Phần III (2)
Phần III (2)
ừ nãy giờ vẫn chưa có đứa con nít nào nhận được Tư Cầu, một Tư Cầu mặc quần tây xanh áo sơ mi trắng bốp với chiếc nón tây trên đầu. Phải mà, Tư Cầu bây giờ không giống một chút xíu nào với Tư Cầu bận bộ đồ bà ba đen lên phèn, đội nón lá rách teng beng... một Tư Cầu đen thủi đen thui của cái thời chăn vịt giữ trâu ngoài đồng trống.
Thằng Năm Kiều (em của Tư Cầu) ở trong nhà nghe tụi con nít lao xao ngoài mé và nghe chó sủa vang rân, cũng tất tưởi chạy ra:
- Đâu, khách trên chợ nào đó tụi bây? Ủa, ai như anh Tư vậy cà?
Vừa lúc đó Tư Cầu cũng trông lên thấy em nó, và vội kêu lên:
- Ê Năm! Tao đây nè mậy! Coi, bộ mầy nhìn hổng ra sao?
Thằng Năm Kiều đừng trố mắt nhìn sững Tư Cầu một hồi lâu như không tin là... có thật, rồi nó chẳng nói chẳng rằng gì hết chạy tọt vô nhà.
Nó vừa cắm đầu chạy vừa la bài hãi:
- Anh Tư dìa! Anh Tư dìa!
Tía nó đang cầm mác vót tre đương lờ trước thềm nhà nghe thằng Năm kêu lên như vậy vội liệng cái mác xuống đất đứng phắt dậy hỏi liền một hơi:
- Sao? Mầy nói thằng Tư nó dìa hả? Nó dìa hồi nào? Mà dìa ở đâu? Có thiệt hông hay mầy thấy ba chùm ba cháng...
Thằng Năm vừa thở hào hển vừa trả lời:
- Thiệt mà tía! Tui thấy ảnh rõ ràng mà! Ảnh còn kêu tui nữa... ảnh đi đò dìa tới dưới mé rạch kìa tía! Tía hổng tin đi ra coi...
Bác Hai, tía của Tư Cầu, vừa dợm chân bước đi nhưng không biết nghĩ sao bác lại đứng khựng lại, mặt mày bỗng nhiên cau có... rồi bác ngồi xệp xuống chỗ cũ vớ lấy cái mác vót lấy vót để một nan tre xù xì.
Thằng Năm Kiều thấy vậy ngạc nhiên hỏi:
- Ủa, bộ tía hổng ra coi anh Tư dìa sao tía?
Bác Hai nạt ngang:
- Nó dìa thì thây kệ mồ nó, tao ra coi làm gì hả? Ừ... để rồi tao cho nó biết tay!
Thằng Năm nghe nói nó chưng hửng, nhưng rồi nó lại len lén rút lui về phía mé rạch để đón Tư Cầu. Vừa lúc đó, bác Hai gái đang nấu cơm ở nhà sau cũng te te chạy lên và réo thằng Năm Kiều lại:
- Năm ơi, có phải thằng Tư dìa thiệt không mậy?
Thằng Năm Kiều quay đầu lại đáp bằng hai tiếng “thiệt mà”, rồi dông tuốt ra mé rạch...
Bác Hai gái chợt thấy bác Hai trai ngồi vót tre như không có việc gì xảy ra hết nên lấy làm lạ bước vội lại hỏi:
- Coi, thằng Tư nó dìa tới kìa, bộ ông hổng hay sao?
- Hay chớ sao không! Mà nó dìa thây kệ mồ nó, bà nói với tui làm chi cho mệt!
Bác Hai gái phật ý nói sẵng lại:
- Hứ, nói như ông vậy thì hết chuyện rồi. Con mình nó đi biệt gần hai năm trời, nay nó dìa ông cũng phải ra hỏi thăm hỏi nom nó coi ra làm sao chớ! Ông có giận chín xe mười vàng gì thì cũng dẹp qua một bên để thủng thẳng rồi mình sẽ nói với nó...
Bác Hai trai cười lạt:
- Tui hổng dám giận ai hết... mà sao thằng chết dầm đó nó hổng đi biệt luôn đi còn xách đầu dìa đây làm gì nữa! Nó đi đã rồi tính dìa đây để ăn hại nữa phải không?
- Ông sao kỳ quá...
Bác Hai gái chưa kịp nói hết câu, thì Tư Cầu tay xách va-li bươn bả đi lên tới, còn thằng Năm thì lễ mễ vừa xách mấy gói thịt, trà, vừa ôm mấy ổ bánh mì, hí hửng chạy lúp xúp theo sau.
Thấy có đông đủ tía má ở đó, Tư Cầu vội kêu lên:
- Thưa tía má con mới dìa!
Bác Hai gái thấy Tư Cầu khác hẳn lúc ra đi và có vẻ... phong lưu nên không giấu được sự ngạc nhiên và vui mừng:
- À, con, con mới dìa tới hả con! Dữ hông, tao mong mầy hụt hơi hết sức... Tía mầy, ổng giận mầy lắm đa Tư!
Vừa nói tới đó bác Hai gái liếc mắc nhìn sang bác Hai trai để xem xét vẻ mặt của chồng như thế nào.
Tư Cầu lúng túng để va-li xuống lột nón ra và tiến lại gần tía anh ta:
- Tía... vót tre đương chi đó tía?
Bác Hai trai đặt cái mác xuống từ từ đứng dậy nhìn Tư Cầu từ đầu đến chân. Những nét cau có trên mặt của bác dịu đi lần, nhưng bác cũng hất hàm hỏi:
- Sao, mầy đi biệt ở đâu bây giờ mới vác mặt dìa đây? Còn con Phấn đâu? Mầy dụ dỗ con gái người ta đi để ở nhà họ đào mồ cuốc mả ông bà ông vải mầy lên hết, mầy có biết không?
Bác Hai gái và thằng Năm đứng dang ra hồi hộp chờ đợi câu trả lời của Tư Cầu. Tư Cầu vừa lần lần cái vành nón trong hai bàn tay vừa ấp úng đáp:
- Dạ... con dụ dỗ ai đâu tía. Con muốn đi xa mần ăn, sẵn dịp con Phấn nó đi đó, con... quá giang theo, rồi lên tới Cần Thơ... mỗi người đi mỗi ngã...
Bác Hai gái vội ngó chồng và nói chen vô:
- Đó ông coi, nó nói đúng mà! Nó có mần cái gì quấy đâu? Nó đi mần ăn bây giờ khá giả rồi nó dìa thăm nhà (bác day qua Tư Cầu) có phải vậy hông Tư?
Nghe má mình nói vậy, Tư Cầu ngạc nhiên đứng trố mắt nhìn, đến chừng bác Hai gái hỏi tới, anh ta giựt mình ấp úng đáp:
- Dạ... phải... nhưng... bộ con Phấn...
Bác Hai gái chận ngang:
- À con Phấn hả? Bây giờ nó có chồng ở Chợ Lớn khá lắm, nó có dìa đây thăm bà con một lần rồi. (thấy Tư Cầu chưa hết vẻ ngạc nhiên, bác lại tiếp) Chắc mầy hổng hay biết gì ráo, vậy để thủng thẳng tao sẽ kể rõ lại đầu đuôi ngọn ngành cho mầy nghe.
Tư Cầu nghe sơ qua như vậy nên cũng vững tâm. Anh ta thở phào ra rồi tươi cười nhìn bác Hai trai hỏi:
- Tía má ở nhà chắc được mạnh giỏi? Còn hai vợ chồng anh Hai, anh Ba ở đâu mà con hổng thấy?
Bác Hai gái hớt trả lời trước:
- Ối, tao với tía mầy cũng mạnh cùi cụi vậy hoài. Vợ chồng anh Hai mầy thì ra ở riêng, còn anh Ba mầy thì đi chơi đâu trên lối xóm... Cha, bà con dưới này ai ai cũng hỏi thăm tới mầy dữ lắm nghen!
Tư Cầu quay qua hỏi thằng Năm:
- Mầy còn đi học không Năm? À, bầy vịt và con trâu Sấm trong đồng... ra sao mậy?
Bác Hai gái cũng đáp thế liền:
- Thằng Năm thi tiểu học đậu rồi đó! Tía mầy ổng cũng ráng cho nó đi học tới, chớ hổng lẽ con cái ba bốn đứa để... “Quốc trì cung” hết hay sao! Còn bầy vịt thì tía mầy ổng bán mất đất đi rồi, con trâu Sấm thì anh Hai mầy bắt nuôi ở bển. (rồi bác nhìn thẳng vào mặt Tư Cầu chậm rãi hỏi thêm) À, chuyến này, mầy dìa đây thăm nhà rồi chừng nào đi hay tính ở luôn?
Tư Cầu cười đáp:
- Dạ, chắc ở luôn.
Bác Hai gái mừng rỡ khều bác Hai trai nói:
- Đó, ông có nghe hông: nó nói nó ở nhà luôn...
Bác Hai trai nãy giờ cũng thấy vui lây cái không khí đoàn tụ, nhưng bác cũng làm bộ cự nự bác gái:
- Thì bà làm gì mà lăng xăng vậy! Để tui hỏi nó coi chớ bà cứ hớt hớt hoài...
Bác Hai trai làm bộ cự nự bác gái nhưng rồi bác cũng lúng túng đứng đó nhìn Tư Cầu.
Tư Cầu thấy vậy lên tiếng hỏi lảng ra:
- Thưa tía, công việc ruộng nương ra sao tía?
Bác Hai trai nhún vai thở dài:
- Thì cũng nai lưng ra mần đầu tắt mặt tối năm này qua tháng nọ, nhưng cũng lẳng nhẳng như hồi mầy còn ở dưới này. Khổ hơn nữa là anh Hai mầy lại ra ở riêng, anh Ba mầy thì cứ suốt ngày đầu trên xóm dưới hổng chịu lo mần ăn gì hết. Tao với má mầy la rầy nó riết rồi cũng như nước đổ lá môn, chứng nào vẫn tật nấy! Nay mầy dìa rồi... thiệt cũng đỡ lắm, chớ tao với má mầy một ngày một già, em mầy thì mắc đi học...
- Vậy chớ nhà mình còn nợ nần gì hông tía?
Bác Hai chép miệng than:
- Sao hông mậy! Thì hồi nào tới giờ có chút trăm đồng bạc tiền lúa góp mà mùa lúa này qua mùa lúa nọ, trả hoài vẫn hổng hết! Mầy nghĩ coi: mình mần chỉ đủ lủm chớ có dư dả đâu, vì vậy mà trả hổng dứt được số vốn cho người ta.
- Hổng nói giấu gì tía má, con dìa đây cũng có đem theo chút đỉnh tiền riêng, tía má để con lo món đó cho rồi mình tính công chuyện mần ăn lại...
Bác Hai gái hỏi chen vô:
- Mầy có tiền dư hả Tư? Bao nhiêu vậy mậy?
Tư Cầu chưa kịp trả lời thì bác Hai trai lườm vợ và rầy liền:
- Bà sao kỳ quá! Chưa gì mà bà hỏi phăng tới! (rồi như để tránh sự ngượng nghịu, bác Hai trai vừa nhìn về phía thằng Năm vừa hỏi Tư Cầu) À mầy mua cái gì đem dìa mà thằng Năm nó xách lũ khũ đó Tư?
Tư Cầu vui vẻ đáp:
- Dạ có chút đỉnh trà bánh và thịt heo quay con mới mua trên chợ Trà Ôn. (rồi nó day qua bảo em nó) Thôi Năm, mầy xách đồ vô trong nhà đem cất đi chớ!
Bác Hai trai cũng hối vợ:
- Thôi, bà vô lo cơm nước đi! Xế chiều rồi chớ bộ còn sớm lắm sao!
Bác Hai gái quay qua hỏi Tư Cầu:
- Mầy ăn cơm chưa Tư?
- Chưa má à?
- Ý chết, vậy mầy đói meo rồi chớ gì?
Tư Cầu cười đáp:
- Hổng có đâu má... Hồi sáng này con đã ních một bụng hủ tiếu, bánh bao trên chợ Cần Thơ rồi dìa ghé qua Trà Ôn con làm sơ qua hết hai tô hoành thánh mì nên cũng lửng dạ...
Bác Hai trai lại chen vô cự nự vợ:
- Bà hổng lo đi nấu cơm đi chớ cứ đứng đó hỏi tầm ruồng hoài! Thằng Tư nó quen ở chợ ở búa đâu có ăn cơm sớm như mình mà bà sợ nó đói! Mà từ Cần Thơ dìa đây còn qua chợ Trà Ôn: quán cà phê, tiệm cao lâu thiếu gì, nó muốn ăn uống giờ nào hổng được!
- Hứ, ông nói làm như ông rành lắm vậy!
Bác Hai trai quay qua phân bua vơi Tư Cầu:
- Tao nói mà có phải y như vậy không Tư?
Tư Cầu cười đáp:
- Dạ phải đó tía!
Bác Hai trai hởi dạ đưa tay vuốt mấy sợi râu mép rồi ân cần bảo Tư Cầu:
- Thôi mầy cũng cất va-li đi Tư, rồi tắm rửa nghỉ ngơi để chút nữa ăn cơm.
Tư Cầu “dà” một tiếng rồi vừa nhổm xách va-li lại đặt vội xuống và kêu lên:
- Ý, còn chút nữa con quên mất! Con có mấy món hàng... Nam Vang đem dìa cho tía má đây nè!
Bác gái chưng hửng kêu lên:
- Ý trời, bộ mầy đi tới Nam Vang lận hả?
- Dà phải.
- Mèn đét ơi, đi chi dữ vậy mậy? Hèn chi con Phấn nó dìa đây, tao hỏi mầy ở đâu nó cũng nói mờ ớ chớ hổng biết rõ là đâu đâu hết!
Bác Hai trai cũng lên tiếng:
- Tao tưởng mầy đi lớ quớ đâu ở mấy tỉnh miệt trên chớ có dè đâu mầy bung xa quá vậy! Cha, thằng này coi lù khù vậy mà dữ đa!
Tư Cầu cười tủm tỉm cúi xuống mở va-li ra... nhưng má anh ta lại cầm lấy cánh tay anh ta lôi lên:
- Mầy đem vô trong bộ ngựa mở ra hổng được sao chớ làm gì mà như bày hàng ngoài này vậy!
Tư Cầu nghe theo lời má mình xách va-li vô đặt trên bộ ván giữa rồi rút chìa khóa ra lạch cạch mở nắp...
Lúc đó, bà con lối xóm nghe tin Tư Cầu về kéo nhau qua thăm đầy nhà, nhứt là mấy đứa con nít chen lấn nhau xem Tư Cầu mở va-li... Trước cảnh tượng đó mặt của thằng Năm Kiều... vác hất.
Tư Cầu rút ra cái xà-rông tơ và cái ống vố trịnh trọng đưa ra trước mặt của tía nó:
- Dạ thưa tía, con có chút đỉnh này đem dìa cho tía... Dạ, của mấy đứa bạn con cho đó tía à!
Có tiếng ai trầm trồ gần đó:
- Cha, bạn của Tư Cầu bảnh quá há!
Bác Hai trai cầm lấy hai món đồ xăm xoi một hồi rồi hỉ hả day qua nói với Tư Cầu:
- Mấy món này tao coi bộ mắc tiền đa Tư!
Tư Cầu thản nhiên đáp:
- Dạ phải, toàn là thứ thượng hảo hạng đó tía! (rồi tự nhiên Tư Cầu mỉm cười khi nghĩ tới bọn con Ba và nó nói tiếp) Tụi bạn con ở trển biết... lựa đồ lắm tía à!
Bác Hai trai gật gù nói:
- Chắc mấy người đó cũng thuộc dân xài sang đa!
Tư Cầu nghe tía nó nói vậy không nín được cười, nhưng rồi nó vội cúi xuống va-li lấy ra một xấp lãnh mang lại đưa cho má nó:
- Đây má, cái này của con xuất tiền túi mua để đem dìa cho má may quần... ăn Tết đây!
Bác Hai gái vội chùi tay lia lịa vào vạt áo túi trước khi cầm xấp lãnh:
- Trời mẹt ơi, mầy mua chi thứ này cho tốn tiền quá vậy Tư? (rồi bác rưng rưng nước mắt, hết ngó bác trai đến nhìn Tư Cầu và nghẹn ngào nói tiếp) Hồi nào tao với tía mầy cưới nhau, tao cũng có cái quần lãnh như vầy... nhưng thứ lãnh mặc nưa chớ hổng phải trơn, phải hông ông nó?
Bác Hai trai cảm động vội đáp:
- Phải, mà sao bà nhớ dai quá cỡ vậy!
Vừa lúc đó, mấy bà ở lối xóm chạy ra lại lôi bác Hai gái ra ngoài mé hàng ba, chỗ có nhiều ánh sáng hơn, để cùng xăm xoi và trầm trồ xấp lãnh.
Thằng Năm Kiều thấy trống người nên bước rề lại gần chiếc va-li và lên tiếng hỏi anh nó:
- Còn phần tui, anh Tư?
Tư Cầu đang xấp xếp lại quần áo phải ngừng tay lại nhìn thằng Năm rồi cười đáp:
- Phần của mầy, tao hổng quên đâu, nhưng để bữa nào rảnh tao dắt mầy đi chợ rồi mầy muốn cái gì đó tao mua cho!
Thằng Năm cười lỏn lẻn:
- Ý trời, nếu anh để tui muốn thì tui muốn đủ thứ hết; nhưng thôi, anh mua cho tui một cây viết máy cũng được...
Bác Hai trai nghe nó đòi như vậy, nói chen vô:
- Thôi đi mầy! Mầy chữ nghĩa bao lăm mà đòi mua viết máy cho uổng tiền hổng biết!
Nhưng Tư Cầu đã vội lên tiếng:
- Được mà tía, để con sẽ lựa mua cho nó một cây “kaolo” ngòi chai. (rồi nó day qua thằng Năm) Mầy chịu thứ đó hông Năm?
Thằng Năm gật đầu lia lịa:
- Chịu! Ý chà, có thứ đó bảnh lắm nghen!
Bác Hai trai lại gọi bác gái:
- Bà ơi, bà có vô lo cơm nước không hay là cứ đứng đó ngó xấp hàng mới mà no bụng được?
Bác Hai quày quả trở vô:
- Ông này kỳ quá! Làm cái gì ông réo tui giựt một giựt hai hoài vậy! Miễn có đủ cơm nước kịp cho ông ăn thôi mà!
Bác Hai trai cười trừ:
- Ừ thôi... tui biết bà giỏi mà!
Rồi như để đánh trống lảng, bác kêu thằng Năm:
- À Năm, mầy chạy ra quán chú Ựng mua cho tao một xị rượu... mầy hỏi má mầy coi có... tiền lẻ hông đưa cho mầy vài đồng...
Bác Hai gái “hứ” một cái nhưng rồi cũng móc tiền ra, nhưng Tư Cầu đã vội chận lại:
- Thôi má, con có tiền lẻ đây.
Bác vừa bước đi xuống nhà dưới, vừa ngoái cổ lại buông thõng một câu:
- Mầy có đưa thì đưa ít ít nó, chớ đưa nhiều cho ổng uống đã rồi ổng nói cà nhựa hoài nhức xương nhức cốt chớ hổng ích lợi gì đâu!
Bác Hai nhìn Tư Cầu rồi trề môi, nhún vai như không thèm chấp nhứt làm gì:
- Má mầy thì... giỏi có bấy nhiêu đó...
Tư Cầu mỉm cười rồi móc bóp ra kêu thằng Năm:
- Đây nè Năm, mầy cầm năm đồng đây ra biểu chú Ựng chú lựa bán cho một chai rượu thuốc thứ thiệt ngon đó nghen!
Tía nó giơ tay cản lại:
- Thôi đi Năm, mầy mua cho tao rượu công-xi cũng được...
Tư Cầu ngạc nhiên hỏi lại:
- Sao mọi lần tía khoái uống rượu thuốc lắm mà?
- Nói gì rượu thuốc thì... nhứt hạng rồi! Nhưng... hao quá mầy à!
- Ối lâu lâu... vui một chuyến, có tốn hao là bao nhiêu! (anh ta móc tiền đưa cho thằng Năm) Tiền đây Năm, mầy chạy đi mua như tao dặn hồi nãy đó.
Bác Hai trai cũng dặn vói theo:
- Mầy hỏi mua thứ rượu thuốc hiệu “con bò nằm” á Năm!
Rồi bác đứng nhìn thằng Năm tất tưởi chạy đi và chép miệng liền mấy cái như thưởng thức trước một bữa rượu ngon vậy.
Thấy lũ trẻ con hàng xóm còn đứng bu xung quanh đó, Tư Cầu chạy đi lấy gói bánh mở ra phát cho mỗi đứa một chiếc bánh tai heo. Y như một bầy sẻ tha mồi, lũ trẻ chạy tứ tán về nhà để... khoe và Tư Cầu nghe chúng nó reo lên tíu tít:
- Chú Tư Cầu cho tao bánh bây ơi!
- Chú Tư Cầu giàu lắm bây ơi!
Tư Cầu mỉm cười một mình, rồi bỗng để ý đến tiếng “chú” mà tụi trẻ con gọi mình... Tự nhiên, anh ta đưa tay sờ sờ cằm rồi cúi xuống nhìn từ ngực đến chân và tự hỏi: “Có lẽ mình già rồi chăng? Hay tụi con nít mới lớn lên thấy mình... lạ mắt nên gọi như vậy?!”
... Tối hôm đó, bác Hai trai kêu nấu sẵn nước để mời vài ông bạn già bên hàng xóm qua uống nước trà với thèo lèo mà Tư Cầu mới mang về hồi xế trưa. Lại một phen nữa, Tư Cầu phải trả lời những câu hỏi thăm hỏi lom về sự sanh sống ở trên Nam Vang! Anh ta trả lời đẩy đưa cầm chừng chớ nóng ruột muốn đi ra nhà sau tìm má mình hỏi thăm rõ thêm về chuyện của... Phấn, mà Bác Hai gái mới có nói sơ qua lúc anh ta mới về tới nhà.
Đợi cho bác Hai trai và mấy ông khách bắt chuyện với nhau như bắp rang, Tư Cầu lén rút êm đi. Tư Cầu đi thẳng xuống dưới bếp và thấy bác Hai gái đang lui cui bên mấy chiếc cà ràng ông táo, dưới ánh đèn dầu lù mù.
Anh ta cất tiếng hỏi:
- Má còn mần gì ở trong bếp đó má?
Bác Hai gái quay đầu lại:
- Thằng Tư đó hả? Sao mầy hổng ở trển tiếp khách mậy?
- Ối, mấy ổng cứ nói chuyện trên trời dưới biển hoài... nghe ngán thấy mồ! Mà sao má không lên uống nước trà cho vui?
Bác Hai phủi tay đứng dậy bưng cây đèn đặt lên trên bộ ván rồi đáp:
- Tao đời nào biết uống nước trà mậy! Hễ có khát thì ực đại một tô nước lạnh cho xong chớ hơi sức đâu mà ngồi cà rề ở đó nhâm nhi hết chén này đến chén khác, đã chát quánh mà còn mất thời giờ nữa!
Tư Cầu cười nói:
- Nếu ai cũng như má thì mấy chỗ bán trà... xập tiệm hết. (rồi nó ngồi xuống bộ ván và hỏi thêm) Mà má hơ cái gì trên bếp đó má?
- Ờ, tao sấy mớ cau... hồi chiều phơi nó chưa được ráo, sẵn có chút than dư bỏ uổng.
Tư Cầu từng có dịp thấy những bà ở chợ suốt ngày chỉ biết đi dông đi dài để ăn hàng vặt hay đậu chến, chớ không biết làm gì cho động đến móng tay, nay thấy má mình đã có tuổi mà còn tham công tiếc việc như vậy, lòng xót thương vô cùng. Anh ta chép miệng thở dài:
- Má hơi sức đâu mà mần cùi cụi suốt ngày suốt đêm như vậy hổng biết! Sao ở nhà má hổng lo cưới vợ cho anh Ba để có thêm người đỡ đần đôi chút hả má?
Bác Hai gái đang têm trầu bỗng dừng tay lại:
- Lo chớ sao hổng lo mậy! Nhưng mà lo... hổng nổi! Phần tiền nong đâu có dư dã gì, phần anh Ba mầy nó cứ lông bông hoài chẳng biết chí thú mần ăn gì ráo, thét rồi tao với tía mầy cũng bỏ trôi xuôi chuyện ấy luôn. (nhưng rồi bác gái lại tươi tỉnh nét mặt, trỏ Tư Cầu và nói tiếp) Chuyến này mầy dìa đây, thế nào tao với tía mầy cũng phải tính chuyện vợ con cho mầy gấp đa!
Tư Cầu cười lắc đầu:
- Tía má lo cho anh Ba trước đi! Phần của con đang... mê mê đây nè, gấp gì má!
Bác Hai gái hăng hái nói thêm:
- Ý, đâu có được mậy! Phải lo vợ để nó cầm chưn buộc cẳng mầy lợi chớ!
Tư Cầu cười xòa:
- Chuyện đó thì má khỏi lo: con bây giờ... bỏ neo luôn ở nhà rồi má à!
Nhưng rồi như nhớ trực lại điều gì, Tư Cầu bỗng nghiêm mặt lại và rụt rè lên tiếng hỏi bác Hai gái:
- Má à... hồi xế má nói để rảnh má kể lại cho con nghe cái chuyện ấy đó má!
Bác Hai gái chạy đi nhổ cốt trầu vào góc nhà rồi vội trở lại hỏi:
- Coi, chuyện gì mậy?
- Chuyện... của con Phấn đó mà!
Bác Hai gái thở hắt ra:
- Dữ hông! Thì mầy nói phứt ra hổng được sao lại cứ nói chuyện đó, chuyện đó hoài... tao biết đường đâu mà rờ. (rồi bác mỉm cười nhìn Tư Cầu một hồi lâu rồi nói tiếp) Thiệt mầy liều mạng hết sức! Tại sao mầy dám cả gan theo ngang con Phấn vậy hả, vậy mà hồi đó mầy hổng chịu nói thiệt với tao...
Tư Cầu hơi mắc cở nên xẻn lẻn đáp:
- Ối, chuyện đó... cũ xì má nhắc lại làm gì hổng biết! (nhưng anh ta bỗng đâm tức ngang) Mà thử thời hồi đó con có nói thiệt với má... cũng ăn trét hết!
Bác Hai gái cũng bực mình với nó:
- Cha, mầy nói cái giọng nghe coi sướng hông! Chớ hồi đó mầy ra đi như vậy, bên nhà con Phấn, người ta qua đào mồ cuốc mả lên, biết ai ở nhà mà nghe cho hết đây?
Tư Cầu đành xuống nước vuốt giận má mình:
- Thôi mà má! Chuyện đã dĩ lỡ ra rồi... bộ má nói con hổng rõ cái khổ đó sao, nhưng... bây giờ êm hết rồi.
Bác Hai gái còn nói lẫy:
- Ờ nếu êm hết thì thôi...vậy chớ mầy còn muốn hỏi tao chuyện gì nữa cho mất công.
Tư Cầu ấp úng:
- Con muốn hỏi má... chuyện con Phấn đó mà!
Bác Hai gái xem Tư Cầu còn nhớ con Phấn, nên bác cũng thấy cảm động và không nỡ rầy rà cự nự thêm nữa:
- Phần nó cũng... thuận chèo mát mái chớ hổng có sao hết, mầy khỏi lo.
- Con Phấn có trở dìa đây nữa hả má?
- Ừ, sau đó gần một năm nó có dìa đây... và có bồng theo một đứa con trai đầu lòng được bốn năm tháng gì đó... Đứa nhỏ cũng ngộ lắm, mà sao tao coi bộ nó... giống mầy đó Tư?
Tư Cầu giựt mình la hoảng lên:
- Ý trời... trời, má đừng đề “án tử” như vậy hổng nên?
Bác Hai gái giơ tay như muốn kềm nó lại và hạ thấp giọng xuống bảo nó:
- Mầy làm cái gì mà la bài hãi vậy! Tao đã nói êm hết rồi, con Phấn nó đã chịu thiệt với tao như vậy.
- Con gì ăn nói ẩu tả quá! Rủi cho ai hay biết có phải thêm lùm tùm lên hông?
- Ậy, tao đã nói hổng sao mà! Vợ chồng của nó ăn ở đề huề với nhau lắm chớ hổng có cái gì cắn đắn nhau về việc... đứa nhỏ ấy đâu? Mầy nghĩ coi: ngoài nó, tao và mầy ra thì còn ai vô đó mà biết được chuyện đó?
Tư Cầu cãi liền:
- Phần con thì mới nghe má nói đây chớ chẳng biết ất giáp gì ráo và hổng có... dính líu gì vô cái chuyện ấy hết!
Bác Hai gái trợn mắt:
- Coi, thằng này ăn nói ngang ngược vậy mà nó nghe được chớ! Mầy nói mầy hổng dính líu gì hết... vậy chớ chó nó vô đó hả? Ai mắc đền mắc bồi gì đâu mà chưa gì mầy chối leo lẻo hổng biết!
Tư Cầu cũng ráng nói thêm:
- Nhưng rủi con của nó ăn ở với thằng chồng bây giờ, rồi nó... hô là của con, đâu có được!
Bác Hai gái xì một tiếng:
- Thằng gì ăn nói lãng òm! Tao hỏi mầy: nó “hô” là con của mầy để gỡ vàng gỡ bạc gì đây chớ! Đằng này nó còn thương còn nhớ mầy nên gặp tao nó mới thú thiệt như vậy...
Tư Cầu gãi đầu suy nghĩ:
- Nhưng có lẽ nào... mau vậy cà? Nó... có hồi nào sao con hổng biết cà?
- Xời ơi, hồi đó mầy là con trai mới lớn lên u mê ám chướng, “nhảy a thần phù” đâm đầu vô chớ biết đách gì... mà bây giờ mầy bươi óc ra cho mất công hổng biết!
Nhưng Tư Cầu vẫn còn thắc mắc:
- Mà sao hồi nó rủ con đi, nó hổng nói thiệt cho con biết?
- Nó thương mầy, nó hổng muốn nói ra sợ mầy lo quýnh đít lên, rồi đổ bể tùm lum hết. Nó muốn giữ kín để sau này yên bề yên phận rồi nói ra cũng không muộn gì.
Tư Cầu bỗng nổi nóng:
- Cha, nó nói leo lẻo cái miệng như vậy chớ tại sao nó cho con... leo cây dọc đường để theo cái thằng chó đó?
Bác Hai gái chắc lưỡi:
- Mầy hổng biết: tại nó thương mầy đó Tư à!
Tư Cầu hỏi vặn lại:
- Nó nói hay má vẽ duyên ra như vậy?
- Coi, tao bày đặt bày điệu tế mồ tế tổ gì tao hả? Mà tao nghĩ lại cũng phải Tư à: nó thương mầy, nó không muốn cho mầy phải lao đao vì nó.
- Nó tốt quá há!
Bác Hai gái như không thèm để ý đến câu mỉa mai của Tư Cầu, nói tiếp:
- Nó nói: nó cũng đứt ruột bầm gan chớ bộ vui sướng gì sao... Nó nghĩ đến đứa con của mầy trong bụng. Phải làm sao cho nó nên người sau này, chớ chẳng lẽ khi đẻ nó ra rồi để cho nó sống cù bơ cù bất đầu đường xó chợ hay sao? Phần mầy, nói thiệt tình mà nghe, mầy cũng quá thiệt thà, như vậy hai đứa bây dầu có muốn đeo đẳng với nhau nữa, thì liệu mầy xoay trở làm sao khi lên tới Sài Gòn? Còn con Phấn nó túng thế phải bỏ nhà đi càn như vậy... Tuy nó có nhà bà con trên Cầu Ông Lãnh nhưng thử hỏi ai dám chứa tụi bây! Mầy phải biết: hễ là đàn bà thì hay... tính toán thiệt hơn, nên sẵn có dịp... quen biết với thằng chồng nó bây giờ, nó đành... tính như tao nói với mầy đó Tư!
Nghe Tư Cầu cười gằn, Bác Hai gái thở dài nói tiếp:
- Nghĩ cho cùng nó làm như vậy cũng hơi... ngặt. Nhưng nó tưởng mầy quay trở lộn lại dưới này cho được yên thân: đến chừng mẹ con nó dìa đây thăm bà con nó mới chưng hửng khi hay tin mầy biệt vô âm tín....
- Phải con chết bờ chết bụi chắc nó mát ruột lắm!
- Đừng nói bậy nà! Mầy hổng biết chớ lúc nó dìa đây gặp tao, nó khóc bù lu bù loa, nó thề bán mạng rằng: nó thiệt tình chỉ muốn lo cho mầy... mà không dè mầy lại dông luôn!
Tư Cầu nghe má mình nói như vậy hả dạ một phần nào, nhưng nó cũng ráng chêm thêm một câu cay đắng:
- May mà nó lo cho con có bấy nhiêu đó, chớ phải chi nó lo nhiều nhiều nữa chắc con bỏ xác luôn trên Nam Vang quá!
Bác Hai gái kiếm cách nói cho xuôi theo:
- Thôi Tư à, dầu sao phần nó cũng như phần mầy, ai nấy thảy đều êm thắm hết, thì mầy cũng nên... xính xái cho rồi.
Thấy Tư Cầu lặng thinh, bác Hai gái lại nói tiếp:
- Tao thường nghĩ rằng: chắc duyên số của hai đứa bây như vậy... Mà có lẽ như vậy tốt hơn Tư à!... Ý, tao quên nói việc này nữa: hồi con Phấn nó dìa đây, trước khi trở lên Chợ Lớn nó có đưa cho tao một trăm đồng bạc, tội nghiệp... tao hổng chịu lấy mà nó cứ nài ép hoài... Nói nào ngay, nhờ có số tiền ấy mà hồi tía mầy ổng đau liệt giường liệt chiếu mới có chút đỉnh để lo thuốc thang cho ổng, hông thôi cũng chịu chết!
Tư Cầu không biết nói năng gì thêm, nên chỉ hỏi lại cầm chừng:
- Vậy hả! À má, hồi nó dìa đây có chồng nó đi theo hông má?
- Hai mẹ con nó đi một mình hè! Thằng chồng của nó mắc trông coi công chuyện mần ăn ở trển đâu có bỏ ra được. Nghe nói chồng của nó mở một tiệm bán cây khá lớn mầy à! Nó có viết thơ cho con vợ nó cầm dìa đưa cho anh Năm ở bển.
- Có phải bác Năm của con Phấn hông má?
- Ờ phải, nó viết thơ dìa ăn nói đàng hoàng lắm! Thằng đó tuy là thằng khách trú, mà lời lẽ của nó có lễ nghĩa mực thước lắm chớ hổng phải theo điệu phang ngang bửa củi như mấy cha bán thịt heo dưới này đâu!
Tư Cầu mỉm cười đáp:
- Tưởng cái gì chớ cái đó con... dư biết rồi.
Bác Hai gái lại nói tiếp:
- Nó cũng có đem cái hình thằng chồng nó ra cho bà con lối xóm dưới này xem mặt nữa... Cha, cái thằng mặt mũi coi cũng... bảnh trai lắm chớ phải chơi đâu!
Tư Cầu lại cười:
- Cái đó thì con cũng... biết rồi nữa!
Rồi nhớ trực lại đứa con của Phấn, anh ta tò mò lên tiếng hỏi bác Hai gái:
- À má, về vụ... đứa con của con Phấn, bộ thằng chồng nó... hổng soi mói nọ kia gì hết sao?
Bác Hai gái cười xòa:
- Ối, sao thằng này nó hay lo từng chút hổng biết! Soi mói cái gì mới được chớ?... Mầy nghĩ coi: nó cũng... xê xích đâu đó chút đỉnh thì làm sao mà biết được!
Tư Cầu gật gù:
- Ờ, cũng phải... (rồi anh ta lại hấp tấp hỏi thêm) à má, má coi thằng nhỏ đó thế nào hả má?
- Thế nào là sao hả?
- Má coi nó có... khá hông, có... giống ai hông vậy mà!
Bác Hai nắm vội lấy tay của Tư Cầu và hạ giọng đáp:
- Trời ơi, phải mầy thấy coi, nó giống mầy y như đúc, tao trông thằng nhỏ là tao nhận ra liền... Nhứt là cái miệng y hệt miệng mầy! Nó dễ thương lắm mầy à!
Tư Cầu nghe vậy cũng thấy nao nao trong lòng. Anh ta cảm động hỏi bác Hai gái:
- Như vậy, con đây cũng... có con rồi à?
Bác Hai gái không nhịn cười được:
- Chớ sao! Bộ có cái gì lạ lắm sao mà mầy hỏi?
Tư Cầu cũng lắc đầu cười:
- Không má! Nhưng... khi không mà mình có con, nên cũng... kỳ kỳ!
- Thôi đi mầy! Cái gì mầy cũng nói “khi không” hết!
Vừa lúc đó bác Hai trai ở trên nhà trên đi xuống lên tiếng hỏi:
- Má bầy trẻ mần cái gì ở dưới đó?
- Lo nấu nước cho ông uống trà, rồi sấy ba mớ cau chớ mần gì nữa!
- Coi, bà này kỳ hông! Tui hỏi vậy thôi chớ có nói gì đâu mà bà cự nự chớ? Tui xuống mời bà lên trên này uống nước chơi.
- Bữa nay ông tử tế quá há!
Bác Hai trai như không để ý đến lời nói chanh chua của vợ, day qua bảo Tư Cầu:
- Tư à, mầy mời má mầy lên uống nước Tư, rồi cầm siêu nước theo luôn.
Bác Hai gái hỏi lại:
- Mà ở trển bạn bè của ông rần rần ra đó, tui lên mần cái gì?
- Bà khỏi lo, họ dìa ráo rồi!
Nhưng bác Hai gái còn tìm cách thoái thác:
- Nhưng tui hổng quen uống nước trà mà! Uống vô đây rồi thức trỏm lơ suốt đêm ai mà chịu nổi!
Bác Hai trai nhìn Tư Cầu cười hề hề:
- Ối dầu có thức đến sáng cũng hổng sao! Lâu lâu mới có dịp vui mừng như vầy chớ bộ ngày nào cũng có sao bà nó! Bà lên đây uống bậy một vài chén rồi tui bàn tính với bà một chuyện này.
- Chuyện gì thì ông cứ nói phứt ra cho tui nghe hổng được sao mà còn bày đặt...
Thấy tía má mình cứ nói cù cưa với nhau hoài, Tư Cầu bèn lên tiếng:
- Thôi, má lên trển uống nước ăn bánh một chút để coi tía nói cái gì đó...
Bác Hai nghe con trai nói vậy đành thở dài bước lên nhà trên...
- Má nó ngồi xuống đây... Còn thằng Tư, mầy cũng xáp vô uống nước chơi chớ đứng xớ rớ đó làm gì! Chuyện này cũng là chuyện của mầy nữa...
Tư Cầu vừa ngồi xuống một bên mép ngựa vừa ngạc nhiên hỏi tía mình:
- Thưa tía, cái gì mà có con ở trỏng nữa vậy?
Bác Hai trai đặt chén trà xuống khay nước:
- Thì để thủng thẳng tao nói tới rồi mầy biết... Cái thằng gì sao mà nóng nảy quá!
Bác Hai gái thấy vậy cũng bực mình:
- Có cái gì thì ông nói phăng ra hổng được sao? Tánh ông cứ khề khà hoài tui thấy xốn con mắt quá!
Bác Hai trai bị vợ cự nự nên cũng nổi dóa:
- Sao bà hay xía vô quá hổng biết! (rồi không biết nghĩ sao, bác lại dịu giọng nói tiếp) Tui kêu bà với thằng Tư lên đây là để bàn tính chuyện lo vợ con cho nó đó!
Tư Cầu vội nói:
- Việc gì chớ việc đó... tía để thủng thỉnh rồi tính hổng được sao? (rồi nó nhìn sang bác Hai gái) Như hồi nãy con đã có nói với má: con dìa đây ở luôn chớ đâu có đi nữa...
Bác Hai trai chận ngang:
- Thì đành rằng vậy rồi... nhưng tao muốn lo vợ cho mầy, trước là để có người đỡ đần má mầy một tay, sau là nó... buộc chưn mầy lại. (bác quay sang hỏi vợ) Tui tính như vậy, má nó nghĩ coi có được hông?
Lần đầu tiên, bác Hai gái hăm hở tán thành:
- Tía mầy nói phải đa Tư!
Tư Cầu hơi bực mình:
- Vậy tía má lo cho anh Ba trước hổng được sao?
Bác Hai trai vội đáp:
- Ối thằng chết dầm đó mà kể số gì! Nó có nên thân nên hình gì đâu mà mầy biểu tao lo!
Bác Hai gái nói chêm vào:
- Nè Tư, mầy phải cưới vợ đi rồi mới tính chuyện mần ăn lâu dài được chớ nếu mầy cứ một thân một mình hoài thì đâu có biết lo xa dành dụm để gầy dựng cơ nghiệp như người ta được!
Liếc nhìn thấy tía mình vừa nhâm nhi uống trà, vừa gật gù ra vẻ vừa lòng về những lời của má mình, Tư Cầu bắt tức cười vì sự... tương đắc hiếm có của song thân:
- Thôi được... nếu tía má đã nhứt định lo kiếm vợ cho con thì con đâu dám cãi, nhưng con xin tía má để ra giêng rồi hãy tính kỹ lại, bây giờ tới đó, tía má lo... chọn lựa đám nào đó cho có sẵn đi thì vừa.
Bác Hai trai đặt chén nước xuống:
- Coi, cái chuyện vợ con là chuyện quan hệ cả đời chớ bộ chơi sao, mà tao thấy mầy có vẻ xụi lơ vậy?
Tư Cầu cười đáp:
- Thì tía biểu con cưới vợ, con chịu cưới vợ chớ có cái gì đâu...
- Thôi đi mầy, tao từng tuổi này hổng biết sao mà mầy tính mà con mắt tao chớ? Thói thường, trai mới lớn lên nghe nói tới chuyện vợ con thì mừng rơn hay mắc cở, rồi đòi chọn lựa cho xứng đôi vừa lứa... còn đằng này, tao thấy mầy lơ lơ lừng lững như không...
- Thì con chịu cưới vợ đó, tía hổng thấy sao?
- Mầy “chịu” cái điệu đó tao nghe sao... xốn lỗ nhĩ quá vậy?
Tư Cầu dịu giọng phân trần:
- Thì tía má nghĩ lợi coi: con tuy chưa có già gì nhưng đời của con kể cũng như chán chê lắm rồi. Nay tía má muốn kiếm vợ cho con để yên bề gia thất lo tu chỉnh mần ăn với người ta... thì con xin vưng lời, chớ tía má biểu con chọn canh kén cá hay làm eo làm sách gì nữa!
Nghe Tư Cầu nói vậy, hai vợ chồng bác Hai yên lặng nhìn nhau. Một hồi lâu sau, bác Hai gái mới lên tiếng:
- Tư à, mầy nói như vậy cũng phải, nhưng tuy rằng tao với tía mầy lo kiếm chỗ đàng hoàng để hỏi vợ cho mầy, nhưng dầu sao mầy cũng phải xem coi có vừa mắt, hạp dạ hông, chớ mầy hổng chịu ngó ngàng gì tới hết sao được! Rủi sau này dìa ăn ở với nhau có điều gì hổng vừa ý rồi mầy đổ thừa này kia nọ, hay hất hủi người ta thì... kỳ lắm nghe!
Tư Cầu gãi đầu cười đáp:
- Má hay lo xa quá! Con cam đoan là hổng có như vậy đâu! Hễ tía má ưng chỗ nào thì con ưng chỗ nấy chớ khỏi có lộn xộn gì hết! Đó bây giờ tới Tết, tía má cũng còn rộng thì giờ để đi... coi vợ cho con.
Bác Hai trai chép miệng than:
- Thiệt tánh của mấy thằng lù khù như thằng Tư cũng khó chịu lắm chớ phải chơi đâu: hễ nó bướng lên thì can hổng nổi, mà nó có xuôi theo thì nghe cũng hổng... êm! Tư à, bộ mầy hết ham chuyện vợ con sao hả mậy?
Tư Cầu chắc lưỡi trả lời:
- Thưa tía, ham cưới vợ thì chắc hổng ham, nhưng... cần cưới vợ thì chắc là cần rồi.
Bác Hai trai Tư Cầu nói như vậy, nhìn vợ cười:
- Thằng này, bây giờ nó ăn nói trặc trẹo quá phải hông bà!
- Sao bà, bà có chấm chỗ nào để hỏi vợ cho thằng Tư chưa?
Nghe bác Hai trai hỏi vậy, bác Hai gái ngừng tay xỉa thuốc đáp:
- Cái đó thì tùy ông, chớ tui biết đâu là đâu!
- Coi, cũng phải hỏi qua bà mới được chứ!
- Vậy ông đã để ý đến đám nào chưa?
Bác Hai trai trầm ngâm một hồi rồi đáp:
- Kể ra thì cũng có nhiều nơi ngấp nghé muốn gả con cho thằng Tư lắm, nhưng tui chỉ chấm có nhà này...
- Coi, nhà nào mà tui hổng biết cà?
Bác Hai trai cười đáp:
- Tui chưa nói ra mà làm sao bà biết được! Với lại năm này qua tháng kia, bà cứ lúc thúc ở nhà hoài thì biết ai là ai. Cái đám này ở gần bên La-ghì, đứa con gái của vợ chồng anh Bộ Ngỡi đó mà!
Bác Hai gái ngạc nhiên:
- Ủa, sao ông lại chọn đám đó? Có phải con đó là đứa con gái Miên lai mà hai vợ chồng ảnh chỉ xin đem về nuôi từ hồi còn bú đó hông?
- Phải đa bà!
Bác Hai gái chắc lưỡi:
- Bộ hết nơi rồi sao mà ông lại nhè lựa cái con ấy cho thằng Tư?
- Coi con nhỏ ngộ lắm chớ bộ tệ sao? Tuy nó gốc người Miên nhưng bây giờ thì nó cũng y như mình.
Bác Hai gái cằn nhằn:
- Thiếu gì đứa khác coi được mà sao ông lại chấm chỗ đó hổng biết!
- Ậy, bà để tui nói hết cái đã! Ban đầu tui cũng nghĩ như bà, nhưng tính đi tính lai tui thấy chỗ đó là được hơn hết. Nhà người ta cũng thanh bạch như mình và từ trước tới giờ ăn ở có nhơn có đức, nhứt là con nhỏ đó nó chất phác thiệt thà.
- Thiệt thà quá rồi dìa đây nó biết mần ăn khỉ gì!
- Ý trời, con gái bây giờ nó tinh ma quỉ quái lắm nếu gặp đứa hổng nên nết dìa đây nó ngựa suốt ngày rồi bà có chịu đựng nổi hông? Nó thiệt thà quá thì có bà đó chi? Bà chỉ dẫn dạy bảo nó lần lần rồi quen chớ gì!
- Cái gì cũng tui hết!
- Coi, bà... giỏi thì tui mới nhờ cậy bà! Thôi bà ráng chịu khó đi bà! Bà hổng biết chớ sở dĩ tui lựa con đó cho thằng Tư là cũng có duyên cớ khác chớ hổng phải tui điên khùng gì đâu!
Bác Hai gái ngạc nhiên hỏi lại:
- Duyên cớ gì nữa? Ông này sao bữa nay sanh chứng rắc rối quá vậy cà?
- Bà thiệt hổng suy tính gì ráo! Cái gương sờ sờ trước mắt đó mà chưa tởn! Bà phải biết thằng Tư nhà mình là một thằng hay dại gái, cái thứ đàn ông con trai mà coi lù khù như vậy thì thường hay u mê ám chướng vì đàn bà. Tui hỏi bà: nếu mình muốn kiếm vợ cho nó mà lại nhè lựa một con sắc sảo, khôn lanh, tui đố khỏi rồi đây nó bị con vợ nó xỏ mũi cho mà coi! Và chẳng sớm thì muộn, cửa nhà tan nát hết, tui nói như vậy bà nghĩ coi có phải hông?
Thấy vợ ngồi làm thinh, bác Hai trai lại nói tiếp:
- Thằng Tư nó đã có cái “huông” đó rồi thì bây giờ mình phải... chận trước mới được, và cũng vì vậy mà tui tính bàn với bà để mình đi qua bển coi vợ cho nó.
- Ông nghĩ như vậy cũng phải...
Bác Hai trai thở phào một cái rồi cười nói:
- Dữ hông! Hồi nào tới bây giờ tui mới nghe bà nói câu đó!
Bác Hai gái cũng vui vẻ đáp:
- Thì ông phải... tui nói phải chớ có cái gì đâu mà ông kêu rêu như vậy! (rồi bác nghiêm giọng hỏi thêm) Còn về cái việc vợ con cho thằng Tư, theo ý tui, kể ra như ông đã.. coi vợ cho nó rồi còn định ngày định giờ gì nữa cho rắc rối thêm nữa!
Bác Hai trai nhíu mày:
- Bà nói như vậy sao được! Cái chuyện vợ chồng ăn đời ở kiếp với nhau chớ bộ chơi sao mà lôi thôi được! Bề gì mình cũng phải hẹn ngày sang gặp hai anh chị ở bển để nói với người ta một câu cho phải lễ, với lại để cho thằng Tư nó sang chào hỏi người ta và xem mắt sơ qua con vợ nó sau này nữa chớ!
Bác Hai gái ngập ngừng nói:
- Nhưng... rủi thằng Tư nó... xem con đó hổng hạp nhãn thì sao?
- Ối, việc đó bà khỏi lo! Tui cũng đã nói... mí với nó rồi. Nó trả lời xụi lơ, nhưng mà tui biết là được.
Bác Hai gái thắc mắc:
- Ông coi chừng đa, rủi sau này có chuyện gì thì... ông lãnh chớ tui hổng có dính vô đó nghen!
- Bà khỏi lo chuyện đó! Nó nói vợ Miên, vợ Lèo gì cũng được hết. Cái thằng coi bộ chán đời dữ đa!
Bác Hai gái thở dài:
- Thì thôi, ông liệu sao đó cho xong thì liệu...
Sưu tầm: casau
Nguồn: Sưu tầm
Được bạn: Ct.Ly đưa lên
vào ngày: 11 tháng 7 năm 2012