← Quay lại trang sách

Phần V

Phần V

ư Cầu chớp mắt lia và nghẹn ngào đáp:

- Anh biết hỏi em điều gì nữa bây giờ... Ờ em còn ở chỗ này hoài không?

Con Ba lắc đầu:

- Chắc là không mọc rễ luôn ở đây đâu, một phần vì ông hai là nhà binh nhà tướng nay ở đây, mai đổi đi chỗ khác không chừng, một phần khác thì... cuộc đời của em nó cứ... lung tung hoài... chắc anh dư biết!

Tư Cầu chắc lưỡi:

- Cha, như vậy sau này muốn kiếm thăm em thì biết đâu mà lần! Hay là em có đi đâu nhớ gởi ba chữ dìa dưới vườn cho anh biết nghen em!

Con Ba thở ra:

- Cái chuyện thăm viếng đó, em coi bộ còn lâu đa! Còn cái việc thơ từ thì... thời buổi này đường xá gì đứt đoạn hết, dầu em có muốn viết thư cho anh cũng không làm sao gởi cho tới tay được. Tốt hơn là mình để tới đâu hay tới đó... Thôi, chiều nay anh đi cho được nhiều may mắn và luôn mạnh khỏe!

Tư Cầu hốt hoảng nói:

- Coi, gấp gì vậy em? Em ở đây thêm một chút nữa hổng được sao! Bề gì đây cũng là lần chót...

Con Ba lắc đầu mỉm cười:

- Anh làm như đây là bến tàu Nam Vang vậy! Và chắc anh cũng quên phứt cái chuyện anh là một tù nhơn sắp sửa vượt ngục! Thôi chiều nay anh cứ mạnh dạn và... đàng hoàng mà đi, và em đã căn dặn điều gì thì anh ráng nhớ kỹ và làm đúng y bon theo. Đó cũng là một cách... anh nhớ thương em thiệt tình vậy nghen!

Con Ba vừa nói vừa chậm rãi bước lùi dần về phía chân cầu thang lầu:

-... À em nhờ anh nói lại với chị Phấn: để khi nào mọi việc êm thấm hết rồi em sẽ ra thăm chỉ. Thiệt chỉ cũng hết lòng lo cho anh, vậy khi ra tới ngoải anh ráng lo mà trả ơn cho người ta!

Tư Cầu nhăn nhó:

- Thôi mà em!

Con Ba tay vịn lan can thang lầu, tay đưa lên vẫy chào:

- Chuyến này anh đi cho hên hoàn toàn nghen! Và bây giờ thì... em lên trên lầu luôn nghen!

Nói xong, cô chạy thẳng một mạch lên trên...

Tư Cầu vội giơ tay ra phía trước như muốn giữ lại và lấp bấp kêu lên:

- Em Ba! Em Ba...

Rồi chợt nhận thấy tiếng gọi của mình hơi to, và con Ba cũng đã đi lên khuất, Tư Cầu đứng sững ở đó nhìn trân trối lên phía chiếc cầu thang lầu bỗng trở nên trống trải và dài thượt một cách lạ lùng...

Tiếng “rầm” của cửa phòng bên trên đóng lại làm cho Tư Cầu vừa giật mình vừa thấy đau nhói ở trong tim, và tưởng chừng như đó là một thứ tiếng vang của đôi cánh cửa Quá Khứ khép chặt lại đời đời trên hình ảnh của con Ba...

Anh em lao công đã bắt đầu nghỉ làm để chuẩn bị về trại.

Thấy Tư Cầu đứng thẫn thờ một chỗ, bác Tám ngoắc anh ta lại:

- Làm gì đứng như trời trồng ở đó hoài vậy chú Tư! Sao chú hổng lo tắm rửa rút đi để còn sắp hàng về trại ăn ba hột cơm chớ!

Tư Cầu ấp úng đáp:

- Dạ... tui không tắm bác Tám à! Bữa nay thấy trong mình hơi... khó chịu.

Bác Tám bước gần lại và đưa tay rờ trán Tư Cầu:

- Chú em làm sao vậy? Không, đầu cổ mát rượi... hay là chú em mầy đau bụng. Qua thấy mặt mày chú em tái mét và nhăn nhó...

Tư Cầu lấp bấp tìm cách trả lời cho xuôi:

- Không có sao mà bác! Tui chỉ thấy trong mình hơi... eng eng vậy thôi. Bác cứ lo tắm rửa phần bác đi, bác để thây kệ tui.

Bác Tám có vẻ phật ý:

- Coi chỗ anh em quen lớn thì cần có nhau những lúc trái trời trở gió như vầy, chớ cái lúc mạnh giỏi xởn xơ thì ăn thua gì! Đây nè, qua có hộp cù là “Con Cọp” đây, chú em lấy xức đi... coi vậy mà đỡ lắm nghen!

Tư Cầu buộc lòng phải mở nắp hộp cù là lấy dầu thoa xức qua loa trên hai bên thái dương. Xong rồi cầm lấy bàn tay bác Tám ngửa ra rồi chậm rãi đặt hộp dầu vào lòng bàn tay chai cứng ấy và cảm động nói:

- Bác Tám, từ khi bị nạn lọt vô đây may mắn được làm quen liền với bác... thiệt tui mừng cũng có mà buồn cũng có nữa...

Bác có vẻ chưng hửng:

- Coi, bộ Ông ứng hay Bà hành gì bữa nay chú mầy ăn nói kỳ cục hổng ăn nhằm trên dưới gì hết ráo!

Tư Cầu gượng cười tiếp:

- Mừng vì được có một người bạn già tốt, quá tốt... thiệt còn hơn bà con ruột thịt nữa...

Bác Tám gật gù:

- Ờ cái đó thì tạm cho là... được đi! Còn cái chuyện “buồn”. Qua có làm điều gì mích lòng mích bề đâu mà để chú em phải... buồn qua chớ hả?

Tư Cầu lắc đầu lia lại:

- Buồn là... buồn khác, chớ hổng phải buồn trách gì bác đâu! Buồn đây là tui buồn... vì đã lắm lần làm phiền rộn bác những chuyện... mắc dịch mắc toi gì đâu đâu...

Bác Tám nói chận ngang:

- Vậy mà qua tưởng chú em mầy phiền qua cái gì chớ! Còn cái chuyện chú em nói đó... ối, ăn thua gì! Chú em mà đứng vào địa vị của qua, chú em cũng không thể mần ngơ được. Anh em mình quen biết nhau làm đách gì mà hổng giúp đỡ nhau được trong những lúc... ngặt đó!

Câu nói ấy càng làm cho Tư Cầu thêm bứt rứt trong lòng. Anh ta sững sờ nhìn bác Tám rồi nói như mê sảng:

- Phải... anh em làm gì mà không giúp đỡ nhau được trong những lúc ngặt ấy! Vậy mà tui không giúp được ai hết, cái đó mới thiệt là kỳ!

Bỗng anh ta cầm lấy tay bác Tám giựt giựt mấy cái liền:

- Nè bác Tám... tui có điều này muốn nói với bác.

- Gì nữa đó cha nội! Chắc sắp sửa rắc rối nữa hả?

Tư Cầu nhìn thẳng vào mắt bác Tám:

- Chút nữa đây tôi trốn khỏi nơi này đa bác!

Bác Tám trợn mắt nhìn anh ta rồi bác dáo dác nhìn quanh, đoạn hạ giọng cự nự:

- Bộ qua mới nói... ngọt với chú mầy đây, rồi chú mầy tính làm tới sao chớ. Lỡ lộn xộn với bà hai thì còn châm chế được, bây giờ chú mầy lại tính chuyện động trời đó nữa. Ê cái đó chẳng êm đâu nghen chú Tư!

Tư Cầu chắc lưỡi:

- Hổng phải vậy đâu! Tui muốn rủ bác cùng đi với tui, mọi việc đã sắp đặt sẵn hết rồi.

- Cùng đi với chú mầy? Thôi, thôi cho qua xin. Qua già như vầy chớ còn ham sống lắm chớ hổng muốn chết bỏ vợ con... mồ côi đâu!

- Ý trời ơi, tui nói thiệt mà bác! Đây nè..

.

Và Tư Cầu kể sơ cho bác Tám nghe đầu đuôi câu chuyện vượt ngục.

Nghe xong bác cắn môi suy nghĩ một hồi rồi thở dài nói:

- Cha chả, cái điệu này này lẩm rẩm mà nguy há! Ở lợi thì cũng chết ra đi thì... (bác nắm lấy tay Tư Cầu) Thôi, chú em đi một mình đi, qua ở lợi canh chừng cho chú em một lần này nữa là lần chót. Qua từng tuổi này cũng gần kề miệng lỗ rồi, chú em còn giúp ích cho đời được.

Tư Cầu xuống giọng năn nỉ:

- Tui lạy bác, bác làm ơn dông với tui đi, chớ bác ở lại đây, tui rứt ra không được, rồi cứ chùng chình như vầy hoài rút cục dám chết chùm cả đám hết lắm. Bác nghĩ lại đi bác Tám, bác còn có bác gái và con cái lùm đùm lề đề ở nhà, bác nên nhớ tới mấy người đó một chút bác à!

Bác Tám lại thở dài:

- Ứ hự, đằng nào cũng kẹt, thôi đi thì đi... nhưng ra tới ngoải qua hổng theo chú em đâu nghen! Mạnh ai nấy đi... như vậy dễ hơn.

- Coi, tui muốn rủ bác cùng vượt ngục là để cùng sống với nhau, chớ ra ngoải bác tách đi lang bang một mình, Tây nó thộp lại thì... Bà hú!

- Chú em mầy khéo lo quá: qua tuy ở vườn chớ cũng rành cái đất trên này lắm, với lại qua cũng có bà con thân thích ở miệt Phú Nhuận, chú em đừng sợ qua bơ vơ. Sợ là sợ tụi mình ra ngoài còn níu tay nhau thì dám chết dính chùm lắm đó chú em! Chú em có chịu như qua nói đó thì qua mới đi, bằng không thì qua quyết thí mạng cùng ở đây chớ hổng thèm nhích đi đâu nửa bước nữa hết!

Tư Cầu vừa lắc đầu vừa lôi bác đi:

- Thôi, để nữa ra tới ngoải rồi mình sẽ tính sau, bây giờ tui coi bộ dông được rồi đa! Tui leo lên trước hễ thấy êm thì ra hiệu bác nhào theo cho mau nghen!

- Được rồi... Cha đi cái điệu này quần áo bỏ lại trong trại hết còn khỉ gì!

Tư Cầu đứng lại móc túi lấy xấp giấy bạc mà con Ba đã trao tặng mình lúc ban sáng:

- Thiếu chút nữa tôi quên mất cái việc quan trọng này: đây nè bác cầm đỡ phân nửa số tiền này để khi ra ngoải có chút đỉnh xây xài... (rồi anh ta lại đếm đưa thêm bác Tám hai tờ giấy một trăm) Bác lấy thêm số này nữa để liệu mua quần áo khác thay đổi liền chớ vác bộ bà ba mốc cời đi ngờ ngờ ngoài đường... kỵ lắm đó bác!

Bác Tám ngần ngừ chưa chịu lấy:

- Chú em chia cho qua phân nửa cũng hậu lắm rồi...

Tư Cầu nhét luôn hai tờ giấy bạc vô tay của bác:

- Ậy tui còn mối khác có tiền nữa mà! Bác quên bà chủ tiệm cây à?

Bác Tám vừa lấy tiền bỏ vô túi vừa liếc anh ta cười nói:

- Lẩm đẩm vậy mà cũng nhờ cậy mấy bả nhiều trong những lúc ngặt nghèo này hén chú! (rồi như nhớ trực lại điều gì, bác níu tay Tư Cầu hấp tấp hỏi) Ý quên nữa, chú trả gói hột bông ngải giống lại cho qua, để sẵn dịp này qua đem dìa dưới trồng chơi chớ!

Tư Cầu moi túi lấy một gói giấy nhỏ trao cho bác:

- Đây nè cha nội! Quý giá thì thứ đó hổng biết! Nội cái mạng sống của tụi mình đây, lát nữa cũng chẳng biết còn mất ra sao chớ đừng nói gì khác nữa!

Bác Tám cười giả lả:

- Chớ để chú đem dìa tuốt dưới nhà chú sao hả?

Rồi bác đứng lại nhìn kỹ một vòng chung quanh:

- Được lắm chú Tư à! Bốn bề tứ hướng gì cũng êm hết, mấy anh em khác thì mắc lu bu lo dìa trại, tụi mình liệu mà “khơi” đi hông thôi trễ đa chú!

Tư Cầu cũng nhìn quanh:

- Ừ khơi thì khơi... Tui đi trước nghen bác!

- Lên trên nóc nhà rồi nhớ coi chừng kỹ nghen chú Tư! Niệm Phật cho dữ đi chú! (rồi bác khấn lẩm bẩm) Ông Ngay Trời Phật, Thánh Thần bổn cảnh, Chúa ngục cùng cô hồn các đảng... độ mạng cho tui với chú Tư nó qua khỏi được phen này, tui xin... tui xin dìa cúng một heo... và ăn chay trường một tháng, Ông Ngay...

Trong lúc ấy Tư Cầu mon men bước lại phía bên hông dãy nhà bồi bếp, xách một chiếc thang mà anh em đi sơn nhà dựng ở đó, đem bắc dựa vào tường. Xong xuôi anh ta hất hàm hỏi bác Tám và bác này khẽ gật đầu. Yên tâm, Tư Cầu leo phắt lên mấy bực thang.

Đến nửa chừng anh ta bỗng dừng lại ngoái đầu ngó lên phía cửa sổ trên lầu có ý mong tìm con Ba một lần cuối...

Tấm màn vải xanh lợt đã che kín khuôn cửa sổ từ bao giờ, Tư Cầu có vẻ thất vọng, nhưng liền lúc đó cánh màn chao động, và anh ta thoáng thấy một nửa mặt của con Ba lấp ló một bên kẹt màn vừa được vén nhích qua một chút...

Tư Cầu nghển cổ lên như để cố nhìn cho kỹ, cho rõ... Một bàn tay nhỏ nhắn thò ra ngoài vẫy nhanh và tấm màn được kéo phủ kín lại như cũ...

Tư Cầu thở ra một hơi dài rồi leo thoăn thoắt lên nóc nhà. Anh ta mọp sát người xuống mái ngói, thò đầu ra ngó về phía hai đầu lô cốt để xem động tĩnh.

Đúng như con Ba đã dự đoán, giờ này không có một ai để ý đến chỗ này hết. Tư Cầu bèn giơ tay ngoắc bác Tám. Bác Tám vội vã leo rút lên làm cho mấy nấc thang tre kêu “keen keéc” một cách thật dễ... sợ.

Đợi cho bác Tám lên tới nơi, Tư Cầu bò thẳng ra mé ngoài và buông mình phóng nhảy xuống đất như trái mít rụng. Tư Cầu vừa lồm cồm đứng dậy thì một tiếng quát rợn người từ đằng phía lô cốt vang lại, tiếp theo là tiếng lên cò súng nghe lách cách làm cho Tư Cầu thiếu điều cóng chân lại... Anh ta sợ quýnh cúi gập người xuống rồi chạy thục mạng về phía mấy cụm lùm bụi trước mặt...

Một tràng tiểu liển nổ dòn tan và những mũi đạn bắn tung đất cát lên cách sau lưng Tư Cầu độ non một thước.

Anh ta cắm đầu cắm cổ lủi bừa tới, nhưng vừa lúc đó mấy tràng tiểu liên sau lại trở hướng về trên phía nóc nhà bồi bếp, nơi bác Tám còn mắc kẹt trên ấy.

Bác nằm sát trên mái nhà và đạn tiểu liên cứ đua nhau ria tới làm cho các tấm ngói nứt bể rớt nghe loảng xoảng. Biết ở lại cũng không xong, bác Tám túng thế quá liều mạng bò nhanh ra phía ngoài, đứng vụt lên nhảy bừa xuống...

Chân bác vừa chạm đến mặt đất thì một viên đạn bay tới xuyên vào bả vai làm cho bác nghiêng người suýt ngã. Bác cắn răng đưa tay giữ lấy chỗ bị thương và chuệnh choạng chạy lủi về phía trước.

Tư Cầu núp trong bụi rậm vội lên tiếng kêu bác:

- Bác Tám, chạy vô hướng này nè bác!

Nghe tiếng gọi của Tư Cầu, bác như hăng hái thêm phóng về hướng đó. Chỉ còn cách bốn năm bước nữa là tới bụi rậm thì mấy viên đạn cuối của tràng tiểu liên quét đuổi theo bác bén gót, đã kịp trúng đích.

Tư Cầu thấy bác chao người rồi té lật nghiêng qua một bên. Bác vừa thở hào hển vừa gắng gượng bò dậy để lủi chạy nữa...

Tiếng súng lại nổ như xé không khí... lần này bác Tám té nhủi tới trước, ập mặt xuống đường và nằm im không cựa quậy gì nữa.

Đằng này, Tư Cầu chỉ kịp thấy gói hột bông ngải trong túi của bác Tám văng ra đổ tung tóe trên mặt đất cát...

Còi báo động trong trại hú lên từng hồi chen lẫn với tiếng quát tháo và tiếng giày đinh của bọn lính gác chạy nghe rầm rập... Tư Cầu nhìn bác Tám nằm chơ vơ giữa khoảng trống trong một vài giây, rồi hối hả chui lách trong bụi rậm để chạy trốn về phía xóm nhà ở trước mặt. Và tự nhiên nước mắt anh ta chảy ràn rụa.

... Tư Cầu vừa mới lủi đầu vô trong xóm thì đã thấy Phấn hớt hơ hớt hải chạy ra níu tay anh ta dắt vào một kẹt kín:

- Trời đất ơi, em nghe súng nổ dữ quá, em tưởng đâu hổng êm rồi chớ! Thôi đi theo em cho mau!

Tư Cầu lựng khựng đứng rị lại và chắc lưỡi than:

- Khổ quá! Bác Tám bị Tây nó bắn chết rồi còn đâu! Thiệt chỉ còn một chút xíu nữa là thoát...

Phấn chưng hửng hỏi lại:

- Ủa, bộ anh có rủ bác trốn nữa sao? (rồi cô níu Tư Cầu lôi đi) Cái điệu này anh phải rời khỏi vùng này liền bây giờ! Anh thiệt hay cãi trời, cãi đất, nói cái gì cũng hổng chịu nghe hết á!

Tư Cầu còn ráng ngó ngoái lại:

- Cha, rồi hổng biết tụi nó chôn xác bác ở đâu! Thiệt là chạy ô mồ mắc ô mả!

Phấn tức mình giật mạnh cánh tay anh ta:

- Chôn đâu thì thây kệ tía nó!... Hay là anh còn muốn bịn rịn ở đây để Tây nó làm “ráp” tới rồi kẹt chết thêm hai ba mạng với anh nữa hả? Anh làm ơn đi mau mau lại đằng phía ngôi mả xưa kia kìa, và đây bộ quần áo, anh đem vô trỏng thay liền đi rồi em với anh lội băng qua phía đường bên kia đón xe về nhà.

Tư Cầu cầm lấy gói quần áo, nhưng còn ngoái cổ lại hỏi:

- Nhà nào vậy hả?

Phấn xô anh ta đi:

- Nhà nào cũng được! Lo thay quần áo đi chớ bộ đứng đó hỏi hoài sao!

Tư Cầu đành lủi thủi đi quẹo vô ngôi mả xưa...

Một lát sau anh ta trở ra tay xách bộ bà ba đen cũ.

Thấy vậy, Phấn cự nự:

- Anh vụt bộ quần áo mắc toi đó cho em! Sao anh hay tiếc của đời quá hổng biết! (rồi cô ngắm nghía Tư Cầu và nói tiếp) Ờ, anh ăn bận như vầy coi được đa. Thôi mình ra kiếm xe đi cho mau anh!

... Phấn đưa Tư Cầu ra tới Chợ-lớùn, rồi từ Chợ-lớn, hai người lên xe điển về Chợ Quán. Khi xe ngừng ở ga Pétrus Ký, Phấn níu tay anh ta kéo đi:

- Xuống đây anh!

Tư Cầu vội bước theo:

- Ủa, bộ em hổng dẫn anh dìa tiệm cây sao?

- Dẫn về đó cho sanh chuyện nữa hả? Ở đây êm hơn: em có mướn sẵn một căn nhà lá trong xóm để anh ở tạm trong đôi ba ngày hay nửa tháng gì đó. Như vậy em chạy tới chạy lui thăm anh cũng tiện vì tiệm cây ở gần đây mà!

Tư Cầu thắc mắc hỏi thêm:

- Nhưng em liệu... chú Ba ở nhà có hay biết gì không?

Phấn nhìn anh ta cười xòa:

- Hổng hay biết sao được! Anh cứ yên tâm, em hổng có làm gì... ẩu tả đâu!

Nói xong cô xăng xái đi lên trước lấy chìa khóa mở cửa:

- Đây nè, bây giờ em giao căn nhà này cho anh đây, rồi đến tối em sẽ trở qua thăm anh để đưa giấy tờ luôn một thể.

Tư Cầu đưa mắt nhìn quanh:

- Cha, tối quá! Em có sắm sẵn đèn đuốc gì không!

Phấn chạy lại bên cột nhà bật công tắc đèn lên và mỉm cười hỏi Tư Cầu:

- Như vậy được hông?

Tư Cầu bị chói ánh sáng đưa tay dụi mắt rồi sửng sốt kêu lên:

- Cha, em sắm đồ đạc hồi nào mà có sẵn hết vậy?

- Thì cũng phải lo đầy đủ cho anh chớ! Có cái gì nhiều đâu, em chỉ mua cho anh cái giường, mùng mền với vài ba cái ghế. Em sắm tạm vậy thôi, chớ nếu anh tính ở làm ăn luôn trên này thì em sẽ liệu sau.

Tư Cầu lắc đầu quầy quậy:

- Thôi như vầy... cũng đủ quá ể rồi. Anh nóng lòng nóng ruột dìa dưới vườn cho rồi, chớ ở trên này sao được. Bộ tính nộp mạng cho tây một lần nữa à?

- Ối, Sàigòn - Chợlớn rộng minh mông đại hải, người như kiến cỏ, ai biết ai đâu mà sợ! Thôi để em về nhà một chút, rồi tối tối một chút em sẽ quay trở lại thăm anh và mình nói chuyện nhiều nghen!

Tư Cầu có vẻ bứt rứt:

- Em cũng nên coi chừng coi đổi, chớ em cứ ỷ y qua lợi... buông cương thả giàn hổng nên đa! Bây giờ anh... khác chớ hổng phải như hồi đó...

Phấn háy xéo anh ta rồi cằn nhằn:

- Khác cái mốc xì họ! Anh cứ vậy hoài! Công trình người ta đưa anh về đây, anh chẳng mừng rỡ thì chớ, lại còn nói cà-lằng-nhằng nghe phát ghét.

- Thì anh nói phòng xa vậy... (rồi anh hỏi lảng ra) À em, ở đây rồi chuyện cơm nước thế nào?

Phấn vội mở bóp lấy ra một xấp mười tờ giấy một trăm đồng ghim lại sẵn nhét vô tay Tư Cầu:

- Ờ quên nữa, anh cầm tạm số tiền này, rồi mỗi bữa ra ngoài quán cơm bên chợ gần đây ăn uống cho tiện...

- Thôi em... cô Ba ở trỏng đã có cho anh chút đỉnh rồi.

Phấn cau mày:

- Coi, em đã nói để em lo cho anh về cái chuyện tiền nong mà sao con mẻ cứ làm tài khôn hoài hổng biết!

Tư Cầu trả lời cho xuôi theo:

- Vậy hả... nhưng bây giờ anh cầm lỡ rồi, với lại cô Ba cổ cũng có lòng. Mà nè em, về cái chuyện cơm nước đó, để rồi anh mua nồi niêu nấu luôn trong nhà ăn cho tiện, chớ đi ăn cơm tiệm hoài hao tốn lắm!

- Ối, thứ ăn đỡ đôi ngày hay một tuần lễ thì kể số gì. Còn nếu anh tính ở luôn trên này thì để chừng đó... có em đây bảo lãnh chuyện bếp núc cho.

Tư Cầu gượng cười nín thinh.

Phấn thở ra một hơi dài như có vẻ khoan khoái, mãn nguyện, nhìn quanh gian nhà một lượt rồi liếc xéo qua Tư Cầu:

- Căn nhà tuy nhỏ xíu mà coi bộ ấm cúng quá anh hén?

Tư Cầu miễn cưỡng gật đầu:

- Ừa...

- Có khạp nước để đằng sau em đã mướn họ gánh nước đổ đầy sẵn đó, chút nữa anh vô tắm rửa cho mát mẻ và cho hết... cái lớp tù đi... rồi tối em qua thăm anh nghen!

Tư Cầu lại gật đầu một cách... kém hăng hái:

- Ừa...

Phấn còn dùng dằng chưa chịu về:

- Anh coi lại anh còn thiếu, còn cần cái gì nữa không để rồi em sắm luôn cho?

Lần này thì Tư Cầu lắc đầu lia:

- Thôi, như vầy cũng quá đủ. Mà có thiếu thì cũng để thủng thẳng rồi mình sẽ tính... bây giờ em dìa bển đi...

Phấn bước liền lại kề sát mặt anh ta hỏi:

- Bộ đuổi hả?

Tư Cầu thối lui rồi ấp úng trả lời vớt:

- Đâu có vậy... Bề gì lát nữa em cũng còn trở qua đây mà!

Phấn nhoẻn miệng cười:

- Ừ, nhớ như vậy giỏi đa! Thôi chuyến này em về thiệt nghen!

Nói xong cô tất tả xách bóp lên đi thẳng ra ngoài đường, và ở trong này, Tư Cầu đứng tần ngần nhìn theo một hồi lâu rồi chép miệng than:

- Ứ hự... thiệt mấy con mẹ này rắc rối tổ cha!

Nghe tiếng gõ cửa, Tư Cầu hốt hoảng bò rột dậy cất tiếng hỏi nho nhỏ:

- Ai đó vậy?

Có tiếng Phấn vọng vô:

- Em đây chứ còn ai nữa! Mà làm gì anh tắt đèn tối thui vậy?

Tư Cầu lần mò bật đèn lên rồi lạch cạch ra mở cửa. Phấn bước lẹ vô rồi thuận tay vói khép chặt cánh cửa lại:

- Sao có gì lạ hông anh?

- Hổng có gì hết, nhưng anh nóng ruột và hồi hộp quá chừng quá đỗi... cái điệu này mà kéo dài chừng một tuần lễ nữa, chắc anh chịu hổng thấu quá!

Phấn dịu giọng an ủi:

- Anh sợ bóng sợ gió nên mới khổ như vậy. Em nói hổng có sao đâu! Đây nè, em đã lo đủ giấy tờ cho anh, bây giờ anh ở luôn trên này cũng không sao, chớ đừng nói gì đến chuyện về dưới.

Tư Cầu thở ra:

- Hổng nói giấu gì em, mới có hồi chiều tới giờ mà anh lên ruột cầm canh: nghe ai nói lớn bên cạnh anh cũng giựt mình và hễ có tiếng xe nhà binh thắng lại đậu ở ngoài đường, anh cũng lo thiếu điều muốn chạy mở cửa sau để tông đi cho gấp!

- Thì mới đầu nó vậy thét rồi cũng phải quen đi chớ! (rồi nó nhìn Tư Cầu cười mủm mỉm) Nhưng bây giờ có em qua đây để em... trấn an cho!

Tư Cầu cau mày:

- Người ta lo thiếu điều hụt hơi mà em cứ nói giỡn hoài!

- Thiệt chớ giỡn mốc xì họ!

Phấn vừa nói vừa cởi chiếc áo dài treo lên cây đinh trên cột nhà rồi đưa hai tay vuốt sửa lại mái tóc một cách rất đỗi tự nhiên.

Dưới ánh đèn điện sáng trưng, Tư Cầu chú ý ngay đến chiếc quần sa-teng trắng quá mướt rượt và anh ta vội ngoảnh mặt đi, rồi luống cuống lấy thuốc ra vấn hút.

Phấn quay lại thấy vậy chắc lưỡi hỏi.

- Ý cha, anh làm ơn dẹp ba cái thuốc rê qua một bên đi. Ở trên này mà anh phạch cái túi nhái đựng thuốc đó ra thì lỏ chèn hết, và thiên hạ dễ sanh nghi lắm! Với lại, anh hút chi thứ mắc toi đó tanh rình, khét nghẹt ai mà chịu nổi!

Tư Cầu cười mũi:

- Sao hồi ở trong chòi chăn vịt ngoài đồng, anh hổng nghe em chê hôi chê thúi hồi nào hết trọi vậy.

Phấn mắc cở tìm cách nói gạt phăng đi:

- Ối hồi đó... khác bây giờ khác, anh hơi đâu mà nhắc cái chuyện xa lắc xa lơ đó hổng biết.

Tư Cầu vẫn chưa chịu buông tha:

- Chắc hồi đó... anh còn... khét nắng nên nó lấp hết đi chớ gì.

Phấn háy anh ta một cái rồi uốn éo và chờn vờn đi lại gần. Đến nơi cô đưa hai bàn tay dịu nhĩu đặt lên hai bên vai Tư Cầu và lim dim đôi mắt, rồi đỏng đa đỏng đảnh nói:

- Thì cũng như bây giờ em... thơm tho như vầy nè!

Tư Cầu nói ú ớ trong miệng cái gì nhe không rõ... Anh ta không dám nhìn thẳng vào mặt Phấn nhưng trước mắt anh ta có đôi cánh tay tròn lẳn và trắng mát, có... Tư Cầu cúi gầm mặt xuống, lấy bàn chân chà chà dưới đất như muốn khỏa lấp, bôi xóa một cái gì vậy. Tự nhiên đầu anh ta nóng bừng bừng như lên cơn sốt, chẳng biết có phải tại quá hồi hộp hay vì hơi thở nồng ấm của Phấn truyền sang.

Phấn lắc vai anh ta mấy cái:

- Sao làm thinh vậy anh?

Tư Cầu như sực tỉnh:

- Ờ... hả?

Phấn lấy tay nâng cằm anh ta lên:

- Anh làm gì mà như bị ai hốt hồn vậy? Chắc tại ở trong tù lâu ngày mới ra nên nó làm như... say sóng vậy phải hông?

Tư Cầu mỉm cười đáp:

- Phải đó em!

Phấn bỏ hai tay ôm quàng lấy cổ anh ta:

- Gặp em như vầy anh có... vui hông?

Tư Cầu vội đưa tay lên gỡ nhẹ tay Phấn ra... Cô ôm siết chặt thêm một chút nữa và quắc mắt nạt nộ:

- Để yên đa! Đố anh giỏi anh gỡ ra coi!

Nhưng rồi cô lại dịu giọng hỏi lại:

- Sao anh gặp em như vầy anh không vui hả?

Tư Cầu đáp xụi lơ:

- Vui... vui lắm...

Phấn vừa ghịt thêm vòng tay vừa lắc mạnh:

- Vui, vui khỉ gì mà ngồi cú rũ vậy? Vui thì phải nhúc nhích cục cựa làm sao... chớ vui gì mà... vui trơn vậy à?

Tư Cầu sợ làm phật ý Phấn thêm nữa, nên tìm cách đáp cho xuôi:

- Anh dư biết như vậy là... mích lòng em lắm nhưng em nghĩ lại coi: anh mới chưn ướt chưn ráo ra đây thiệt tình thì sau một mẻ hú hồn hú vì hồi chiều anh như chưa... lấy lại tinh thần vậy! Phải thì gặp em như vầy mà lại ở trong lúc... bình an thiên hạ thì... khỏi nói!

Nghe Phấn thở dài quá não nuột, Tư Cầu vội tìm lời an ủi thêm:

-... Để huỡn đãi một chút em à... chớ bây giờ hổng biết tây nó bắt lại lúc nào...

Phấn chặn ngang:

- Đừng có nói chuyện xui xẻo đó không nên nghen! Mà huỡn đãi để rồi anh dông tuốt về dưới luôn hả?

- Đâu có... Nhưng còn chú Ba làm chi?

- Ờ quên nữa, anh Ba ảnh có gởi lời hỏi thăm anh đó, ảnh nói đáng lẽ ảnh lại thăm anh nhưng vì ảnh là người... buôn bán làm ăn, nên như vậy có điều không tiện...

Tư Cầu gật gù:

- Phải đa! Nhưng, chú Ba tốt như vậy mình nên ăn ở cho... phải với chú một chút.

Phấn làm bộ giận lẫy:

- Phải cái mốc xì họ! Anh sao cứ có tật đó hoài! Đến anh Ba ảnh còn biết ép bụng chịu hẹp cho em đón anh về đây, anh thì anh lại nói ăn trét hết!

- Thiệt chú Ba chú hiền quá...

Phấn cười mũi:

- Hứ, anh đã bị một lần chết lên chết xuống mà bây giờ còn ngồi đó khen thằng chả hiền! Phải em đụng ai khác hơn anh coi thằng chả có để yên không? Bề gì thì thằng chả cũng còn nhớ đã... thiếu nợ anh hồi trước khá bộn, nên bây giờ thằng chả mới ráng chịu như vậy!

Tư Cầu mỉm cười lắc đầu:

- Thiệt em hết sức: em nói cái gì cũng nghe xuôi rót ráo và bị vậy mà thiên hạ ở ngoài méo mặt hết!

Phấn lôi Tư Cầu ngồi xuống gường trong lúc đôi cánh tay của cô vẫn ghịt chặt lấy cổ của anh ta:

- Xí, tự nãy giờ cái gì anh cũng chê em hết ráo trọi vậy? Bộ ở trỏng bị con mẹ quan hai nó o bế quá chừng rồi lậm nặng phải hông! (rồi cô ngó xéo Tư Cầu nói tiếp bằng giọng khinh khỉnh) Mà cũng phải: thứ con mẻ đó già tay ấn lắm làm sao anh hổng mê được!

Tư Cầu ráng nhoi người ra:

- Bậy nà! Em bây giờ sao hay nói tầm xàm quá!

Phấn vừa rướn người lên khỏi mặt anh ta vừa siết mạnh đôi cánh tay lại rồi nghiến răng nói:

- Để anh coi, con này hỏng chịu thua con mẻ đâu!

Tư Cầu vội chống tay xuống sạp giường để cho khỏi ngã ngửa, đoạn cố lách mặt ra để kêu lên nho nhỏ:

- Ý em... em làm quá, nhà mình lại là nhà vách... lá, hai bên hàng xóm láng giềng họ biết được kỳ lắm!

Phấn hơi buông lơi ra một chút, rồi cúi xuống nhìn vào mặt Tư Cầu:

- Anh làm như còn ở dưới vườn vậy! Ở trên này, dầu cho anh... hát bội sát một bên thì cũng chẳng có ai thèm để ý làm đách gì cho mệt! (rồi cô lên giọng đả đớt nhiếc Tư Cầu một hơi) Thứ cái đồ chết nhát! Thấy người ta thương rồi làm bộ hoài nè! Em mà nổi dóa lên đố anh chạy khỏi tay em, em kêu bằng cha! Bây giờ anh tính sao đây hả?

Tư Cầu ấp úng đáp:

- Thì... để thủng thẳng...

Anh ta bỏ lửng giữa câu để đưa mắt nhìn lên dò la tình ý Phấn... anh ta đâm ra lúng túng khi bắt gặp những tia mắt sáng ngời ngời lọt qua rèm mi lim dim, những tia mắt có vẻ nửa như dọa ép, nửa như hối thúc... Tư Cầu không dám đương đầu lâu với những tia mắt ấy. Anh vội liếc nhìn xuống đôi cánh mũi hấp háy liên hồi theo hơi thở dồn mau của Phấn. Đôi cánh mũi trông dễ thương quá đỗi. Và ánh sáng của ngọn đèn điện mắc ở phía sau lưng Phấn rọi tới làm cho Tư Cầu để ý đến vành tai ngời lông măng mịn mướt.

Tư Cầu lại không dám nhìn lâu thêm nữa...

Nhưng rồi tới đôi môi của Phấn... đôi môi hơi dầy cong mà dầu có khuất ánh đèn, Tư Cầu cũng dư thấy rõ vẻ vừa khinh miệt, vừa khiêu khích mà cũng vừa quyến rũ lạ kỳ.

Anh ta bối rối cúi mặt xuống để nhìn thấy đôi nút áo đã ỡm ờ tách rời khỏi khuy từ bao giờ, có lẽ trong lúc Phấn ôm siết anh ta quá chặt và anh ta thì cựa quậy cố nhoi đầu ra.

Tự nhiên Tư Cầu có một cảm giác êm ả khác thường... Để trấn áp sự nôn nả trong lòng, Tư Cầu quay đầu nhìn ra chung quanh gian buồng: dưới ánh đèn sáng xanh, tất cả đều có vẻ ấm cúng, mới mẻ và hơi... kỳ bí như một căn phòng của một cặp vợ chồng mới cưới hồi ban chiều.

Tư Cầu nhìn chiếc giường rộng rãi với chiếu, mùng mền, gối mới tinh... và bỗng mỉm cười khoái trá khi chợt nghĩ rằng: đêm nay cũng là đêm đầu tiên anh ta được ngủ trên giường đàng hoàng sau bao nhiêu đêm ngủ chen lấn trên nền xi-măng nhám cát.

Tự nãy giờ Phấn nín thinh nhìn anh ta không nháy mắt, nín thinh trong một sự chờ đợi không phải là không đầy hồi hộp...

Cô bỗng cất tiếng hỏi Tư Cầu:

- Cười gì vậy anh Tư?

- Hông... À, anh cười... một cái này em hổng biết được đâu!

Phấn không hỏi thêm nữa. Cô từ từ rút tay khỏi cổ Tư Cầu rồi bò lên giường nằm sát vào phía trong, đoạn lấy bàn tay đập nhè nhẹ xuống mặt chiếu chỗ còn trống một bên cạnh.

- Nằm xuống đây mà nghỉ lưng một chút anh Tư! Tự nãy giờ, hai đứa cứ ngồi hoài mỏi thấy mồ!

Tư Cầu ngần ngừ:

- Ờ, em nằm nghỉ đi... để thây kệ anh.

Phấn cau mày:

- Coi, anh này sao kỳ cục quá! Anh nói câu nào ra cũng thấy ghét hết! Phải người khác vô đây thì thế nào mà họ chẳng mừng rỡ, vồn vập, còn anh... anh cứ không ngơ hoài! (rồi cô lên giọng chanh chua nói tiếp) Ờ mà phải: chắc bị ở trỏng mấy tháng nay no đủ với con mẹ quan hai lắm mà, hèn chi ra đây làm bộ hoài!

Tư Cầu nhăn nhó năn nỉ:

- Ý trời ơi, em sao khó tổ mẹ! Người ta lo quýnh đây đã hổng biết thương mà còn nằm đó cằn nhằn nhức tai nhức óc nữa!

Phấn làm bộ cự nự lại:

- Cha, anh có để yên cho người ta thương đâu! Hễ rớ tới anh một chút thì anh làm bộ làm tịch như trong mình em có gai vậy! Anh thiệt hổng ưa dịu ngọt mà!

Phấn vừa nói vừa đưa hai chân quặp lấy ngang hông Tư Cầu lôi mạnh để bắt anh ta phải nằm xuống.

Tư Cầu luống cuống định gỡ ra nhưng bàn tay anh ta vừa đặt lên cổ chân của Phấn thì lại nằm yên ở nơi đó: đôi bắp chuối chân trắng nõn của Phấn dốc nghiêng xuống làm cho anh ta như bị chóa mắt...

Phấn vẫn không lơi rình sát mọi cử động của Tư Cầu và Tư Cầu chỉ khựng lại có chút xíu đó thôi cũng đủ cho cô mạnh dạn xấn tới... Cô cười mủm mỉm nhìn bộ mặt ngây ra của Tư Cầu rồi chậm rãi nhích người lại gần một chút nữa, đoạn quặp chân cho thêm chặt vào hai bên eo ếch của Tư Cầu và từ từ kéo rị anh ta xuống...

Tư Cầu riu ríu ngả người theo y như một cây ta bị trốc gốc dần dần...

... Phấn lấy ngón tay chỉ chỉ vào trán anh ta:

- Thiệt trên đời mới có một anh được như vầy nghen! Vậy mà làm bộ cho người ta mệt công nhọc sức quá hè!

Tư Cầu nhíu mày nhìn sững con Phấn một hồi lâu như có vẻ suy nghĩ một điều gì lung lắm. Trong lúc ấy Phấn nín lặng nhìn lại anh ta, nửa như si mê, nửa như chờ đợi. Cô tẩn mẩn đưa mấy ngón tay âu yếm vuốt xuôi qua một bên chùm tóc của Tư Cầu rơi xõa xuống trán...

Tư Cầu thở ra một hơi dài rồi đưa tay mân mê một bên vai tròn mát của Phấn... Thấy vậy Phấn nhoẻn cười nhắm mắt lại, rồi nhủi đầu vô cổ Tư Cầu như để nép trốn...

Tư Cầu bỗng bò rột dậy. Phấn mở choàng mắt ra, nghển cổ lên và đưa tay níu áo lại hỏi giựt ngược:

- Anh làm gì vậy? Anh đi đâu đó hả?

Tư Cầu nhảy phắt xuống giường rồi quay đầu nhìn đáp một cách... tỉnh khô:

- Đi tắt đèn... Bộ hổng cho hả?

Phấn thở khì ra rồi buông tay nằm sãi xuống giường:

- Vậy mà hổng nói, làm ngươi ta tưởng...

Tiếng thắng gấp của một chiếc xe đậu ngoài đường cái làm cho Tư Cầu giựt mình vội gỡ tay Phấn ra nằm lại qua một bên và nghển cổ lên nghe ngóng động tĩnh.

Phấn lắc mạnh vai anh ta mấy cái liền:

- Cái gì nữa đó ông nội? Anh làm cái gì mà lập cà lập cửi...

Tư Cầu chắc lưỡi:

- Làm ơn làm phước nín thinh giùm một chút coi bà nội.

Phấn vẫn còn cằn nhằn:

- Thằng cha này sao... luôn luôn có chuyện hoài hè!

- Xe nhà binh tới kìa bà!

Phấn lôi anh ta xuống:

- Anh sao lo sợ bá vơ hoài! Nhà của mình ở gần bên đường lớn thì giờ giấc nào hổng có xe cộ qua lại. Mà sao anh biết là xe nhà binh chớ?

- Thì... nó chạy rần rần rồi thắng nghe kééc... kééc đó... Bây giờ mình tính sao đây em?

Phấn lục đục một hồi rồi bò dậy bước xuống giường căn dặn:

- Anh ngồi yên đây nghen, để em chạy ra coi thử một chút xem có phải đúng như vậy không!... Mà chưa chắc có, vì thường thường xe nhà binh nó cũng chạy hà rầm trên con đường này.

- Ờ em đi nhóng thử coi... Mau mau nghen!

Một lát sau cô quay trở vô và chẳng nói chẳng rằng đi thẳng lại cột nhà bật đèn lên.

Tư Cầu sốt ruột hỏi:

- Sao em! Em ra ngoải có cái gì hông mà vô rồi... êm rơ vậy?

Phấn ngồi phịch xuống mép giường:

- Có khỉ mốc gì đâu! Anh cứ la hoảng hoài làm người ta ra ngoải lạnh thấy mồ!

Cô vừa nói vừa đưa hai tay lên co ro ôm lấy hai bên bả vai. Tư Cầu cũng ngồi xuống ở phía đầu đằng này. Nghe Phấn trách móc như vậy, anh ta gượng cười, xẻn lẻn đáp:

- Thì ai biết đâu... khi không nghe có tiếng xe thắng cái kééc ở ngoài đường mà em biểu hổng lên ruột sao được? Chớ bộ ai kiếm chuyện hay đặt điều gì đâu...

Phấn thở dài liếc nhìn qua mớ mền gối xô lệch trên giường rồi nói một cách xuôi xị.

- Ừ thì có... xe đậu lại.

- Mà xe gì vậy em? Hổng phải xe nhà binh à?

Phấn đáp bằng một giọng chán ngán:

- Ờ, xe chở hàng chớ xe nhà binh gì mà nhà binh hoài hổng biết!

Tư Cầu tìm cách hỏi lảng ra:

- Em có đeo đồng hồ đó... em coi được mấy giờ rồi hả em?

Phấn đưa cổ tay lên xem:

- Mới có mười giờ mười lăm hè!

Tư Cầu nói liền theo:

- Cha khuya quá há!

Phấn cau mày:

- Khuya khỉ gì vậy mà khuya, khuya hoài cà! Anh sao...

Nói đến đó, Phấn bèn vói tay kéo chiếc gối cho ngay lại rồi ngả người nằm xuống giường. Tư Cầu vội đưa tay ra như muốn níu giữ cô ta lại và lấp bấp hỏi:

- Ủa bộ em chưa dìa sao? Em coi chừng chớ hông thôi lố tới giờ thiết quân luật đó nghen!

Phấn vùng vằng ngồi dậy:

- Mười hai giờ khuya mới thiết quân luật lận mà! Nhưng thôi cái điệu này dầu có nán ở lại đây nữa thì cũng như hành tội thêm anh và em thì bực mình bực mẩy thêm nữa chớ ích lợi gì!

- Thì anh sợ... em bị trễ...

Phấn đi thẳng lại cột nhà lấy áo dài mặc vô:

- Hứ, với anh thì luôn nếu hổng tại này thì cũng bị kia! Không có khi nào xuôi rót coi! Vậy mà lại hay đèo bồng, rủ rê thiên hạ lắm!

Lời nói của Phấn làm cho Tư Cầu nhớ trực đến bác Tám; anh thở dài rồi buồn bã nói như để tự bào chữa:

- Em nên nghĩ lại giùm anh: anh... như vầy... tự nãy giờ, kể ra cũng hổng phải lắm. Bác Tám bác vừa mới chết ràng ràng đây... sợ Tây nó còn quăng xác bác để nằm phơi ở góc xó nào nữa là khác!

Phấn chầm dầm mặt xuống:

- Thì cũng tại anh hết chớ ai vô đó nữa! Anh muốn chuyện rắc rối không hè!

Tư Cầu nín thinh một hồi rồi tìm cách nói lảng ra:

- Ờ, hôm nào em có lại đây nhớ dắt thằng bé Hai theo chơi nghen em!

Phấn vui vẻ trở lại:

- Thôi đi anh, dắt nó lại để... hai cha con lu bu với nhau, rồi bỏ “lạc xon” con này hả? Anh muốn giữ kín chỗ này không cho ai để ý mà lại còn biểu đem thằng nhỏ lại cho nó rùm beng lên nữa!

Tư Cầu rụt rè năn nỉ:

- Thằng nhỏ... có chút xíu mà...

Phấn như không để ý đến lời anh ta và hăng hái nói luôn:

- Mà hổng có cái chuyện mai mốt gì đến đây hết! Trưa mai em sẽ qua thăm anh nữa...

- Ý trời!

Phấn xách bóp lên cười mủm mỉm:

- Không có trời đất gì hết, em nói qua là em qua thây kệ anh, anh muốn tính sao cho... êm thấm đó thì tùy anh!

Nói xong cô quày quả bước thẳng ra cửa...

Sưu tầm: casau
Nguồn: Sưu tầm
Được bạn: Ct.Ly đưa lên
vào ngày: 11 tháng 7 năm 2012