạ Cậu ư?

Lê Khải cúi đầu buồn bã:

- Dạ Thưa bác, cháu biết lổi, cháu mong …

Bà Thảo cắt ngang:

- Thảohôi đủ rồi, mời cậu bước khỏi chổ này cho. Gia đình tôi nghèo khổ, chẳng dám trèo cao! – Giọng bà chùng xuống như pha lẫn chút nghẹn ngào: - Cậu Khải, tôi van cậu, xin cậu hãy để cho mẹ con tôi được yên thân. Cậu đã có vợ rồi cậu còn đến đây để làm gì?

Lê Khải bước lên làm một cử Chỉ mhư để phân bua:

- Nhưng cháu muốn gặp …

Bà Thảo lắc đầu:

- Muộn rồi cậu Khải à, cậu hảy trở về đi. Tôi nói tah^.t, nếu tôi còn trông thấy cậu giỡ thái độ gì với con tôi, cậu đừng trách.

Biết có ở lại cũng chẳng Ích gì. Lê Khải cúi đầu lầm lủi quay lưng. Phía sau. tiếng nức nỡ đau thương của Dạ Thảo như những lưỡi dao xé nát lòng chàng.

Dạ Thảo! Trong suốt quảng đường về, trước mặt chàng chỉ châ/p chờn một bóng hình duy nhất. Đôi mắt đẩm lệ của nàng cứ nhìn theo như trách nóc giận hờn. Dạ Thảo ơi, anh làm em đau khổ nhiều lắm có phải không? Trơi ơi! Tội nghiệp em biết bao, những thùng nước kia sẽ đè nặng lên đôi vai bé nhỏ Của em đến bao giờ?

Sao anh bất lức? Sao anh không có cách nào đưa em vào nơi có ánh sáng huy hoàng? Nếu em được ăn vận như người, em có thua ai đâu chứ? Em sẽ là nữ hoàng kiêu sa, mà bao gã đàn ông sẵn sàng qùy mọp đưới chân.

Lê Khải mở Mắt hắc ra chán chường khi nhìn thấy cảnh nhà quen thuộc. Lại phải đối diện với niềm nhục nhã. Lòng chàng bổng sôi lên nổi giận hờn vô cớ.

Thiên Trang ra mở Cổng cho chàng, con bé cất giọng càu nhàu:

- Anh Khải dạo này hư quá, rượu chè be bét.

Khải đẩy xe vào cửa lầm lì nói:

- Kệ tao!

Bà Lệệ chạy ra đón con, bà khẽ chau mày:

- Khải, con biết bây giờ là mấy giờ rồi không?

Khải chống xe, đưa đồng hồ lên coi, nói tản nhiên:

- Mới 9 giờ chứ mấy?

Rồi chàng bước đi nhanh vào nhà, bà Lệ há hốc mồn nhìn con lạ lẩm. Thiên Trang cất giọng cười thích thú.

Quăng chiếc nón xuống bàn, Lê Khải ngồi phịch xuống ghế salon, đờ đẩn nhìn chiếc quạt trần quay đều đặn mà thở dài ngao ngán.

Trinh Trinh dịu dàng bưng một ly nước chanh đến bên chàng. Nói nhỏ Nhẹ:

- Anh Khải, anh uống ly nước này rồi vào lau mình cho khỏe, em đả Pha sẵn nước nóng cho anh trong phòng tắm.

Lê Khải nhỏm người dậy, dụi nhanh điếu thuốc vào gạt tàn, nói hững hờ:

- Cám ơn, nhưng xin cô đừng quấy rầy tôi cần yên tỉnh.

Nói xong chàng bỏ đi nhanh. Cúi nhìn ly nước sủi bọt lăn tăn, khóe mắt nàng rưng rưng dòng lệ. Không hiểu rồi đây cuộc đời mình sẽ trôi mãi về đâu?

Có tiếng chân lẹp xẹp. Trinh Trinh đưa tay quẹt nhanh dòng nước mắt, bưng ly nước chanh đi vội ra sau. Trên bồn nước, Lê Khải đang gục đầu nôn mửa, mùi rượu bay nồng nặc cả gian phòng. Trinh Trinh dừng chân, cau mày ghê sợ. Là một tiểu thư khuê các, nàng chưa từng gặp cảnh này bao giờ.

Nhưng nàng không nở bỏ chàng trong tình trạng này được. Dù ghê sợ, nàng nén lòng bước đến gần chàng, dùng khăn lau mặt cho chồng:

- Đang ra, tôi không cần.

Lê Khải tàn nhẫn vung tay, một tia nước từ miệng chàng bắn thẳng vào người nàng. Trinh Trinh kêu lên sợ Hãi:

- Thảorời ơi!

Lê Khải cười gằn:

- Sạch sẽ nhỉ? Đã sạch sẽ thì đừng chạm vào người tôi. Tôi bẩn thiểu lắm. không xứng đáng với tấm thân ngà ngọc của cô đâu.

Nói xong, chàng lại khập khểnh bước về phòng mình. Trinh Trinh cúi nhìn bộ đồ lụa trắng của mình đã bị chàng làm hoen ố, nước mắt vòng quanh, nàng với tay lên xào tìm chiếc áo ngủ bằng tơ lụa trắng mặc vào. Lúc nàng cuộn bộ đồ dơ bỏ vào thau, nàng chợt rùng mình so sánh: Có phải cuộc đời nàng như chiếc áo kia, đã lỡ lem lấm bụi trần, phải vứt bỏ đi không thương tiếc? Nhưng lại mỉm cười an tâm nhủ: Không, chiếc ái kia có dơ, nàng tạm thời không dùng đến nó, song ngày mai, khi nó được giặc sạch sẽ lại rồi, nàng vẫn cần đến nó. Vậy thì, tại sao nàng lại phải đau buồn? Hiện giờ, chàng chưa hiểu được nàng, rồi cũng có ngày chàng hiểu ra thôi,lúc đó nàng sẽ được đền bù, hạnh phúc. Hạnh phúc đâu phải là thứ dễ tìm.

- ThảoT, con lô ăn cơm sao?

Bà Lệệ nhìn thấy nàng ân cần hỏi. Trinh Trinh chớp mắt mỉm cười, đôi lúm đồng tiền càng làm lún sâu duyên dáng:

- Dạ Thưa mẹ, con không đói, con xin phép vào phòng chăm sóc cho anh Khải.

Bà Lệ không nói chỉ mỉm cười hài lòng.

Trinh Trinh vừa đẩy cửa bước vào phòng, mắt đã trợn ngược, suyt hét to sợ Hãi. May mà nàng còn dằn được. Hai tay chặn ngực nàng dặn lòng bảo mình đừng sợ. Có gì đâu, đây là chồng nàng, chàng vừa quá chén mà thôi.

Khải ơi, dao anh nằm ngủ trong một tư thế kỳ lạ thế này. Trách gì em không sợ, trong giấc ngủ sao chàng lại nghiến răng, trợn mắt ra chiều phẫn hận. Anh giận em lắm phải không? Em đã làm cho anh thất vọng. Khải ơi, sao anh không tha thứ cho em? Em chỉ lỡ dại một lần dầu.

Trinh Trinh nhúng một khăn ướt lau mặt cho chàng. Rồi nàng nhẹ Nhàng thay quần áo cho chàng. Với tấm lòng vợ trẻ đã chăm sóc cho chàng thật chu đáo. Nước mắt đẩm đầy má ngọc, vừa làm nàng vừa lẩm bẩm: “ Khải ơi, em chỉ mong sao có một ngày anh hiểu được lòng em. Cái tiết trinh kia em đã đánh mất một cách vô tư vì dại khờ, vì trót lầm tin. Chớ em không phải là một cô gái lăng loàn, bướm chán ong chê rồi đem chút hương tàn nhụy rữa quyến rủ anh đâu. Khải ơi, em yêu anh, dù khổ hơn thế nữa gấp trăm lần đi nữa, em vẫn chẳng ngại ngần miển sao em được cận kề anh.

Không kền nổi tình thương dâng tràn trong lồng ngực, Trinh Trinh gục đầu vào ngực chàng, mong tìm chút hơi ấm tình yêu. Bàn tay nàng mân mê lên mắt, lên môi chàng, thiết tha âu yếm. Đêm nay là đêm động phòng thứ hai, lẽ ra chàng và nàng phải sống trong tuần trăng mật đầy thơ mộng, ân ái tràn đầy.

Hơi thở chàng đều đều trong giấc mộng, gương mặt hồng lên trong ánh đèn màu. Ôi sao chàng thật đáng yêu, thật là quyến rủ. Không kìm lòng, Trinh Trinh cúi xuống hôn lên môi chàng say đắm. Nàng có lổi không, khi đánh cắp chồng một nụ Hôn như vậy?

Đang thả Hồn ngất ngây mơ tưởng, Trinh Trinh bổng thấy thân thể m`nh bị đẩ mạnh về sau, rồi một giọng nói cất lên gay gắt:

- ThảoThảo, cô vừa giở Trò gì vậy?

Đôi má đỏ bừng vì thẹn, Trinh Trinh cúi gằm mặt không trả lời. Giọng Lê Khải lại vang lên bực tức:

- Quần áo của tôi đâu? Trinh Trinh, cô không biết thẹn ư?

Đôi mắt chớp chớp mạnh, nàng cất giọng nhẹ Nhàng:

- Anh Khải, quần áo anh dơ cả rồi, em vừa mới cởi ra để lau mình cho anh

Khải cười khẩy:

- Rồi sao nửa? Tại sao cô lại hôn tôi?

Trinh Trinh rùng mình, nổi hổ thẹn dâng cao. Nàng chợt khóc:

- Khải ơi, vì em yêu anh. Xin anh đừng nói những câu xúc phạm như vậy, em van anh.

Giọng chàng cay đắng:

- Nói một câu như vậy mà cô đã cho là xúc phạm! Thế sao cô lại xúc phạm tôi? Cô dám lừa gạt tôi? Nụ Hôn của cô tôi ghê tởm cô biết không?

Trinh Trinh đứng chết chân, bàn tay đẹp để ngang môi, đôi mắt mở Kinh hoàng, róa hoảnh, giây phút này bao nhiêu lệ thảm đều chảy cả vào tim. Lê Khải vẩn không để ý, chàng nghiến răng nói tiếp:

- Thảoôi cấm cô, tôi cấm cô chạm đến người tôi. Tôi không cho cô có thái độ chăm sóc tôi. Ta6''t cả những thứ trên người cô làm cho tôi phát tởm, tôi buồn nôn, cô hiểu không? Nếu cô muốn yên thân ở lại nhà này, cô phải làm theo ý muốn của tôi.

Trinh Trinh bật khóc, nàng úp mặt vào lòng bàn tay keu lên:

- Ngay cả việc lòng em yêu anh, anh cũng cấm em ư?

Khải hừ một tiếng:

- Cô đừng đóng kịch, trái tim cô chẳng còn chổ để yêu tôi đâu. Thôi! tôi mệt quá, cô im đi cho tôi ngủ.

Nói đoạn chàng bước xuống giường, toan bước ra ghế salon để ngủ. Trinh Trinh vội chạy đến chặn ngay cửa, hai tay chấp ngay ngực, nàng nói giọng van xin:

- Anh Khải, anh không yêu em cũng được, anh hành hạ Em thế nào cũng được, anh đã hứa để cho em được yên thân, thì anh đừng đi ra ngoài salon ngủ nữa.Mẹ và em Trang sẽ nghi ngờ,chừng đó em biết nói sao?

Khải suy nghĩ một chút rồi thở dài:

- Thảohôi được. Cô đi ngủ đi.

Nói xong, chàng trải tấm mền xuống đất nói:

- Thảoôi ngủ đây.

Trinh Trinh ngồi xuống nắm tay chàng:

- Anh Khải, anh không ngủ dưới đất được. Anh mới uống rượu xong, nằm dưới gạch sẽ bị bệnh.

Chàng cau mày:

- Cô thật là lộn xộn, đừng dẫn dụ Tôi lên gường để ngủ với cô.

Trinh Trinh đỏ mặt, cô nén tiếng khóc nàng lắc đầu nói:

- Em biết thân phận mình, nào dám ước mơ cao, làm người vợ hờ của anh như vậy cũng là diểm phúc cho em rồi.

Khải ngắt lời, gắt ngang:

- Vậy cô muốn nói gì nói mau lên cho, tôi sốt ruột lắm rồi.

Nàng cúi đầu nói lí nhí:

- Em muốn mời anh lên gường ngủ, để em ngủ dưới đất cho.

Chàng bật cười xòa:

- Cô tươ/ng là tôi không dám làm à? Trinh Trinh, cô lầm rồi, dù cô có ngủ dưới đất mười năm tôi cũng chẳng động lòng thương hại đâu!

Trinh Trinh lắc đầu:

Em không cần anh thương hại, em có tội tất phải bị trừng phạt. Anh cứ việc lên gường mà ngủ.

Khải ô, lấy cái gối bước lên gường cười nói:

- Cám ơn cô nhé! Thú thật với cô, ngủ dưới đất đúng là chẳng thích một chút nào.

Nói xong chàng nhắm mắt ngủ ngay chẳng chút bận lòng. Trinh Trinh nằm xuống nền gạch. nàng suy nghĩ vẩn vơ một lúc lâu rồi cũng chìm dần vào cơn mê mệt. Thân thể co ro vì lạnh. Lạnh thể xác, hoà lẫn với cái lạnh của tâm hồn.

Sáng nay Khải dậy sớm. Anh duỗi mình khoan khoái, các khớp xương kêu răng rắc dưới lưng. Chiếc gường nệm nhẹ Lún dưới sức nặng toàn thân. Bây giờ anh mới biết ngủ gường nệm sướng hơn ngủ trên ghế salon nhiều lắm.

Trời se lạnh. Gío đã chuyển mùa đông.Giờ này mà ôm một cô vợ trong tay để ngủ thì ấm biết bao nhiêu. Lê Khải phì cười: Chả Trách người ta gọi mùa đông là mùa cưới. Các cụ Già xưa cũng sành tâm lý quá.

Nghĩ đến vợ, Lê Khải chợt nhớ ra một chuyện, chàng thò đầu ra ngoài mùng nhìn xuống đất. Đôi mày chợt cau, bao nhiêu sảng khoái trong lòng vụt biến mất. Dưới nền đất lạnh, Trinh Trinh đang nằm co ro để ngủ. Thân thể Nàng lồ lộ Ra trong chiếc áo ngủ mỏng tanh.

Một sự Bực mình vô cớ len nhẹ Vào lòng Lê Khải, chẳng rõ thế nằm của nàng làm cho chàng chướng mắt hay chàng chẳng nở nhìn nàng nằm co ro lạnh leõ. Chỉ thấy 2 hàm răng của chàng nghiến vào nhau trèo trẹo. Mộtgịong nói rít qua khe hở cuả 2 hàm răng sat vào nhau:

- Mở Mắt ra là gặp sát tinh, rõ là xúi quảy.

Trinh Trinh vừa trở mình tỉnh giấc, chợt nghe chàng rít khẽ bên tai, nàng ngồi bật ngay người dậy mỉm cu=ời. Nụ Cười rạng rỡ, có thể Xua cơn lạnh gía khỏi lòng người. Nhưng mùa đông không ra khỏi mặt chàng.

- Đdừng làm trò khỉ Với tôi. Cô có biết là mỗi lần trông thấy cô là tôi ăn không ngon ngủ không yên không?

Trinh Trinh tắt nụ Cười, nàng cúi đầu nói nhẹ nhàng:

- Dạ, nếu anh không thích, ngày mai em sẽ cố gắng dậy sớm để anh khỏi nhìn thấy mặt

Nói xong nàng đứng dậy nhanh nhẩu cuốn gọn mền cho cả 2 người rồi lặng lẽ ra sau

Khi Lê Khải trở le6n, trên bàn của chàng đã có 1 ly cà phê bốc khói nghi ngút. Bên cạnh la `gói thuốc Craven “A” hợp gu mà chàng thường hay hút. Theo htói quen, chàng đưa tay với lấy gói thuốc, nhưng sực nhớ ra, chan`g cáu kỉnh ném mạnh xuống bàn, nhăn mặt

Bà Lệệ vừa bước ra trông thấy điệu bộ của chàng như vậy, không nén nổi liền bật cười khan:

- Khải, mới sáng ra con làm trò khỉ Gì vậy?

Khải chống tay nhỏm dậy. Nhìn mẹ phong phanh trong chiếc áo mỏng, lòng chàng bổng dấy lên niềm thương vô hạn. Khải trách mình mấy ngày qua vì bực dọc, đã có những lời nặng nề cùng mẹ. Chàng mỉm cười vồn vả Nói:

- Mẹ, sáng lạnh quá sao mẹ không mặc áo ấm?

Bà Lệ mỉm cười, ruột gan phơi phới khi nghe con quan tâm đến sức khoẻ Của mình. Bà chớp mắt trả lời:

- À,, Trời lạnh thiệt, mẹ phải đi lấy áo ấm đây

- Khoan – Khải chợt nhỏm dậy khoát tay – Mẹ ngồi đây để con đi lấy áo ấm cho.

Nói xong không để cho bà Lệ kịp có thái độ, chàng đứng dậy bước vội lên lầu. Bà Lệ ngồi xuống ghế, tự hỏi: Lòng con có gì biến chuyển?

- Mẹ, mẹ mặc vào đi mẹ – Khải trở xuống,chàng khoát áo lên người mẹ mỉm cười – Cái áo này củ Qúa rồi, ngày mai con sẽ mua cho mẹ cái áo mới ấm hơn.

Bà Lệ cài nút áo cảm động:

- Thảohôi, mẹ mặc áo này được rồi. Chỉ cần con với Thiên Trang đừng gây gổ với nhau nữa là mẹ đủ vui rồi.

Khải đứng dậy, rút lược chải đầu. Nói vui:

- Con không gây với em Trang nữa đâu

Bà Lệ gật đầu, mắt sáng long lanh vui sướng,chợt thấy Lê Khải bước ra sân dắt xe, bà kêu lên:

- Kìa Khải, con định đi đâu nữa vậy?

Khải mỉm cười:

- Con đến nhà thằng bạn một tí.

Bà Lệ chau mày:

- Con không nhớ hôm nay là ngày đưa vợ con về bên nhà làm lể phản bái sao mà đi vậy?

Khải dừng chân, nhăn mặt khó chịu. Trinh Trinh cũng vừa bước ra, kịp nhìn thấy thái độ của chồng. Nàng quay nhìn bà Lệ nói vui vẻ:

- Mẹ à, trưa tự con về cũng được mà

Khải chống chân xe, liếc nhìn nàng một cái, chàng trầm giọng nói:

- Cô chỉ được cái hay cải lời mẹ mà thôi

Trinh Trinh hết hồn nói nhanh:

- Dạ, nếu vậy thì em xin lổi anh, con xin lổi me.

Bà Lệ cười xòa vui vẻ:

- Có gì mà lổi phải ở đây? Thảo, con vào nhà chuẩn bị đồ đạc rồi về bên ấy cho sớm

- Đa.

Trinh Trinh sợ Sệt cúi đầu bước vội vào buồng. Lê Khải lặng lẽ bước theo sau nàng. Khi 2 người đã vào hẳn bên trong, Trinh Trinh mới quay lại nhìn chàng bằng cặp mắt lo âu tha thiết:

- Anh Khải, em van anh hãy giữ kín chuyện này

Khải cười khẩy:

- Có cô vợ chẳng toàn trinh, cô tưởng tôi hảnh diện lắm sao mà đi khoe khắp bàn dân thiên hạ Chứ!

Trinh Trinh chắp tay nói với vẻ Biết ơn:

- Nếu được vậy thì ơn của anh lớn lắm

Lê Khải bực dọc:

- Thảohôi được rồi, cô làm rộn tôi quá lắm

Trinh Trinh không dám mở lời. Khe khẽ xách gỉo đồ, cúi đầu thưa mẹ, ngồi lên chiếc Dream cho chàng chở đi mà lòng ngổn ngang như tơ vò trăm mối

Làn gió sớm mai thổi nhẹ, tà áo dài trắng khẽ tung bay. Gương mặt nàng hồng lên trong nắng sớm khiến mọi người tưởng rằng: Đấy là một cặp vợ chồng vừa đôi xứng lứa đang sống trong tuần trăng mật tuyệt vời hạnh phúc.

Nhưng họ đâu có ngờ, suốt quãng đường dài đôi vợ chồng mới cưỚi kia như những hình nhân cử Động. Họ chẳng buồn nhìn đến mặt nhau, chớ đừng hy vọng chi họ mở lời âu yếm.

Sau 1 lúc vòng vo trên con đường đầy bụi, Lê Khải cho xe chạy tọt vào một căn biệt thự Lớn bên đường nhấn kèn inh ỏi. Trinh Trinh khẽ kéo áo chàng:

- Anh Khải, xin anh giảm kèn kẻo cha em …

Khải nhún vai tắt máy:

- Nho phong nề nếp thế kia à? – Rồi chàng mỉm cười nói tiếp – Tôi lấy làm lạ cho cha mẹ cô quá! Cái gì họ cũng dạy cho cô duy chỉ có 1 điềi tròn trinh tiết với chồng là họ quên thôi

Trinh Trinh tái mặt lùi về phía sau. Hàm răng cắn chặt bờ môi khóe mắt rưng rưng dòng lệ thảm. Chợt nàng chớp mắt kêu lên mừng rỡ:

- Ôi! mẹ Ơi con mới về.

Bà Diểmiểm kiêu sa trong bộ đồ việt kiều may đúng mốt, nhìn 2 con vui vẻ:

- Coi 2 đứa bay đó, đã về đến nhà sao chẳng chịu vào nhà mà còn đứng đó?

Trinh Trinh mỉm cười ngoẹo đầu vào vai mẹ nủng nịu nói:

- Có chồng rồi về nhà cha mẹ thật là ngỡ ngàng vậy đó

Bà Diểm choàng tay ngang lưng con gật đầu cười nói:

- Thảoôi biết, tôi biết ngọt cơm ngọt canh bên chồng rồi còn trở về đây làm chi nữa.

- Me.

Trinh Trinh rúc đầu vào ngực mẹ cười khúc khích. Lê Khải lầm lì bước theo sau

Ông Vạ Hưng đang ngồi ngả Người trên ghế salon trong phòng khách xem video. Thấy Lê Khải bước vào ông nhổm dậy kêu lên mừng rỡ:

- Ồ! Sao về trưa thế này? con Trinh Trinh nón đâu không đội để đầu trần như vậy bệnh rồi sao?

Trinh Trinh rời mẹ chạy ào vào lòng cha:

- Cha, cha ơi con nhớ cha quá trời luôn đó.

Ông kéo con ngồi xuống ngế cười vui:

- Phải không đó?

Thấy Khải cứ đứng tần ngần ở giữa nhà, bà Diểm vổ vai chàng thân mật:

- Còn thằng này, sao con đứng đây?

Bay giờ Khải mới giật mình ấp úng:

- Dạ Thưa ba má con mới qua

Ông Hưng ngẩng đầu lên đưa đôi mắt nhìn Khải lạ lẩm. Trinh Trinh vội đỡ lời:

- Kìa, ba má đừng làm chồng con cuống lên. Ảnh còn mắc cở mà.

Bà Diểm phì cười bảo chồng:

- Ông thấy con gái ông chưa, binh chồng chầm chập như vậy đó

Ông Hưng chỉ trán con nói yêu:

- Cô lém vừa vừa chứ. Thôi bây giờ cô ra sau nhà bảo con sen nó làm cái gì cho cha con tôi nhâm nhi đi

Trinh Trinh đứng dậy vui vẻ:

- Dạ, - rồi nàng quay qua nhìn Khải bằng tia mắt nồng nàn tình yêu mến – Anh Khải, anh ngồi đây nói chuyện với cha, em vào phụ bếp nhé

Khải ậm ự:

- Ừ

Sợ Mẹ cha thấy thái độ của chồng, Trinh Trinh vờ nguýt dài hờn dỗi rồi bỏ đi nhanh. Sau khi dặn dò con sen cẩn thận, Trinh Trinh bước vội về phòng mình. Ôi! Mọi thứ vẫn nguyên vẹn như khi nàng còn con gái. Trinh Trinh vùi đầu vào đám chăn nệm thân quen nghe lòng rưng rức. Mới đến nhà chồng 3 ngày mà nàng ngỡ mình đã xa rời cha mẹ từ lâu lắm rồi.

Nếu biết lấy chồng để đeo lấy tủi sầu nàng thà ở với mẹ còn hơn. Trời ơi! Sao nàng ngu dại thế này? Tại sao nàng rời bỏ khoảng đời êm ấm vô tư? về bên ấy để cho chàng mặt tình hành hạ? Tại sao nàng không ở lại đây nghe những lời nói yêu thương ngọt ngào của