Phần III (4)
Phần III (4)
ư Cầu vừa mới ló đầu ra khỏi hàng rào me keo trước nhà thì gặp ngay bác Bộ gái xăng xái đi trờ tới và con Thơm thì ôm gói quần áo lúc thúc đi theo sau cách đó chục bước.
Tư Cầu chưa kịp mở miệng thì bác Bộ gái đã chụp hỏi liền:
- Sao, hai đứa bây làm cái gì mà mới còn... nóng hổi đó đã lục đục, cắn đắn với nhau rồi?
- Dạ thưa má mới qua! Dạ việc đó...
Tư Cầu chưa hết lời thì bác Bộ gái đã hỏi tiếp:
- Có ảnh chỉ ở nhà hông con?
- Dạ, tía má con đi khỏi hết rồi má à.
Bác Bộ gái tỏ vẻ thất vọng:
- Đi khỏi hết rồi! Cha, tao nôn nả đi gấp qua đây để giáp mặt ảnh chỉ rõ, kẻo có chuyện hiểu lầm nhau thì mất cái thân tình giữa hai bên suôi gia đi!
Tư Cầu ấp úng:
- Dạ... mời má vô nhà uống nước.
Bác gái như không nghe thấy lời mời của con rể, tiếp tục phân trần:
- Ối thôi, con vợ mầy mới vác mặt dìa tới bển là bị ông già nó rầy quá cỡ... tao cũng có nói: việc đâu còn có đó, chớ chưa gì xách gói bỏ đi như vậy thì tao với tía mầy ở bển còn ăn nói làm sao với hai anh chị bên này! Cái con vợ của mầy coi lớn chồng ngồng như vậy mà còn dại lắm Tư à!
- Dà...
Vừa lúc đó con Thơm cũng đi tới và lựng khựng đứng nép sát bên hàng rào me keo.
Bác Bộ gái lại nóng nảy hỏi thêm Tư Cầu:
- Sao, có chuyện gì giữa hai đứa bây vậy con?
Tư Cầu gượng cười đáp:
- Dạ... có chuyện gì đâu má!
- Coi, bây đừng có giấu tao!
- Dạ, má hỏi con vợ con xem sao chớ phần con thì không ngơ... không có chuyện gì hết!
Bác Bộ gái gật gù như nói một mình:
- Ờ... nếu vậy thì đúùng rồi, tao đoán có sai đâu! Cái thứ vợ chồng mới cưới. (rồi bác nói to lên) Được rồi, để tao lo cho!
Tư Cầu nghe nói vậy đứng cười mủm mỉm và liếc nhìn con Thơm... Con này đứng quay vô hàng rào mặt mày chầm dầm như là còn hờn lẫy chuyện gì dữ lắm vậy.
Bác Bộ gái lại hỏi nữa:
- À, nè Tư, con vợ mầy nó dìa bển, nó có hỏi qua hai anh chị ở bên này hông con?
Nghe má hỏi câu này, con Thơm quay đầu lại nhìn về phía Tư Cầu như để chờ đợi câu trả lời. Tư Cầu liếc mắt nom thấy, và nó mỉm cười đáp:
- Dạ, thưa má... có.
- Thôi, thôi, mầy đừng binh nó!
- Dạ thiệt như vậy à má!
Tư Cầu vừa nói đẩy đưa với bác Bộ gái vừa nhìn xéo con Thơm... Thấy vậy con này làm ra vẻ tỉnh khô nhưng cũng không giấu được nụ cười chúm chím làm hơi lúm đồng tiền trên má...
Tư Cầu lại cất tiếng mời:
- Thưa má, má vô trong nhà nghỉ chơn...
Tới chừng đó, bác Bộ gái như nhớ trực đến con Thơm, vội quay đầu lại gọi:
- Còn con chết dầm kia, sao hổng vô nhà đi còn đứng đó làm gì nữa hả?
Con Thơm vói tay bứt bứt mấy đọt me keo và đáp:
- Má vô trước đi!
- Coi, nhà này cũng là nhà của mầy chớ bộ nhà lạ sao mà mầy đốc thúc tao vô trước!
Con Thơm vò nát mấy cái đọt me liệng xuống đất rồi vùng vằng bước đi vô sân....
Bác Bộ gái và Tư Cầu nối bước đi theo sau.
Con Thơm ôm gói quần áo đem cất trong buồng rồi đi thẳng xuống nhà bếp ở riết dưới đó.
Bác Bộ gái ngó quanh ngó quất một hồi rồi hỏi Tư Cầu:
- Nè Tư, dẫn má vô buồng của hai đứa bây để tao xem qua một chút coi!
Tư Cầu do dự:
- Dạ, chi vậy má?
- Ậy, mầy cứ dắt tao coi rồi hãy hay!
Tư Cầu đành miễn cưỡng tuân lời.
... Đến cửa buồng, Tư Cầu đứng lại:
- Dạ buồng riêng tụi con đây má.
Bác Bộ gái nhìn kỹ rồi gật gù khen:
- Được lắm! Bốn bề kín mít như vầy còn muốn gì nữa!
Nói đoạn bác bước vô trong buồng. Tư Cầu cũng lúc thúc theo sau. Bác Bộ gái đi thẳng lại đứng kề trước cái chõng, chống nạnh, nhíu mày quan sát hết bốn bề ngang....
Thấy vậy, Tư Cầu ngạc nhiên lẩm bẩm: “Cái chõng đó mình đóng bằng cây thường và đóng vội đóng vã, thì có gì quý giá hay khéo léo đâu mà bả đứng xăm xoi dữ quá vậy cà?”.
Bác Bộ gái bỗng quay lại hỏi Tư Cầu một câu gọn lỏn:
- Ở nhà có sẵn đồ nghề thợ mộc hông Tư?
- Đồ nghề thợ mộc... dạ có. Mà chi vậy má?
Bác Bộ gái như không để ý đến câu hỏi của Tư Cầu mà lại nói:
- Được rồi, mầy đi lấy đem vô đây cho tao!
- Đem vô đây! Mà đem vô làm chi vậy má?
Bác Bộ gái đáp một cách tỉnh khô:
- Thì mầy cứ đi lấy đem vô đây rồi sẽ biết mà!
Tư Cầu đứng lựng khựng ở đó rồi cũng đành tuân theo lời sai bảo của bà mẹ vợ.
... Một lát sau, anh ta trở lên xách hộp đồ nghề thợ mộc để nghe một cái “cộp” xuống đất:
- Dạ thưa má, con đem đồ nghề lên đây...
Bác Bộ gái nhìn sơ qua một lượt rồi hỏi:
- Bộ ở nhà không có cái cưa sao Tư?
- Dạ... có, (và nói hỏi tiếp thêm bằng một câu xụi lơ)... có cần con đi lấy lên liền hông má?
Bác Bộ gái vội lắc đầu:
- Thôi khỏi! Để chút nữa mầy lấy đem ra cũng được... (rồi bác nghiêm trang bảo Tư Cầu như là... truyền lịnh) Bây giờ mầy chịu khó cuốn mùng dẹp chiếu, rồi tháo hết cái chõng này ra cho tao!
Tư Cầu trố mắt hỏi liền một hơi:
- Má nói sao má? Tháo cái chõng này ra phải hông má?... Mà tháo làm chi vậy má?... Cái chõng này tuy con đóng vội nhưng cũng tốt chắc lắm chớ có gì đâu...
Bác Bộ gái chận ngang:
- Ậy tao biểu mầy tháo ra thì mầy cứ nghe lời tao đi!... Tao từng tuổi này mà hỏng biết suy nghĩ chín chắn sao mậy! (rồi bác dịu giọng) Hổng phải tao chê mầy đóng vụng về cái chõng này đâu, nhưng có chuyện khác rồi mầy sẽ rõ mấy hồi đó Tư!
Tư Cầu thở dài leo lên chõng cuốn mùng, dẹp gối, cất chiếu, dở hai miếng vạt dựng xuống đất, đoạn lấy búa nện mạnh vào mấy thành chõng để tháo cho rời mấy cái mộng ra... Tư Cầu vừa làm vừa liếc nhìn bác Bộ gái như muốn tìm hiểu, muốn dự đoán ý định của bác nhưng nét mặt của bác vẫn thản nhiên như không...
Thấy Tư Cầu đã tháo xong cái chõng, bác Bộ gái liền lên tiếng:
- Bây giờ mầy chịu khó vác nó ra đằng trước sân cho được sáng sủa và rộng rãi hơn ở đây, rồi tao sẽ chỉ cho mầy cách thức làm.
Tư Cầu chịu thua không thể nào hiểu nổi dự tính của bà mẹ vợ nên chẳng nói chẳng rằng vác luôn mấy cái thành chõng đi thẳng ra phía sân trước nhà. Bác Bộ gái thì xăng xái rảo bước sát theo sau...
Ra tới sân, Tư Cầu quăng mớ cây ván xuống đất nghe cái rầm. Bác Bộ gái như không để ý đến và thản nhiên bảo con rể:
- Bây giờ mầy vô đi lấy cây cưa đem ra đây!
Tư Cầu đứng xổng lưng ngó mẹ vợ một vài giây, rồi quay lưng lựng khựng đi trở vô nhà.
... Một lúc sau, Tư Cầu xách lõng thõng cây cưa đi ra:
- Có cưa rồi đây nè má!
Bác Bộ gái chỉ đống cây ván dưới đất:
- Bây giờ mầy chịu khó cắt thâu lại bề ngang cái chõng này lối năm bảy tấc gì đó cho tao!
Tự nãy giờ, Tư Cầu cố gắng nín thinh để cho bà mẹ vợ sai đâu làm đó, nhưng khi nghe bác Bộ gái “hạ lịnh” như thế, anh ta cũng phải vọt miệng hỏi lại:
- Coi, dạ thưa má... khi không cắt thâu bớt lại cho hẹp làm chi vậy má? Hồi đóng cái chõng này, con chắt mót, lựa chọn từng khúc cây, miếng ván một để cho nó được rộng rãi... bây giờ má lại kêu cưa bớt đi...
- Ậy, mầy cứ nhắm mắt nghe theo lời tao một chuyến này coi! Không phải tao ngu dại gì mà hổng biết điều đó, nhưng mầy để cho tao... sửa sang ni tấc cái chõng này lại thì hai vợ chồng tụi bây mới hòa thuận êm ấm với nhau được, (rồi bác dịu giọng nói tiếp) Tư à tao có qua... cái cảnh của tụi bây hiện nay nên tao biết: con Thơm nó cũng thương mầy chớ hổng phải không, nhưng ngặt cái vợ chồng tụi bây mới cưới ràng ràng, con nhỏ chưa quen. Mầy hổng biết chớ ông già bà cả hồi xưa thường nói chỗ ăn chỗ nằm cũng có điều kỵ điều hạp ghê lắm đó Tư à!
- Dà...
Bác Bộ gái lại hối:
- Thôi mầy làm xôm xôm lên đi Tư để tao còn trở dìa bển cho kịp.
Tư Cầu không biết nói sao đành lui cui lo cưa, đục thâu bớt bề ngang của cái chõng lại.
Sau khi thử mấy cái mộng cho ăn khớp với nhau. Tư Cầu chất gọn lại đống cây ván và phủi tay nói với bác Bộ gái:
- Dạ thưa xong xuôi hết rồi má.
- Bây giờ mầy vác vô ráp lại như cũ đi Tư!
Tư Cầu vác mớ cây lên nhưng còn đứng lại hỏi:
- Có vậy thôi... hay còn có gì nữa hông má?
Bác Bộ gái mỉm cười đáp:
- Vậy là đủ hết rồi... mọi chuyện kể như êm hết rồi đó Tư
Tư Cầu xốc lại mớ cây ván trên vai, chắc lưỡi:
- Má nói êm là êm làm sao thiệt con hổng hiểu nổi!
Bác Bộ gái lại cười:
- Thì để rồi mầy sẽ biết... Tao biểu mầy làm như vầy cũng gần như là người ta... đốt phong long xổ xui vậy!
Tư Cầu lắc đầu kêu trời đoạn vác mớ cây vô buồng ráp chõng lại.
Bác Bộ gái đợi cho anh ta làm xong xuôi đâu đó hết rồi mới trở xuống nhà dưới tìm con gái.
Tư Cầu đoán chừng mẹ vợ muốn gặp con gái để dặn điều gì nữa chăng, nên không theo xuống.
Độ năm phút sau, bác Bộ gái quày quả trở lên:
- Thôi má đi dìa bển đây con!
- Má hổng ở chơi một chút nữa, tía má của con cũng sắp dìa bây giờ má à!
Bác Bộ gái vẫn bước ra phía cửa:
- Thôi được, lát nữa ảnh chỉ có dìa mầy nhớ nói lại có tao đưa con vợ mầy qua. Đáng lẽ tao phải giáp mặt hai ảnh chỉ để nói qua một lời nhưng sợ tối trễ nghen Tư?
- Dà.
Bác Bộ gái nhìn Tư Cầu cười nói tiếp:
- Với lại cái việc tao qua bên này cũng chỉ có một chút đó. Bây giờ thì xong xả hết rồi thì đến lượt hai đứa bây phải làm sao cho... êm thắm hết đó thì làm!
Vừa lúc đó, con Thơm ở sau bếp lò mò đi lên để tiễn má nó về.
Bác Bộ gái liền nói lớn với con gái như để phân bua cùng Tư Cầu:
- Nè, Thơm, tao đã dặn kỹ thằng chồng mầy rồi đó nghen! Mầy mà còn lộn xộn xách gói dìa bển chuyến nữa thì mầy chết với tao... Tao nói mầy có chịu nghe không hả?
Con Thơm chù ụ cái mặt nói ú ớ trong họng:
- Con nói con có nghe mà!
- Cái con gì thiệt dị hợm! Con gái gì mà hổng biết tiếng dịu tiếng dàng, hễ hỏi tới nó là nó trả lời giựt một giựt hai.
Rầy con gái một hồi, bác Bộ gái như nhớ trực lại chuyện đi về, nên vội vội vàng vàng đội khăn lên, day qua nói với Tư Cầu:
- Thôi má dìa đây con! À, nhớ thưa lại với ảnh chỉ về cái việc hồi nãy má dặn đó nghen!
- Dà, má dìa...
Tư Cầu đưa bác Bộ gái ra tới ngoài đường rồi lững thững quay vào. Thấy con Thơm đứng dựa vai ở ngưỡng cửa, Tư Cầu vừa đi xớt ngang qua vừa mỉm cười nói bông lông:
- Cha, dìa bển sướng quá há!
Con Thơm háy xéo anh ta một cái rồi ngoe nguẩy bỏ đi một mạch xuống nhà bếp để lo bữa cơm chiều.
Tối hôm đó, thấy người trong nhà rục rịch đi ngủ. Tư Cầu bèn vô buồng để nghỉ lưng vì hồi chiều phải “vật lộn” với cái chõng nên cũng hơi oải gân oải cốt.
Tư Cầu nằm phịch xuống dang tay ra có vẻ dễ chịu lắm... bỗng anh ta để ý nhận thấy đầu chót bàn tay mặt mình cũng gần chí mép chõng phía bên trong, và tự nhiên anh ta cười phá lên và kêu lên một mình:
- Hèn chi...
Vừa lúc ấy, con Thơm vén màn đi vào buồng. Nó đi thẳng lại tủ quần áo làm bộ lục lọi, sắp xếp một hồi lâu cho đỡ xẻn lẻn khi giáp mặt lại với Tư Cầu. Và khi không còn việc gì khả dĩ để nó mó tay mó chân nữa, nó mới chịu đi rề lại gần phía chõng nhưng mắt vẫn tìm cách ngó xiên ngó xéo làm như... không để ý đến Tư Cầu nằm ở đó.
Tư Cầu vội nhốm người nằm gọn lại qua một bên bìa ngoài chõng để nhường chỗ cho vợ. Con Thơm cau mày nhìn chỗ nằm của mình một hồi lâu, môi mấp máy như muốn cự nự, muốn cằn nhằn một cái gì...
Thấy vậy, Tư Cầu bèn lên tiếng:
- Thôi em vô ngủ đi em...
Con Thơm nhìn chăm bẳm vào cái chõng nói như giận dỗi:
- Chật thấy mồ!
Tư Cầu cười đáp:
- Má đó à!
Con Thơm không biết nói sao nên chỉ buông thõng hai tiếng “kỳ quá”! rồi ngồi lên mép chõng. Tư Cầu vội co quắp chân lại để nhường chỗ. Thấy thế, con Thơm có vẻ yên tâm và thong thả nhoai người bò vô nằm ở bên trong.
Tư Cầu tìm cách gợi chuyện:
- À em, em dìa bển có ai... cự nự gì hông?
Con Thơm cười lạt:
- Sao không!
Tư Cầu nín thinh một hồi rồi tìm cách hỏi lại:
- Ở bển có gì... lạ hông em?
- Mới có mấy ngày mà có cái gì “lạ” được!
- Vậy hả!
Tư Cầu chỉ “vuốt đuôi” bằng hai tiếng “vậy hả” rồi hết biết nói thêm gì nữa. Thời may đến lượt con Thơm hỏi lại anh ta:
- Nè anh, tui... đi như vậy ở bên này có... ai nói gì hông?
Tư Cầu cười đáp:
- Ối, em hơi sức đâu lo chuyện đó! Ba má bên này đâu có lạ gì chuyện... chuyện lặt vặt như... kiểu đó! Ổng bả cũng dư biết là hai đứa mình... kỵ chút đỉnh vậy thôi chớ ăn thua gì!
Con Thơm quay mặt qua tò mò hỏi:
- Dư biết là dư biết làm sao, anh giỏi thử nói cho tui nghe coi?
Tư Cầu lúng túng nên nói lảng ra:
- Ối chuyện... chút đỉnh đó vậy mà!
Con Thơm hỏi riết tới:
- Mà tui hỏi chuyện gì?
Tư Cầu vừa cười lỏn lẻn vừa vặn vẹo mấy ngón tay:
- Thì chuyện... hai đứa mình lục đục với nhau trong hai đêm liền mà hổng... ăn thua gì hết trọi đó mà!
Con Thơm mắc cở quay ngoắt mặt trở vô trong:
- Quỷ đâu! Anh nói bậy không hè!
- Coi, bậy cái gì mà bậy? Chớ tui hỏi em: tụi mình mới ăn ở với nhau có hai ba bữa chớ nhiều nhỏi gì đâu, thì còn có chuyện gì vô đó nữa, để cho hai đứa mình phải sanh ra rầy rà với nhau hả?
Con Thơm nóng nẩy quay mặt trở ra:
- Mà anh chắc có như vậy hông?
Tư Cầu nhìn nó cười:
- Phần tui thì chắc mẻm rồi còn phần em thì tui... bất biết!
Con Thơm quơ cái mền đắp lên ngực:
- Hứ, lãng òm! (nhưng rồi nó lại hỏi tiếp) Mà tía hay má có nói thêm gì không anh?
- Ví dầu ông già ổng biết ổng cũng hổng nói, chỉ... chỉ có má để ý đến thôi.
- Mà má nói sao anh?
- Thì còn nói cái gì nữa bây giờ! Má biểu ráng ăn ở cho êm thắm với nhau hông thôi thiên hạ người ta cười cho thúi óc! Còn má em chắc cũng có... dặn dò em cái gì chớ?
Con Thơm ngập ngừng một vài giây rồi nói:
- Thì má cũng dặn... giống như vậy!
Tư Cầu cười rộ lên:
- Nếu như vậy thì... đúng rồi!
Con Thơm lại quay mặt vô trong:
- Anh nói tầm xàm hoài!
Tư Cầu không trả lời gì hết mà ngóc đầu hỏi nhỏ con Thơm:
- Tui tắt đèn nghen em, chớ để chong suốt đêm... hao dầu lắm!
Con Thơm quay đầu lại:
- Ai làm gì được đó thì làm!
Tư Cầu cười thầm và khoan thai ngồi dậy đi thổi tắt ngọn đèn treo trên cột rồi trở vô nhẹ nhàng nằm gọn vào chỗ cũ.
Thấy yên yên, anh ta đưa tay qua lôi nhẹ vai con Thơm:
- Nằm xích lại đây em, chớ em để tay sát mùng muỗi chích chết!
Con Thơm hất tay anh ta ra:
- Hổng thèm đâu!
Rồi nó toan nhòai mình định lăn ra xa nhưng đành chịu phép vì cái chỗng đã không còn rộng thênh thang như trước để nó có thể dễ... có cớ xoay trở, lăn qua lộn lại được nữa. Thêm vào đó, con Thơm cũng thấy nóng hổi ở sau lưng, vì dư biết Tư Cầu nằm sát bên cạnh tuy nó quay mặt vô trong vách.
Con Thơm không thấy bực mình như mấy lần trước, mà chỉ thấy hơi khó chịu như khi nó thử ăn chơi một miếng trầu... Và nó tự nghĩ: “Phải mà cái chõng chật thì Tư Cầu, chồng mới cưới của mình nằm sát khít một bên chớ sao!”. Còn Tư Cầu cũng nhận thấy con Thơm không quá vùng vằng như trước nữa, tuy con này vẫn còn cự nự đôi chút, nhưng đó là một thứ cự nự không làm phật ý Tư Cầu! Trái hẳn lại, Tư Cầu còn thấy thêm... khoái khoái và thầm mang ơn bà mẹ vợ: “Bà già ở bển mà hay đa!”.
Thật ra, cũng chẳng có gì lạ lùng chung quanh việc sửa bớt ni tấc chiếc chõng mà bác Bộ gái cho là giống như “đốt phong long”. Đó chẳng qua là một thứ... tác động tâm lý mà ông già bà cả ngày xưa chỉ biết đem ra áp dụng, vì kinh nghiệâm, để mong... xổ xui và cho mọi việc được tốt lành.
Tư Cầu thấy con Thơm nằm im nên lên tiếng hỏi:
- Em ngủ rồi hả em?
- Ai mà ngủ yên được với anh!
Cũng thời một câu nói “không ngủ” nhưng câu nói lần này, trong cái đêm nay, nghe không có chút xíu gì chói tai mà lại có vẻ hơi trách móc một cách thật dễ thương.
Tư Cầu mỉm cười trong bóng tối và nói giỡn:
- Hổng ngủ được thì tụi mình thức với nhau vậy!
- Hứ, ăn nói coi dễ nghe hông!
Tư Cầu không đáp mà chỉ quay mình qua, đưa tay đặt một cách nhẹ nhàng lên vai con Thơm. Thơm không hất mạnh ra như mọi khi mà chỉ nhích vai vô phía trong vách để tránh, nhưng... lần này bàn tay của Tư Cầu không rơi tuột xuống chiếu mà chỉ theo cái đà vai của con Thơm từ từ chuồi về phía trước...
Con Thơm cằn nhằn nho nhỏ:
- Anh này thiệt...
Nhưng rồi nó lại nín thinh rồi nói ú ớ cái gì trong miệng không rõ và co quắp người lại. Một lát sau, Tư Cầu se sẽ dìu Thơm nằm nhích ra bên ngoài...
° ° ° ° °
Quân đội Nhựt đảo chánh ở Đông Dương...
Một bữa trưa nọ Ba Kiên (anh thứ ba của Tư Cầu) đi chợ Trà Ôn về chạy kiếm anh ta tở mở. Và khi thấy mặt Tư Cầu anh ta vội la lớn lên:
- Ê Tư, mầy có hay gì không?
Tư Cầu lắc đầu nhưng rồi hỏi lại:
- Bộ anh mới... trúng cờ bạc hả?
Ba Kiên cười xòa rồi nói gạt ngang:
- Bậy nà! Người ta “độc lập” rần rần tao chạy dìa cho mầy hay... chớ có trúng me, dì dách khỉ gì đâu mà mầy nói như vậy! Ê, quân đội Nhựt-bổn đảo chánh Tây rồi... chuyến này ngon lành lắm nghen mậy!
- Tưởng chuyện gì chớ chuyện đó tui cũng... hay lâu rồi...
Ba Kiên trợn mắt:
- Thiệt hay chơi mày? Chuyện động thiên động địa bất ngờ như vậy, đến Tây nó còn chạy ra khói, chớ đừng nói gì thứ mầy thì biết đách gì mà “hay lâu, hay mau”.
Tư Cầu mỉm cười khiêm tốn:
- Hồi tui ở trên Nam Vang tui đã thấy màng màng chuyện đó rồi... và thiên hạ ai ai cũng đoán biết được rằng sẽ có ngày nay như vậy. Với lại hồi chiều hôm qua có chiếc tàu Tây lính tráng rần rần cập bến ngoài sông cái, dường như tụi nó có ý đợi ai, chắc chờ tốp đi theo sau gì đó...
- Tụi nó đi chưa mầy?
- Đi mất rồi, mà anh hỏi để chi vậy?
Ba Kiên hùng hổ:
- Để bắt nó chớ để chi mậy?
Tư Cầu cười rộ:
- Anh mà xớ rớ lại gần tụi nó bắn anh bể hàm hạ!
Ba Kiên xẻn lẻn nói trớ:
- Thì để tao mạch cho Nhựt bắt nó chớ... Mà thôi, tao nôn nả dìa đây để bàn với mầy một việc này...
Tư Cầu ngạc nhiên vì thái độ của anh mình: từ trước tới nay, có bao giờ Ba Kiên thèm “bàn tán” với anh ta cái gì đâu.
Ba Kiên hạ thấp giọng xuống:
- Ê việc này kín lắm nghen... tao mới vừa đi Trà Ôn dìa đây, và thời may tao có gặp mấy thằng bạn cũ trên chợ Cần Thơ... ý trời ơi, bây giờ tụi nó bảnh lắm, hét ra lửa, khạc ra khói lận mầy à!
- Gì mà dữ vậy anh?
- Ậy, mầy để yên tao nói: tụi nó ở trong Nghĩa Sĩ đảng (một đảng thân Nhựt ở miền Tây) của ông Huỳnh Khai, tụi nó mới vừa xuống chợ Trà Ôn để... tịch thâu tiệm cầm đồ nhà nước... Tao nói như vậy mầy... dư hiểu rồi.
Tư Cầu trầm ngâm:
- Hiểu... hơi hơi vậy thôi.
Ba Kiên ngó quanh ngó quất không thấy ai, bèn móc trong túi ra một lá cờ dán bằng giấy: nền màu vàng, ở giữa có hình con ó xanh:
- Đây nè, cờ của Nghĩa Sĩ đảng, tụi nó cho tao đây... Và tao tính bàn với mầy: tụi mình vô cái đảng đó thì... ăn chắc đa mầy! Sở dĩ tao còn giữ “bí mật” là vì tao sợ ba thằng cắc ké ở đây hay được nó... đi trước mình thì uổng lắm!
Tư Cầu ngạc nhiên hỏi:
- Gì mà uổng?
- Cái thằng này kém chánh trị quá! Mầy hổng thấy cái vụ tịch thâu tiệm cầm đồ nhà nước trên chợ Trà Ôn đó sao!... Vàng, hột xoàn hằng hà sa số! Mấy chỗ đó làm ăn thì mình phải nhào vô trước!
- Việc đó thì ăn nhập gì ở đây?
- Sao lại không! Tao đã hẹn với mấy thằng trên Cần Thơ rồi, bữa nào tao dẫn đường cho tụi nó dìa đây... tịch thâu nhà mấy ông điền chủ.
Tư Cầu vội kêu lên:
- Ý hổng được đâu, anh làm ẩu như vậy... ở tù chết?
Ba Kiên vỗ mạnh vào vai Tư Cầu, cười nói:
- Mầy sao nhát như thỏ đế! Tao hỏi mầy: ai vô đây bắt mà ở tù?
Tư Cầu nhăn nhó:
- Thì đã đành như thế rồi, nhưng mình làm như vậy... ai coi mình ra khỉ gì nữa! Bộ anh nói độc lập rồi muốn làm ông hoành ông trấn gì thì làm sao?
Ba Kiên cau có nhìn em:
- Như vậy mầy hổng chịu theo tao phải không?
Tư Cầu cúi đầu đáp:
- Theo chớ sao không... nhưng phải thì theo, còn bậy thì...
Ba Kiên tức tối dậm chân:
- Tao biết trước mà! Thiệt hổng có nhờ cậy gì mầy được hết! Sao mầy ngu quá vậy Tư, thứ người ta đem dưng tới họng mà cũng hổng chịu nữa là nghĩa lý gì chớ?
Thấy Tư Cầu làm thinh, Ba Kiên vùng vằng quay lưng bỏ đi và chửi thề ỏm tỏi. Đi được vài bước anh ta còn ráng đứng lại để nhiếc móc thêm một câu nữa:
- Phải mà, bị mầy mắc lo ở nhà ôm... vợ chớ gì!
Tư Cầu nhún vai không nói năng gì...
Thấy Tư Cầu không tán thành dự định của mình, Ba Kiên bèn đi rủ rê mấy người bạn “du thủ du thực” của anh ta, nhưng các tay này cũng đều dang ra hết, có lẽ vì việc “làm ăn” theo kiểu anh ta nói đó quá... mới mẻ đối với họ.
Ăn trộm, ăn cướp thường thì các tay ấy có thể làm được, chớ còn ăn trộm, ăn cướp mà lại kèm theo một “danh nghĩa” nữa, thì quả tình họ chưa có... quen như vậy bao giờ.
Ba Kiên... thất chí bỏ lên Cần Thơ, một thứ “thủ đô” của Nghĩa Sĩ Đảng lúc bấy giờ... Nhưng một tuần lễ sau anh ta lại bỏ về nhà vì chuyến đi này của anh ta không đưa đến đâu hết.
... Một bữa trưa nọ trong lúc Tư Cầu và Ba Kiên đang ngồi ăn khoai lang luộc chấm nước cốt dừa chơi thì thằng Năm hớt hơ hớt hải chạy về:
- Ê anh Ba, anh Tư ơi! Có Tây tới ngoài kia kìa!
Ba Kiên quăng củ khoai đang ăn dở xuống rổ, đứng phắt dậy;
- Tới đâu mậy? Có đông hông hả?
- Có hai thằng hè! Tụi nó ở gần ngoài vàm đó!
Ba Kiên nắm tay Tư Cầu lôi đi:
- Ê Tư, tao với mầy đi ra ngoải coi Tư!
- Coi làm khỉ gì... Có hai thằng thì chắc là tụi nó bị Nhựt-bổn rượt chạy lạc đó chứ gì.
- Tao cũng đoán như vậy. Đi mầy, ra coi cho biết!
- Ối, Tây Tàu gì thây kệ mẹ nó! Thứ đó hồi ở trên Nam Vang tui quen quá rồi...
Tuy nói thế, Tư Cầu cũng lết bết đi theo anh mình ra phía ngoài vàm sông cái.
... Thấy hai anh em Ba Kiên ra tới nơi, đám người hiếu kỳ đang bu chung quanh hai người lính Pháp vội giãn ra để nhường chỗ cho hai người. Thật ra, những người trong làng từ các ông hương chức cũ cho đến các bà con chòm xóm láng giềng đều có ý ngán Ba Kiên vì nghe đồn anh ta là người của Nghĩa Sĩ đảng trên Cần Thơ.
Ông thầy giáo làng vội đứng ra đón anh em Ba Kiên:
- Chào chú Ba... chú Tư.
Tư Cầu cung kính cúi đầu sát rạt chào lại thầy giáo vì đó là ông thầy dạy học cũ của mình, một ông thầy mà anh ta ngán... như cơm nếp lúc còn ngồi ở băng nhà trường. Còn Ba Kiên chỉ hơi gật đầu và nghiêm mặt hỏi liền:
- Hai thằng Tây này... làm sao đó thầy giáo?
Hai người lính Pháp quần áo dính đầy bùn đất, mặt mày hốc hác, râu mọc rậm rì đang cầm khoai ăn nhồm nhoàm thấy vậy có vẻ sợ sệt. Họ hết lấm lét nhìn Ba Kiên đến đưa mắt như cầu cứu với thầy giáo.
Thầy giáo nghe Ba Kiên hỏi đến sốt sắng đáp:
- À, đây là hai người lính Tây, toán quân của họ đi trên một chiếc đò máy bị Nhựt bắn chìm nên họ lặn lội trốn tới nơi đây để xin ăn... Họ có hỏi tôi chỉ dùm đường xá hay giúp ghe cộ gì cho họ, để họ đi xuống Cà Mau nhập bọn với toán lính đóng ở dưới...
- Vậy thầy có chỉ đường cho hai thằng này không?
Thầy giáo nghe hỏi gằn như vậy đâm ra luống cuống:
- Tôi... nói dưới Cà Mau xa lắm. À chú Ba, tôi có trình lại với thầy Hương Quản không rành tiếng Tây...
Viên Hương Quản vội đứng ra nói:
- Phải đa Ba, thầy giáo đây có nói với tao...
Ba Kiên gạt ngang:
- Thầy Hương Quản làm làng làm xóm mà hổng biết gì ráo! Mấy người làm như vậy, Nhựt nó nghe nó chặt bay đầu hết cả lũ đó nghen!
Ông thầy giáo tự nãy giờ là người nói chuyện với hai anh lính Pháp nhiều hơn hết (và nói “tiếng tây tiếng u” nữa, thì những người chung quanh có ai biết thầy nói cái gì đâu để... chứng dám dùm khi cần!) lo ngại phân trần với Ba Kiên:
- Chú Ba à, bà con ở đây không ai rành tiếng Lang-sa hết nên tôi nhảy ra làm... thông ngôn vậy thôi... Với lại bà con thấy tình cảnh cù bơ cù bất, đói khát, sợ sệt của hai chú lính ấy cũng động lòng trắc ẩn... Đó chú Ba coi, hồi nào tới giờ họ có quen ăn thứ khoai mì đó đâu mà bây giờ cũng phải... nuốt hết!
Tư Cầu nãy giờ đứng yên bèn nói chen vô:
- Phải đó anh Ba à! Thấy tụi nó như vậy mình cũng tội nghiệp...
- Mầy thì cái gì cũng “tội nghiệp” hết (rồi anh ta day qua nói với ông Hương Quản như... là hạ lịnh vậy)... Còn thầy Hương Quản, tui nhờ thầy đóng trăn hai thằng đó lại cho tui!
Ông Hương Quản nhăn nhó:
- Ý trời, tao bắt ăn trộm ăn cướp thì được... chớ mầy biểu tao bắt hai thằng này coi bộ hổng... nổi đâu Ba!
Ông Hương Quản vừa nói vừa liếc nhìn về phía hai khẩu súng trường của hai anh lính Pháp gác trên đùi...
Phần hai anh lính, người nào cũng có vẻ lo âu hiện ra mặt vì tuy không hiểu những lời qua tiếng lại giữa Ba Kiên và ông Hương Quản, nhưng họ cũng đoán được một phần nào ý nghĩa qua những cử chỉ và giọng nói của hai người ấy. Họ đưa mắt nhìn nhau, rồi không ai bảo ai họ nắm chặt lấy khẩu súng đứng dậy chờ đợi...
Tư Cầu thấy vậy khều Ba Kiên nói nhỏ:
- Thôi anh Ba à, để hai thằng lính đó nó muốn đi đâu thây kệ nó, ví dầu anh muốn bắt nó thì cũng còn... khó!
Ba Kiên nhìn kỹ lại hai anh lính Pháp và bớt vẻ hùng hổ lúc ban đầu:
- Tao nghĩ ra cách khác rồi Tư! Mầy lại nói với thầy giáo kiếm chuyện giữ hai thằng đó lại để tao rột lên Trà Ôn báo cho người ta xuống bắt tụi nó...
Ông Hương Quản đứng kề bên nghe lỏm được bèn nói chen vô:
- Ê hổng được đâu Ba! Làng lính ở trển xuống tới dưới này thì thằng này dông mất đất rồi. Mầy tưởng tụi nó ngu lắm hả? Tao coi bộ hai thằng đó cũng sanh nghi dữ lắm nghen Ba. Mầy mà không khéo, cứ láng cháng thụt tới thụt lui, xầm xì xậm xịt hoài, tụi nó hoảng kinh lên bắn bậy vài phát thì... nguy cho bà con ở đây lắm nghen!
Tư Cầu thấy anh mình có vẻ suy nghĩ nên nói thêm vào:
- Thôi đi anh Ba! Thầy Hương Quản lo xa như vậy là đúng lắm đó anh! Tui đã nói với anh hồi nãy rồi mà anh hổng chịu nghe...
Ba Kiên thấy dự định của mình hư hết đâm ra bực mình:
- Nghe, nghe... cái gì cũng nghe theo mầy hết thì mần ăn đách gì được. Chuyện gì mà đem ra bàn với mầy là mười lần như một đều ăn trét hết!
Tư Cầu cũng cự lại:
- Thì đó, anh giỏi cái gì được anh làm cho tui coi!
- Để động ổ hết rồi còn làm mẹ gì nữa!
Tư Cầu bắt tức cười và dịu giọng lại:
- Thôi mà anh! Anh hổng thấy tội nghiệp tụi nó sao?
Ba Kiên trợn mắt:
- Thằng này ăn nói mới lạ chớ! Vậy mầy hổng nghe người ta lên án tụi nó là thực dân đó sao? Tao hỏi mầy: hồi trước tụi nó có “tội nghiệp” dân mình hông mà bây giờ mình phải “tội nghiệp” lại tụi nó?
Tư Cầu lúng túng đáp:
- Hồi nào thì... hồi chớ bây giờ người ta... thất thế, hết thời... “xò” như vậy mà mình... làm quá coi cũng kỳ. Anh hổng thấy bà con cô bác ở đây ai nấy có vẻ tội nghiệp cho hai thằng đó hết sao?
Ba Kiên đưa mắt ngó qua một vòng rồi trề môi:
- Hừ, hồi trước nấu rượu lậu bị tây “tào cáo” nó rượt chạy thấy bà mà bây giờ cũng bày đặt “tội nghiệp!”
Nói xong anh ta ngoe nguẩy bỏ đi.
Tư Cầu thấy vậy vội rảo bước theo sau:
- Anh Ba, anh đi đâu nữa đó?
- Đi dìa chớ đi đâu nữa mậy!
- Ủa, bộ anh... để cho hai thằng Tây này đi sao?
Ba Kiên cau có:
- Thì nó muốn đi đâu thì đi khuất mắt cho rồi! Còn mầy, cái gì ló ra thì mầy cũng cản mũi cản lái hết à! Thứ của mầy, không có làm gì cho lớn chuyện được hết!
Tư Cầu không trả lời mà chỉ mỉm cười...
... Bác Hai gái đứng bên chái nhà dưới đưa tay ngoắc Tư Cầu xuống:
- Nè Tư, mầy lại đây tao nói cái này nghe!
Thấy vẻ mặt lấm la lấm lét của má mình, Tư Cầu lấy làm lạ hỏi lại:
- Cái gì vậy má? Bộ có ai tới... đòi tiền đòi nong gì nữa hả má?
Bác Hai gái lắc đầu lia lịa:
- Tao nói hổng phải đâu! Có chuyện khác mà!
Tư Cầu thủng thỉnh đi lại...
Bác Hai gái kéo nó nhích lại gần:
- Mầy có hay gì hông Tư?
Tư Cầu nhướng mắt lên hỏi:
- Hay cái gì mới được chớ má?
- Thiệt mày... không ngơ, không biết gì ráo sao?
Tư Cầu nhăn mặt:
- Cái gì thì má nói phứt đi, chớ má hỏi điệu đó con biết đâu mà rờ!
Bác Hai gái liếc mắt ngó quanh, im lặng một vài giây như để... lấy hơi rồi kề tai Tư Cầu nói mau:
- Con Phấn nó dìa đây rồi đó!
Tư Cầu chụp lấy hai tay mẹ mình, lấp bấp hỏi lại:
- Má nói sao? Con... con Phấn dìa... đây? Dìa hồi nào?... Sao con không hay cà?... Mà nó có dìa... thiệt hả má?
Bác Hai gái gật đầu:
- Bộ tao nói giỡn với mầy sao chớ! Nó mới dìa ràng ràng đây làm sao mầy hay được!
Tư Cầu buông thõng hai tay xuống đứng ngẩn người ra một hồi rồi vừa nhăn mặt vừa chắc lưỡi:
- Mà nó còn vác thân xác dìa đây làm chi nữa cho thêm rắc rối hổng biết! Người ta yên phận đâu đó hết rồi!
- Coi, sao mầy ăn nói lạ vậy! Nhà cửa, chú bác, anh em của nó còn đăng đăng đê đê ở đây thì nó dìa thăm, bộ mầy cấm cản được hả?
Tư Cầu nín thinh, nhưng vẫn còn có vẻ bực dọc lắm.
Bác Hai gái thấy vậy nhỏ nhẹ nói thêm:
- Mầy sao lạ quá! Bây giờ nó đã có chồng còn mầy thì có vợ... đàng nào đàng nấy cũng yên phận hết ráo thì việc gì mầy phải tức mình tức mẩy hổng biết...
Tư Cầu hỏi chận ngang:
- Vậy chớ má cho con hay làm chi vậy?
- Thì mầy để tao nói hết coi!... Tao muốn cho mầy hay để mầy... phòng trước, đừng có để chuyện gì lụi đụi xẩy ra nữa. Mầy nên nhớ: nó bây giờ không phải... giống như hồi nẳm nữa nghen! Mà mầy cũng vậy! May mà tao biết ý cho mầy hay trước, mà mầy còn làm rầm rầm lên thay!
Tư Cầu xẻn lẻn đáp:
- Má nói sao... quá lố! Con nghe tin nó dìa, con... hỏi vài câu cho biết vậy thôi chớ có gì đâu mà kêu là làm rầm rầm!
- Ừ thì mầy giỏi...
Tư Cầu thấm ý mỉm cười và tìm cách hỏi lảng ra:
- Nè má, má có nghe nó dìa đây thăm nhà hay có việc chi khác hông má?
Bác Hai gái nhìn con trai như để dò xét rồi thản nhiên đáp:
- Thì cũng có thăm nhà mà cũng có chút việc khác...
Tư Cầu tò mò hỏi liền:
- Việc gì vậy má?
- Tao cũng mới biết sơ sơ: nghe nói lúc này trên trển... nước gì đó qua liệng bom hoài hè, nên nó dìa nhắm coi có ở đỡ dưới này được hông, chớ ở trển người có của người ta dông về miệt vườn tránh bom tránh đạn hết...
Tư Cầu gật gù:
- Phải rồi, con cũng nghe nói lóng rày máy bay của Đồng Minh qua... oanh tạc Nhựt-bổn dữ lắm. Hôm trước con đi chợ Trà Ôn có nghe mấy người ngồi trong tiệm nước nói rằng: mỗi lần Đồng Minh qua thả bom, máy bay hay... pháo đài bay gì của họ bay rợp trời rợp đất, nhiều khi nó bay sà tróc ngói nhà cửa nữa là khác; còn nó mà liệng bom xuống thì thôi... tan tành nhà cửa, kẻ đứt đầu, người cụt tay, có khi thân thể nát nhừ ra như... thịt bầm vậy!
- Hèn chi, mẹ con nó lo bồng bế nhau dìa dưới này cũng phải...
Tư Cầu nghe má nói vậy hỏi dồn tới:
- Ủa, bộ có... con của nó dìa nữa sao má! Nó có... thêm một đứa nào nữa hông má?
- Thì mới có một đứa đó thôi, để bữa nào nó dẫn qua đây thăm, mầy nhìn kỹ coi...
Tư Cầu dẫy nẩy:
- Thôi đi, khi nào nó qua, con dông trước! Mà nó qua đây làm chi vậy?
- Coi, lâu lâu nó dìa xứ một lần, thì nó cũng phải đi chào hỏi thăm viếng bà con lối xóm một chút chớ!... Mà việc gì mầy phải lánh mặt như vậy để cho người ta... sanh nghi thêm nữa phải hông?
Tư Cầu cằn nhằn:
- Nghi cái gì mà nghi... con hổng muốn giáp mặt với nó... chỉ có vậy thôi!
- Đọ, tao nói có sai đâu! May mà tao cho mầy hay biết trước để mầy liệu sao cho nó... đàng hoàng. Thằng này thiệt kỳ, mầy cứ... tự nhiên hổng được sao? Nó dìa thây kệ nó, mình cứ làm tỉnh như thường, chớ mầy... chộn rộn lên như vậy, một là thiên hạ họ xầm xì thêm, hai là... con vợ của mầy nó... rắc rối lên thì phiền phức lắm đa nghen! Cái gì tao cũng dặn trước hết bây giờ mầy có thân thì lo. Mà tao nghĩ: mầy cũng lớn xộn rồi chớ hổng còn nhỏ nhít gì nữa mà phải để tao nói nhiều. Thôi tao vô trong bếp đây!
Bác Hai gái đi rồi mà Tư Cầu còn đứng nói lẩm bẩm:
- Dìa làm chi cho lộn xộn hổng biết!...
... Tư Cầu đang cuốc giồng khoai mỡ sau hè nhà thì thằng Năm chạy vô réo nó giựt ngược:
- Anh Tư ơi, qua rồi kìa!
Tư Cầu nghi là con Phấn sang thăm nhưng cũng làm tỉnh hỏi lại:
- Cái gì mà mầy nói “qua rồi”? Ai qua?
Thằng Năm chắc lưỡi:
- Thì chị Phấn chớ còn ai nữa!
- Vậy hả? Mà nó qua thì thây kệ nó chớ mầy chạy ra cho tao hay có ích lợi gì hông?
Thằng Năm... cụt hứng đứng khựng lại:
- Coi, tui thấy chỉ qua, tui chạy vô cho anh hay mệt thấy mồ mà còn... cự nự nữa chớ! (rồi nó lên giọng nói tiếp) Mà má biểu tui ra kêu anh vô đó!
Tư Cầu cằn nhằn:
- Bà già sao rắc rối quá! Tao đã nói trước là tao hổng vô, tao hổng muốn giáp mặt ai hết mà!
Thằng Năm xịu mặt bỏ vô nhà:
- Thì anh muốn làm gì đó thì làm, má kêu tui ra cho anh hay... tui chỉ biết có vậy thôi!
Tư Cầu bực mình thẳng cánh cuốc mạnh một cái cho lưỡi cuốc cắm phập sâu vào liếp đất rồi phủi tay bỏ đi ra phía sau vườn. Nhưng mới bước được vài bước, không biết nghĩ sao anh ta quay trở lại và rón rén đi bọc về hướng nhà bếp...
Tư Cầu bước vô bếp và ngừng lại ở ngưỡng cửa đi lên nhà trên. Anh ta lấy chân đá nhẹ cánh cửa để đóng he hé lại và như vậy anh ta vừa có thể nhìn xéo lên nhà trên vừa núp không cho người ở trên ấy trông xuống thấy mình được...
Tư Cầu nghe tiếng chào hỏi lăng xăng trên nhà mà không thấy mặt mũi Phấn đâu hết, tuy vậy anh ta thấy hồi hộp lạ thường. Mấy năm qua rồi bao nhiêu xa cách bao nhiêu đổi thay, anh ta mới nghe lại giọng nói quen thuộc ấy.
Tư Cầu ráng ngóng cổ nhìn lên nhà trên nhưng vẫn không thấy Phấn đứng hay ngồi đâu hết. Anh ta muốn làm tỉnh đi thẳng lên nhưng rồi lại đứng nguyên một chỗ để hết nhón chân đến ló đầu qua cánh cửa hé mở...
Bỗng Tư Cầu kê mặt sát vào kẽ hở của tấm ván cửa nhìn trân trối đứa bé. Anh ta vừa xúc động vừa ngạc nhiên vì không dè mình có một đứa con như thế đó. Tư Cầu để ý xem kỹ từng nét mặt của đứa nhỏ và tự hỏi không biết nó có giống mình nhiều lắm không! Nhưng, hẳn nhiên là phải có chỗ giống... Tư Cầu sờ lấy cái trán của mình và tự nghĩ: “Chắc nó giống nhiều nhứt ở chỗ cái trán vồ này!”.
Tư Cầu trìu mến nhìn đứa bé chập chững đi loanh quanh trong nhà. Anh ta muốn xông đại ra ôm vồ lấy đứa bé hôn hít nựng nịu nhưng... dư biết không thể nào làm như vậy được. Tự nhiên anh ta rưng rưng nước mắt và có cảm tưởng như là tấm ván cửa kia đã ngăn cách cả một thế giới riêng biệt bên ngoài, mà mình không thể nào sờ mó tới được.
Tiếng Phấn cười dòn tan làm Tư Cầu nhớ trực lại... còn có mẹ của đứa bé ấy nữa. Đó là một người mà nó vừa muốn không trông thấy mặt nữa, nhưng cũng vừa muốn... nhìn qua cho biết “con ấy” đã biến đổi như thế nào rồi?
Tư Cầu không lấy gì làm lạ cho lắm khi nhận thấy Phấn trắng trẻo và mập no tròn hơn trước nhiều. Anh ta không ngạc nhiên nhưng cảm thấy như bực tức một cái gì.
Phấn cười nói huyên thiên với bác Hai gái như là một người mãn nguyện với cuộc đời lắm vậy. Còn con Thơm thì ngồi riêng biệt ở góc bộ ván, cố làm ra vẻ thản nhiên, nhưng Tư Cầu để ý nhìn kỹ vẫn thấy thỉnh thoảng vợ mình hơi cau mày liếc xéo Phấn, hoặc cười “nhích mép” mỗi khi bắt buộc phải trả lời một câu gì của cô này. Thấy cảnh đó, Tư Cầu mỉm cười...
... Bỗng Tư Cầu để ý lắng tai nghe: Phấn làm ra vẻ hết sức thản nhiên hỏi con Thơm:
- Ủa, anh Tư đâu hả chị Tư? (rồi nó cười giả lả như để tạ lỗi) Tự nãy giờ mắc mải mê nói hết chuyện này tới chuyện kia nên... quên phứt ảnh đi mất! Bộ ảnh hổng có ở nhà sao chị Tư?
Con Thơm mím môi trong một giây rồi đáp:
- Dạ ảnh ở đằng sau chớ có đi đâu. (đoạn nó cười nói tiếp) Tánh của ảnh hay... lúc thúc một mình như vậy, nên cũng không cần để ý tới ai nữa hết!
Phấn gật đầu rồi cười nói vuốt theo:
- Mà hễ để ý tới thì mê luôn! Nói vậy chớ bây giờ có chị đây rồi, ảnh còn... mê ai nữa phải hông chị!
Con Thơm vênh mặt lên:
- Dạ, cái chuyện mê hay không thì chưa biết được, nhưng có điều chắc là bây giờ “thằng chả” tởn tới già mấy cái thứ õng ẹo, nập nợn đó rồi!
Phấn tái mặt cầm chiếc khăn mùi xoa vặn chặt mấy vòng trong bàn tay. Cô định nghĩ cách trả đũa lại Thơm nhưng bác Hai gái, tự nãy giờ cứ tưởng hai đứa nó nói chuyện tầm khào chớ không dè lại châm chích nhau như vậy, bèn vội nói chen vô để... đánh trống lảng:
- À Phấn, mầy dìa chuyến này tính ở lâu mau đây?
Phấn chưa kịp trả lời thì con Thơm đã gọi giựt ngược thằng Năm:
- Nè Năm, sao em hổng đi kêu anh Tư hả! Nói với ảnh vô mau... có khách trên Sàigòn tới thăm!
Thằng Năm đứng lựng khựng ở đó, vừa nhìn bác Hai gái như để cầu cứu, vừa ấp úng đáp:
- Tôi có chạy kêu rồi...
Bác Hai gái vội đỡ lời:
- Ối, thằng Tư nó đi biệt tuốt phía sau ruộng thăm câu, thăm bẫy gì đó, mầy dễ gì kiếm nó được!
Thằng Năm gật đầu lia lịa:
- Phải... phải à má, ảnh... đi đâu mất tiêu...
Nó vừa nói vừa lấm lét nhìn về phía chị dâu.
Phấn lại tiếp tục cười nói thản nhiên hỏi thăm hỏi nom bác Hai gái về chuyện nhà cửa, chuyện lối xóm làng giềng, tuy trong lòng vẫn còn ức vì câu nói “đánh đầu” của con Thơm lúc nãy.
Đang nói chuyện với bác Hai gái nửa chừng, cô quay sang nhìn châm bẩm vào người con Thơm rồi ra vẻ ngạc nhiên hỏi:
- Ủa, bộ chị Tư... có bầu rồi hả? Mấy tháng đó chị?
Nghe câu hỏi bất ngờ ấy, tự nhiên con Thơm vội lấy tay che lên trước bụng:
- Thưa... tui chưa có gì ráo! (rồi như lấy lại được sự bình tĩnh, nó cười nói tiếp) Tui đâu có.... mau quá như người ta vậy!
Trong này, Tư Cầu giựt mình, nhưng rồi lại yên tâm. Có lẽ con Thơm nói “phóng mạng” như vậy, chớ nếu nó biết rõ là Phấn có con riêng với Tư Cầu thì dễ gì chịu được với nó.
Phần Phấn, khi nghe câu châm chích ấy của con Thơm cô hơi sượng lại trong một vài giây, nhưng rồi lại làm tỉnh, tươi cười nói:
- Chị cũng phải... hối anh nôn lên để bác đây mau có cháu bồng chớ!
Con Thơm cười lạt:
- Dạ tui... dốt về cái chuyện ấy lắm...
Bác Hai gái lại chen vào:
- Ối, tao cháu trai, cháu gái thiếu gì! Nội mấy đứa nhỏ con của thằng Hai đó cũng đủ rồi!
Phấn không biết nghĩ sao, đưa tay ngoắc con:
- Bé Hai! Mầy phá cái gì đó? Ý trời ơi nó lục phá giỏ trầu của bà chớ! Lại đây con! Lại đây khoanh tay xin lỗi bà đi con! Giỏi!
Con Thơm liếc nửa mắt nhìn hai mẹ con Phấn, nét mặt hơi khinh khỉnh...
... Thằng bé Hai nghe má nó gọi vội buông giỏ trầu xuống rồi lẩm đẩm chạy lại nhưng mới được vài bước nó vấp chân té ập xuống và khóc rống lên... Suýt chút nữa Tư Cầu đã xô cánh cửa để chạy ra đỡ thằng nhỏ, và anh ta bồn chồn tự hỏi không biết bé Hai có xể mặt xể mày gì không.
Thằng Năm đã vội nâng thằng nhỏ dậy. Phấn cũng bước xuống khỏi bộ ván:
- Bé Hai, nín đi con! (và nó lên giọng đã đớt vừa làm bộ rầy la vừa nựng nịu con) Thằng tía mầy, ai biểu mày đi lục phá giỏ trầu của bà chi! Ý cha, vập mặt thằng con trai cưng của tôi rồi... Thôi lại đây chào bà rồi đi về con!
Trước khi bước ra khỏi cửa, Phấn còn ráng đứng lại quay về phía con Thơm:
- Thôi tôi đi về nghen chị Tư! À, chừng nào ảnh vô chị nhớ nói lại dùm: có tôi qua đây thăm, và nếu ảnh có rảnh, mời ảnh qua bển chơi... bác Năm tôi nhắc nhở ảnh hoài...
Nói xong, cô hớn hở dắt con đi về.
Đợi cho Phấn đi khuất, con Thơm vùng vằng đứng dậy lấy cây chổi quét lia quét lịa bộ mặt ván nhứt là ở chỗ... Phấn ngồi ban nãy.
Bác Hai gái ái ngại đứng nhìn. Bác muốn nói một câu gì để làm mát lòng vừa ý con dâu mà bác rất thông cảm nỗi bực tức. Nhưng vừa lúc ấy, con Thơm, như đè nén hết nổi sự ấm ức từ khi... đương đầu với Phấn, lẩm bẩm nói:
- Cái thứ đàn bà gì mà hễ mở miệng ra là nói như bà nội người ta! Bỏ làng bỏ xứ đi đã rồi ỷ có ba đồng tiền lẻng xẻng trong túi dìa đây lên mặt thấy phát ghét!
Bác Hai gái tằng hắng rồi nói chen vào:
- Ối, hơi sức đâu mầy để ý tới mấy chuyện đó hổng biết! Cái tánh của con đó thì từ hồi nào tới bây giờ cũng vẫn vậy...
Con Thơm còn ráng tiếp thêm một câu:
- Thời buổi lộn xộn này, nó tính vác cái mặt dìa đây ở rồi được yên chắc! Thứ nó biết mần ăn cái gì cho động tới móng tay, nó ở đây xài hết ba đồng tiền ấy rồi chỉ có cách là cạp đất mà ăn! Hay là với cái bộ điệu khoe khoang của nó, có ngày nó bị thiên hạ đè đầu cắt cổ cũng hổng chừng!
Bác Hai gái nghe con dâu nói một thôi như vậy, lắc đầu và tìm cách hỏi lảng ra:
- À này Tư, tao nghe nói mấy bữa rày bên phía bên anh chị ở bển lộn xộn lắm phải hông Tư? Nghe nói Thổ dậy lung tung mà hổng biết có hông hay là thiên hạ họ đồn bậy.
Con Thơm bỗng xịu mặt xuống:
- Con cũng nghe nói y như vậy... Chắc là có thiệt má à!
- Sau mầy biết “thiệt”?
Con Thơm thở dài đáp:
- Hôm trước con dìa bển con có vô thăm tía má ruột con ở trong sóc, ông già ổng có xầm xì về việc này dữ lắm... Và mới đây ổng có nhắn người quen qua biểu con nên trở dìa ở với ổng gấp, hông thôi có chuyện lộn xộn nguy lắm!
Bác Hai gái cau mày:
- Sao tự hỗm nay mầy hổng cho tao hay liền?
- Con thấy... êm êm nên không thưa lại với má làm chi, rồi kế có công việc kia việc nọ làm con quên luôn.
Bác Hai gái chép miệng:
- Cha, lộn xộn cái điệu đó hổng biết anh chị Bộ ở bển có sao hông? Thiệt tao lo quá Tư à!... Vậy mai mốt gì đây mầy thử lội dìa bển thăm nom coi thể nào...
Con Thơm rầu rầu đáp:
- Dạ con cũng tính để bữa nào hưởn hưởn xin phép với má cho con dìa bển...
- Được rồi, hay là mai mầy đi liền đi cũng được đó Tư!
- Dà...
Nhưng rồi, như nhớ trực lại điều gì, nó vội nói tiếp:
-... Để bữa nào khác cũng được má à!
Bác Hai gái ngạc nhiên:
- Coi, sao lại để bữa khác? Bộ mầy hổng nóng ruột dìa bển thăm ảnh chỉ sao cà?
Con Thơm lúng túng đáp:
- Đâu... phải vậy má! Con cũng muốn dìa gấp lắm nhưng.... nhưng bây giờ thì.... dạ, bị có chuyện riêng nên con muốn ở nán bên này một vài bữa nữa.
- Chuyện riêng gì hả.... Con này sao bữa nay nó ăn nói cái gì mà mù mù mờ mờ tao chẳng biết đâu mà rờ!
Con Thơm vội nói thêm:
- Chuyện riêng của con... chắc má cũng hiểu rồi.
Bác Hai gái bực mình ngắt ngang:
- Bà nội tao bây giờ cũng hổng biết nữa chớ đừng nói tới tao!
Thấy mẹ chồng có vẻ giận đỗi, con Thơm đành thú thật:
- Dạ... chị Phấn mới dìa đây... con đi khỏi cũng có điều hổng tiện.
Bác Hai gái thở hắt ra một hơi dài:
- Hèn chi!... Thôi mầy khỏi nói thêm nữa, tao dư hiểu rồi! (rồi bác dịu giọng như để an ủi con dâu) Con lo như vậy cũng phải nhưng chắc không có chuyện gì quá đỗi đâu con à! Bề gì bây giờ con Phấn nó có chồng con rồi mà chồng con đàng hoàng rạng mày nở mặt nữa, thì má cũng tưởng nó đâu có dại gì để mang tiếng cho nó!
Con Thơm trề môi:
- Má nói như vậy cũng phải... nhưng cái thứ con này không giống như người ta vậy. Con nhìn sơ sơ qua bộ dạng nó con biết liền. Nó dìa đây như... sút chuồng vậy mà. Cái thứ đó nó có chừa ai! Để con nói rồi má nghiệm xem: cái tướng nó là cái tướng con đờn bà... đi phá gia cang của người khác!
Bác Hai gái mỉm cười:
- Cha, cái gì mà mầy nói dữ vậy! Dầu sao, tao cũng đã có dặn kỹ thằng chồng của mầy rồi, với lại tao coi bộ thằng Tư nó cũng... ghét mặt con đó nữa; như vậy mầy khỏi lo làm gì cho lắm và cũng đừng nghĩ bậy nghĩ bạ nọ kia rồi nó sanh ra phiền phức thêm đó Tư à! Tao có trải qua cảnh đó rồi tao biết...
Con Thơm hăng hái nói một hơi:
- Má nói vậy chớ con này cái gì nó cũng dám làm hết! Ví dầu má có đem... nhốt anh Tư trong lu trong khạp gì nữa, nó cũng tới cạy nắp lên. (rồi nó chép miệng nói tiếp) Còn phần anh Tư... tuy ảnh ngán hổng muốn gặp mặt nó nữa, nhưng chuyện đời hổng biết đâu được má à!
Bác Hai gái nhíu mày:
- Coi sao kỳ vậy? Chắc mầy cũng dư biết hồi nãy con Phấn nó qua đây thăm, thằng Tư nó muốn lánh mặt chớ phải thiệt là nó đi ra ruộng ra đồng gì đâu! Đây nè, lúc mới được tin con Phán dìa tới là nó đã kêu trời kêu đất với tao rồi.
Con Thơm lắc đầu nhè nhẹ;
- Cái đó thì con... không cãi, nhưng sở dĩ anh Tư ảnh muốn lánh mặt con kia không phải vì ghét suông thôi, mà chắc cũng vì còn ức trong lòng.... hổng chừng còn ức... nhiều lắm nữa là đằng khác má à!
Bác Hai nghe con dâu nói... cũng có lý nên chỉ chống chế cầm chừng:
- Mầy nghĩ vậy chớ đâu chắc gì có thiệt...
Con Thơm nói tiếp:
- Con lo là lo ở chỗ đó. Má hổng biết chớ tánh mấy người lù khù như anh Tư thường hay... si mê bất tử lắm! Mà hễ mê ai thì... trời gầm hổng nhả...
Bác Hai chận ngang:
- Ối, mầy đừng nghĩ bậy nghĩ bạ rồi đố khỏi sanh ra rắc rối cho mà coi! Đàn bà ai lại hổng ghen tương nhưng mình hổng nên ghen bóng ghen gió Tư à! Nhiều khi chuyện chỉ có chút xíu mà vô tình làm cho tầy quầy ra thêm để tan nhà nát cửa hết đó Tư!
- Con cũng biết vậy nhưng...
Bác Hai gái thương hại nhìn con dâu:
- Được rồi, con để má... canh chừng cái vụ này cho! Bề gì con cũng là vợ của thằng Tư do tía má bên này cưới hỏi hẳn hòi... Thôi con đi xuống lo cơm nước đi chớ tự nãy giờ bị khách khứa nên cũng có hơi trễ đa Tư!
Con Thơm thở dài lủi thủi xuống dưới nhà bếp...
Vừa lúc đó Tư Cầu cũng vội làm tỉnh tằng hắng lên tiếng rồi cố giữ vẻ thản nhiên bước lên phía nhà trên. Con Thơm đi trờ tới và đứng khựng lại nhìn Tư Cầu bằng đôi mắt nửa như căm hờn, nửa như oán trách. Tư Cầu vội quay mặt bước đi thẳng nhưng con Thơm lên tiếng:
- Nè anh Tư có “người ta” lại kiếm thăm anh đó!
Tư Cầu cau mặt:
- Người ta nào?
Con Thơm cười lạt:
- Hứ còn làm bộ... bà Phấn chớ còn ai nữa!
Tư Cầu không biết nói sao nên đành buông ra hai tiếng “vậy hả” một cách xụi lơ rồi rảo bước đi thẳng lên nhà trên như chạy trốn.
- Thiệt đúng bon! Còn mê con ngựa đó lắm mà!
Tư Cầu vừa lên tới là bác Hai gái liền kêu anh ta lại hỏi nhỏ:
- Nè Tư, con vợ mầy có nói gì không?
Tư Cầu lắc đầu.
- Mầy liệu đa nghen, chuyến này mà mầy còn làng chàng với con Phấn nữa là mầy chết!
Sáng hôm sau, trong lúc Tư Cầu đang nằm trên chiếc võng treo ngoài hàng ba phì phào điếu thuốc vấn, thì thấy thằng Năm lấm la lấm lét từ ngoài cửa rào đi vào. Tư Cầu đoán chừng nó lẻn về nhà để “tha” món gì đem qua bên đám trẻ con hàng xóm chơi nên mới có vẻ ké né như vậy. Nhưng không, thằng Năm đứng sững lại, ngó quanh ngó quẩn bốn bề như để canh chừng coi có ai khác không, rồi đi thẳng về phía anh ta.
Tư Cầu nghển cổ lên hỏi:
- Gì đó mậy?
Thằng Năm không trả lời mà còn đưa mắt nhìn láo liên vô phía trong nhà và một bàn tay của nó thọc sâu vô túi áo như để giữ chắc cứng một vật gì trong ấy vậy.
Tư Cầu lấy làm lạ quát hỏi thêm:
- Ê Năm, mầy làm cái gì lạ đời vậy? Mầy ăn cắp món gì giấu trong túi đó hả thằng ôn hoàng dịch lệ?
Thằng Năm chắc lưỡi:
- Trời đất ơi, anh làm ơn nói nho nhỏ một chút hổng được sao!
Tư Cầu liệng mạnh tàn thuốc ra trước sân:
- Ý, bộ mầy nói giả ngộ sao Năm? Cái gì mà khi không mầy cấm hổng cho tao nói lớn hả?
Thằng Năm móc “rẹt” trong túi ra một tờ giấy trắng gấp làm tư nhét vào tay anh nó:
- “Ta” nói chị Phấn gởi thơ cho anh đây nè! Vậy mà cứ la la hoài!
Tư Cầu vừa hất tay nó ra vừa bò rột ngồi dậy quắc mắt nhìn nó:
- Ai biểu mầy làm tài khôn đưa thơ đưa từ đó hả?
Thằng Năm nhăn nhó:
- Chị Phấn chớ còn ai nữa! Thôi đây nè, anh cầm lấy cho mau dùm tôi để rủi có ai trông thấy thì chết cha...
Tư Cầu nạt nó:
- Tao hổng lấy đách gì hết!
Thằng Năm vừa ngó chừng phía trong nhà, vừa đưa tờ giấy ra nhét đại vào tay Tư Cầu:
- Thôi mà anh... lỡ rồi, anh chịu khó lấy dùm rồi muốn đọc hay xé liệng gì đó thì làm, chớ để cù cưa cù nhầy như vầy hoài rủi má hay chị Tư ra thấy bất tử thì Bà hú tui đó anh Tư ơi!
Tư Cầu dậm chân mạnh xuống đất:
- Tao nói tao không rớ tới bức thơ đó mầy có nghe chưa! Mầy giỏi lãnh dìa đây thì mầy ăn dộng gì đi, hay là nếu sợ thì đem trả gấp cho nó có được hông!
Thằng Năm một tay nắm kín lấy tờ giấy, một tay gãi đầu lia lịa:
- Trời ơi, trả gì được mà trả!
- Sao vậy thằng ông nội?
Thằng Năm ấp úng đáp:
- Chị Phấn chỉ cho tui năm cắc...
- Thì mầy đem năm cắc và lá thư này liệng trả lại cho nó!
Thằng Năm nói như mếu:
- Nhưng mà tui nói... hổng được...
- Sao vậy?
- Năm cắc... tui mua kẹo gừng ăn hết rồi còn khỉ khô gì đâu mà trả lại cho chỉ!
Tư Cầu thở khì ra:
- Thiệt mầy hết cỡ! Tao cũng hay ẩu mà mầy còn ẩu quá cố nội tao nữa! Nhưng, thôi mầy ăn thì mầy ráng chịu chớ tao hổng biết có thơ từ gì của ai hết! Đem nó đi cho khuất con mắt tao mầy!
Vừa lúc ấy, có tiếng chân người bước lên nhà trên, thằng Năm quýnh quá liệng đại lá thư vào lòng Tư Cầu, rồi co chân chạy tuốt ra phía cửa rào. Tư Cầu nổi dóa hất lá thơ rơi xuống đất... Nhưng rồi anh ta cuống cuồng hết ngoái cổ nhìn vô trong nhà tới liếc mắt trông chừng tờ giấy trắng gấp làm tư nằm phơi dưới đất gần bàn chân của mình. Nghe có tiếng đụng chạm bàn ghế gần sát bên cửa cái, Tư Cầu hoảng kinh vội lấy bàn chân đè lên mảnh giấy rồi cố hết sức làm ra vẻ thản nhiên móc túi nhái ra, banh để trên bắp đùi, moi giấy thuốc ra vấn...
Đúng vào lúc ấy, con Thơm ló đầu ra khỏi cửa cái, liếc nhìn nhanh về phía anh ta rồi bỏ đi vào lại trong nhà.
Khi thấy vợ ra, Tư Cầu lập cập mở nắp hộp quẹt máy quẹt liền năm bảy cái mà chẳng thấy bốc lửa. Thời may, con Thơm cũng quay lưng đi vào và Tư Cầu vội đậy nắp hộp quẹt lại, vụt luôn điếu thuốc chưa đốt rồi nhanh nhẹn cúi xuống lượm lá thơ lên bỏ tuốt vô túi. Sau khi đảo mắt nhìn qua một lượt xem có bóng dạng ai không, Tư Cầu bèn rút lá thư ra để