← Quay lại trang sách

Phần IV (3)

Phần IV (3)

ến buổi chiều, Tư Cầu nóng ruột cho mau đến giờ đi làm vì suốt buổi sáng anh ta thắc mắc rất nhiều về bà vợ của ông quan hai.

Anh ta sốt sắng chực sẵn ở chỗ tập họp điểm danh trước khi sắp hàng đi làm bên ngoài. Thấy bộ tịch anh ta như vậy, bác Tám mỉm cười... hoài nghi nhìn anh ta và bảo:

- Mới đi làm có một buổi mà qua coi bộ chú em “bắt xăng” dữ rồi đa!

Tư Cầu ngó lảng ra chỗ khác:

- Thì... sẵn dịp tui ngồi chơi ngoài này cho mát để đợi giờ đi làm luôn, chớ có cái gì đâu bác...

Kiểng đổ giờ đi làm chiều...

Tư Cầu và bác Tám lại được đưa đến chỗ cũ, và trong suốt buổi chiều hai người lo xách nước để tưới mấy dãy bồn bông.

Tư Cầu hơi nóng lòng vì trong nhà viên quan hai lặng trang. Mấy lần anh ta tính kêu bác Tám để hỏi dò và nói chuyện chơi cho đỡ buồn, nhưng anh ta nín luôn vì sợ bác sẽ tìm cách nói soi mói lại.... Tư Cầu và bác Tám đang đứng chờ cho nước ở vòi chảy đầy thùng để rồi hè nhau xách ra đằng trước tưới bông, thì nghe có tiếng cười giòn tan của bà quan hai ở trên lầu. Tiếp theo đó có tiếng mở cửa sổ rột rẹt...

Tư Cầu vội ngẩng đầu nhìn lên, lòng hồi hộp vô cùng.

Hai cánh cửa sổ mở toang ra đập mạnh vào vách tường.

Bà hai, hai tay vịn cao vào hai bên thành cửa, đứng ưỡn người ngửa mặt lên trời như để đón hứng ngọn gió mát lồng lộng thổi vào...

Ở dưới này, Tư Cầu sửng sốt nhìn lên. Anh ta lắc đầu liền hai ba cái như để nom cho rõ, chớp mắt lia một hồi như để tin chắc rằng nhãn quan không bị hoa mờ... Rồi anh ta há hốc miệng ra, muốn kêu một tiếng mà như bị đớ lưỡi. Bác Tám đứng bên cạnh anh ta cũng đâm ra luýnh quýnh lây.

Chiếc thùng thiếc đầy tràn nước mà hai người không ai hay biết và bỗng tuột khỏi bàn tay của Tư Cầu... bác Tám hốt hoảng gượng xách một bên quai thùng lên nhưng không kịp vì đã quá trễ... Đít của chiếc thùng nặng đầy nước rớt nện mạnh vào mặt đất tráng xi măng nghe vang ầm.

Bà hai giựt mình nghiêng vội người ra ngoài khung cửa sổ nhìn xuống, rồi bà buông hai tay để chống lên thành cửa cúi gập tuốt ra ngoài để nhìn cho rõ hơn. Thấy người đứng ở dưới ngó sững lên, bà hai nhìn kỹ, lẩm bẩm: “Ai mà mình trông ngờ ngợ như là anh Tư vậy cà... Ủa, đúng thằng chả rồi!”. Và bà mừng quýnh phát kêu lớn lên:

- Anh Tư!

Nhưng thấy người ở dưới đứng chết trân, bà lại ngập ngừng hỏi thêm:

- Ai đứng ở dưới có phải anh Tư không?

Tư Cầu mới tỉnh hồn, nhón chân lên, nhón chân xuống như muốn gần thêm người ở trên lầu và lấp bấp đáp:

- Phải.... phải tui đây!... Tư Cầu đây mà!... Em Ba trên Nam Vang đó phải hông em Ba!

Bà hai cũng vội vã vừa gật đầu vừa gọi vọng xuống:

- Anh Tư! Em đây mà!

Rồi bà hai thụt tuốt vô trong. Tư Cầu nghe tiếng guốc vang rầm rầm trên mấy bực thang lầu và tiếng trống ngực của mình cũng đập to gần bằng như thế ấy.

Bác Tám níu tay anh ta lắc hỏi:

- Ủa bộ quen thiệt hả chú Tư?

Tư Cầu vừa thở vừa đáp:

- Tui nói có sai đâu: đúng là con Ba Xá-Lị trên Nam Vang chớ ai!

- Mà sao chú quen với bả hay quá vậy?

Tư Cầu chưa kịp trả lời thì con Ba (vì bà quan hai chính là con Ba trên chợ Nam Vang chớ không ai xa lạ) đã chạy a ra cười nói rối rít:

- Trời đất quỷ thần ơi... anh Tư! Vậy mà em nhìn hoài mà thiếu điều không nhận ra anh? Sao anh hổng kêu em hả?

- Trời ơi... em Ba! Mấy lần anh thấy em thấp thoáng anh nghi trong bụng quá... Anh nói với bác Tám đây hoài.

Con Ba mới để ý quay qua phía bác Tám.

Bác vội lấy hai tay lột nón lá xuống cắp nơi trước bụng:

- Dạ chào bà hai!

Rồi bác lấy cùi chỏ thúc vô hông Tư Cầu kê đầu gần anh ta nhắc bảo rất nhỏ và rất mau:

- Bà hai chớ “em em” gì!

Tư Cầu có vẻ bực mình nhưng cũng gượng dẹp sự sôi nổi qua một bên, sửa bộ đứng lại ngay thẳng và đưa mắt liếc nhìn xung quanh.

Con Ba thấy vậy ngạc nhiên hỏi:

- Gì vậy anh Tư?

Tư Cầu ấp úng đáp:

- Dạ... hổng có chi...

Con Ba cau mày:

- Sao khi không anh có vẻ sượng ngang vậy anh Tư? Lâu ngày gặp anh bất tử như vầy mừng muốn chết mà em coi bộ anh ké né cái gì vậy hả?

Bác Tám lại lấy ngón chân cái khều khều vào chân anh ta, mắt bác nháy nháy như muốn nhắc chừng cho Tư Cầu nhớ lời căn dặn của bác.

Tư Cầu trả lời lúng túng trong miệng:

- Dạ... bà hai...

Con Ba gắt gỏng:

- Xời ơi... em với anh mà anh cũng dạ với thưa vậy sao?

- Dạ... bị...

- Bị cái gì hả?

Tư Cầu nhăn nhó lấy tay chỉ chỉ lên phía nhà lầu.

Con Ba như hiểu ra, xì một tiếng rồi hỏi:

- Bị em là vợ của thằng quan hai hả?

Tư Cầu gật đầu liền.

Bác Tám tằng hắng rồi nói chen vô:

- Dạ thưa bà Hai, chú Tư đây nói như vậy cũng phải. Dạ đối với bà Hai thì không sao, chớ đối với anh em tụi tui thì... phải giữ phép, rủi ro có chuyện gì thì khổ lắm, nhứt là ông quan hai đây... rủi ai thọc mạch bậy bạ điều gì... ổng dám xách cổ tụi tui ra bắn nát óc lắm chớ hổng phải chuyện giỡn. Tui ở đây lâu, tui biết: lúc trước có mấy cha nội dưới trại đi làm cỏ-vê bên “căng ma dê” rồi chàng ràng với vợ ba ông nội tây sao đó mà bị mấy ổng nện cho thiếu điều ói máu. Dạ tui tình thiệt nói ngay xin bà Hai thương giùm...

Con Ba mím môi có vẻ suy nghĩ rồi thẫn thờ nói:

- Bác nói như vậy cũng phải... À, bác thứ mấy vậy bác?

Bác Tám lẹ miệng đáp:

- Dạ thứ tám... Dạ tui với chú Tư đây ở chung một trại.

Tự nãy giờ Tư Cầu đứng lặng thinh mắt không rời ngắm nhìn con Ba từ đầu đến chân: cũng vẻ mặt sắc sảo ấy, cũng vóc mình thon thon ấy... có khác chăng chỉ có mái tóc nay đã uốn quăn.

- Anh Tư, anh làm cái gì mà đứng như trời trồng đi vậy hả?

Tiếng con Ba hỏi bất thần làm Tư Cầu giật mình anh ta luống cuống đáp:

- Dạ...

Con Ba cau mặt chận ngang:

- Dạ cái gì mà dạ hoài hủy vậy! Em cấm tiệt anh không được thưa gởi như vậy nữa nghen!

Tư Cầu nhăn nhó nhìn sang bác Tám như để phân trần rồi quay qua nói:

- Thì... em, cũng nghĩ giùm tới hoàn cảnh của... anh hiện giờ. Em hổng nghe bác Tám đây nói hồi nãy đó sao?

Con Ba thở dài:

- Ờ cũng kẹt quá há! Thằng hai này nó cũng ghen thấu trời, nhưng em đâu có chịu non tay ấn đối với nó. (rồi con Ba hăng hái nói tiếp) Nó mê em thấy mồ, anh đừng có lo?

Tư Cầu chắc lưỡi:

- Cha, mấy thuở mới gặp lại nhau mà em khoe cái chuyện “mê” đó nghe sao... ớn quá!

Con Ba mỉm cười tát nhẹ vào má anh ta:

- Anh sao... còn anh, mấy năm mới gặp mặt anh mà anh vẫn kỳ cục như thường! Anh khó tánh quá mẹ người ta!... Bác Tám đứng bên này như canh chừng từ đời nào, vội tằng hắng một tiếng lớn rồi nói chen vô:

- Thôi chú Tư ơi, tụi mình lo đi tưới kiểng xăng xăng lên kẻo trễ. (rồi bác day qua nói với con Ba) Thưa bà hai, xin phép bà để hai anh em tụi tui đi mần công việc... chứ để đến chiều nay ông xếp Tây ổng đi rảo, thấy chưa tưới giáp hết ba cái bông kiểng... thì đố khỏi bị ổng mần thịt, và hổng chừng còn xuống dưới trại cấm luôn không cho tụi tui lên đây nữa.

Tư Cầu nghe bác nói như vậy cũng hoảng kinh:

- Ừ phải đa bác!

Rồi anh ta quay sang nhìn con Ba gượng cười, nhún vai như có vẻ cam đành với số phận.

Con Ba thở dài sườn sượt nhưng cũng ráng nói đẩy đưa với bác Tám:

- Ờ... cũng phải... nhưng sợ khỉ gì! Có tôi đây làm chi! Tôi có thiếu gì cách để nói cho hai anh em bác hay lãnh cho hai người lên làm mỗi ngày luôn ở trên này chớ không phải đổi thay đi đâu nữa hết.

Bác Tám tỏ vẻ vồn vã đáp:

- Dà bà hai nói vô một tiếng thì... dễ ợt rồi, nhưng mới ban đầu, theo tôi nghĩ thì cũng nên... để thủng thỉnh rồi liệu bề mà tính cho nó hổng có cái gì trục trặc hết. Dạ anh em bị kẹt trong này ai ai được gặp bà hai cũng đều... dễ thở hết!

Con Ba có vẻ vừa ý lắm, nhưng tìm cách nói cho giả lả:

- Ối, anh em bị nạn như vầy tôi tìm cách giúp được chút nào hay chút nấy... Cũng người mình với nhau chớ ai vô đó...

- Dạ phải...

Rồi bác lại hối Tư Cầu:

- Chú Tư, tụi mình hè nhau xách nước một hơi để tưới kiểng cho rồi đi chú!

Tư Cầu “ừa” một tiếng không mấy hăng hái rồi miễn cưỡng với tay xách thùng nước lên.

Con Ba lại bước theo:

- À mà quên nữa anh Tư! Em quên hỏi: vì sao anh bị bắt lên tới trên này lận? Tự nãy giờ mắc lo nói dông nói dài nên lú ruột lú gan đi mất!

Tư Cầu đặt thùng nước, cười lạt hỏi lại:

- Ờ quên nữa, còn em, vì sao em trôi giạt tới đây?

- Vậy mà cũng hỏi: vì em là vợ của thằng chúa ngục này nè!

- Thì cũng như anh: vì anh là thằng tù của ông chúa ngục đó!

- Hứ lãng òm! Đến non nước này mà anh còn nói giỡn chớ! À mà quên nữa: từ hồi anh về xứ tới bây giờ, anh đã có vợ con gia đình gì chưa anh?

Tư Cầu xụ mặt lấy ngón chân cái ấn ấn chỗ cát đất bị nước trong thùng chảy rỉ ra làm cho ướt mềm:

- Chuyện của anh thì còn dài lắm để bữa nào khác anh sẽ kể hết đầu đuôi ngọn ngành cho em nghe. Còn em, từ ngày anh dìa xứ, em làm gì nữa... à, còn thằng Năm ra sao em? Cô Năm bán quán chỗ anh ở đậu có nhắc nhở gì anh không?

Con Ba thở dài đáp:

- Chuyện của em cũng còn dài... mình còn gặp nhau nữa mà lo gì!

Tư Cầu lại xách thùng nước lên:

- Ờ phải... Thôi anh đi làm công chuyện nghen!

Nói xong anh ta rảo bước đi về phía trước sân. Con Ba đứng tần ngần nhìn theo, rồi như tự khám phá ra một niềm vui gì mới mẻ, nó hí hửng quay trở đi vô dãy nhà bồi bếp. Đi ngang qua bụi trúc đào, nó nhảy trửng lên lẩy ngang một chùm hoa màu hường tươi, rồi tiện tay ngắt tung hết ra ném túa lên trên sân cỏ.

° ° ° ° °

Tư Cầu ngồi dựa lưng vào vách trại, thấy bác Tám đang đứng chắp tay sau lưng cúi xuống xem anh em khác đánh cờ, nó vội kêu lên:

- Bác Tám lại đây chơi bác!

Tiếng của Tư Cầu quá to làm mọi người quay đầu nhìn lại, và sau khi nhận thấy không có gì khác lạ một anh đã lên giọng mỉa mai:

- Cha, bữa nay cóc mới mở miệng đó anh em ơi!

Một anh khác chêm vô:

- Vậy mà tao tưởng... còi a-lẹt chớ!

Tư Cầu nghe “dư luận” như vậy mới biết mình hơi “lố” nên xẻn lẻn cúi gầm mặt xuống. Bác Tám bước đến thổi cho sạch bụi cát rồi ngồi sát một bên anh ta cười tủm tỉm hỏi:

- Cha, bữa nay qua coi bộ chú em... hứng chí quá vậy!

Tư Cầu không biết trả lời sao nên móc ra một gói “ách chuồn” mời bác:

- Hút bậy một điếu chơi bác.

Bác Tám mân mê điếu thuốc trong tay rồi ngước mắt lên hỏi:

- Của bả hả?

Tư Cầu gật đầu:

- Hồi ở Nam Vang tui đã nói không ưa thứ thuốc thơm này mà... bả cứ không nghe.

- Cha bả cưng chú quá há!

Tư Cầu có vẻ mắc cở nhưng rồi nói thêm bằng một giọng thật tha thiết:

- Thì bác nghĩ coi tình xưa nghĩa cũ...

Đoạn anh ta thuật lại cho bác Tám nghe cuộc tình duyên tuy ngắn ngủi nhưng không kém đậm đà giữa anh và con Ba hồi ở trên Nam Vang.

Nghe xong, bác Tám gật gù nói:

- Hèn chi qua đã nói với chú em: bà hai này là người... dễ chịu lắm! (rồi như nhớ trực lại điều gì, bác vỗ mạnh vào vai Tư Cầu) Đọ, chú em coi qua có tài không?

Tư Cầu ngạc nhiên hỏi liền:

- Tài gì bác?

- Thì tài coi tướng coi tay cho chú em, bộ chú em quên rồi sao? Về cái chuyện số đào hoa đó mà! Phải chú em nhớ rõ ngày giờ sanh, qua còn coi luôn tử vi cho chú em nữa! Số chú em thế nào cũng có “Đào Hồng” chiếu mạng!

Tư Cầu xô nhẹ vai bác Tám:

- Thôi đi bác! “Chiếu” hay không thì tui hổng biết, chớ mới có đúng phải hai, ba bà mà thiếu điều... ngất ngư đây nè!

Bác Tám nghiêm mặt ngó thẳng vào mắt anh ta:

- Nói chơi cho vui miệng vậy thôi, chớ qua khuyên chú em nên cẩn thận một chút. Chú em đừng tưởng mình ở trong này cũng như hồi còn ở ngoài đời thì nguy lắm đa! Qua coi bộ chú em hí hửng như bắt được vàng... sao qua ngại quá!

Tư Cầu phân trần:

- Coi tui làm gì bậy đâu? Thì có bác đứng một bên từ đầu mùa chí cuối...

- Phải rồi, nhưng qua nói đây là nói phòng xa. Chú em cũng nên dặn kỹ, hay là năn nỉ nữa cũng được, để bà hai giữ phần bả, chớ qua coi cái điệu của bả nhỏng nha nhỏng nhảnh như vậy cũng có ngày... hại chú em đa!

Tư Cầu định cãi lại, nhưng bác Tám đã nói hớt:

- Qua tình thiệt nói ngay, chú em có phiền qua cũng chịu, nhưng sau này chú em nghĩ lại rồi mới biết thằng già này lơ mơ vậy mà nói trúng!

- Thì tui có nói gì đâu!

Bác Tám nhích lại gần Tư Cầu thêm một chút nữa:

- Nếu chú em chịu nghe qua thì tốt! Ở ngoài đời có bề gì cũng không sao, bất quá chú em làng chàng với các bà đôi chút có thằng nào nó ghen, nó cho chú em ăn dao phay mang thẹo là cùng, chớ cái chuyện này... ăn đạn cả chục viên đa chú em!

Tư Cầu vuốt mớ tóc buông xõa trước trán lên, rồi ấp úng nói:

- Bác Tám, dầu sao đi nữa tui cũng không để có chuyện gì... rắc rối xảy ra đâu. Chắc bác dư rõ: tui là một thằng... quen nhịn nhục, có bề gì thì tui... chạy mặt trước, như vậy thì đâu có chuyện “ăn dao phay” như bác nói đó!

Bác Tám cười khan:

- Ờ... qua thấy màng màng rồi đó nghen! Qua lạ gì chuyện đời: cây đa cũ bến đò xưa gặp lại nhau nè, ở tù lâu không gần được vợ con nè, bà hai ăn bánh mì đồ tây hoài ngán thấy mồ nè... bây giờ có món... canh chua cá kho kề tới miệng thì... trời cản bả cũng hổng buông tha! Qua nói bấy nhiêu đó, chú em mầy là người... sáng dạ chắc cũng hiểu nhiều mà!

Tư Cầu nghe bác Tám nói như thế cũng bắt cười xòa theo:

- Hiểu rồi, hiểu rồi... ông “tổ sư bồ đề” ơi! Thiệt bác nói như bác... đi guốc trong bụng người ta vậy.

Tư Cầu xô mạnh vai bác, rồi móc gói “ách chuồn” ra mời:

- Hút bậy một điếu nữa cho vui bác!

Bác Tám cầm điếu thuốc trong tay, ngó sững một hồi lâu như có vẻ tư lự lắm, đoạn bác mỉm cười nói với Tư Cầu:

- Hút điếu thuốc này đây rồi phải ngậm câm để... đưa lưng chịu chung với chú em đây!

Tư Cầu vui vẻ kêu lên:

- Trời ơi, chuyện gì sẽ xảy ra thì chưa biết, chớ chưa gì tui đã nhức xương vì những lời cằn nhằn cửi nhửi của bác rồi!

Bác Tám vừa phà khói thuốc thơm phức, vừa nheo mắt đáp:

- Thà là nhức xương trước mà còn đỡ hơn là để cho thằng quan hai nó nện cho... mềm xương sau này.... Từ đây, dù sao cuộc đời trong căng của Tư Cầu cũng đỡ tẻ ngắt, nếu không muốn cho rằng đã khá... sôi nổi, nhứt là trong những lúc đi làm “lao công” ở nhà viên quan hai cai quản trại giam.

Mấy ngày kế tiếp đó, Tư Cầu phải ké né hoài mỗi lần con Ba đeo theo anh ta để nói chuyện. Tuy nơm nớp lo sợ có chuyện không hay xảy ra nhưng Tư Cầu vẫn thấy thích thú trong những lần gặp mặt ấy.

Và kẻ khổ tâm nhứt vẫn là bác Tám. Bác kèm theo sát một bên Tư Cầu, nhưng mỗi lần con Ba đến gợi chuyện với Tư Cầu, bác lại phải buông lơi ra một chút vì không đành tâm xử “gắt” đối với đôi nhơn tình cũ ấy, với lại bác cũng tự thấy chỗ “bất tiện” khi phải theo tò tò hai người, tuy đang trao đổi những câu hỏi han thăm nom thông thường nhưng bên trong nặng chứa nghĩa tâm...

Con Ba đã cho Tư Cầu biết sơ qua trường hợp nào đó đã “đụng” viên quan hai: hai người đã quen nhau trong lúc con Ba làm công tại một quán rượu nọ và một phần chán ngán cuộc đời ba chìm bảy nổi, một phần nhận thấy viên quan hai cũng... dễ chịu, nên nó theo luôn ông ta cho đến ngày nay. Và kể ra thì cuộc sống của nó hiện giờ cũng tạm yên và đỡ vất vả hơn trước nhiều nếu không muốn nói là khá sung sướng, khá đầy đủ.

Nghe con Ba kể lại một quãng đời của nó như vậy Tư Cầu không khỏi ái ngại:

- Nhưng em liệu ở với ông Tây này có bền không?

Con Ba cười ngặt ngoẹo làm Tư Cầu hoảng kinh phải chận nó lại:

- Có cái gì đâu mà em phát cười như... lên đồng vậy? Em phải nhớ giữ kỹ một chút, chớ hông thôi anh... chạy luôn đa!

Con Ba mới gượng đứng đàng hoàng lại và đáp:

- Thì ai biểu anh hỏi em một câu dễ tức cười quá mà ai nhịn được! Đối với em, những cuộc gặp gỡ, ly tan em coi thường quá... Với lại thời buổi lung tung beng này mà anh hỏi “cái này có bền hông, cái kia có chắc hông” thì... mụ nội ai cũng hổng biết đường đâu mà trả lời! Bị anh lo bao đồng như vậy mà anh chết lên chết xuống hoài. Còn em, em sống tới đâu thì hay tới đó, được cái gì thì hay cái đó.

Tư Cầu chắc lưỡi than:

- Nói như em vậy là... hết chuyện rồi!

Con Ba mỉm cười nói tiếp:

- Còn hoài hoài chớ đâu hết! Nhưng có một điều là em chỉ biết có hiện tại, chớ còn cái việc quá khứ tương lai thì... dẹp nó qua một bên hết. Ai hơi sức đâu mà để cho nó lằng nhằng!

Tư Cầu thở dài:

- Thiệt mấy năm trời gặp lại nhau mà anh coi bộ em hổng thay đổi chút nào hết... em cũng cứ theo cái điệu sống... bạt mạng cô hồn hoài!

Con Ba hăng hái nói liền:

- Đó, đối với em thì có cái đó bền đa! Với thêm cái tình nghĩa của những người mà em quý mến như anh là một, cái tình nghĩa đó... em dám nói là bền, còn cái chuyện gặp gỡ nhau, bây giờ đây, cũng như hồi mình ở trên Nam Vang em đâu có cho là bền được đâu!

Tư Cầu có vẻ vẫn chưa được yên tâm:

- Thôi đã đành vậy rồi... nhưng em một ngày một lớn tuổi em cũng phải kiếm nơi nương tựa nào cho nó... chắc chắn một chút chớ mai mốt gì đây... rủi ông Tây ổng xuống tàu dìa bển rồi sao?

Con Ba cười xòa:

- Chuyện đó là chuyện của em mà sao anh thắc mắc làm chi cho mệt hổng biết! Ối, cái điệu lộn xộn này thì còn lâu thằng chả mới về Tây... mà có đi em cũng đeo dính cứng nó cho anh coi!

Tư Cầu mỉm cười đáp:

- Cái đó thì... anh coi hết vô đa em!... Mười lần như một, bác Tám ở ngoài kiếm cớ chen vô chận câu chuyện của hai người lại, không để cho họ kéo dài đến cái mức mà bác cho là có thể đi đến chỗ... nguy hiểm được. Tư Cầu và cả con Ba nữa, hai người dư biết bác Tám muốn phá đám nhưng đều vui vẻ chia tay và thầm mang ơn con người trọng tuổi ấy.... Qua mấy lần gặp gỡ sau, Tư Cầu hỏi thăm con Ba thêm về thằng Năm cùng Sáu Cẩu, về cô Năm bán quán và được biết rằng ai ai ở trển cũng nhắc nhở đến anh ta rất nhiều, nhứt là thằng Năm.

Cố nhiên là con Ba cũng không quên hỏi kỹ Tư Cầu về đường vợ con sau ngày rời bỏ Nam Vang. Ban đầu Tư Cầu còn tìm cách nói lảng ra chớ không muốn đá động gì nhiều đến vấn đề đó hết, nhưng con Ba vẫn đeo hỏi riết, hoặc tìm cách gài bẫy để cho anh ta nói ra: thành thử rốt cuộc rồi con Ba cũng biết rõ hết, cả đến chuyện con Phấn về dưới quê Tư Cầu nữa.

Nghe xong con Ba chép miệng thở dài:

- Như vậy em coi bộ anh không được... hên chút bẻo nào hết về đường vợ con. Em coi bộ anh... rớ tới đâu thì hư tới đó... trừ có một mình em là êm thôi!

Tư Cầu cười đáp:

- À cái đó cũng chưa chắc! Sao anh nghi chuyến này hổng êm quá!

Vừa lúc đó bác Tám hớt hơ hớt hải chạy vào và nghe lỏm được câu bỡn cợt của Tư Cầu với con Ba nên bác nói luôn theo:

- Nghi khỉ gì nữa! Ông hai ổng dìa tới kìa chú Tư, chú mà hổng rút dù lập tức thì “hổng êm” thiệt chớ không phải nghi ngờ gì nữa hết.

Con Ba nghe bác nói như thế, cau mặt chống nạnh, rồi làm ra vẻ cằn nhằn:

- Coi, sao bác làm cái gì mà nói giựt ngược như vậy? Bộ tôi không có quyền đứng đây nhờ anh Tư hay bất kỳ anh em nào khác làm công việc kia việc nọ hay sao? Ông hai ổng về thì thây kệ ổng chớ!

Bác Tám vặn vẹo mấy đầu ngón tay vào nhau nửa như muốn để tạ lỗi, nửa như để làm câu trả lời cho xuôi:

- Dạ thưa bà hai... dạ, tui đâu dám nói cái gì khác đâu... dạ tại... bị tui có đôi chút nóng lòng sốt ruột lo lắng cho chú Tư đây. Dạ tui nói như vậy chắc bà hai cũng niệm tình cho...

Thấy bộ điệu của bác Tám, con Ba cũng động lòng. Cô ta mỉm cười rồi nhỏ nhẹ nói với bác như để an ủi.

- Tưởng cái gì chớ cái đó thì bác khỏi nói tôi cũng dư biết. Bác đừng có sợ gì hết, tôi lớn tuổi rồi chớ bộ còn con nít nhẹ dạ hay sao! Nhưng bác lo như vậy cũng có... chỗ phải...

Bác Tám kéo Tư Cầu đi vừa gật đầu lia lịa:

- Dà... dà phải!... Vừa lúc đó viên quan hai ló đầu ra khỏi cửa sổ trên lầu và cất tiếng gọi bà hai một cách rất tình tứ. Con Ba đưa tay vẫy trả lời rồi vội chạy tuốt lên.

Tư Cầu tay cắt tỉa mấy cái lá ngải khô úa mà mắt thì vẫn lấm la lấm lét nhìn ngoái ra sau lưng. Anh ta có vẻ bực dọc quay qua hỏi bác Tám:

- Thằng quan hai nó kêu con Ba cái điệu gì mà tui nghe như cu gù vậy bác Tám?

Bác Tám cười xòa đáp:

- Ý trời mẹt ơi, có vậy mà chú Tư hổng biết sao? Đó là cách người Lang-sa họ kêu theo điệu mùi mẫn “sê ri, cù cú cu...”, thì cũng như cái kiểu mà mình kêu “nựng” má bầy trẻ ở nhà vậy mà!

Tư Cầu xẻn lẻn hỏi lảng:

- Vậy hả! Nhưng sao bác biết rành quá vậy?

- Thì qua... cũng nghe anh em “có ăn học” trong trại họ nói lại. Thôi lo làm xăng tới đi cha nội!

Tư Cầu chẳng nói chẳng rằng cầm cái kéo to, thứ dùng để cắt hàng rào cây nhấp mạnh mấy cái lá ngải bất kể lá héo, lá tươi như để cho... hả giận.... Trên lầu cao lại vang vọng xuống tiếng con Ba cười sằng sặc làm cho Tư Cầu phải quay đầu nhìn lên chỗ cửa sổ. Anh ta thấy viên quan hai đang quàng tay ôm ghịt lấy cổ con Ba và hôn lấy hôn để trên khắp đầu cổ...

Bác Tám đang ngồi dưới cỏ xới đất vội đưa tay níu vạt áo của Tư Cầu kéo ghịt ghịt:

- Thôi cho qua can cha nội ơi! Cha cứ đứng xổng lưng ngó lom lom nó như vậy, nó xuống nó nện cho đã đời mà còn không cho khóc bằng tiếng ta nữa đa!

Tư Cầu gỡ tay bác ra, cự nự lại:

- Bác để thây kệ mẹ tui!

Bác Tám thở dài sườn sượt rồi nói như than thở một mình:

- Tui biết trước mà! Thiệt khổ cho thân tui...

Vừa lúc đó có tiếng con Ba cười vang lên nữa, rồi những tiếng cười như bị đứt đoạn, rồi nghe như con Ba la cái gì ú ớ trong miệng...

Tư Cầu gọi giựt ngược bác Tám:

- Nè bác Tám, bác coi tụi nó làm cái gì kỳ vậy?

Bác Tám miễn cưỡng ngước mắt nhìn lên, rồi bác lắc đầu níu áo Tư Cầu kéo xuống thêm một lần nữa:

- Ối có... chút xíu vậy mà chú em làm ầm ầm lên. Thì vợ chồng... tây u người ta mùi mẫn như vậy. Bộ chú em hổng coi hát bóng lần nào ráo trọi hay sao?

Nghe bác Tám hỏi, Tư Cầu mới nhớ trực lại hồi ở Nam Vang đã có nhiều lần mình đi xem chiếu bóng cùng con Ba:

- Ờ, có chớ sao không... nhưng ở trong tuồng người ta mới giả bộ mần như vậy chớ thiệt sao?

Bác Tám không nín được cười:

- Trời ơi, sao chú mầy... thiệt thà quá cỡ! Thì ở ngoài đời nó có thiệt như vậy nên trong tuồng họ mới bắt chước được chớ!

Tư Cầu vẫn còn hục hặc:

- Nhưng người ta là tây u rặc ròng, còn đằng này con Ba nó có phải là đầm đâu mà nó cũng xà nẹo với nhau, tôi coi xốn con mắt quá bác!

Bác Tám lắc đầu:

- Cha, sao bữa nay chú Tư nó khó tánh quá! Đã đành bà hai là người mình, nhưng chú em nó nghĩ lợi coi: hễ mình nhập giang thì phải tùy khúc chớ!

Tư Cầu vẫn còn bới móc:

- Tùy gì thì tùy... nó cũng vừa vừa chớ, đằng này tui thấy nó làm coi bộ... thẳng cánh quá. (rồi Tư Cầu lấy chân đá đá vào chân bác Tám) Kia kìa, bác làm ơn ngó coi tụi nó giùm tui một chút. Tụi nó làm cái gì mà... chụt chụt hoài giống in hệt như là chim đút mồi...

Bác Tám vừa chắc lưỡi liên hồi vừa kéo anh ta quay mặt đi ra chỗ khác:

- Tía nội ơi, tía cứ đứng đưa mặt chần dần ra đó, rồi “phê bình kiểm thảo” om sòm “bất nhã” như vậy nguy lắm đa! (rồi bác hạ giọng năn nỉ) Thôi chú Tư ơi, thây kệ người ta mà chú!

- Nhưng bác coi nó làm kỳ quá!

- Ối người ta hun kiểu Tây đó mà! Thì ông hai là người Pháp thì cũng phải cho ổng hun theo kiểu Tây chớ chú! Chú từng coi hát bóng mà chú lạ gì việc đó!

Tư Cầu cằn nhằn:

- Nhưng con Ba...

Tư Cầu lại quay ngó lên phía cửa sổ trên lầu và để kịp thấy viên qua hai bế thốc con Ba lên và quay lưng bước tuốt vào trong nhà...

Khuôn cửa sổ đột nhiên trống trơn bóng người càng như có vẻ hợm hĩnh trêu chọc trước mắt Tư Cầu.... Và giọng cười rộ lên từng chập của con Ba từ ở tận trong phòng kia còn vang vọng ra y như những tiếng của một miếng thủy tinh lớn đang rớt bể loảng xoảng trong tim, trong óc Tư Cầu...

Bác Tám nhìn anh ta lắc đầu, và nhận thấy không còn bóng dáng ông hai ở trên lầu nữa nên bác cũng chẳng buồn níu kéo anh ta làm gì.

Bỗng Tư Cầu như chịu đựng hết nổi, quay lại hỏi giựt ngược bác Tám:

- Bác Tám, nè bác Tám! Tụi nó làm gì mà ban ngày ban mặt...

Bác Tám chưng hửng nhìn lại anh ta:

- Coi, bộ chú em cấm nó được hả?

Tư Cầu mím môi tìm thêm một cái “cớ” khác:

- Nhưng bộ thằng quan hai nó... bỏ ngang giờ làm việc lúc nào cũng được hết sao?

Bác Tám hỏi trở ngược lại liền:

- Bộ chú... bắt phạt nó được hả?

Tư Cầu đứng chầm dầm một hồi rồi vùng vằng nói:

- Cũng bị có thứ con... ngựa đó! Vậy mà bác cứ nói là tốt tốt!

Bác Tám cự lại nó:

- Coi, qua nói bà hai tốt là tốt đối với anh em tù tội trong này, còn cái chuyện gì khác qua xin miễn bàn đến... Nè, chú em mầy quên rồi sao: chính hồi đầu qua thấy chú em mầy có vẻ chộn rộn, qua đã khuyên chú em nên cẩn thận nữa mà! (đoạn bác dịu giọng nói tiếp) Mà sao chú em cũng kỳ đời quá: đó là cái chuyện vợ chồng của người ta, chú em để ý từng ly từng chút làm chi hổng biết nữa!

Tư Cầu cười mũi:

- Hứ, vợ chồng gì cái thứ đó! Thiệt là cái thứ chơi bời mặt chai mày đá hổng còn biết mắc cở mắc kiếc gì nữa hết!

Bác Tám thở dài não nuột rồi nắm lấy tay anh ta hất hàm chỉ vào phía hàng rào dây kẽm gai:

- Nè chú Tư, chú làm ơn bình tĩnh nhìn kỹ lại coi tụi mình đang ở đâu đây? Tụi mình đang ở tù chớ bộ vợ chồng thằng quan hai cũng ở tù “mêm sối” như qua với chú em sao hả?

Tư Cầu nhìn trân dãy hàng rào dây kẽm dài bịt thẳng tắp và cao nghệu, và còn ráng nói thêm bằng một giọng không giấu vẻ chán chường:

- Nhưng con Ba vợ của thằng hai nó quen với tui... bộ bác hổng biết hay sao...

Bác Tám thở ra rồi lắc đầu:

- Biết và biết lâu rồi! Cũng vì chỗ đó mà qua muốn nhắc nhở cho chú em để ý một chút. Chắc chú em cũng thấy ngay rằng: dầu bà quan hai “còn” là người quen của chú em, nhưng chú em “đâu còn” tự tung tự hoành được như hồi ở ngoài đời! Kẹt là kẹt ở chỗ đó đa chú Tư!

Tư Cầu nghĩ cũng thấm ý nên làm thinh, mặt mày ủ rũ, nhưng một hồi lâu sau, như bực mình trở lại về một chuyện gì, anh ta mới ngước mắt lên “tuôn” một hơi với bác Tám:

-... Nhưng con Ba nó cũng làm bộ chó nó! Bác coi nó bẹo hình bẹo dạng trước mắt mình như vậy mà hổng tức sao được! Bác đứng ở ngoài bác nói giỏi, chớ thử thời bác đứng vào địa vị của tui rồi bác mới biết đá biết vàng.

Bác Tám cười dài rồi khoan thai hỏi lại anh ta:

- Chú em nói vậy... mới nghe thì cũng xuôi tai lắm nhưng qua xin hỏi chú em một câu này: hiện giờ chú em hay thằng quan hai là chồng của bà quan hai hả?

Tư Cầu nhăn nhó đáp:

- Thì cố nhiên là thằng quan hai...

Bác Tám chận hỏi liền thêm:

- Nghĩa là chú em hổng phải là chồng của bà hai chớ gì? Được rồi... bây giờ qua xin hỏi chú em một câu nữa: ở trong này, chú em là “sếp” hay thằng quan hai là “sếp”?

Tư Cầu bực mình nói sẵng:

- Bộ bác muốn hỏi dộng đầu dộng óc tui sao chớ: tui cũng như bác, tụi mình đều là những đứa ở tù thì “sếp” cái khỉ khô gì được với thằng qua hai chớ!

Bác Tám thân mật vịn vai anh ta và nhỏ nhẹ nói tiếp:

- Đọ, chú em thấy không: cái chuyện đời nó... chó đẻ như vậy, nên mình cũng phải ăn theo thuở, ở theo thì. Qua nói đây là nói thiệt tình, qua thương chú em hổng hết chớ qua nỡ lòng nào nói châm nói chọc chú em! Qua phá chú em thì có lợi lộc gì đâu hay có dìa nhà sớm được ngày nào đâu?

Tư Cầu lặng thinh ngồi xệp xuống đất, rồi lơ đãng đưa mắt nhìn theo một con bướm sắc màu sặc sỡ đang chập chờn bay lên đáp xuống trên chùm bông ngải...

Mấy ngày kế tiếp sau đó, mỗi khi cùng bác Tám lên làm trên phía nhà viên quan hai, Tư Cầu tìm mọi cách để lánh mặt con Ba.

Có một lần bị con Ba theo riết quá, Tư Cầu bực mình hỏi sẵng lại:

- Bà hai muốn sai biểu tui cái chi mà theo tui tò tò hoài... (rồi anh ta day qua kêu bác Tám) Nè bác Tám ngày mơi bác làm ơn nói với ban đại diện cho tui ở nhà hoặc đổi đi làm ở sở khác nghen bác!

Con Ba chưng hửng hỏi liền:

- Coi, bộ anh điên rồi sao hả anh Tư? Cái gì mà khi không anh ăn nói sao nghe chướng tai quá!

Tư Cầu cười lạt:

- Tại bà hai hổng muốn chịu hiểu chớ! Đời có nhiều chuyện còn chướng gấp vạn lần như vậy nữa mà người ta vẫn như thường kia mà!

Con Ba bực tức giậm chân xuống đất:

- Trời ơi, bộ cái gì nhập ảnh rồi sao mà!

Đoạn nhớ trực lại còn có bác Tám đứng cách đó không xa, con Ba tiến lại hỏi liền:

- Nè bác Tám, sao bữa nay anh Tư ảnh làm cái gì mà kỳ cục quá vậy bác?

Bác Tám lấm lét nhìn về phía Tư Cầu và ấp úng đáp:

- Dạ... dạ thưa bà hai, dạ chú Tư nó hôm nay chắc hơi... ể mình.

Con Ba đứng chống nạnh ngó chăm bẳm về phía Tư Cầu một hồi lâu, rồi như nghĩ ra được điều gì nó cười lạt hất hàm hỏi bác Tám:

- Sao bác, thiệt ra ảnh đau cái chứng bệnh gì bác làm ơn nói cho tôi rõ coi? Tôi coi bộ mấy người tính giấu tôi chuyện gì đây!

Bác Tám rụt rè đáp:

- Dạ... chú Tư chú ở trong này mà nhiều khi chú lại quên lửng là chú... ở trong này.

Con Ba sốt ruột hỏi phăng tới:

- Cái gì mà bác nói lằng nhằng như vậy. Bác cứ nói huỵch tẹt ra cho tôi nghe coi!

Bác Tám có vẻ lúng túng:

- Dạ thưa bà hai, hổng nói giấu gì bà hai: chú Tư chú có thuật lại cho tui nghe cái chuyện chú... quen với bà hai hồi ở trên Nam Vang...

- Ừ thì cái đó... có! Nhưng quen rồi... sao nữa bác Tám? Và việc ấy có ăn thua gì đến cái vẻ mặt chầm dầm của ảnh hồi nãy không hả?

- Dạ... cũng hơi ăn thua chút chút.

Con Ba nhăn nhó chắc lưỡi:

- Trời ơi, bác nói đại ra cho tôi nghe coi có được không? Cái gì mà bác cứ đi lòng vòng hoài vậy!

- Dạ, cái chuyện này cũng hơi khó nói. Xin bà hai bỏ lỗi cho trước thì tui mới dám...

- Thì tôi hỏi bác chớ bộ khi không bác khai ra hay sao mà bác sợ mích lòng mích bề!

Bác Tám suy nghĩ một hồi như để lựa lời làm sao cho con Ba vừa hiểu được mà vừa khỏi phải nói thẳng quá:

- Dạ thưa bà hai, coi vậy chớ chú Tư chưa quên cái thời chú ở trên Nam Vang và ngày nay chú lọt vô đây, rồi chú gặp bà hai lại...

Con Ba sốt ruột chận ngang:

- Coi, có gặp lại tôi trong hoàn cảnh này đáng lẽ ảnh mừng dữ lắm mới phải!

Bác Tám chụp nói liền:

- Dạ bị chú mừng lung lắm nên bây giờ mới... chù ụ như vậy!

Liếc thấy con Ba cau mày nhíu mặt có vẻ bực mình bác Tám sợ bị cự nên vội tiếp lời:

- Dạ, ban đầu thì không sao hết, chú Tư chú mừng rơn trong bụng, nhưng kẹt một nỗi là chú lại quên rằng ngày nay bà hai đã có... ông hai và ông hai là “sếp” bao trùm cả trại giam này, mà chú Tư nó lại ở tù trong cái trại giam của ông hai...

- Coi, ông hai ổng có bắt bớ gì ảnh đâu! Ổng chỉ có phận sự coi sóc ở đây và ai đâu khác đã đưa anh Tư đến chỗ này. Tôi tưởng như vậy là hên cho ảnh lắm chớ bác!

Bác Tám rụt rè cười đáp:

- Dạ hên thì cũng có hên, nhưng rồi sau đó lại kẹt... Đã đành rằng bà hai ở với ông hai là lẽ tự nhiên nhưng đôi khi chú Tư chú lên đây làm rồi chú thấy... gia cảnh của bà hai như vậy chú cũng... hơi tủi thân.

- Tủi khỉ gì vậy! Tôi tưởng ảnh đâu còn lạ gì đời sống của tôi từ trước. Cái điều này tôi chắc cũng có lúc ảnh thuật qua cho bác nghe rồi phải không?

- Dạ cũng có nhưng... tui nói đây là... khó nói cho hết lời được. Bà hai nghĩ lại coi: cái thân chú Tư nó là cái thân tù tội cho nên có lúc chú lên đây thấy bà hai với ông hai... đầm ấm quá đỗi nên chú đâm ra tủi phận, chú nhớ lại hồi nào chú cũng vậy mà bây giờ phải đứng chết cứng ở đó mà giương mắt ếch lên ngó. Đọ, tui nói tủi là tủi ở chỗ đó đa bà hai.

Con Ba thở ra như trút một gánh nặng:

- Xời ơi, có vậy mà bác cứ đi ba đồng bảy đổi hoài làm cho tui nóng ruột gần chết. Như cái điệu bác nói đó thì anh Tư ảnh... ghen chớ tủi khỉ khô gì!

Bác Tám gượng cười đáp:

- Dạ... thì cũng na ná như vậy! Thưa bà hai, từ ghen tới tủi đâu có mấy hồi...

Con Ba cười mủm mỉm nói:

- Thiệt cái tánh của thằng chả khó khăn đố ai bì kịp. Tôi tưởng cái gì khác chớ nếu có bấy nhiêu đó mà thằng chả làm mặt giận mặt hờn với tui thì để tui làm tới nữa cho thằng chả biết một phen!

Bác Tám hốt hoảng kêu lên:

- Ý trời đất ơi, bà hai làm như vậy hổng nên, chú Tư chú dám thí mạng cùng mà rồi cái thân già của tôi đây cũng mang họa lây! Bà hai hổng thấy sao: may mà mới có sơ như vậy, chú Tư chú đã sanh chứng huống hồ gì bà hai còn mần tới nữa thì tui hổng biết đâu mà lường trước được!

- Thì bác để tôi thử một chuyến coi! Có làm như vậy mới trị được thằng chả!

- Chuyện gì thì tui hổng dám xía vô chớ chuyện này tui xin mạn phép can bà hai. Bà hai từng... quen biết với chú Tư, bà hai còn lạ gì tính nết của chú: ngày thường thì chú hiền khô và nhiều lúc lù khù như con ngủ ngày, chớ khi chú nổi xung lên rồi thì trời cản bây giờ chú cũng nhào tới! Tui xin bà hai nghĩ tình thương hại giùm cho chú, bà hai hổng biết chớ khi con người ta ở tù lâu ngày rồi thì tánh nết nó cũng đâm ra bất thường lắm... tui tưởng bà hai không nên chấp nhứt chú làm gì!

Con Ba mỉm cười một cách bí hiểm:

- Chuyến này thì ảnh khỏi phải nóng mũi gì hết! Cái thằng cha như vậy mà ghen ác nhơn sát đức chớ! (rồi nó niềm nở dặn bác Tám thêm) Nè bác Tám, bác nhớ chiều về trại lấy một mớ thuốc bánh hút nghen! À còn cái cái này nữa... khi nào bác thèm chút đỉnh rượu, bác nói với tôi, tôi mua cho mà nhậu chơi, nhưng có uống thì uống cho cạn ở trên này chớ đừng đem về trại rồi... làm tùm lum tùm lê lên, ông hai ổng hay được chết tôi đa!

Bác Tám gật đầu lia lịa:

- Dà... dà... điều đó bà hai khỏi phải căn dặn tui cũng lo giữ kỹ để còn lai rai lâu dài được chớ!

Nói xong bác hớn hở xách mạnh thùng nước lên đi xăng xái về phía trước sân...

Một buổi sáng nọ, trong lúc Tư Cầu và bác Tám đang lui cui nhổ cỏ trước sân thì thấy viên quan hai đi xe díp chạy thẳng ra cổng ngoài.

Tư Cầu nghển cổ ngó chừng theo chiếc xe và hỏi bác Tám:

- Ủa “thằng hai” nó đi đâu sớm vậy bác?

Bác Tám vẫn không ngừng tay nhổ cỏ:

- Sớm khỉ gì nữa! Ối, nó đi ra ngoài hà rầm, mình ở trong này có biết đằng nào đâu mà rờ! Chú làm ở đây cũng khá lâu rồi bộ chú hổng thấu sao?

- Có chớ sao không, nhưng bữa nay tui thấy nó ăn bận đồ lớn nên tui mới hỏi bác.

- Ừ, chắc nó đi hội đi nhóm gì với mấy ông bự của nó chớ gì! (đoạn bác phủi tay đứng dậy) Mà thôi, nó đi rồi thì tụi mình ở đây cũng... thăng luôn! Thôi, thả rề lợi phía đằng sau kiếm nước trà nóng rồi hút thuốc chơi chú Tư!

Tư Cầu vẫn chưa chịu đứng dậy:

- Thì để nhổ cho sạch ba cái cỏ này đã bác!

Bác Tám thở hắt ra một hơi dài:

- Ý trời ơi, chú mà làm sạch trơn cỏ rồi mai mốt đây lấy cái gì để cho mình nhổ nữa chớ! Mình chỉ bứt cầm chừng cầm chìa cho nó qua ngày đoạn tháng và cho cỏ nó đủ thời gian mọc lên thêm để cho tụi mình nhổ tiếp nữa chớ chú! Chú làm như mai này hai anh em mình xách gói ra dìa vậy!

Tư Cầu cười xòa rồi uể oải đứng lên:

- Thôi tui xin nghe lời bác dành ba mớ lợi đó để... phòng thân! Thiệt ba thằng Tây bắt chi thứ tụi mình để nuôi cho tốn cơm gạo lức hổng biết!

Bác Tám níu tay Tư Cầu lôi đi:

- Nếu nói như chú vậy thì hết chuyện rồi!... Vô đến dãy nhà bồi bếp, Tư Cầu và bác Tám đi xin hai tô nước trà Huế rồi tìm chỗ ngồi dựa lưng nghỉ.

Trong lúc hai người đang phì phèo hút thuốc và trầm ngâm nhìn theo mấy con chim én bay lượn trên bầu trời trong xanh, thì con Ba ló đầu ra ngoài cửa sổ lầu gọi lớn lên:

- Anh Tư, bác Tám ơi!

Bác Tám vội đứng phắt dậy:

- Bà hai kêu tụi tui?

Con Ba nghiêm trang gật đầu:

- Phải, tôi nhờ hai người lên đây làm việc này một chút!

Bác Tám lấy tay khều Tư Cầu:

- Đứng dậy chú Tư! Bà hai bả kêu mình lên mần cái gì kìa.

Tư Cầu vẫn ngồi nguyên một chỗ:

- Thì bác đi một mình cũng đủ rồi mà?

Ở trên lầu con Ba nghe được câu ấy nên làm bộ cau mặt hối luôn:

- Đi cả hai người mới được! Tôi nhờ khiêng tủ mà!

Bác Tám xăng xái bước đi và ngoắc Tư Cầu:

- Khiêng tủ mà chú Tư! Một mình qua thì qua rê sao nổi!

Tư Cầu chậm rãi hít một hơi thuốc chót liệng mạnh cái tàn vào kẹt nhà, rồi khệnh khạng đứng lên đi theo bác Tám lên lầu...

Bác Tám và Tư Cầu vừa lên tới giữa thang lầu thì thấy con Ba bước ra đứng đợi ở phía trên, một tay ôm một con sóc nhỏ và một tay cầm chùm nho tươi để cho con vật thò đầu sang rứt rứt ăn từng trái một...

Như yên tâm vì đã có Tư Cầu lên theo cùng với bác Tám, con Ba khoan thai đem con sóc và chùm nho bỏ trả vô chiếc lồng lưới sắt sơn xanh đặt ở ngoài hành lang lầu. Đoạn nó mở bét cửa buồng ra, đứng nép sang một bên rồi nói:

- Đây, tôi nhờ bác Tám với anh Tư khiêng giùm tôi cái tủ này...

Con Ba bỏ lửng giữa câu để ngó qua một vòng đồ đạc trong phòng như cố tìm một cái tủ nào khả dĩ còn có thể xê dịch đến một chỗ khác được.

Bác Tám bước vô buồng và mau miệng hỏi:

- Dạ, thưa bà hai... trong buồng theo ý của tui thì cái nào cũng ở... phải chỗ của nó hết. Dạ dầu cho bà hai có muốn dời cái nào đi nữa thì cũng chỉ đổi chỗ qua đổi chỗ lại chớ không có cách nào khác hơn hết!

Nghe bác Tám nói như vậy, Tư Cầu cũng tò mò liếc mắt nhìn gian phòng. Bỗng nhiên anh ta có một cảm giác khó chịu khi nhận thấy những đồ đạc sang trọng bày ở trong ấy: bàn ghế tủ giường toàn là kiểu tân thời đánh vẹc-ni bóng lộn...

Anh ta cau mặt nhìn một hồi lâu chiếc giường ngủ thấp lùn, rộng “mênh mông đại hải”, trên có trải ra trắng tinh, hai cái gối tai bèo to nằm song song với nhau trên đầu giường và một cái gối dài để chận ở phía dưới... Như bực mình thêm vì những chiếc gối nằm sóng sượt ra trên đó, Tư Cầu quay phắt đi để nhìn về hướng mấy cái tủ. Trong phòng chỉ có vỏn vẹn hai cái tủ: một cao có mặt kiếng soi ở một bên cánh cửa và một thấp gồm toàn là ngăn kéo: Tư Cầu nhận thấy cái nào cũng đều ở đúng chỗ phải đặt của nó và nay dầu có muốn khiêng dời đi thì cũng chẳng có nơi nào khác cho thật vừa ý hơn.

Nhận xét như vậy và thấy con Ba cũng còn đang phân vân chưa biết phải dời món nào, Tư Cầu đâm ra hoài nghi. Anh ta mím môi nhìn chầm chập vào mặt con Ba như để dò xét.

Con Ba lúng túng nhìn quanh rồi chỉ đại cái bàn phấn cho bác Tám và nói tỉnh khô:

- Tôi tính nhờ bác Tám với anh Tư phụ lực vô khiêng cái bàn phấn này đem đi chỗ khác giùm tôi.

Bác Tám nhìn sững cái bàn thấp lùn có tấm gương soi hình tròn ở phía trên và với vô số chai lớn chai nhỏ, hộp vuông hộp tròn bày lủ khủ trên mặt bàn có lộng một miếng kiếng dầy. Bác nheo nheo đôi mắt rồi nói:

- Dạ thưa bà hai, theo tui nghĩ: cái bàn... “dồi phấn” này để ở chỗ đó thì nhứt hạng rồi. Dạ, chỗ đó gần cửa sổ sáng trưng thiệt không đâu hơn được đó bà hai.

Tư Cầu nghe bác Tám nói có lý như vậy bắt cười khan một tiếng nho nhỏ.

Con Ba đảo mắt liếc xéo anh ta rồi trả lời bác Tám một cách châm bẩm:

- Tôi muốn dời nó đi đâu tôi biết mà! Trên đầu tấm gương có gắn đèn điển thì tối với sáng có ăn nhằm gì mà bác nói cho mắc công hổng biết nữa!

Bị cự, bác Tám cuống quít nói gỡ:

- Dạ tui nói là nói vậy chớ tùy ý bà hai muốn dời đâu thì tụi này hè nhau khiêng cái rụp liền. Cái bàn này nhẹ xều mà! (đoạn bác day sang phía Tư Cầu) Chú Tư tiếp qua một tay chú!

Tư Cầu vẫn đứng lựng khựng một chỗ:

- Ối, có cái bàn chút xíu đó, một mình bác rê đi cũng đủ rồi mà!

- Coi, chú hổng thấy mấy chai đầu thơm, son phấn để lển nghển ở trên bàn đó sao! Qua mà kéo một cái là nó đổ vãi ra hết.

Tư Cầu đành bước lại đặt tay vào nắm lấy mép bàn dở hổng lên. Anh ta ngó con Ba rồi hỏi trống không:

- Bây giờ khiêng đem đi đâu nè?

Con Ba chỉ vào phía trong:

- Đem vô để trong góc kia giùm tôi, chỗ gần cái tủ đứng đó!

Tư Cầu quay sang bác Tám:

- Đi bác, khiêng phứt cho rồi để còn xuống làm công chuyện khác chớ! Ứ hự, ở chỗ sáng trưng hổng muốn lại đòi dời vô chỗ tối hù!

Nghe nói như thế, con Ba cười mủm mỉm nghiêng đầu nghìn theo Tư Cầu đứng khom lưng cùng với bác Tám lúc thúc khiêng bàn phấn đặt vào chỗ mới.

Xong xuôi đâu đó, Tư Cầu đưa tay ngoắc bác Tám:

- Thôi mình đi xuống bác!

Con Ba vội chạy lại đứng chận ở cửa:

- Ý khoan đã! Tôi còn nhờ thêm một việc này nữa mà! (rồi nó quay sang bảo bác Tám) Nè bác, tôi nhờ bác chạy xuống dưới nhà lấy lên kềm búa và một mớ đinh bốn năm phân gì đó, để tôi... cậy anh Tư đóng giùm tôi mấy chỗ này nữa...

Bác Tám chưa kịp trả lời thì Tư Cầu đã lách mình xông tới trước:

- Nè bác Tám, bác ở trên này đi, để tui xuống dưới lấy đem lên cho!

Nhưng con Ba vẫn đứng chận ở cửa và ngó bác Tám lườm lườm:

- Bác Tám đi lấy giùm tôi đi bác! Bác biết chỗ, chớ anh Tư đây có biết đâu! Đi đi bác!

Con Ba vừa nói vừa hất hàm như để hối thúc thêm bác Tám. Bác ta đứng lớ ngớ ở đó một đôi giây rồi thở dài bước ra khỏi cửa.

Thật tình bác cũng chẳng rõ chỗ để kềm búa ở đâu! Hơn thế nữa, khi nhận thấy con Ba hối bác đi và một hai giữ Tư Cầu ở lại, bác càng thêm rối ruột rối gan không biết tìm cách gì để “giải vây” cho người bạn trẻ tuổi ấy.

Đi được hai bước, bác quay vụt trở lại, và cũng vừa lúc đó con Ba đang vói tay đóng cửa. Bác vội kêu lên:

- Dạ thưa bà hai!

Con Ba ngừng tay lại, ló đầu qua kẹt cửa, cau mặt hỏi:

- Gì nữa đó bác?

Bác Tám ấp úng:

- Dạ... chỗ để kềm búa... tôi cũng chưa rành...

- Hứ, có vậy mà cũng kêu giựt ngược người ta lại! Bác không biết thì xuống hỏi mấy anh em ở dưới nhà.

- Dạ ở dưới nhà chắc cũng hổng có gì trước đây đã có lần tui tính mượn để đóng guốc... Dạ mấy thứ đó bên công xưởng mới có...

Con Ba cằn nhằn:

- Thì bác làm ơn đi tuốt qua bển mượn không được sao? Thôi đi giùm tôi một chút bác! (nhưng rồi nó lại cười một cách đầy ẩn ý và chậm rãi nói tiếng) Mà bác cũng cứ thủng thẳng nghen! Công việc này cũng không gấp mấy... tôi còn nhờ anh Tư xếp dọn lại cái này nữa...

Đoạn nó đóng sập cửa lại...

Bác Tám định nói thêm nữa nhưng không kịp. Bác nhìn trân trối vào cái nắm cửa hình hột xoài đang từ từ xoay qua một vòng rồi ngừng hẳn, và bác toát mồ hôi khi nghe có tiếng chìa khóa rột rẹt trong ổ... tiếng cái chốt cửa bật qua nghe cái “cắc”... rồi tiếng chìa khóa bị rút tuột ra...

Bác lắc đầu năm bảy cái để định thần lại, rồi lẩm bẩm nói một mình như than như thở:

- Ý trời ơi! Cái điệu này thì nguy cho chú Tư nó đến nơi rồi còn khỉ gì! Hèn chi bả bày đặt sai mình đi lấy kềm lấy búa: kềm búa ở tuốt bên công xưởng, và chắc bà nội đó bả cũng dư biết là mình không thể léo hánh sang bên đó được!

Bác luýnh quýnh đi tới đi lui trong hành lang lầu như gà mắc đẻ, rồi chạy tuốt ra phía cửa sổ trước nhà ngó mông dưới đường để... chắc lưỡi liên hồi:

- Cha, rủi thẳng hai nó trở dìa bất tử thì trời xuống đây bây giờ cản nó cũng hổng nổi! Sao chú Tư hồi nãy chú hổng vọt mẹ chạy xuống lầu cho rồi. Mình biết trước là thế nào cũng có ngày này thì đúng y là... có cái ngày này!

Vừa lúc đó, nghe có tiếng giựt cửa rầm rầm đằng phía buồng ngủ của con Ba nên bác quầy quả chạy trở lại. Bác định lên tiếng hỏi Tư Cầu nhưng rồi lại không dám. Bỗng có tiếng la hét của anh ta vọng ra khiến bác nghiêng tai sát gần thêm cánh cửa một chút nữa. Cái hột xoài cửa lại bị vặn, bị giựt nghe rầm rầm, rồi có tiếng Tư Cầu quát tháo ở trong phòng:

- Có mở cửa ra hông tui đạp bể tung hết bây giờ?

Tiếng nhỏ nhẹ của con Ba đáp lại:

- Anh Tư, anh sao kỳ quá! Thì có cái gì để thủng thẳng rồi mình tính với nhau chứ chưa chi anh dộng cửa ầm ầm như vậy đã không có ích gì mà còn nguy hiểm nữa là khác! Đây, em hỏi anh, rủi lính canh ở dưới nghe thấy, tụi nó chạy lên đây hỏi rồi anh tính làm sao nè?

Bác Tám nghe câu hỏi đó cũng bắt... ớn xương sống và bác lắng tai kỹ để coi Tư Cầu trả lời ra sao...

Mãi một hồi lâu sau, bác mới nghe tiếng Tư Cầu và lần này hết còn hung hăng như trước mà có vẻ rụt rè lo ngại và có giọng thở than:

- Đó, anh đã nói mà em hổng chịu nghe, em làm như vậy rủi tụi lính nó lên rồi biết trả lời ra sao bây giờ? Còn ông nội quan hai nữa! Cái điệu này là em đưa đầu anh cho tây nó nã đạn vô chớ thương yêu, nhớ nhung cái gì mà... ác nhơn sát đức dữ vậy!

Có tiếng con Ba cười nho nhỏ rồi một giọng nói ngọt như mía lùi đáp lại lời Tư Cầu:

- Anh khéo lo thì thôi! Em nói như vậy chớ thử thời tụi lính canh có nghe động chạy lên em cũng dư sức trả lời! Bất quá em nói em nhờ anh đóng sửa cái bản lề hay cái ống khóa cửa... Đó là cách thứ nhất và còn một cách thứ hai nữa anh còn muốn biết không hả anh Tư?

Tiếng của Tư Cầu rụt rè hỏi lại:

- Còn cách gì nữa em nói phứt đi để mình... liệu coi cái nào hay hơn hết.

- Anh muốn biết hả? Cách này thì... sẵn đây vui miệng em nói luôn chơi chớ... hổng có xài đến đâu! Đây nè, nếu em ác và nếu anh... không biết điều, có tụi nó lên em sẽ nói... em sẽ nói là anh khóa cửa lại để làm hỗn với em, em chống trả nên chạy vuột ra đập cửa rầm rầm để kêu cứu đó! Em nói sơ sơ như vậy anh nghe có lý hông?

Ở ngoài này bác Tám nghe con con Ba nói như thế bác cũng đủ mướt mồ hôi trán. Và bác không lấy gì làm lạ khi nghe Tư Cầu kêu lên mấy tiếng gần như thất thanh:

- Ý trời trời... em nói giỡn hay là nói thiệt đó? (nhưng rồi giọng nói của anh ta trở nên hơi hơi cứng cỏi, dường như là ráng làm tỉnh lại) Nhưng em nói dựng đứng như vậy chưa chắc tụi nó tin em, còn anh đây nữa chi? Bộ anh hổng có miệng hay sao?

Tiếng con Ba cười giòn tan:

- Thôi đi tía non! Thôi đi cưng ơi, cưng đừng làm ra bộ là khôn khéo hơn người ta... Thì đây, nếu em muốn cho tụi nó tin chắc cứng lời em thì dễ ợt mà! Anh coi, em làm như vầy nè... nè...

Bác Tám nghe tiếng nút áo tuột mạnh ra khỏi khuy kêu bừng bực, rồi tiếng rơi “xạch” của một vật gì, ý chừng cũng nhẹ nhàng lắm, bị liệng xuống sàn gạch bông gần sát một bên cánh cửa.

Giọng nói đỏng đảnh của con Ba lại vang lên:

- Rồi em vò cho rối nùi tóc tai nữa nè... Rồi em... nè anh Tư anh muốn hông, em làm tới cho mà coi! Còn cái này nữa nè... em...

Có tiếng Tư Cầu hớt hải chận ngang:

- Thôi, thôi em Ba ơi! Nội bấy nhiêu đó cũng đủ chết anh rồi... (rồi bác Tám nghe Tư Cầu kêu ú ớ) Coi coi... bộ em tính... Tội nghiệp anh mà em!

Tiếng con Ba cười rộ lên, kế tới một giọng nói ra vẻ chanh chua:

- Cha! Ở trong này lâu ngày chầy tháng thèm thấy mồ bây giờ người ta đem dưng tới miệng còn làm bộ mại hơi hoài! Anh thiệt anh hổng thèm phải hông? Anh ngon anh nói một cái một đi! Khoái chí tử mà còn làm bộ nói “tội nghiệp”!

Tiếng Tư Cầu ấp úng van nài:

- Thôi mà em, em nói nặng nói nhẹ anh làm gì! Hổng nói giấu chi em trong hoàn cảnh tù tội... khô đói mà gặp dịp như vầy là... nhứt hạng rồi còn gì nữa! Nhưng em hổng ngó lại sau lưng: rủi thằng nào nó thấy nó đi thọc bậy một cái thì kể như đời của anh tàn gấp, hay là rủi ông quan hai ổng trở dìa bất tử thì... mạng của anh kể như “dĩ tiệt”...

Giọng của con Ba đáp lại vẫn không có vẻ gì nao núng mà còn như thêm cả quyết nữa là khác:

- Mốc xì họ! Thằng quan hai nó đi hội ít lắm cũng tới một giờ trưa mới về, bộ anh nói em... làm ẩu hay sao? Còn cái chuyện “có ai khác” thấy thì anh khỏi lo, hay nếu có, thì chỉ có bác Tám biết được thôi! (rồi con Ba cười nói tiếp một cách như đắc ý lắm) Ví dầu bác có thấy cũng hổng sao mà còn vững bụng thêm nữa!

- Ý trời ơi, ông già ấy ổng khó giàn trời mây! Chuyến này ổng biết ổng xài xể cho anh nghe, tàu ghe nào mà chở cho hết!

- Em đã nói: có bác mình thêm vững, có bác thì dầu muốn dầu không bác cũng phải canh chừng giùm cho hai đứa mình, kẻo rủi ra có bề gì thì bác cũng bị họa lây chớ bộ giỡn sao! Ông già đó ổng rành đời lắm thế nào mà ổng chẳng thấy cái chỗ “lợi hại” đó! Em nói như vậy có đúng không cưng?

Bác Tám nghe bấy nhiêu lời đó bắt nổi xung lên. Bác giơ tay lên định đập cửa kêu Tư Cầu để phá đám cho bõ ghét, nhưng rồi bác lại lắc đầu thở dài buông thõng tay xuống rủa thầm trong bụng:

- Thiệt là mình già mà còn bị mắc mớp con quỷ cái! Nó cao tay ấn quá cỡ như vậy hèn chi tây tà gì nó cũng xỏ mũi ráo nạo chớ đừng nói chi cỡ chú Tư!

Bỗng có tiếng Tư Cầu, giọng đứt khoảng vang ra, ban đầu còn cự nự, rồi như van nài, rồi như chống chỏi, rồi như... chịu thua luôn:

- Coi, em làm gì kỳ vậy!... Cha, để khi khác hổng được sao em!... Anh nói hổng được mà! Ứ hự, cái điệu này... em hại anh có ngày...

Bác Tám không nghe con Ba nói năng gì hết mà chỉ có tiếng “ngừ ngừ” như khi bậm môi nghiến răng, văng vẳng lọt ra...

Bác thở hắt ra một hơi dài, lắc đầu nhún vai rồi nhón gót bước nhẹ về phía cửa sổ để canh chừng lối ra vào phía trước nhà... Bác Tám đứng trên cửa sổ lầu hết ngó mông ra phía dưới đường đến trông chừng về phía cửa buồng của con Ba. Bác sốt ruột móc thuốc ra vấn hút, nhưng bác chỉ bập bập được một vài hơi rồi liệng mạnh điếu thuốc xuống lầu.

Bác tháo chiếc khăn tắm quấn nơi cổ ra lau mồ hôi trán rồi lẩm bẩm than thở một mình:

- Thiệt là “tiền oan nghiệp chướng” gì á! Ai ăn dộng, ai sung sướng gì đâu hổng biết mà bắt thằng già này lo méo mặt! May mà bà nội đó bả khéo canh cái ngày thằng quan hai nó đi hội, chớ hông thôi mình đây cũng... xón ra trong quần chớ phải chơi...

Rồi bác vừa ngáp dài vừa vung vai một cách khoái trá... Bỗng có tiếng con chó bẹc-giê kêu ử ử và sủa gâu gâu như đón mừng ai ở dưới sân sau nhà. Bác Tám vội chạy ra phía cửa sổ ở phía sau lầu để vừa kịp thoáng thấy viên quan hai bước vô nhà và con chó thì nhảy chồm chồm một bên chân chủ của nó.

Bác tái mặt chạy a lại buồng con Ba và đưa tay lắc lia lịa cái quả nắm hột xoài:

- Bà hai ơi, chết rồi!... Ông hai dìa tới dưới nhà kia kìa! Tư ơi Tư mau đi...

Bác chưa nói được hết câu thì đã nghe có tiếng giày của viên quan hai nện thình thình trên mấy bực thang lầu.

Bác lại lắc lắc cái hột xoài và hớt hơ hớt hải báo động:

- Tới rồi bà hai ơi!

Tiếng viên quan hai xua đuổi con c